Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1033: Chỉnh kênh

Chương 1033: Chỉnh kênhChương 1033: Chỉnh kênh
Bà cụ cười hì hì bưng bát cơm lên: "Kịp mà, kịp mà, ăn cơm trước đã, ăn xong rồi từ từ nghiên cứu, lắp cái này chắc phải mất nửa ngày nhỉ?"
"Phải lắp ăng ten, rồi lấy một cây tre làm cột điện, ở ngoài bắt sóng, ăn cơm rồi lát nữa thử xem sao."
Diệp Thành Hồ liếc mắt nhìn đông nhìn tây, lần này không dám lên tiếng, nhưng trong lòng đã quyết tâm nhất định phải ở nhà xem cho bằng được đến khi lắp xong tivi.
Mấy đứa nhóc nhà bên cạnh ăn vài ba miếng là xong, rồi chạy thẳng sang.
Cổng sau khi mẹ Diệp đi ra ngoài cũng không khóa, mấy đứa trẻ ngồi trong nhà, ngồi xổm trước tivi chờ đợi, từng đứa ríu rít hào hứng như thể nhà mình mua tivi không bằng.
Diệp Thành Hồ sốt ruột quá: "Tụi anh không được đụng vào, đó là tivi nhà em, người nào cũng không được động vào."
"Bọn tao chỉ nhìn thôi, không đụng mà."
Cậu trừng mắt nhìn chằm chằm xuống đất, miệng vội vàng xúc cơm trong bát, cũng không cần thức ăn, cứ thế nuốt khô khan.
Ăn xong một bát cơm, cậu cũng chẳng buồn liếm bát, trực tiếp ném đũa, vội vàng xuống bàn.
Lâm Tú Thanh ho hai tiếng, cậu lại nhanh chóng quay lại chỗ ngồi, liếm sạch hạt cơm còn sót lại trong bát rồi mới chen vào la hét, không cho ai được đụng vào, đây là nhà cậu các kiểu, vô cùng bảo vệ đồ của mình.
"Hôm nay không đi làm, cũng không mưa, tranh thủ lúc thủy triêu lên, đưa con thuyền con chạy từ đồn biên phòng về lên bãi biển, đợi khi thủy triều xuống, bảo A Sinh với anh họ con dọn sạch rêu bám dưới đáy thuyền một lượt. Con thuyên kia cũng đưa lên bờ, sơn lại một lượt." Cha Diệp thu lại tâm trạng hào hứng, định nói với anh mấy việc chính.
"Sáng nay hả?" Diệp Diệu Đông dừng động tác gắp thức ăn: "Cũng được, tranh thủ hôm nay rảnh, cạo sạch đáy thuyền trước cũng được."
"Ban đầu con bảo họ là ngày mai lúc Mẹ Tổ xuất hành, đưa cả hai con thuyền lên bờ, sơn lại, bảo dưỡng một chút. Ai ngờ tối qua mưa lất phất, con với Tú Thanh thu cá khô cả đêm, bận rộn cả đêm, đã không ra biển, hôm nay kêu họ làm sớm một ngày cũng được."
"Ừ, chính là nghĩ hôm nay dù sao cũng không làm gì, thì đưa thuyền lên bờ, bảo dưỡng sớm một ngày, đợi Mẹ Tổ diễu hành ba ngày xong, lúc đó thuyền chắc cũng gần khô để hạ thủy rồi, cả hai đều không bị chậm trễ."
"Vậy sáng nay vẫn chưa sơn hả?"
"Chưa, vừa mới cạo sạch đáy thuyền thôi, định đợi khô một chút, ngày mai mới sơn, lần trước bất đắc dĩ, cạo sạch là sơn luôn, sơn không được bền, lần này làm cùng lúc.
"Ừ, vừa khéo."
Cha Diệp suy nghĩ một chút rồi tò mò hỏi: "Mùa này con kiếm được bao nhiêu tiền?"
Trong thôn toàn đồn bừa, không ai rõ hơn ông, Đông tử phơi mực khô chắc chắn kiếm được tiền, không lỗ, chỉ là không rõ kiếm được bao nhiêu.
Mấy bà cô dì trong nhà cứ hỏi ông, ông đều nói không biết, hỏi nhiều làm gì? Chẳng lẽ còn báo cáo tài sản gia đình rõ ràng từng khoản một à?
Lúc này thấy anh khiêng cả tivi về, thật sự hơi ngứa ngáy muốn biết Đông tử rốt cuộc kiếm được bao nhiêu tiền, chắc chắn không ít.
Diệp Diệu Đông nhướn mày, chuyện này có thể nói sao?
"Không nói cho cha đâu, cha cũng muốn có một cái tivi à? Hay là con mua cho cha mẹ một cái luôn?”
Từ tháng này cha anh không lấy phần chia của anh nữa, chỉ lấy 80 đồng tiền công cố định, mua một cái tivi tặng hai cụ cũng không tính là gì.
Cha Diệp nghe nói muốn mua tivi cho họ, trong lòng kích động một chút, mặt lộ vẻ vui mừng, nhưng lại lập tức trưng ra bộ mặt giận dữ, giả vờ tức giận: "Thần kinh, phát điên gì vậy! Nhà có một cái là đủ rồi, mua thêm một cái làm gì? Tiên nhiều quá không có chỗ tiêu à? Đừng có nói trước mặt mẹ mày đấy, không thì ăn mắng đấy."
"Chúng ta cứ xem ở chỗ của con là được rồi, xem xong rồi về nhà ngủ có gì khác biệt đâu? Ban ngày cha phải ra biển, mẹ con cũng phải đi làm, mua một cái tivi về nhà để bụi bám à? Đừng có tí tiền là thích tiêu pha lung tung, A Thanh cũng phải để ý một chút, đừng để nó tiêu tiền linh tinh, mua đồ lung tung."
Diệp Diệu Đông bĩu môi, ý tốt bị coi như gan lợn phổi lừa, không muốn thì thôi, cứ để họ đi qua lại vậy, dù sao cũng không xa lắm, đi bộ còn tốt cho sức khỏe.
Lâm Tú Thanh cũng liếc xéo anh một cái.
Bà cụ nói: "Không mua thì thôi, nói nhiều làm gì, không mua thì Đông Tử còn tiết kiệm được tiền, mau ăn đi, đừng có nói mãi, mấy đứa nhỏ đang sốt ruột kìa."
Mấy đứa trẻ đồng loạt gật đầu như thể đã bàn bạc trước.
"Vậy cũng phải đợi bà nội con khiêng bàn về đã rồi mới làm được."
Diệp Diệu Đông chỉ không muốn mấy đứa trẻ đứng chầu chực bên cạnh, nếu đợi ở đó, dù lắp xong hay chưa, buổi chiều chúng cũng chẳng muốn đi học.
Chưa lắp xong, chắc chắn sẽ đứng đó chờ đợi, không nỡ bỏ đi; lắp xong rồi thì càng không nhấc nổi chân.
Nhưng mà, mẹ anh cũng thật là lợi hại, đến khi cả nhà ăn cơm xong, dọn bàn, rửa bát đĩa, vẫn chưa thấy bà về, anh cũng phát điên lên được.
"Sao bà nội lâu vậy?”
"Đi bộ đến thành phố rồi à hay sao mà bà còn chưa về?"
"Bà chậm quá đi? Chúng ta ra ngoài tìm bà đi?"
"Em không muốn, em chỉ muốn đợi ở đây thôi." "Em cũng không muốn."
Một đứa không đi, những đứa khác cũng không nỡ rời đi, định bụng cứ đứng đó chờ.
Diệp Diệu Đông cũng không nóng nảy.
"Chú Ba, không thể khiêng lên bàn ăn được à? Bàn ăn đã lau sạch, dọn trống ra rồi." Diệp Thành Hải thực sự không nhịn nổi nữa.
"Đã bảo tụi mày rồi, trưa nay không lắp, tụi mày cứ yên tâm đi học đi, đợi chiều tan học về, tao sẽ mở tivi cho tụi mày xem."
"Bây giờ đi..."
Lũ trẻ cứ như bị ngứa ngáy khó chịu, chưa được xem thì sao mà cam tâm đi học?
Diệp Diệu Đông giơ ngón tay trỏ lên, lắc qua lắc lại: "Mau đi học đi, bà nội tụi mày cũng không về nhanh vậy đâu, trên đường gặp ai chắc cũng dừng lại tán gẫu nửa ngày.
"Không muốn, vẫn chưa đến giờ mà."
Mấy đứa khác cũng gật đầu, vẫn còn sớm để đi học.
"Tụi bây có thể đi học sớm để khoe với bạn bè mà, nói là nhà mình hay nhà chú Ba mua tivi rồi, từ nay mỗi ngày đều có tivi xem, bạn bè tụi mày sẽ ghen tị lắm đấy!"
"Dù sao giờ tao cũng không lắp, tụi mày đi học sớm còn có thể khoe khoang thêm một lúc nữa, chứ đợi sắp vào lớp mới đi thì tụi mày không có thời gian khoe khoang đâu."
Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, nét mặt đã có vẻ do dự.
"Cái tivi này dù sao cũng đã mua về rồi, cứ để trong nhà sẽ không mất đi đâu, tao cũng không bán nó đi đâu, tụi mày muốn xem lúc nào cũng được. Đợi tan học vê xem cũng kịp mà, nhưng mà cơ hội khoe khoang này nếu bỏ lỡ thì phải nhịn đến hết một tiết học, vậy sẽ khó chịu biết bao!"
"Đi học sớm, còn có thể chia sẻ niềm vui với bạn bè nhiều hơn." Mấy đứa trẻ liếc nhìn nhau, cân nhắc lợi hại, cuối cùng đứa con gái lớn nhất Diệp Tú Tú lên tiếng trước: "Vậy chú Ba, bọn con đi học đây, đợi tan học về chú mở tivi cho bọn con xem nhé."
"Đúng rồi đấy, lắp tivi rất phức tạp, trong một lúc cũng không lắp xong được, nếu đợi đến lúc tụi bây vào lớp mới lắp xong thì chẳng phải tụi bây lỗ sao? Vừa không xem được tivi vừa không khoe được nữa."
Diệp Thành Hải cũng buồn bực nói: "Vậy bọn con đi học trước đây."
Nói xong cậu lập tức đứng dậy, mỗi tay xách một đứa nhỏ hai bên: "Đi thôi, không cần đứng đây chờ nữa, đi học đi, về rồi hãng xem."
Diệp Thành Hồ thực ra muốn giả vờ đau bụng xin nghỉ, nhưng nghĩ đến lần trước giả đau bụng bị phạt nên không dám nói nữa, đành phải miễn cưỡng bước theo sau họ.
Đuổi được đám trẻ đi hết, Diệp Diệu Đông lại đợi một lúc nữa, rồi mới khiêng tivi lên bàn ăn.
Diệp Thành Dương hào hứng đứng ngay bên cạnh bàn: "May quá con không phải đi học! Tuyệt quái"
Lâm Tú Thanh cũng tò mò vây quanh: "Hình như phải gắn ăng-ten ở ngoài, rồi buộc lên cây tre mới bắt được tín hiệu, em thấy nhà người ta trong làng cũng làm vậy."
"Đúng rồi, phải dựng một cái cột thu sóng ở ngoài để bắt tín hiệu."
Cha Diệp cũng hào hứng xoa xoa tay: "Để cha lấy mấy sợi dây sắt."
Diệp Diệu Đông lấy tivi ra, cẩn thận đặt lên bàn, rồi nhìn mặt sau của tivi, kéo dài hai thanh ăng-ten, kéo vào kéo ra thử mấy lần.
"Đừng động vào đã, để con nối dây nguồn đã."
Tuy kiếp trước hơi vô dụng một chút, nhưng mấy việc nối dây điện này anh vẫn biết, đây là kỹ năng cơ bản cần có của đàn ông trong mỗi gia đình, căn bản không cần gọi người khác.
Thỉnh thoảng đường dây bị cháy nổ gì đó, cũng chẳng có ông chồng nào không biết sửa.
Cha con hợp tác phân công.
Một người ở trong nhà nối dây nguồn, một người cầm dây sắt chạy ra ngoài tìm cây tre.
Cha Diệp cầm kìm bấm hai vòng sắt treo lên cây tre, dựng cây tre sát tường cho vững, rồi lại kéo ăng-ten nối vào tivi.
Đợi Diệp Diệu Đông cắm dây nguồn xong, bật tivi lên thì thấy toàn tuyết nhiễu loạn, ông lại chạy ra ngoài chỉnh hướng, điều chỉnh vị trí cây tre, xem vị trí nào bắt tín hiệu mạnh hơn.
"Được chưa Đông Tử? Có tín hiệu chưa?" Cha Diệp ở ngoài cứ giơ cây tre đổi hướng mãi.
"Để cha xoay vài vòng tìm thử xem, xem có kênh nào bắt được không."
Thật là tệ hại!
Trong lòng Diệp Diệu Đông không nhịn được chửi thâm, không thể so sánh được, căn bản không thể so sánh được.
"Vẫn chưa được à?" Lâm Tú Thanh thò đầu ra, thấy anh cứ xoay nút cơ học bên phải tivi mãi, cũng ngứa ngáy khó chịu.
"Mong chờ lắm à? Lúc nãy còn chê bai đủ điều, còn nói muốn bán đi cơ mà?”
Lâm Tú Thanh tức giận véo anh một cái: "Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ, đã mua rồi, chẳng lẽ anh còn bắt em phải cau có sao?"
"Cười cho anh xem nào!"
Diệp Thành Dương ở bên cạnh cười ngây ngô, Diệp Diệu Đông liếc thấy, bèn búng trán nó một cái: "Ai bảo mày cười."
"Hê hê, cha... AI Được rồi, có người rồi, có người rồi, trong tivi có người rồi!" Nó hào hứng la lên.
"Chào mừng quý vị và các bạn đến với bản tin buổi chiều, bây giờ là 2 giờ chiều giờ Bắc Kinh..." Lâm Tú Thanh nghe thấy giọng nói và hình người đột nhiên xuất hiện trong tivi, cũng trợn tròn mắt: "Được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận