Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 795: Lải nhải

Chương 795: Lải nhảiChương 795: Lải nhải
Mọi người tay cầm giỏ, bao tải, nhìn nhìn, vẫn đi về phía anh.
"Chúng tôi cũng không có nhiều cân lắm, hay cậu cũng thu luôn đi?"
"Đúng vậy! Bà ấy có mấy trăm cân, cậu đã lấy hết rồi, đâu còn thiếu mấy cân của chúng tôi nữa? Hay là cậu thu hết của chúng tôi luôn đi?"
"Đúng đó, chúng tôi chỉ có chút xíu thôi..."
Diệp Diệu Đông đau đầu, mấy bà trung niên này làm người ta khó xử quá, đã nói không cần rồi mà vẫn cứ ép anh nhận.
Anh vội lắc đầu, sợ thật sự bị ép buộc phải nhận.
"Thật sự đủ rồi! Cháu không cần nhiều cá tạp lắm, cháu muốn cùng một loại, chỗ thím Lâm đây số lượng cá tạp không nhiều lắm, cháu mới nghĩ tiện thể thu luôn."
Trước đó anh đã thu hơn trăm cân cá tạp ở nhà hàng xóm rồi, trong bộ đội vẫn nên cùng một loại thì tốt hơn, cá tạp ít một chút, như vậy sẽ tỏ ra chất lượng cao, chứ mở ra toàn một đống cá tạp trông cũng không đẹp.
Mọi người lại nhìn vào hàng của mình, quả thật lộn xộn đủ loại cá, còn bên kia trên giường tre toàn cùng một loại cá khô, nhìn đẹp hơn mấy thứ cá tạp này nhiều, Diệp Diệu Đông không lấy mấy thứ tạp nham của họ cũng bình thường.
"Vậy... vậy thôi vậy...
"Vậy của chúng ta chỉ có thể tự ăn thôi..."
"Tiếc quá, giá mà bán được chút tiền thì tốt..."
"Nhà cũng không có thuyền lớn, đi đâu kiếm mấy thứ hàng này? Chúng ta cũng chỉ có mấy con cá tạp này thôi, thôi vậy, tự ăn thì tự ăn vậy."
Có người lẩm bẩm, lại mang hàng vê.
Diệp Diệu Đông cũng thở phào, tiếp tục kiểm tra mấy thứ hàng này.
Còn thím Lâm vừa đổ hết hàng trên giường tre vào bao, kéo vào góc xong, liền chạy vào nhà bật đèn, giờ bên ngoài trời đã hơi tối, ánh sáng không được tốt lắm.
Hàng xóm thấy cá khô của mình không ăn thua, chỉ đành ôm tâm thế xem náo nhiệt đứng xem, có người cũng ra tay giúp, đợi Diệp Diệu Đông kiểm tra xong thì giúp đóng gói hàng, hiệu suất cao hơn một chút.
Có người còn hỏi vòng vo anh, thu nhiều cá khô như vậy thì bán ở đâu? Kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Sau này có thu mãi không?
Mấy câu hỏi kiểu này anh đều coi như không nghe thấy, những người hỏi giá cả, thím Lâm sẽ trực tiếp trả lời thay anh.
Ai nấy đều ghen tị với thím Lâm, ghen tị không thôi, đều khen nhà họ có tâm nhìn xa, phơi sẵn nhiều như vậy, vừa khéo đúng lúc có thể bán được giá, kiếm một khoản lớn.
"Hôm nay lão Lâm vẫn chưa về hả? Mau ra bến tàu đợi đi, bảo ông ấy hôm nay đừng bán cá nữa, để lại tiếp tục phơi đi, phơi khô giá cao, lại đỡ công, trực tiếp bán cho A Đông là được rồi."
Thím Lâm vỗ đùi: "Ôi chao, đúng rồi! Cá hôm nay không thể bán được, phải để lại phơi, A Đông lần sau còn lấy không?"
"Cháu không dám hứa đâu! Ai mà biết khách hàng còn muốn nữa không? Tự thím cân nhắc đi, nếu để lại thì nhất định phải đảm bảo chất lượng, không thì chỉ có một lần mua bán thôi."
"Chắc chắn rồi! Vậy... vậy thím đi gọi lão Lâm, hôm nay cũng đừng bán nữa, hôm qua đem đi bán, tiếc quá. Dù cháu có lấy hay không, nhà thím tích trữ một ít cũng không sao, bán lẻ từ từ, chậm một chút cũng bán được."
“Thím tự xem xét đi."
Thím Lâm nóng lòng nói với mọi người: "Vậy nhờ mọi người trông hộ, giúp A Đông một tay nhé."
"Được được được, thím mau đi đi, bọn tôi ở đây phụ giúp."
Diệp Diệu Đông cũng nói: "Cháu đợi thím về rồi mới cân, kiểm tra trước đã, còn mấy bao nữa, không nhanh vậy đâu."
"Ừ được, chắc họ sắp về rồi, trời cũng tối rồi, cháu chờ chút nhé."
"Vâng ạ-
Thím Lâm vừa đi, cha mẹ Diệp đã đến.
"Vẫn ở đây à, cha tưởng đã đi rồi chứ”, cha Diệp vừa đến đã xắn tay áo: "Là muốn kiểm tra một chút đúng không? Ông ấy phơi được bao nhiêu cân vậy?"
"Thím Lâm bảo có năm sáu trăm cân."
"Nhiều vậy cơ à? Vậy chỉ cần thu ở đây là đủ rồi? Còn thừa nữa."
"Vâng, không sao đâu, thừa một trăm mấy cân để đó cũng chẳng hề gì."
"Vậy con không cần qua nhà bạn với em rể xem nữa à?" Mẹ Diệp vừa lật xem vừa hỏi.
"Không cần qua nữa đâu, chắc họ cũng không phơi nhiều lắm, có lẽ cũng toàn cá tạp thôi."
"Vậy mẹ nói với họ nhé? Có số lượng nhiều cùng một loại cá, rẻ thì phơi nhiều một chút?"
"Con cũng không biết sau này khách hàng còn muốn nữa không nữa?"
"Vậy đi nói thử xem? Xem người ta có muốn phơi nhiều một chút không? Lỡ lúc đó lại muốn, số lượng nhiều, con đi đâu mà thu gom cho kịp, hàng xóm phơi toàn cá tạp, nếu không chê thì cũng có."
Người hàng xóm bên cạnh cũng vội phụ họa: “Có có có, nhà ai cũng có cá khô, vừa nãy Diệu Đông chê toàn cá tạp, bảo mấy cái này của nhà lão Lâm là đủ rồi."
"Đúng vậy, nếu các cậu không chê thì chúng tôi đều có thể bán cho các cậu."
Mẹ Diệp cười hề hề: "Cái này phải xem khách hàng có muốn hay không, A Đông cũng chỉ phụ thu thôi, kiếm chút tiền lẻ, chắc chắn phải theo yêu cầu của người ta, chọn cái tốt hơn cho người ta."
"Đúng là vậy, vậy có cần gì thì nói với mọi người nhé." "Được mà, được mà."
Mọi người lại bắt đầu tán gẫu với mẹ Diệp, một đám người tụ tập lại thì không thể không nói chuyện được.
"A Đông càng ngày càng biết kiếm tiền rồi, hai ông bà về già có phúc rồi, tùy tiện thu mua chút cá khô rẻ mạt ở quê mình cũng bán được tiền."
"Đúng vậy, thông minh thật, đầu óc linh hoạt, nghe nói dạo này kiếm được khá nhiều tiền hả?"
"Kiếm được bao nhiêu rồi?"
Mẹ Diệp buột miệng chê: "Đâu có kiếm được bao nhiêu đâu? Bên ngoài toàn đồn ầm lên thôi, cứ suốt ngày dòm ngó chuyện nhà người ta, chẳng biết gì cả, toàn nói bậy."
"Vậy bây giờ chị ở Hội Phụ nữ lương cũng không ít nhỉ, một tháng bao nhiêu vậy?"
"Không ngờ chị cũng được ăn bát cơm của nhà nước, thật ghen tị với nhà các chị, cả nhà từ trên xuống dưới đều kiếm tiền, khó trách ngày càng sống tốt..."
"Một tháng lương có đến bốn năm chục không? Chắc là có nhỉ? Nói cho mọi người nghe đi, ai cũng tò mò lắm."
Người ở quê cứ thẳng thắn vậy đó, hỏi người ta kiếm bao nhiêu tiền? Ai cũng hỏi thẳng.
Đối với mẹ Diệp, công việc của bà chính là niềm tự hào!
Hỏi đến công việc của bà, chính là hỏi trúng tim đen.
Bà cũng chẳng ngại ngùng gì, đắc ý lắm, còn thao thao bất tuyệt: "Tôi mới vào được mấy tháng, lương không cao, cán bộ lâu năm mới có lương cao vậy."
"Tôi à, một tháng cũng chỉ có 35 đồng thôi, không nhiều, nhưng phúc lợi ngày lễ phát không ít, cũng tốt lắm, không chỉ phát gạo, còn đủ loại đậu, còn phát dầu, phát thịt, thỉnh thoảng còn có đồ hộp với bánh kẹo nữa, à đúng rồi, còn có vải nữa, chính phủ đối xử với cán bộ cơ sở tốt lắm..."
"Tốt quá nhỉ!" "Sao cái chuyện tốt đẹp này không đến với chúng tôi nhỉ?"
"Đúng vậy đó."
"Biết đâu sau này có cơ hội thì sao? Thật ra cũng chỉ vậy thôi, cũng phải làm việc cả ngày, chỉ là có lương ổn định hơn một chút, nhưng các anh chị ở nhà đan lưới đánh cá cũng chẳng kém gì..."
Mẹ Diệp nói liên tục không ngừng, mặc dù nhiều lời bà đã nói đi nói lại mấy lần, nhưng bà vẫn nói rất hăng say, trăm lần không chán!
Đây chính là niềm tự hào của bài
Ở đây chỉ còn lại giọng nói của bà, nơi này đã trở thành sân khấu của bà rồi, những người hàng xóm đều lắng nghe, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, hỏi vài câu.
"Như tôi bình thường chỉ chạy vặt thôi, chỗ nào có chuyện gì, vợ chồng nhà ai cãi nhau, cần hòa giải..."
Cha con Diệp Diệu Đông nghe bà vừa đến đã nói không ngừng, cũng hơi nhức đầu.
Cha Diệp thấy bà vẫn đang lải nhải ở đó, vội nói: "Bà không phải định đến nhà A Quang sao? Còn mấy người bạn của Đông tử nữa, đi nói với họ vài câu? Còn không đi, đứng đây nói gì nữa? Trời tối rồi, bà còn định nói đến nửa đêm mới đi à?"
Diệp Diệu Đông suýt nữa không nhịn được cười.
Mẹ Diệp trừng mắt nhìn cha con họ: "Gấp gáp cái gì, đợi làm xong mấy việc này rồi đi cũng kịp. Lúc tôi chưa nói thì các ông chẳng gấp, cũng không nghĩ ra, giờ lại muốn đuổi tôi đi."
"Ở đây nhiều người thế này, chúng tôi cũng chỉ kiểm tra sơ qua thôi, không cần bà đâu, bà mau đi đi!"
"Gấp gáp cái gì chứ?"
"Trời tối rồi mà không gấp à? Đợi người ta lên giường ngủ, bà mới đi gõ cửa nửa đêm dọa người ta à?”
"Trời mới tối, nói gì mà nửa đêm, nói bậy..." Mẹ Diệp vẫn rút tay lại, lẩm bẩm đi ra ngoài.
Cha Diệp nhìn bóng lưng của bà, lắc đầu.
Diệp Diệu Đông cũng biết, thói quen thích khoe khoang của anh cả bình thường là di truyền từ mẹ.
Bốn năm trăm cân hàng gộp lại cũng chỉ bảy tám bao, trong đó có một bao đầy ắp cá tạp, những cái khác đều là cá ếch.
Mùa đông thế này, dùng lưới dính ở vùng ven biển bên này cũng chỉ bắt được số lượng lớn cá ếch thôi, những loại cá tầng đáy khác đều không có số lượng nhiều như vậy.
Loại cá này đều có tính mùa vụ và khu vực.
Không bao lâu sau hai cha con đã chọn lọc xong, hai người đều ngồi lên giường tre đợi.
Diệp Diệu Đông ngửi ngửi lòng bàn tay, mùi cá mặn nồng đậm xộc vào mũi, tanh thì có hơi tanh, nhưng ngửi lại thấy thơm phức.
"Hay chúng ta cân trước đi? Nhờ mọi người trông hộ? Cũng không biết phải đợi đến bao giờ, tối nay chúng ta còn phải lên đường, phải về ngủ sớm một chút."
"Thôi bỏ đi, đợi người ta đến rồi tính, nhà mình bán đồ, chắc chắn phải tự mình trông cân, dù tin tưởng đến mấy, chắc chắn cũng muốn tự mình nhìn qua một lần."
"Vậy đợi thôi."
Cha Diệp vốn còn muốn hỏi lưới dính ngày mai thì sao?
Lưới dính thả xuống hôm nay, ngày mai phải đi thu, nhưng sáng mai 6,7 giờ đã phải đưa cá khô đến bộ đội, đợi về chắc cũng phải đến trưa, lại không kịp làm.
Nhưng nhìn xung quanh vẫn còn mấy người hàng xóm chưa đi, vẫn đang tán gâu ở đó, đều tò mò định xem mấy con cá khô này bán được bao nhiêu tiền?
Bây giờ cũng đang bàn tán có thể bán được bao nhiêu, và bàn họ có thể kiếm được bao nhiêu? Ông lại nuốt lại.
Chuyện này chỉ có thể đợi về rồi bàn tiếp thôi, hoặc để Đông tử một mình đưa hàng qua cũng được, dù sao cũng không cần bày quầy, đi giao hàng xong là về, có ông đi hay không cũng không sao, dù sao Đông tử cũng quen rồi.
Còn ông ở nhà có thể đi thu lưới trên biển với A Sinh trước, chậm một chút thì chậm một chút, vẫn hơn là cả hai người đều không ở nhà, không thu được lưới, hoặc tạm thời gọi thêm một đứa cháu trai cháu gái phụ giúp cũng được.
Cha Diệp vừa đợi vừa suy tính.
Thật ra Diệp Diệu Đông cũng nghĩ đến rồi, nhưng phải về rồi nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận