Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 979: Năm 1985 (length: 26180)

"Đây là làm gì?"
"Ta cũng không biết a, ta cùng cha vừa bắt một con ngỗng, nàng vốn đang ngồi trên ghế nhỏ xem rất tốt, chờ chúng ta cầm rơm rạ đem cánh ngỗng trói lại. Cha rút dao phay ra, nàng lại đột nhiên kêu to lên, sau đó xông tới ôm lấy cổ ngỗng lớn, may mà ta mang theo bao tay nắm lấy đầu nó, nếu không trực tiếp đã bị nàng mổ cho rồi."
Diệp Diệu Đông một mặt không hiểu gì cả nhìn Diệp Tiểu Khê tiếp tục ôm cổ ngỗng lớn vừa khóc vừa kêu, nước mắt đã đầy mặt.
"Không được giết nó mà ~ của ta không được ~"
"Nàng khi nào cùng ngỗng trắng lớn tình cảm tốt như vậy?"
Lâm Tú Thanh cũng cảm thấy khó hiểu, "Ta cũng không biết a."
Lão bà vui vẻ nói: "Đoán chừng là mỗi ngày đi theo ta đằng sau đuổi ngỗng lớn về chuồng mới nảy sinh tình cảm, không nỡ để nó bị giết."
"Không được đâu mà ~ 555 ~ không nên giết ~"
"Nhanh ôm nàng đi đi..." Diệp phụ cầm dao không biết phải làm sao, mặt đầy dở khóc dở cười, "Nếu là mấy đứa nhỏ khác đã cao hứng kêu có thịt ăn rồi, nha đầu này vẫn thật buồn cười."
"Không cần, không cần ~"
Diệp Tiểu Khê một tay ôm cổ ngỗng lớn, một tay khác muốn đánh Diệp phụ nhưng đánh không tới, chỉ có thể ở giữa không trung vung mấy cái, trên mặt toàn là nước mắt, nhìn thật tức cười.
Người lớn bên cạnh đều nhìn mà bật cười.
Lâm Tú Thanh đưa tay muốn ôm nàng, nhưng hai cánh tay nàng ôm cổ ngỗng lớn rất chặt, làm sao cũng không chịu buông.
"Đừng có quậy, tối giết nó nấu cho ngươi ăn thịt."
"Không cần ăn thịt của nó mà ~ không cần ăn, đồ đáng ghét..."
Nàng đưa tay lại đi đánh Lâm Tú Thanh.
Mọi người nhìn mà hết cách, lại buồn cười.
"Ôm đi ôm đi, đừng để nàng nhìn thấy là được..."
"Không cần ~ không cần ~" Diệp Tiểu Khê đau lòng lại kêu gào lên.
Diệp Diệu Đông nhìn mà cũng nhức đầu, "Cái này còn sao mà giết? Chẳng lẽ không giết gà? Còn vịt đều chạy ra bờ biển, không có đến tối về chuồng thì khó bắt à."
"Không cần, kê kê của ta ~ vịt vịt ~"
"Ngươi là con gái, không có kê kê." Diệp Thành Dương ở bên cạnh nói một tiếng.
"Ta có kê kê!"
"Một con cũng không thể giết hả?"
Diệp Tiểu Khê mắt ngấn lệ vẫn ôm ngỗng lớn, ngẩng đầu nhìn Diệp Diệu Đông gật gật đầu, "Không thể giết."
"Vậy làm sao đây? Không giết tối không có thịt ăn."
"Không thể giết ~"
Diệp Diệu Đông nhìn về phía Lâm Tú Thanh, dùng ánh mắt hỏi nàng phải làm sao.
"Nhìn ta làm gì? Ta cũng có cách đâu, ai bảo ngươi ngay trước mặt nàng giết chứ."
"Ta cũng không biết nàng có thể như vậy, giết có mỗi con ngỗng mà khóc thành thế này, ta sau này chết cũng chưa chắc đã khóc thành ra vậy."
"Ngươi chết nàng có khóc thành ra vậy không, ta không biết. Dù sao năm ngoái con gà con màu xanh lá thành hồ nuôi chết rồi, nó còn khóc bù lu bù loa, còn tìm chỗ chôn nó cẩn thận, còn cắm ba nén hương, bớt cả đồ ăn vặt ra cúng cho nó. Giết hay không, tự ngươi mà liệu."
Diệp Diệu Đông nhìn về phía Diệp Thành Hồ, Diệp Thành Hồ cũng cười hì hì "Cha, ngươi..."
"Im miệng, ta không hỏi ngươi ý kiến."
Hắn đã đoán trước Diệp Thành Hồ muốn nói gì liền nhanh chóng chặn lại hắn, sau đó nhìn về phía Diệp Tiểu Khê.
"Vậy không giết nữa, giết nhà khác được không?"
Diệp Tiểu Khê hai mắt đẫm lệ vội vàng gật đầu.
"Vậy ngươi buông ra."
Nàng lúc này mới bằng lòng buông tay, nhưng vẫn cảnh giác đứng tại chỗ nhìn xem.
"Vậy ta đem nó nhốt lại trước, sau đó cho ngươi chơi một lát được không?"
Nàng gật gật đầu.
"Vậy ngươi lau nước mắt nước mũi đi, bẩn chết đi."
Nàng vội vàng đưa cánh tay, lau hết nước mắt nước mũi trên mặt vào tay áo, Lâm Tú Thanh muốn ngăn cản cũng không kịp, liền thấy tay áo nàng sáng bóng, mặt đầy ghét bỏ.
"Ngươi không thể giúp nàng lau sao?"
"Ta có nhiều tay đâu, ta không phải đang giữ ngỗng trắng lớn đây sao? Ta mà buông tay ra, con ngỗng trắng lớn sẽ mổ ta đấy."
Diệp phụ không nói gì nhìn hắn, "Vậy cuối cùng là không giết? Thế tối ăn cái gì? Gà vịt đều không cho giết, đều muốn các ngươi làm hư hết, có một chút xíu thôi đã nói không cho giết, các ngươi liền không giết, đợi lớn một chút đòi sao trên trời, ngươi cũng định cho nàng leo lên hái sao à."
"Khụ!" Diệp Diệu Đông hướng cha nháy mắt ra dấu.
Làm hỏng hết chuyện! Diệp phụ tức giận liếc hắn một cái, lại nhìn cô bé đang nhìn chằm chằm nên đành phải mang dao vào nhà trước.
Diệp Tiểu Khê vẫn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào ngỗng, hắn cũng chiều theo ý nàng cầm cái giỏ trúc bên cạnh, trực tiếp nhốt ngỗng ở bên dưới.
"Như vậy được không?"
Diệp Tiểu Khê hài lòng gật đầu, "Được."
Hắn lắc đầu, rồi đi vào nhà, sau đó cùng Diệp phụ nói: "Đợi lát nữa nhân lúc nàng không để ý hoặc là đi ra ngoài chơi thì giết nó."
"Ừ."
Lâm Tú Thanh cũng vào nhà tiếp tục bận bịu.
Diệp Diệu Đông tiến đến bên cạnh nàng, nhìn nàng cầm dao phay bắt đầu chặt thịt cá "Hay là làm chả cá?"
"Ừ, buổi sáng A Tài mang hai con cá thu lớn tới, ta định làm chả cá luôn, làm một nồi lớn có thể ăn mấy ngày, tránh buổi tối nấu một bữa hết rồi, mấy ngày sau không ra biển không có cá ăn, ngươi rảnh không có gì làm thì chặt đi."
"Cũng được."
Diệp Tiểu Khê nhìn thấy ngỗng trắng lớn vẫn ổn liền yên tâm, sau đó ngồi xổm trước mặt nó nói nhỏ, không biết nói gì thỉnh thoảng lại vỗ vỗ vào giỏ trúc.
Sắp hết năm rồi, bà có thể xem như cả nhà rảnh rỗi nhất, ngồi trước cửa nhìn nàng.
Cho đến khi nghe thấy tiếng pháo đốt ngoài đường, nàng mới bị thu hút, đứng dậy chạy ra ngoài, rồi tham gia vào đám trẻ con chạy chơi ở trong đó.
Bà vội vàng gõ cửa sổ báo tin, "Nhanh lên nhanh lên, tiểu Cửu chạy ra ngoài chơi rồi, các ngươi muốn giết ngỗng thì tranh thủ mà giết."
Diệp Diệu Đông lập tức lau sạch cá bẩn trên mặt dao, tùy tiện lau lau tay liền mang dao đi ra, cùng Diệp phụ nhanh chóng lấy giỏ ra, sau đó nhanh gọn lẹ giết ngỗng rồi lấy máu.
Trong khi đó bà vẫn đứng ngoài cửa viện canh chừng thuận tiện trông coi Diệp Tiểu Khê.
Rõ ràng là sắp hết năm, giết gà giết vịt giết ngỗng là chuyện bình thường, nhà nào cũng như vậy, chỉ có nhà hắn lại như đi trộm, vẫn phải đợi con nít không ở nhà mới dám giết, còn phải có người canh chừng ở ngoài cửa.
"Các ngươi nhanh tay một chút, nước sôi trong nồi cũng đun tốt rồi." Bà vừa canh chừng vừa thúc giục hai cha con trong sân.
Diệp phụ bất đắc dĩ nói thầm, "Cứ như đi ăn trộm ngỗng nhà người ta không bằng, đến tối lên bàn ăn, chẳng lẽ không ai ăn? Biết đâu lại còn ăn ngon hơn người khác đấy."
"Vậy khác nhau chứ, không nhìn thấy nên không biết là thịt gì, lát nữa về nhìn thấy mất, thì đưa nàng ra sau xem, đằng sau còn có ba con."
"Mau dùng nước sôi làm lông, con to thế này làm lông cũng mất cả buổi, đừng để nàng thấy, không là khóc lóc ầm ĩ lên đấy."
Hai cha con thật sự giống đi ăn trộm, cả làm lông cũng phải cùng làm, đánh nhanh thắng nhanh, đồng thời còn phải lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cũng may nhà họ được vây bởi một cái sân nhỏ nên ở ngoài không nhìn thấy bên trong.
Đợi đến lúc Diệp Tiểu Khê chạy ở ngoài mệt mỏi, nhớ đến tìm mẹ, hai cha con đã dọn dẹp xong chiến trường, ngỗng lớn cũng đã trụi lông bỏ vào chậu nước, xách lên bàn, đảm bảo nàng không thấy được dù chỉ một chút bóng dáng.
"Không công đâu?"
"Ngỗng của ta đâu?"
"A thái, ngỗng của ta đâu?"
Diệp Tiểu Khê khắp sân nhỏ chạy tìm, hết chỗ này đến chỗ khác, cái giỏ nào cũng phải sờ thử xem, đến cả ổ chó cũng không bỏ qua, còn kéo đầu Tiểu Hắc tử bên trong ra, tự mình chui đầu vào trong để tìm.
"Ở ngoài sau, mang ra đằng sau rồi." Bà cười chậm rãi tiến lên dắt tay nàng, "Ta dẫn con đi xem."
Diệp Tiểu Khê đầy vẻ nghi ngờ đi theo bà ra sau.
Diệp Diệu Đông vắt chân chữ ngũ ngồi trên ghế xem tivi, mặt mày tươi cười nhìn nàng bị lừa.
Nàng nhìn thấy phía sau có mấy con ngỗng lớn ở đó nhàn nhã đi dạo, quả nhiên liền thấy thỏa mãn, liếc một cái liền lại chạy ra ngoài chơi, căn bản không hề biết mất một con.
Cho đến xế chiều lên bàn ăn cơm tất niên, bị Diệp Thành Hồ nói một câu thịt ngỗng ngon quá đâm thủng, nàng mới rưng rưng nước mắt.
"Không có ngỗng của ta đâu."
"Nhà mình có năm con mà, mấy ngày trước cha đã giết một con, hôm nay lại giết thêm một con."
"Không có mà ~" Diệp Tiểu Khê nước mắt lưng tròng kiên quyết phản bác.
Diệp Diệu Đông trừng mắt con trai cả, "Ăn còn không kịp mà còn nhiều chuyện, mắt nào của ngươi nhìn thấy bọn ta giết ngỗng?"
"Thật mà, con nhìn thấy các người nhặt lông ngỗng đấy, trên bàn một nồi này là thịt ngỗng mà."
Diệp Tiểu Khê trong nháy mắt òa lên khóc, nhưng khi miếng thịt sắp rớt khỏi miệng thì nàng lại đưa tay hứng lấy rồi đút vào miệng cắn mấy cái lại tiếp tục khóc.
"Khóc cái gì chứ, con đã ăn nhiều như vậy rồi mà."
"Diệp Thành Hồ, con mà nói nữa, lát nữa tiền lì xì của con giảm một nửa đấy."
Diệp Thành Hồ lập tức bịt miệng, lẩm bẩm nói: "Con không nói nữa."
Lâm Tú Thanh cũng dỗ dành đứa bé trong lòng, "Đừng có nghe anh con lừa, đây là ngỗng nhà khác mà, không phải ngỗng nhà mình, ngỗng nhà mình con chẳng phải thấy rồi à? Vẫn còn ở đó."
Diệp Tiểu Khê vừa rơi nước mắt vừa nhai thịt trong miệng, "Thật không?"
"Thật, nhanh ăn đi, đây là đi mua đấy."
Nàng nhún nhún vai, từ từ thu nước mắt lại, tiếp tục ăn miếng thịt thơm lừng, ăn hết chỗ thịt trong chén, còn gắp hai cái chả cá mới xuống khỏi bàn.
"Ăn xong thì mang đũa về không được cầm đũa chơi, nhớ chưa?"
"Vâng."
Diệp Thành Hồ cũng nhanh tay để đũa xuống, "Con cũng ăn xong rồi, tiền lì xì của con đâu?"
"Ăn xong rồi thì đi tắm rửa, tắm rửa xong cho con thêm tiền lì xì."
"Còn phải chờ tắm xong nữa... Con cũng chờ cả ngày rồi..."
Diệp Thành Hồ nhìn ánh mắt của mẹ mình, chỉ có thể đè nén sự háo hức trong lòng, đi tắm rửa trước, hắn sợ nếu còn phản đối nữa thì tiền mừng tuổi sẽ bị giảm đi một nửa.
Diệp Thành Dương cũng vội vàng đặt đũa xuống đi theo tắm rửa, quần áo mới cũng chưa kịp mặc.
"Nhớ mang bao tay áo vào, tắm xong mà còn lăn ra đất làm bẩn quần áo mới thì ngày mai mùng một các ngươi chỉ có mà mặc đồ rách nhé."
Hai anh em vừa rửa mặt vừa đáp lời.
Nhà họ ăn cơm tất niên khá sớm, ăn xong trời còn chưa tối, Lâm Tú Thanh sợ hai đứa trẻ chơi dơ quá, không trụ nổi đến tối, nên không gọi chúng tắm rửa sớm, định sau bữa cơm tất niên mới cho đi tắm, như vậy có lẽ còn chống được đến ngày mai.
Diệp Tiểu Khê sau khi tắm xong cũng mặc vào chiếc áo bông hoa hồng lớn xinh xắn, trên đầu còn thắt một chiếc nơ nhỏ, cài thêm một chiếc kẹp tóc màu đỏ, trông hết sức đáng yêu.
Chỉ có điều nàng còn nhỏ, Lâm Tú Thanh sợ nàng chạy theo đám trẻ lớn không chơi được bao lâu đã lấm lem hết người, nên cố ý trước khi nàng ra ngoài, khoác thêm cho nàng một chiếc áo khoác, như vậy nếu có lỡ dính bẩn, cũng chỉ bẩn mỗi cái áo khoác ngoài.
Tiền mừng tuổi nàng chỉ cho mỗi đứa con trai 5 hào, Diệp Tiểu Khê thì có 5 xu, mang tính tượng trưng thôi.
Mấy đứa trẻ nhà hàng xóm sau khi ăn xong đến gọi Diệp Thành Hồ bọn họ đi chơi, nàng cũng tiện thể cho mỗi đứa một đồng, cũng là để nhà hàng xóm không phải khó xử.
Trước khi bọn trẻ ra ngoài chơi, nàng còn dặn dò bọn chúng, nếu bác nào cho tiền mừng tuổi thì phải nhớ mang về nói cho nàng, không được bỏ vào túi, chạy nhảy lung tung ở ngoài là rớt mất đấy.
Ba đứa đều dạ ran ngoan ngoãn, nhưng đến khi trời tối đen, sắp đi ngủ cũng chẳng thấy ai về nhà.
Lâm Tú Thanh sau khi ăn cơm xong liền bắt đầu đốt vàng mã, rồi bận rộn thu dọn tứ phía, còn muốn tranh thủ ban đêm giặt hết quần áo của cả nhà, để chồng còn đi chơi Tết, cũng không có thời gian mà để ý đến mấy đứa trẻ.
Đợi khi nàng làm xong, thì không thấy bọn trẻ đâu nữa, chồng cũng không thấy bóng dáng, nàng đành phải đi khắp thôn tìm con, một khắc cũng không ngơi tay.
Diệp Diệu Đông sau khi ăn xong tắm rửa liền phủi mông đi đánh bài với bạn bè, đến tận 12 giờ đêm mới đi miếu mụ thắp hương xong rồi về nhà.
Vừa đẩy cửa phòng ra, Lâm Tú Thanh đã lải nhải một tràng.
"Ăn cơm xong là chuồn mất, chạy một cái là mất hút, cũng không thèm để ý đến mấy đứa con."
"Có phải ăn cơm xong là đi ngay đâu, ta còn tắm rửa mới đi, con cái thì có gì phải để ý? Cứ để tụi nó tự chơi là được rồi, có nhà ai trẻ con chơi, người lớn đi theo sau mông không? Cứ để chúng nó tự chơi đi, đằng nào đi ngủ cũng biết đường về, biết nhà mở cửa ở chỗ nào là được rồi."
Hắn vừa đóng sập cửa vừa cởi quần áo.
"Ngươi có biết buổi tối mấy đứa chạy đi đâu chơi không?"
"Chạy đi đâu?"
"Tụi nó chạy ra nhà vệ sinh công cộng đốt pháo nổ phân, làm hại ta tìm khắp nơi không được, cuối cùng vẫn là trẻ con nhà khác chạy đến mách, bảo một lũ con nhà mình đem phân nổ văng đầy người chúng nó."
Diệp Diệu Đông không nhịn được cười, "Như thế này không phải là quá bình thường sao? Không nổ trúng mình là được rồi, dù sao phân dính lên người người khác, cùng lắm thì lôi về đánh cho một trận, tranh thủ trước Tết, cho chúng nó thêm một lớp da cũng tốt, chứ không phải mai mùng một muốn đánh cũng không được đánh."
"Ngày nào cũng chơi bời, cứ đến cuối năm là mỗi đứa trong túi đều có tiền tiêu vặt, con gái ngươi ban đêm túi tiền của ta để dành cho nó còn bị hai tên nhóc lừa mất."
"Thế thì đáng đánh đấy."
"Ngay cả tiền mừng tuổi của chị dâu với em dâu ban đêm cho chúng nó cũng tự mình lén lút giấu đi, còn không thèm nói với ta một tiếng, sợ ta thu lại mất."
"Sau đó thì sao?"
Hắn leo lên giường, nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Khê đang co ro ngủ trong góc, đắp chăn cho con xong, hắn mới kéo chăn đắp lên mình.
"Ta đi ra nhà xí công cộng lôi chúng nó về hỏi thì chúng nó không nói, còn chạy lên lầu trốn, ta mới hỏi con gái ngươi xem có lì xì không, nó nói bị anh trai cầm rồi."
"Hai đứa nhóc lúc này mới từ trên lầu chạy xuống thang, ném hai cái bao lì xì của con gái xuống, miệng thì nói là giữ hộ con bé, để nó không làm mất."
"Chờ ta hỏi bọn nó lì xì thì nhất quyết không chịu nói, còn chạy lên lầu khóa cửa phòng lại, cả đêm cũng không xuống, đây là tính toán là mùng một đầu năm không được đánh đó mà."
Diệp Diệu Đông lại nhịn cười không được, "Tính toán ghê nhỉ, còn biết trước chịu qua tối nay."
"Để mấy hôm nữa gom lại rồi đánh một thể, lẩn được mùng một thì cũng không lẩn được hết mười lăm."
"Đằng nào lôi về cũng bị đánh một trận, chi bằng giấu kín tiền mừng tuổi một chút còn hơn."
Diệp Diệu Đông ôm vợ vào lòng, tay thì không hề thật thà.
Lâm Tú Thanh gạt tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi toàn dạy con như thế đó à."
"Ta có dạy chúng nó cái gì đâu, tự chúng nó lĩnh hội đó chứ."
"Tiền thì mình không nỡ bỏ ra đi mua pháo, lấy luôn năm xu trong túi tiền của con gái đi mua, mà con gái ngươi cứ nói anh trai cầm, chứ cụ thể thì không nói được, bọn A Hải bị đánh nhảy cẫng lên tránh, nói lại với ta, ta mới biết đó."
"Thế thì phải đánh."
"Đừng có giở trò lưu manh, hôm qua vừa xong việc..."
"Chẳng phải nàng đang mong chờ pháo giao thừa đấy sao? Nếu ta tối nay không biểu hiện tốt một chút, chẳng phải nàng sẽ thất vọng sao?"
"Qua lâu rồi còn gì, đâu tính là pháo giao thừa nữa..."
"Thế cũng được thôi, những năm trước đều là pháo giao thừa cả, năm nay đổi thành pháo mùng một đầu năm vậy, lần đầu tiên mà, đương nhiên phải khai hỏa quả pháo đầu tiên của năm chứ, bây giờ đã là năm 1985 rồi, phối hợp một chút đi, phát huy hết sự quyến rũ của nàng dâu trẻ đi..."
Lâm Tú Thanh bây giờ nghe hai chữ thiếu phụ là thấy không lọt tai, vốn dĩ bình thường, nhưng hắn nói ra lại làm người ta nghĩ ngợi lung tung...
Sáng hôm sau, Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương như người không có chuyện gì, nghênh ngang xuống lầu đánh răng rửa mặt, ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Tú Thanh chúng nó đều coi như không thấy, trên mặt còn tươi cười nói chúc mừng năm mới, chúc mừng phát tài.
"Hai đứa bây cười được đến hết năm thì hay."
Diệp Diệu Đông cũng vừa lấy kem đánh răng xong, đi theo sau bọn trẻ đánh răng, ba cha con ngồi xổm thành một hàng ngay ngắn.
"Ba, chẳng phải mọi người đều nói qua mùng bảy là có thể vui vẻ hơn chút sao..."
"Xì." Hắn giơ cái vồ cán gỗ ra gõ ngay một phát, "Câm miệng lại ngay, đồ nói xui vào cuối năm."
"Sao thế ạ? Con lại có làm gì đâu." Diệp Thành Hồ ôm đầu, ngơ ngác nhìn ba, nó không biết mình đã nói sai điều gì.
"Cái câu vừa rồi nếu mà mày nói thẳng với mẹ mày xem, thì cái Tết này mày cũng khỏi ăn luôn."
"Vì sao ạ?"
"Qua hết mười lăm hãy đi hỏi mẹ mày đi."
Diệp Thành Dương có chút ngập ngừng hỏi: "Ba, đợi mấy hôm nữa mẹ có quên chuyện lì xì này không?"
"Mày nghĩ mẹ mày sẽ quên sao?"
Diệp Thành Dương chớp chớp mắt, mặt mũi đầy vẻ khó khăn.
Diệp Thành Hồ thì miệng đầy bọt đánh răng, ú ớ nói: "Chẳng phải chúng ta còn phải đi nhà bà ngoại chúc Tết sao? Có thể ở nhà bà ngoại mấy ngày, đợi khai giảng rồi về, mẹ nhất định quên thôi."
"Muốn hay quá đấy, ai muốn nuôi các mày mấy ngày? Cứ mấy ngày tới cứ chơi hết mình đi, đợi hết năm là ta lại xiết chặt da một lượt thôi, đằng nào những thứ vui vẻ, hưởng thụ đều đã có rồi."
"Vậy con cứ tiêu hết tiền luôn, đến lúc mẹ muốn lấy lại tiền cho con cưới vợ thì không còn, không thì lại công toi ra ăn đòn."
"Không muốn vợ à?"
"Không cần, con muốn để tiền mua pháo."
"Tốt, lớn lên không phải xin tiền ta, lại còn nói đòi tán gái."
"Hắc hắc, ba ơi, bọn con mặc quần áo mới rồi, hôm nay có phải chụp ảnh cả nhà không ạ?"
"Đương nhiên rồi, lát nữa ông bà đến đây, ăn điểm tâm xong thì chúng ta đi chụp ảnh gia đình."
Diệp Thành Dương phấn khích nói: "Ba ơi, con muốn ngồi vào xe máy để chụp ảnh!"
Diệp Thành Hồ cũng tranh thủ giơ tay lên, "Con cũng muốn! Con còn muốn đứng cạnh máy kéo chụp ảnh nữa!"
"Được thôi."
Mấy thứ mới mua năm nay đương nhiên đều phải góp mặt, nếu không phải thuyền lớn không neo đậu được gần bờ, thì hắn đã muốn đậu hết mấy chiếc thuyền của nhà mình một hàng để chụp chung rồi.
Nhưng không sao, thêm mười chiếc nữa chắc cũng chỉ hai năm, đợi đến khi có đủ rồi chụp một thể còn hay hơn, sẽ càng hoành tráng, càng rung động hơn.
Mùng một Tết ai cũng mặc quần áo mới tinh tươm, lại sạch sẽ, trên mặt tràn đầy ý cười, chụp ảnh là hợp nhất.
Sau khi ăn xong, hắn cũng nhớ bảo bọn trẻ đi gọi cả Huệ Mỹ và A Quang đến, để năm nay chụp ảnh tập thể, ảnh gia đình.
Sớm mấy hôm trước, trong thôn đã có người chụp ảnh dạo đến tận cửa, cực kỳ nhiều nhà năm ngoái chụp rồi, năm nay thì không chụp nữa.
Nhưng những nhà năm ngoái chưa chụp, năm nay cũng có vài nhà chọn chụp, nhất là những nhà năm nay kiếm được nhiều tiền, càng không thể thiếu vài tấm ảnh cho cả nhà được.
Nên khi nhà hắn chụp ảnh, có rất nhiều người đến xem, nhưng không có ai giống năm ngoái mà nhờ Diệp Diệu Đông chụp giúp cho cả.
Lúc Diệp Huệ Mỹ đến đây, cũng tiện thể mang cả lì xì đến cho mỗi đứa một phong bao.
Ai nấy đều vui vẻ như mở cờ trong bụng, nhưng chỉ cười được một lúc thì vừa chụp ảnh xong, liền bị tịch thu ngay lập tức.
"Anh A Hải, anh không phải sắp cưới vợ rồi sao? Sao còn có lì xì vậy ạ?"
"Nói bậy, ta vẫn còn là con nít."
Diệp Diệu Đông cười hề hề trêu chọc hắn, "Tại vì nó vẫn chưa tích đủ tiền vợ đấy, nên vẫn chưa cưới được, đợi nó tích cóp thêm tiền lì xì đi rồi dì dượng sẽ lo cho nó cưới."
Diệp Huệ Mỹ cũng cười trêu ghẹo, "Chờ hắn tích lũy đủ tiền, cưới vợ sinh con, các ngươi đến lúc đó còn muốn cho con của hắn tiền mừng tuổi."
"Hả? Không phải chứ?"
"Thật hay giả? Dựa vào cái gì chứ?"
"Bởi vì chờ con của hắn sinh ra, các ngươi liền là làm chú làm cô, đương nhiên muốn cho con của hắn tiền mừng tuổi." Lâm Tú Thanh cũng cười bồi thêm một câu với bọn trẻ.
"Vậy không được, anh Hải ơi, anh vẫn là đừng cưới vợ, em không có tiền."
"Em cũng không có tiền, anh cả, anh đừng tích cóp, đừng cưới..."
"Đúng vậy đó, em cũng không có tiền, anh đừng cưới vợ..."
Diệp Thành Hải trừng mắt nhìn đám em trai em gái đang vây quanh trước mặt, xin hắn đừng cưới vợ, "Cút đi."
Nói xong hắn liền đẩy đám người ra, tranh thủ thời gian chạy.
"Anh cả, chúng ta cùng nhau đốt pháo, anh đừng giận, cưới vợ vô dụng mà..."
"Anh Hải ơi, chờ em một chút..."
Một người chạy, đằng sau một đám cũng đều đi theo chạy, hơn nữa còn vừa chạy vừa kêu để hắn đừng cưới vợ làm hại mấy đứa bạn nhỏ khác chút nữa thì cho rằng hắn lập tức muốn cưới vợ, tức giận đến suýt nữa nhảy dựng lên, muốn đánh cho bọn chúng một trận.
Ăn tết kỳ thực là nhàm chán nhất, từ sáng sớm đến tối không có việc gì làm, những việc cần làm, năm trước đã đều làm xong, còn lại chỉ là đi khắp hang cùng ngõ hẻm chúc Tết nói lời lấy lòng, chúc Tết xong thì đánh bài, cả thôn đều như thế, mặc kệ nam nữ không phải đánh bài thì là đánh mạt chược.
Từ đánh sớm đến muộn, trong thôn đi chưa được mấy bước, liền bắt gặp người bày bàn nhỏ.
Mùng hai đi nhà cha vợ chúc Tết cũng vậy, cũng là đánh bài chờ ăn, ăn xong rồi về nhà.
Người lớn như vậy trẻ con cũng như vậy, tương đương với đổi một thôn để chơi, chơi đến giờ cơm thì về nhà ăn cơm, ăn xong lại tiếp tục ra ngoài chơi, chỉ là sẽ có thêm một chút cảm giác mới mẻ mà thôi.
Chỉ là vào lúc ăn cơm tối xong, khi bọn họ chuẩn bị trở về nhà, đám trẻ nhà họ Lâm đều lưu luyến không rời đứng ở bên cạnh máy kéo.
"Chú nhỏ không phải nói chờ ăn Tết thì sẽ cho chúng cháu đi nhà chú chơi mấy ngày sao?"
"Đúng đó, lúc chú mang A Viễn bọn họ vào thành phố vừa mới nói, người lớn nói chuyện phải giữ lời."
"Chú còn nói muốn cho chúng cháu ở nhà lầu!"
"Hả? Ta có nói vậy sao?" Diệp Diệu Đông ha ha cười nhìn đám trẻ con đang vây quanh bọn họ.
Đám trẻ này cũng đều gật đầu, "Đúng, chú chính là nói vậy."
"Chú là người lớn, không được nói không giữ lời."
"Người lớn không phải chuyên gạt trẻ con sao?"
"Nói dối sẽ bị mũi dài!"
Lâm mẫu quát mắng mấy đứa cháu trai, "Các con đừng quấy rối, cuối năm rồi, ai có rảnh để ý đến các con, ở nhà chơi là tốt rồi..."
Chị dâu cả nhà họ Lâm cũng kéo áo mấy đứa con mình, "Nghe lời, ở nhà chơi đi, không phải cuối năm còn bị người đánh."
Diệp Thành Hồ phụ họa, "Ba, ba cứ để anh A Viễn bọn họ đi nhà chúng ta chơi đi, bọn họ đáng thương quá, vừa mới nói xong mấy hôm nữa lại phải đi thành phố bán bánh bao rồi, bọn họ còn chưa thấy mặt trời nữa."
Lâm Quang Viễn mong chờ nhìn.
"Chúng cháu cũng muốn đi, chúng cháu còn chưa thấy nhà lầu của dì và dượng!"
"Thành Hồ và Dào Dạt nói bọn nó ngày nào cũng ngủ nhà lầu, ngày nào cũng ngủ trên lầu, ngày nào cũng lên lên xuống xuống cầu thang, thích quá!"
Chị dâu hai nhà họ Lâm cũng kéo áo mấy đứa con nhà mình, không cho chúng lại gần, "Các con đông như vậy, ai mà chịu nổi?"
"Chúng cháu sẽ ngoan!"
"Ngoan cái rắm, hôm qua cả ngày không hết, trên người đã bị pháo đốt thủng một lỗ, cuối năm người ta đều mặc quần áo mới, còn các con mặc đồ rách."
Diệp Diệu Đông cười nhìn đám trẻ con đang trông mong nhìn hắn, trong lòng thở dài, đã có thể tưởng tượng ra mấy ngày tiếp theo gà bay chó chạy như thế nào rồi.
Lâm Tú Thanh cười trước hắn một bước nói: "Muốn đi thì cứ đi chơi mấy ngày, cuối năm, vốn dĩ cũng là đi khắp nơi chúc Tết, đến nhà ta ở mấy ngày cũng không có gì, vốn dĩ nhà mới không đến cũng phải đến một lần."
"Bọn chúng ồn ào lắm, trong nhà cái đám bảy tám đứa này mà đi hết thì nhà của con bị chúng nó làm tốc cả nóc."
"Vậy thì xem bọn nó có ngoan không, có nghe lời không, không ngoan không nghe lời thì buổi tối trong đêm ta sẽ cho bọn nó về hết, không cho ngủ nhà lầu." Diệp Diệu Đông cũng cười nói.
"Chúng cháu chắc chắn nghe lời!"
"Oa, dì và dượng đều nói là được rồi, chúng cháu có thể đi."
"Chúng cháu có thể đi nhà dì nhỏ ở mấy ngày, ở nhà lầu."
"Con muốn ngồi máy kéo! Cuối cùng cũng có thể ngồi máy kéo!"
"Nhà con còn có xe máy, là loại ba bánh bên cạnh, còn có xe thùng, có thể chở mấy người, oai lắm, ngày nào con cũng ngồi..."
"Đúng đúng, còn có xe máy nữa, tốt quá, vậy có phải là chúng ta cũng có thể ngồi không..."
"Nghĩ hay lắm, phải được ta đồng ý đã."
Đám trẻ con nghe xong hai vợ chồng đều đồng ý, cao hứng nhảy dựng lên, vô cùng hưng phấn.
"Không được ồn ào, phải nghe lời, không được làm hỏng đồ đạc của dì nhỏ, phải ngoan một chút, nếu không buổi tối trong đêm sẽ bị mang về."
"Mang cả tiền tiêu vặt của các con đi tiêu nhé."
"Vậy mẹ có thể trả lại tiền mừng tuổi cho con không?"
"Vậy các con đừng đi nữa."
"Muốn đi!"
Diệp Diệu Đông cười nói: "Nhà ta thì có nhà lầu đấy, nhưng trên lầu không có giường, các con đông như vậy, nếu ngủ trên lầu thì chỉ có thể ngủ dưới sàn, ngủ dưới lầu thì còn có giường."
"Muốn ngủ sàn!"
"Chúng con muốn ngủ trên sàn không cần giường!"
"Vậy thì đi thôi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận