Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1195: Nghỉ ăn tết (length: 27040)

Phía trước mặt là xe container, theo sát phía sau còn có một cỗ xe công trình.
Đám người liên tục kêu lên, trên bờ cát trẻ con hưng phấn tột độ, không ngừng giật mình kêu la, cũng may có một đám người mặc đồng phục cảnh sát biển cùng cục hải dương học hỗ trợ ngăn cách đám đông.
Diệp Diệu Đông và mười mấy hai mươi người nữa cũng đi theo hỗ trợ, tránh cho đám đông xô đẩy về phía trước, nhất là mấy đứa trẻ con không hiểu chuyện, để hai chiếc xe có thể tiến đến gần.
Chờ xe chạy đến gần, mấy người mặc quân phục lục quân cũng từ trên xe bước xuống bắt tay giao lưu với cục trưởng Trần.
Chẳng mấy chốc họ liền tuyên bố chỉ thị, bắt đầu cẩu cái xác cá voi xám kia.
Cảnh tượng hùng vĩ khiến những người vây tụ trên bờ cát càng thêm đông đúc.
Đều là dân làng quanh đây, thấy xe container và xe công trình, biết có biến, ào ào chạy ra xem, có người còn đang bưng bát cơm.
Khung cảnh một phen náo nhiệt ồn ào, còn có phóng viên xung quanh chụp ảnh, Diệp Diệu Đông cũng tiện tay chụp hai phát, may mà trời chưa tối hẳn.
Sau một hồi bận rộn, chẳng mấy chốc đuôi cá voi mẹ đã bị từ từ cẩu lên, cá voi xám nhỏ cũng đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, nghe như đang khóc than.
Diệp phụ thở dài lắc đầu, "Haiz, con lớn chết rồi, con nhỏ bị kéo đi cũng không biết có sống nổi không."
"Phó mặc cho số trời thôi, chỉ là một con cá mà thôi." Bùi phụ nói.
"Còn may đến kịp thời, nếu không đợi lát nữa thủy triều dâng lên, tăng đầy thì đừng hòng kéo lên, lại phải đợi đến sáng mai thủy triều xuống mới có thể làm được."
Diệp Diệu Bằng nhón chân lên, rướn cổ nhìn đại kình ngư từ từ bị cẩu lên xe container, "Có phải đầu cá voi nhỏ kia sẽ được chuyển vào thùng lớn trên xe bên kia không? Hình như trong đó có thiết bị gì đó?"
Diệp Diệu Đông đáp: "Không biết, không nhìn thấy được, giờ cũng không thể tới gần, dù sao chắc chắn họ sẽ cố gắng bảo vệ con cá voi nhỏ này."
Trên bờ biển, một nhóm lớn người lít nha lít nhít đều chăm chú theo dõi con cá voi xám lớn đang bị treo ngược lên, mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Con cá voi xám lớn bị treo ngược trông cao như mấy tầng lầu, bên cạnh có đứa bé ngước nhìn đến nỗi ngã ngửa ra sau.
"Thật là to lớn a..."
"Biết con cá này rất lớn, nhưng bị treo ngược lên nhìn càng thêm hùng vĩ, con cá này nhìn cũng phải mấy chục tấn."
"Hai ba chục tấn là chắc chắn có, nhưng chúng ta cũng không có cách nào đi cân được..."
Dưới sự chú ý của muôn người, con cá voi xám lớn từ từ được cẩu lên xe tải, ngay sau đó là đến lượt cá voi xám nhỏ.
Diệp Diệu Đông chủ động mang người đến hỗ trợ, cục trưởng Trần cũng chào hỏi mọi người, rồi cùng nhau nâng lên.
Lúc mang lên xe, hắn cũng thấy vật chứa hình chữ nhật để đựng cá voi xám, còn có cả dưỡng khí, xem ra hẳn có thể cầm cự được mấy tiếng, cho nên việc có sống được hay không về sau thì còn phải xem kỹ thuật và vận may.
Cục trưởng Trần cười nói chuyện với mấy người mặc quân phục, đợi bọn họ từ trên xe bước xuống thì liền khách khí vài câu, chào một tiếng rồi nhìn hai chiếc xe từ từ rời đi.
Đám đông vẫn còn chưa đã mắt vừa đi vừa bàn tán rồi tản ra, ai về nhà nấy, chỉ còn lại ba thuyền người và cục trưởng Trần đứng ở đó.
Cục trưởng Trần cũng quay đầu nói với họ: "Trời sắp tối rồi, mọi người cũng về sớm đi, có tin tức gì ta sẽ báo cho A Đông."
Diệp Diệu Đông vội gật đầu, "Được, vậy chúng ta đi về trước, các anh cũng sớm tan làm về đi, hôm nay vì hai con cá này mà chậm trễ cả ngày."
"Cũng không thể nói là chậm trễ, hôm nay không uổng công, may mà không tùy tiện phái người đến mà đích thân ta đến xem. Vậy cứ vậy đi, ai về nhà nấy, vừa vặn thủy triều đang lên, thuyền cá của các ngươi cũng có thể ra khơi rồi."
"Tốt."
Tạm biệt cục trưởng Trần, trên bờ biển này cũng chỉ còn lại ba thuyền người bọn họ, theo thủy triều dâng lên, họ cũng chỉ có thể đi lên trước.
"Chúng ta bây giờ làm gì? Về nhà luôn sao?" Diệp phụ nhìn Diệp Diệu Đông hỏi.
Lâm Hướng Dương ở bên cạnh lên tiếng: "Trời tối rồi, hay là dừng lại thêm một đêm nữa? Đi ăn cơm ở nhà trước đi?"
Diệp Diệu Đông trực tiếp từ chối, "Không được, đã trễ cả một ngày rồi, chúng ta trực tiếp nấu ít đồ ăn trên thuyền, đợi nước thủy triều dâng đầy thì có thể đi ngay. Dừng lại thêm một đêm nữa thì ngày mai ban ngày lại không đi được."
Diệp phụ cũng nói: "Sắp cuối năm rồi, các con đều bận, chúng ta không qua đó nữa, đợi lát nữa sẽ trực tiếp về nhà, mọi người cũng đều vội về."
"Vậy thì được, vậy không giữ mọi người nữa, mọi người về sớm nhé, ta cũng dẫn A Viễn về sớm, trời đã tối rồi."
"Ừm."
Đưa tiễn hai người xong, bọn họ cũng trở về thuyền của mình nhóm bếp chuẩn bị cơm tối, tiện thể chờ thủy triều lên.
Hiện tại thủy triều vẫn chưa lên tới mức cao nhất, vẫn còn đang từ từ dâng lên, tuy nước đã dâng nhưng thuyền cá vẫn đang ở trạng thái mắc cạn, phải đợi nước đầy mới ra đi được.
Mọi người nhân lúc rảnh rỗi nấu cơm trước, giải quyết xong bữa tối, đương nhiên, nói chuyện phiếm cũng không ít.
Nói nhiều nhất đương nhiên vẫn là về tiền thưởng, không chỉ những người chèo thuyền mong chờ, mà Diệp phụ cũng rất ngóng trông.
Mấy hôm trước báo chí đăng tin và giấy khen đều không có phần của ông, khiến ông tiếc nuối vô cùng, lần này ông đặc biệt mong đợi, nhân lúc rảnh rỗi cứ muốn lân la đến hỏi Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông bị cha làm cho phiền muốn chết, một vấn đề cứ lặp đi lặp lại, cha hắn cứ ở đó lải nhải.
"Cứ chờ xem đi, đến lượt ông chạy không thoát đâu, chưa đến lượt ông thì có đuổi theo hỏi cũng vô ích thôi, hơn nữa ông cứ đuổi theo tôi mà hỏi, hỏi tôi thì có tác dụng gì? Cũng không lẽ cấp trên không phát thưởng cho ông, tôi cầm bút viết cho ông một tờ rồi phát thưởng cho ông?"
Hắn cũng bị cha lải nhải không chịu được nên mới nói vậy, thái độ cũng không tốt lắm.
Diệp phụ bị hắn làm cho hụt hẫng, hậm hực quay đầu bước đi.
Diệp Diệu Đông lập tức thanh tịnh, lười quản cha có giận hay không.
Những người khác cũng nghe được Diệp phụ bị hụt hẫng, cũng không dám hỏi nữa.
Mọi người ăn tối qua loa, đợi thủy triều dâng đầy thì thuyền cá có thể di chuyển được thì tranh thủ chạy ra, về nhà.
Giờ về cũng phải tầm nửa đêm.
Thuyền cá của họ vừa mới tiến vào vùng biển của thôn, lại vừa vặn gặp thuyền thu mua của Vương Quang Lượng, họ liền đến gần rồi dừng thuyền ở ngoài khơi.
"Đông ca, về rồi à, đúng lúc."
"Xem ra các anh về trước một bước rồi, chúng tôi rớt lại phía sau, giờ mới gặp."
"Đúng vậy."
"Đi về luôn thôi, thuyền các anh đầy rồi, không chở nổi hàng của chúng tôi đâu."
"Được."
"Đông ca, lúc các anh vào bờ thành phố có thấy con cá voi lớn không? Nghe nói có người kéo về một lớn một nhỏ hai con cá voi, mấy chục tấn, còn cao hơn cả tòa nhà, còn huy động cả xe container và xe công trình trong quân đội để vận chuyển, ghê gớm quá."
Nhóm người trên thuyền cười tươi nói: "Chính là bọn tôi đó."
"Bọn tôi kéo về!"
"Các anh không đi xem à? Cũng phải, nếu mà thấy thì chắc chắn sẽ biết là ba thuyền của bọn tôi kéo về."
Vương Quang Lượng và những người khác đều mở to mắt nhìn.
"Mẹ kiếp!"
"Các anh kéo về á? Không thể nào? Lúc đó tôi còn thấy xe container chạy qua bên cạnh, bọn tôi muốn đi xem náo nhiệt, nhưng còn một đống hàng phải cân."
"Tiếc thật, lúc đó chỉ muốn đi xem một chút, biết là thuyền của Đông ca rồi thì bọn tôi đã để một người ở lại trông hàng, người khác đi xem náo nhiệt rồi."
Diệp Diệu Đông nghe thấy rất hài lòng, vẫn còn rất chăm chỉ, không ham vui bỏ việc.
"Tôi có chụp ảnh, đến lúc đó rửa ra cho mọi người xem là được."
"Vậy vẫn là đáng tiếc không được nhìn tận mắt."
"Nhanh chóng vào bờ đi thôi, còn một đống hàng đợi lát nữa còn phải dỡ nữa ngày."
Mỗi thuyền của họ cũng để lại vài ngàn cân hàng để mang về, lát nữa dỡ hàng xong còn phải cân.
Bình thường đều vào bờ ban ngày, hôm nay ngoài ý muốn, về đến nhà cũng đã nửa đêm, lát nữa vẫn phải gọi A Thanh tới cân hàng.
Cũng may nhân lực trên ba thuyền của họ đều đầy đủ, vận chuyển và dỡ hàng không lo không có người làm.
Lâm Tú Thanh đang ngủ say, lại nghe thấy tiếng gõ cửa sổ quen thuộc, đành phải dậy mở cửa.
"Hôm nay sao giờ này mới về? Ban ngày chợ không phải đóng cửa rồi sao?"
Diệp Diệu Đông chỉ nói vài câu về sự cố rồi để cô cầm sổ sách, đi cân hàng trước ở xưởng, còn anh thì đợi cô ở ngoài cổng, rồi vừa đi vừa kể lại mọi chuyện tỉ mỉ cho cô nghe.
Hơn 100 giỏ hàng chuyển tới chuyển lui, đêm khuya giá lạnh mà ai cũng nóng ra mồ hôi.
Sau khi làm xong hàng của mấy thuyền, Lâm Tú Thanh cũng thông qua lời kể của họ mà biết được chuyện đã xảy ra hôm nay.
Trên đường về cô cũng liên tục cảm thán.
"Không ngờ lại là di phúc tử... Bây giờ cũng không biết có sống được không nữa."
"Chắc sẽ tìm cách thôi, dựa vào kỹ thuật khoa học chắc chắn có biện pháp, dù sao so với thả về biển vẫn tốt hơn, thả về biển thì không được hai ngày đã toi mạng."
"Vậy hôm nay chắc là cũng không đến chợ để mang doanh thu về rồi?"
"Không rảnh đâu, mai nghỉ ngơi rồi lại đi."
"Bây giờ đã là rạng sáng rồi, đều là hai mươi ba âm lịch, ngày mai là cúng ông Táo, mấy ngày này ở đâu cũng là phiên chợ, vậy chúng ta định bao giờ đóng cửa nghỉ ngơi?"
"Năm nay ba mươi là giao thừa, vậy làm thêm một ngày rồi nghỉ đi, quanh năm suốt tháng cũng đã kiếm đủ rồi, người ta chuẩn bị đồ Tết chắc cũng đã xong hết cả rồi, đóng cửa sớm cho ba mẹ anh về quê nghỉ ngơi, mai cũng xong việc rồi là về hết ăn Tết."
Lâm Tú Thanh tươi cười nói, "Ta cũng nghĩ vậy, quanh năm suốt tháng không về quê mấy lần, bọn họ chắc cũng rất muốn về."
"Được, vậy thì tiếp theo ta cũng không cần ra biển, nghỉ Tết sớm thôi, ngày mai sẽ tính lương cho nhóm người chèo thuyền, cũng để mọi người sớm thoải mái, tháng này thời tiết tốt, mọi người đều cường độ cao ra biển làm việc, cũng không có thật sự nghỉ được mấy ngày. Còn mấy tàu cho thuê đi đánh cá khác, họ muốn ra khơi thì kệ, đằng nào ta cũng chờ thu tiền thuê là xong."
"Ừ."
"A Tài bên kia có thu mua hàng, thì cứ để hắn thu thêm mấy ngày nữa, dù sao cũng là thuê người làm."
"Được."
"Vậy mai ta vào thành phố, ngươi có muốn đi cùng không? Tiện thể mua ít đồ Tết cho cha mẹ ngươi mang về."
"Cũng được."
"Không đúng, là hôm nay."
Lâm Tú Thanh cười, "Ta biết."
Diệp Diệu Đông vào nhà rồi vươn vai một cái, "Làm cả năm trời, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi."
"Ta đi lấy nước nóng cho ngươi lau người, ta nấu thêm bát trà gừng nữa, nhìn ngươi nói chuyện mà nghẹt mũi sổ mũi hết cả rồi, cũng đừng để cuối năm lại đổ bệnh. Có muốn ta nấu thêm bữa đêm không?"
"Nấu chút đi, trời lạnh ngắt mà xuống nước thì đúng là khổ thật."
"Chuyến này có thưởng không đấy?"
"Không biết, chắc là có, nhưng mà chắc chắn không nhiều bằng lần trước vớt được thiết bị gián điệp của nước ngoài."
"Ừ, lần này ba tàu kéo về cùng lúc, mười người, chắc sẽ không nhiều thưởng đâu, có lẽ có cũng chỉ là cho thuyền trưởng thôi."
"Cái đó thì chưa biết được."
Hai người vừa vào nhà, bà lại chống nạng từ trong nhà đi ra, nhìn Diệp Diệu Đông đầy vẻ bất đắc dĩ.
Cũng không biết đã nhắc bao nhiêu lần rồi, nửa đêm hễ nghe thấy tiếng động là biết ngay hắn về, đã dặn không cho bà đứng dậy nhìn, mà bà chẳng nghe.
Cứ cố chấp làm theo ý mình, cứ nghe tiếng động là lại muốn đứng lên xem có phải hắn về hay không.
Diệp Diệu Đông chỉ còn cách nhẫn nại mặc bà hỏi hết cái này đến cái kia, nhưng hỏi xong rồi bà cũng không về nhà mà cứ ngồi đó nhìn hắn.
Đến khi hắn vào nhà đi ngủ thì bà mới chịu về phòng.
Diệp Diệu Đông nằm xuống, trong đầu vẫn nhớ tới khuôn mặt già nua của bà.
Tuy đôi lúc thấy bà lải nhải dài dòng, cứ quẩn quanh hỏi hết cái này đến cái nọ, nhưng mà đó cũng là vì bà thương hắn.
"Ngày mai đi thành phố tiện thể mua ít thuốc bổ về hầm cho người lớn trong nhà bồi bổ, cả năm suốt tháng có được ăn cái gì ngon đâu, nhân lúc nghỉ Tết thì mọi người cứ tẩm bổ cho khỏe người, tiền thì cần kiếm nhưng sức khỏe cũng phải giữ gìn."
"Ừ, được."
Đáng tiếc là bây giờ không có dịch vụ khám sức khỏe, có nhà nào khỏe mạnh mà lại đến bệnh viện làm gì?
Chân bà đã yếu, sức khỏe cũng không chịu nổi việc đi lại, có đi khám cũng chỉ làm bà thêm mệt, không có bệnh cũng sẽ thành bệnh, nếu không thì đã cho bà đi kiểm tra sức khỏe rồi.
A Thanh cũng phải đi khám sức khỏe, đời trước cái bệnh ung thư cứ lơ lửng trong đầu hắn.
Nhưng mà hai năm nay cuộc sống khá hơn rồi, giờ nàng còn trẻ, mới hơn 20 tuổi, chắc là chưa có gì, đợi mấy năm nữa kinh tế phát triển hơn rồi, đến lúc đó cái gì cần khám thì sẽ cho khám sớm.
"Hai năm trước mua An Cung Ngưu Hoàng Hoàn còn để dành kỹ chứ?"
"Có, cất trong ngăn tủ kỹ lắm, bình thường cũng không mở ra, cất kín ở đấy chắc là ổn hơn. Sao tự nhiên hỏi đến thuốc này thế?"
"Không, chỉ là tự nhiên nghĩ đến bà hình như càng ngày càng già, sinh lão bệnh tử là chuyện thường của con người, nhưng mà sống lâu thêm chút vẫn tốt hơn, ít nhất để người già được hưởng thụ cho hết chứ."
"Chẳng phải ngươi nói thuốc này rất hiệu quả sao, có gì có thể cứu kịp thời, cũng đỡ tiếc nuối."
"Ừ, ngủ đi, ta cũng chỉ tiện miệng nói thôi."
Chắc là do bị vụ Lâm Quang Viễn suýt nữa rơi xuống biển dọa, lại tận mắt chứng kiến cá voi mẹ sinh con, thấy sinh mệnh có lúc sao mong manh lại thần kỳ đến thế.
Đêm đến bà vẫn hỏi han chăm sóc hắn mười năm như một, nên hắn mới có nhiều cảm khái vậy.
Trời cao vẫn rất ưu ái hắn, cái gì cần cũng cho hết rồi, kiếp trước thật ra cũng có, chỉ là hắn không biết trân trọng, kiếp này phải cố mà trân quý.
Hắn nghiêng người ôm lấy Diệp Tiểu Khê, nhưng lại chợt giật mình nhớ ra, mình đang bị sổ mũi, hơi bị cảm, không nên lại gần, kẻo lây cho con.
"Ngươi nằm giữa đi, ta nằm ngoài."
"Sao thế? Bình thường ngươi về không phải thích nằm giữa, ôm lấy con gái sao?"
"Hơi bị cảm rồi, sợ lây cho nó, ngươi cứ nằm giữa đi."
"Được rồi, đúng là con đẻ."
"Nói nhảm, giống ta đúc ra như in, không thân sinh mới lạ."
"Nói đến chuyện con cái, mấy ngày nay trong làng cũng có một chuyện lớn đó. Vương Sở Vân cùng con trai bị đuổi ra khỏi nhà, con trai nàng vì không giống chồng nàng nên bị nghi ngờ không phải con đẻ, hiện giờ vỡ lở rồi."
"Hả?"
Chuyện này hắn biết, kiếp trước hắn đã biết con trai bà ta không phải của Lý Đại Vĩ, nhưng phải đến những năm 90 chuyện đó mới vỡ lở ra, rồi bà ta bị đánh cho một trận, sau đó bị đuổi đi.
Lúc ấy con trai bà ta cũng đã mười tám tuổi, hai mẹ con cùng rời đi, ngược lại cũng không gây ra sóng gió lớn, cũng chẳng nghe ai là gian phu cả.
Bản thân bà ta cũng đã hai đời chồng rồi.
Kiếp này lại có gian tình với A Uy, chẳng lẽ là vì chuyện này mà sớm bại lộ?
Trong giây lát hắn cảm thấy phấn chấn, quả dưa hấu vàng vốn đã rất thu hút, huống chi kiếp này lại khác với kiếp trước.
Hắn tò mò muốn biết con trai bà ta rốt cuộc là do ai gây giống mà ra vậy? Kiếp trước không biết, kiếp này không biết có vỡ lẽ không.
Lâm Tú Thanh cũng hóng hớt, chuyện bát quái của nhà khác, nhất là những vụ nóng bỏng thế này, ai chẳng tò mò.
"Sau đó mọi người đều đoán xem con bà ta là của ai, rồi lén so sánh xem giống ai."
"Giống ai?"
"Ngươi chắc chắn không đoán ra đâu, mới đầu ai cũng không thấy, nhưng càng nghĩ lại thì càng thấy thằng con trai kia giống con trai lớn của nhà thư ký Trần là Trần Gia Vui, với lại hai đứa tuổi cũng chỉ hơn kém nhau có hai tuổi..."
Diệp Diệu Đông hơi kinh ngạc, rồi cũng không lấy làm lạ nữa.
Quả nhiên chuyện không có lửa làm sao có khói.
Kiếp trước cũng có tin đồn nói Vương Sở Vân có gì đó với Trần Gia Vui, có điều lúc đó bảo hai người yêu nhau, nhà họ Trần chê nhà họ Vương danh tiếng không tốt nên không đồng ý, sau đó hai người đều đi lấy vợ lấy chồng.
Nghĩ đến con trai Vương Sở Vân nhỏ hơn cháu trai Trần Gia Vui hai tuổi.
Xem chừng là sau khi thủ tiết, bà ta lại nối lại tình xưa với Trần Gia Vui, vốn dĩ phụ nữ góa bụa xinh đẹp cũng khó lòng kìm nén được nỗi cô đơn.
Lâm Tú Thanh lại nói tiếp: "Hai ngày nay làm trong xưởng, mấy bà mấy cô đều bàn tán về chuyện đó, nói là hồi trước Vương Sở Vân và Trần Gia Vui đã từng yêu nhau, nhưng vì gia cảnh nhà họ Vương không tốt nên bị thư ký Trần phản đối."
"Giờ ai cũng nói, nếu không phải trước khi cưới có gian tình thì cũng là sau khi thủ tiết có tư tình, mắng bà ta là hồ ly tinh."
"Nhưng mà dù sao cũng là người trong làng, không ai đi báo bà ta làm việc đồi bại cả, nghe đâu thời gian qua bà ta bị chồng đánh cho thảm lắm, ngày nào cũng phải chạy trốn, nhưng chạy không thoát."
"Giờ bà ta chỉ mong mang con trai rời đi cho nhanh."
"Có điều gần đây nhà thư ký Trần hơi bị mất mặt, Lý Đại Vĩ cứ đến làm ầm lên, Trần Gia Vui thì cũng không thừa nhận là được. Nhưng không biết có phải là đạt được thỏa thuận gì không mà từ hôm qua đã im ắng rồi, nghe nói Vương Sở Vân ly hôn rồi, mang con trai về nhà ngoại."
Diệp Diệu Đông nghe mà thấy cái màn kịch này sao mà hay quá, không khỏi thán phục người đàn bà này, một thân một mình làm xáo trộn bao nhiêu nhà.
Giờ lại có dan díu với A Uy, đúng là không an phận, loại phụ nữ này tốt nhất đừng có dính vào.
"Mà giờ lại nghe nói bố Lý Đại Vĩ cũng không ra gì, con trai thì không ở nhà mà lại đòi giở trò với Vương Sở Vân, giờ thì bố con bất hòa rồi, bố hắn cũng bị hắn đánh cho một trận."
"Thời gian này cứ có chuyện liên quan đến nhà họ là cứ ầm ĩ hết chuyện này đến chuyện khác."
Diệp Diệu Đông sờ cằm, "A Uy không về à?"
Lâm Tú Thanh nghe đến liền nhớ lại, dạo trước Vương Sở Vân cùng A Uy cũng có gian tình.
"Không có, chắc là không dám về ăn Tết rồi, còn mặt mũi nào mà về, lần trước cái vụ 5000 thành 50000 kia không gom đủ tiền, sợ xanh mặt đêm hôm bỏ chạy."
"Đáng tiếc, mà về thì có mà xem trò hay."
"Chuyện này chắc cũng không dễ yên, người tình cũ người tình mới, rồi lại thêm chồng trước nữa, trời ạ, nghĩ thôi đã thấy rối hết cả lên, sao lại có loại phụ nữ này cơ chứ?"
Diệp Diệu Đông kéo chăn cho cô, vỗ nhẹ rồi nói: "Kệ người ta đi, rác rưởi mà, ai dính phải là xui xẻo, ngủ sớm đi, muộn rồi."
Lâm Tú Thanh nghiêng đầu nhìn hắn, "Nàng ta có gạ gẫm ngươi không?"
"Không, ta mỗi ngày còn bận tối mắt tối mũi. . ."
"Thì cái bà Vương Lệ Trân còn kiếm chuyện câu dẫn được cơ mà."
Diệp Diệu Đông câm nín.
"Toàn đổ hết cái thứ rác rưởi vào người ta, có ác độc không? Một cái bà Vương Lệ Trân đã làm người ta chán ngán rồi, lại thêm bà Vương Sở Vân nữa, còn để cho ai sống nữa không?"
Lâm Tú Thanh nghe mà không nhịn được cười.
"Ai bảo giờ ngươi vừa có tiếng lại có tiền, lại đẹp trai nữa, chắc là có nhiều người muốn dâng cả vào vòng tay của ngươi, cũng tại ngươi hay đi ra ngoài không ở làng. . ."
Diệp Diệu Đông nghe những lời này trong lòng đắc ý, "Ngươi biết hàng liền tốt, tốt với ta một chút, y thuận tuyệt đối, thương thương ngươi lão công nhiều vào, ta hiện tại thế nhưng là bánh trái thơm ngon, cuối năm khẳng định ở nhà nghỉ ngơi..."
Lâm Tú Thanh hung hăng véo hắn một cái, "Ở nhà nghỉ ngơi thì thế nào? Ở nhà nghỉ ngơi có phải là muốn cho người phụ nữ khác cơ hội?"
"Tê... Sao có thể, ta chỉ nói vậy thôi, muốn cho ngươi có chút cảm giác nguy cơ mà thôi, đối ta tốt hơn một chút, ta thế nhưng là trung trinh không hai, hoa dại nào có hoa nhà tốt."
"Hừ, đi ngủ."
Diệp Diệu Đông nhìn nàng quay lưng đi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Lòng của phụ nữ kim dưới đáy biển, câu này quả nhiên không sai, tâm nhãn còn nhỏ hơn cả cây kim."
"Nói gì đó?"
"A, không có gì!"
Hắn tranh thủ thời gian nhắm mắt lại, vậy làm bộ đi ngủ.
Hôm sau trời vừa sáng, hắn ngủ đến tự nhiên tỉnh, trong thôn đã lại bắt đầu một vòng mới đối với hắn ca công tụng đức.
Khen hắn mắt tinh, kéo được một con cá lớn trở về, kết quả trong bụng lại còn có một con cá voi nhỏ, bọn họ cứu một con cá voi nhỏ, sau đó còn kinh động đến chính phủ, lại xuất động xe container cùng công trình xe.
Không bao lâu nữa, khẳng định lại được nhận khen thưởng.
Chỉ cần đi theo hắn làm, thì không lo không kiếm được tiền, không lo không thể nổi danh.
Điều này cũng dẫn đến việc hắn vừa ra khỏi cửa, liền có một đám người hỏi hắn có còn thuyền mới không, có cần người chèo thuyền không.
Còn có một số người trong thôn cũng chạy đến nhà máy nhà hắn hỏi việc làm.
Hắn đều cười cự tuyệt, chỉ nói có cần thì sẽ ưu tiên người trong thôn, việc này lại càng khiến danh tiếng của hắn lên cao, người dân trong thôn càng ra sức nâng đỡ hắn.
Diệp Diệu Đông đến nhà xưởng dẫn đầu đi kiểm tra một lượt số hàng kéo về hôm qua, đã đều đang được xử lý.
Hắn lại đến chỗ nước mắm cá xem lượng lên men, tiện thể xem số lượng túi đựng nước mắm đã sản xuất.
Hắn dự định năm nay tăng cường sản xuất, đợi năm sau thì toàn bộ đưa ra thị trường.
Dù sao hắn làm bán buôn, nếu không có số lượng lớn thì sẽ bị đứt hàng ngay, nhất định phải có thời gian giảm xóc, chuẩn bị một lượng hàng tồn kho lớn, mới có thể đưa ra thị trường.
Phòng để máy móc trước đây, hiện giờ góc tường đã chất đầy giỏ nước mắm cá, số lượng ít thì cũng phải một hai vạn cái.
"Bây giờ mỗi ngày có thể ra được bao nhiêu cái?"
"Ban đêm không làm, nghỉ ngơi, chỉ làm ban ngày thì một ngày được hai ba ngàn cái, giờ làm quen rồi thì sẽ nhiều hơn chút."
"Vậy cũng không tệ."
Một ngày một tấn, 10 ngày liền 10 tấn, một tháng liền 30 tấn.
Hiện tại mỗi ngày thu hàng 10 tấn, đến lúc đó mỗi ngày sản xuất 4 tấn thì cung cũng không đủ cầu.
Bất quá giờ làm ra đều là hàng tinh phẩm, về sau còn có thể lên men lại hai lần nữa, kiếm thêm chút lợi nhuận, vậy thì 10 tấn lên men ra 4 tấn hàng, có thể tiếp tục tận dụng lại thêm ra 20 tấn, vậy thì thật sự là có lợi lớn.
Tiền nào của nấy, để thị trường lựa chọn, không thể trách hắn lòng dạ hiểm độc, kiếm tiền là phải như thế, giai đoạn đầu kiếm ít một chút, tạo danh tiếng đã, sau này mới kiếm được nhiều tiền.
"Đông ca, thuyền của anh còn cần người không?"
Diệp Diệu Đông khóe miệng giật giật, "Đủ rồi, không cần."
"Vậy có cần, có thể ưu tiên bọn tôi không?"
"Sống nhàn nhã thế này không muốn làm, lại còn muốn ra biển?"
"Chủ yếu là đi biển với anh quá kích thích, toàn gặp chuyện tốt, với lại tiền cũng không ít, mọi người đều hâm mộ."
"Đừng hâm mộ, tiền lương cao đi kèm rủi ro cao, giờ sống dễ chịu hơn nhiều, không cần phơi mưa phơi nắng, ngoan ngoãn làm việc đi, bao nhiêu người muốn cuộc sống của các người bây giờ còn không được đấy."
"Vậy cũng đúng, thật mà phải để người khác làm thay việc của mình, thì tôi cũng tiếc."
Diệp Diệu Đông cười, không để ý đến hai người kia đang làm việc, mà tiếp tục đi xem nước mắm cá.
Cả ngày, hắn có thời gian nhàn rỗi đi dạo xung quanh.
Không ngờ, khi vừa trò chuyện xong với ủy ban thôn đi ra, lại đụng phải tên mập vừa hát nghêu ngao vừa đi trước mặt hắn.
Tự chui tới cửa mà.
Thấy có lão nhân đang ngồi ở cửa phơi nắng, tiện thể se dây gai, hắn vui vẻ mượn người ta một đầu, rồi tiến lên cầm dây gai quấn vào người tên mập...
"Ai? Ai vậy?"
Tên mập giãy giụa muốn quay lại nhìn, Diệp Diệu Đông nắm chặt dây thừng, trốn hẳn ra sau lưng hắn.
"Ăn gan hùm mật gấu, giữa ban ngày, dám động đến béo lão bản của ngươi..."
"Xxx, đi ra cho ta... thằng nào tinh trùng lên não thế, tránh ra một chút đi mấy thằng, đồ đàn bà thối..."
Diệp Diệu Đông phản mắng lại, "Đàn bà thối! Ngươi xxx, béo lão bản không oai phong à, rùng mình đi lên, anh em ai cũng mắng."
"Suzuki gà tách ra, ngươi muốn chết à, tự nhiên trói ta làm ta giật mình kêu lên một tiếng, còn tưởng có người muốn bắt cóc ta, cái thằng vô lương."
"Là củ hành tây à? Còn sợ bị người ta bắt cóc."
"Nói vớ vẩn gì vậy, ngươi đột nhiên cầm dây thừng trói ta, ta không phải giật mình sao, chắc uống nhầm thuốc rồi, mẹ nó."
"Không phải là vì thấy ngươi mập ra đấy sao? Để cho ngươi thêm phần bó da."
Tên mập tức giận giật lấy dây gai trên tay hắn định đánh.
Diệp Diệu Đông nhất thời không để ý, thế là bị ăn đòn thật.
"Xxx, ngươi đến thật..."
"Ngươi dám làm thật, ta đương nhiên cũng phải làm thật, để ngươi thất đức, làm ta giật mình kêu một tiếng."
"Thôi thôi thôi..."
Diệp Diệu Đông vừa nhảy vừa tránh khắp nơi chạy trốn, miệng cũng vừa thở hổn hển vừa chửi.
"Đừng chạy..."
"A a a... Dây gai của ta... Trả lại cho ta..."
Hai người đuổi theo ầm ĩ một hồi, mới chịu yên tĩnh, đem dây gai trả lại cho ông lão bên đường.
"Ha ha ha, bọn trẻ đúng là tràn đầy sức sống."
Diệp Diệu Đông vỗ vai tên mập thở, "Ta quả quyết ngươi là một tên mập nhanh nhẹn."
Tên mập liền huých cùi chỏ vào ngực hắn một cái, "Khi nào về? Ăn Tết xong?"
"Không sai biệt lắm, ngươi cũng ăn Tết xong à?"
"Sao có thể, Tết là lúc buôn bán tốt, vợ ta còn bảo muốn làm đến tận hai mươi chín Tết."
"Vợ của ngươi thật là chăm chỉ."
"Ai..."
"Ta có ý tưởng kinh doanh kiếm tiền, ngươi có muốn làm không?"
"Cút, không làm, bị ngươi lừa thảm rồi, mấy năm nay còn chẳng thể có một cái Tết tử tế."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận