Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1280: Cho vay (length: 19262)

Bản thân việc này cũng là đôi bên cùng có lợi, không thể nói hắn tính toán quá kỹ.
Diệp Diệu Đông cười nói: "Có lẽ bọn hắn cũng mong như vậy? Hợp tác với ta, ta chẳng nhúng tay vào việc gì, bọn hắn tự quản lý thuyền đánh cá, lời nói có trọng lượng."
"Nếu bọn hắn tìm người góp vốn, mỗi người bỏ một nửa, liệu có đủ người ta uống trà? Thuyền đó chẳng phải là quan trọng như tính mệnh? Nếu hai bên bất đồng ý kiến thì nghe ai?"
"Cả cơ nghiệp dồn hết vào đó, hai nhà người chắc chắn sẽ can thiệp vào việc của thuyền đánh cá."
"Đây là số người góp vốn ít, thường một chiếc thuyền hai chục nghìn, họ thuê thuyền đánh cá bao nhiêu năm nay, một nửa còn không trả nổi, chắc chắn phải thêm nhiều đối tác."
"Nhiều người thì lắm chuyện. Ngươi tưởng ai cũng như ta và nhị ca, chỉ lấy tiền, chẳng có ý kiến gì, cũng không can thiệp vào Bội Thu hào."
"Nếu ta và nhị ca ba ngày hai bữa không đồng ý Bội Thu hào đi chỗ này, đến chỗ kia? Hoặc là bán hàng cho ai, hoặc hôm nay ra khơi hay không, đều muốn lên tiếng ý kiến, ai mà không thấy phiền?"
"Ngươi nói ta có lý không?"
A Quang sờ cằm, cảm thấy hắn nói rất đúng, ai lại thích nghe người khác chỉ đạo, còn làm ngược lại ý mình.
"Đúng là vậy, đừng nói hai ba chục nghìn, hai ba nghìn cũng không phải là tiền xu, nhà ai mà không coi trọng, hơn một vạn bỏ ra, đúng là phải xem quan trọng như mạng sống, cổ đông nhiều thì tránh không khỏi can thiệp."
"Góp vốn với ngươi thì hay nhất, ngươi chỉ cần bỏ tiền, chuyện gì cũng mặc, bọn họ hợp tác cũng thoải mái, thuyền coi như hoàn toàn dưới quyền kiểm soát, không có vấn đề gì lớn, cơ bản là họ quyết định hết, rủi ro còn có ngươi đứng ra gánh."
"Cùng người khác góp vốn cũng chỉ chia tiền, thà hợp tác với ngươi còn hơn, về tâm lý an toàn thì không ai sánh được."
Diệp Diệu Đông nói tiếp: "Còn một điểm nữa, hợp tác với ta, thuyền trưởng còn có thể hưởng thêm lương, đằng nào ta cũng chẳng quản gì, chắc chắn không có lương. Nếu hắn hợp tác với người khác, người cùng bỏ vốn cũng đòi lương như vậy, nhân sự trên thuyền cũng phải chia đôi."
"Trên một thuyền mà có hai thuyền trưởng, dù là hai anh em ruột, cũng có lúc không đồng quan điểm, anh hai anh ba nhà ta còn được coi là tốt đấy, mà còn có lúc ý kiến không thống nhất."
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cười ha hả.
Đúng vậy, Đông tử nói đúng, hai ta vẫn có lúc cãi nhau ỏm tỏi.
Diệp phụ nói: "Vậy lúc nãy đông người, sao ngươi không nói luôn, nhắc nhở họ chút?"
"Còn sớm mà, lúc nãy cũng chỉ đối sổ sách xong, thấy nhiều người quá nên tiện miệng nhắc hai câu, về nhà ăn tết rồi nói tiếp không muộn, đằng nào những người thuê thuyền cơ bản là anh em họ, chỉ trừ vài người."
Hơn nữa, bao nhiêu người lái thuyền ở bên cạnh, họ đều nghe hết đấy, có người truyền miệng cho nhau, đâu cần mình phải nói rõ ràng rành rọt.
Đều là người trong làng, mọi người tán gẫu, cùng nhau phân tích, nói đi nói lại là ai cũng nắm rõ cả thôi.
"Đến lúc về nhà mở vài bàn, mời mọi người ăn bữa cơm, coi như rượu mừng tuổi."
Diệp phụ cười bảo: "Còn lâu mà, còn hai tháng nữa mới đến tết."
"Cũng nhanh thôi."
Diệp Diệu Đông liếc nhìn những người chưa đi, rồi lôi kéo bọn họ chơi bài, dù sao trời mưa, cũng chẳng làm được gì.
Trời mưa tầm tã năm sáu ngày, nhiệt độ cũng tụt xuống bảy tám độ, hai ngày sau mọi người đã phải mặc thêm áo bông.
Đợi mưa tạnh, nhiệt độ cũng nhích lên một chút, mọi người lại cởi áo bông ra.
Diệp Diệu Đông tranh thủ lúc không mưa, gọi hết công nhân, đi chuyển chăn bông.
Đều là chăn bông mới, nặng trịch có thể ép người đến nghẹt thở, ai cũng mừng ra mặt, y như trúng thưởng.
Có lẽ đám thanh niên còn chưa từng đắp chăn bông mới, mấy người lớn tuổi có khi kết hôn rồi mới có chăn bông mới. Ai nấy ôm chăn bông cũng không nỡ đặt xuống mà cứ áp lên mặt cọ, cười toe toét, miệng bảo chưa từng đắp chăn nào tốt đến thế, đêm ngủ ngon giấc.
Cả người đi đường qua lại cũng đều ghen tị nhìn đám người này vác chăn bông lớn.
Chờ về nhà rồi, mấy công nhân tàu khác cũng chạy đến xem chăn bông bọn họ khiêng về, hết sờ tới vuốt, đều là vẻ ghen tị, mấy người khác thì vẫn chưa có.
"Mấy hôm nay lạnh, cái chăn này quý hóa quá đi. . ."
"Cả đời còn chưa đắp cái nào dày mà mới thế này. . ."
"Chắc mình cũng sắp được nhận rồi nhỉ?"
"Đến Ôn Ứng chắc cũng được dùng. . ."
"Cũng may là áo bông lấy về rồi, tối còn có cái đắp. . ."
Diệp Diệu Đông thấy cửa nhà ồn ào quá, nói với cha mình: "Gió nổi lên rồi, chắc phải hai ngày nữa."
"Ừ, trời lạnh, chắc gió lạnh thôi, hai ngày này nghe đài chút."
"Ở đây so với nhà mình lạnh hơn nhiều, mới tháng 11 mà đã phải mặc áo bông rồi."
"Đầu cảng biển bao giờ mà chẳng lạnh hơn. Thằng vay mượn cũng hơn tuần rồi mà vẫn chưa thấy tăm hơi gì sao?"
"Không rõ, mấy ngày nay toàn mưa, chút nữa chiều con đi xem sao."
Anh nghĩ chắc giờ xét duyệt cũng không nhanh thế, toàn bộ là xét duyệt giấy tờ thủ công, chưa chắc nhanh hơn cả đưa hồ sơ lên ngân hàng cấp trên.
Không giống như sau này, toàn mạng lưới quốc gia, máy tính duyệt, thế thì nhanh, hôm nay nộp mai có thể đi ký hợp đồng vay được luôn.
"Tranh thủ lúc không mưa chiều con đi xem chút, chuyện đã làm thì nên xác nhận nhanh một chút, tiện thể gọi điện về nhà báo bình an, cũng hơn một tuần rồi không gọi."
"Cũng được, cùng đi. Gọi điện trước rồi đến ngân hàng."
"Ở ngân hàng cũng gọi được mà, con đến đó tiện thể gọi luôn."
"Thôi, để hỏi vay vốn trước đã rồi gọi điện, ba không đi nghe xem vụ vay vốn sao?"
Diệp phụ ngập ngừng chút rồi cũng gật đầu.
Đến trưa hai cha con gọi điện thoại xong, từ ngân hàng đi ra ai nấy đều thở phào.
200 nghìn vay vẫn chưa thấy động tĩnh gì, hai người họ toàn nghe lời hỏi han ăn ngủ có tốt không, tự nhiên thấy nhẹ nhõm cả người, bước chân cũng nhanh hơn.
Chỉ là khoản vay chưa được duyệt, chỉ nói là không nhanh được vậy, ngân hàng địa phương đã duyệt qua, rồi gửi đi rồi.
Phải đợi ngân hàng cấp trên duyệt thì họ nhận được văn bản mới có thể cho vay.
Thẩm Minh Nga dặn anh cứ về nhà chờ, cố gắng đợi thêm một tuần, đợi khi ngân hàng cấp trên duyệt xong thì sẽ đến tận nơi báo cho anh đi ký tên rồi mới cho vay.
Diệp Diệu Đông từ ngân hàng ra còn trêu ghẹo cha: "Vừa nãy thấy cha nghe mà y như bị gia hình vậy."
"Nói bậy."
Diệp phụ vội chuyển chủ đề: "Đằng nào thì mấy ngày này con ở nhà chờ, biết đâu chừng vay được, đến lúc đó con cầm tiền xuống xưởng đóng tàu đặt thuyền luôn đi. Để khỏi thiếu tiền mà lại không có thuyền."
"Còn phải thúc thêm chuyện thuyền hàng nữa, tốt nhất một hai tháng tới giải quyết cho xong, đợi chúng ta về thì lái thuyền về luôn. Có đồ vật nhìn thấy thì lời ra tiếng vào cũng không nặng nề như thế."
Anh đáp lời: "Dạ, cha biết rồi, chỉ mỗi cha hận không thể ngày nào cũng ở đó trông, để ý người ta chút đi."
"Ta mà không ra khơi thì ta đúng là ở đó trông cả ngày rồi, mà chính con cũng phải để ý chút, rảnh thì đến xem xét thế nào."
"Con biết, không cần cha phải nhắc." Gió thổi hai ngày, chờ gió dịu đi chút, Diệp phụ mới cùng mấy tàu ra khơi.
Diệp Diệu Đông cũng qua tìm Lý Thọ Toàn, biết bọn họ ra biển bắt tôm khô cùng ngày, anh liền tính toán thời gian, bao giờ thì lại đi tìm thương lái, xác định xong lượng hàng, rồi lại ra biển thu hàng.
Mấy ngày này vừa gió vừa mưa, người ở cảng biển cũng vắng hẳn, nhiều tàu lần lượt trở về bến, ngay cả lượng giao dịch cũng giảm xuống.
Giờ vừa tạnh, trời lại đẹp, các tàu cá tranh nhau ra khơi, nghìn buồm rẽ sóng.
Theo đó, tôm cá cùng ngày đều bán được giá, dù sao nhiều thương lái cũng hết hàng mấy ngày nay, nhà máy chế biến thì còn đỡ, có nhiều người chuyên cung ứng cho nhà máy rồi.
Hàng tồn kho của nhà máy chế biến cũng nhiều, có khi thời tiết xấu cũng không ảnh hưởng mấy.
Diệp Diệu Đông cách một hai ngày lại ra biển, thu hai ba chuyến hàng, cũng chẳng có thời gian quan tâm đến vụ vay vốn.
Việc này có giục cũng vô ích, không phải do vấn đề con người mà là do vấn đề đường lối, thông tin, công nghệ, giục cũng chẳng nhanh được.
Thế là cứ chờ đợi mãi đến gần giữa tháng, Diệp phụ đi 10 ngày lại về, lúc anh đang đối chiếu sổ sách thì gặp Thẩm Minh Nga.
"Lão đại, lão đại, cô mỹ nữ lần trước của anh đến kìa. . ."
"A Đông, cô bé lần trước của anh đến này. . ."
Diệp Diệu Đông đang tính sổ thì nghe ở cửa một đám người hào hứng gọi í ới.
Người trong phòng khó hiểu nhìn anh, cái gì mỹ nữ? Cái gì cô bé?
"Ổn ào cái gì? Không thấy đang tính sổ à?"
Người vừa chạy vào cất giọng lớn: "Là cô mỹ nữ lần trước, xinh lắm đó."
Diệp Diệu Đông nghe xong liền biết là Thẩm Minh Nga, "Ngươi để nàng đợi một chút, ta chỗ này đang tính sổ sách, rất nhanh."
"À, tốt."
A Quang hỏi: "Cho vay sao?"
"Đại khái là xin thông qua được."
Hắn nhìn mấy người tò mò, lại dùng đốt ngón tay gõ bàn một cái nói, "Tiếp tục, tính toán xong trước."
Ngoại trừ thu tôm khô là tiền mặt thanh toán, tất cả mọi người đều chờ đến chuyến này sau khi trở về mới tính tổng nợ, sau đó lấy tiền.
Chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc bọn họ tính sổ sách lấy tiền.
Mọi người lại đều dồn ánh mắt vào hóa đơn trên tay hắn, nhìn hắn dùng máy tính tính sổ sách.
Diệp Diệu Đông mấy ngày nay từ ba thuyền, còn có một chiếc Đông Thăng của mình, cũng kiếm được hơn 20 ngàn, còn mấy thuyền thu tôm khô kia cũng làm cho hắn chia thêm được hơn 30 ngàn.
Tối hôm trước, hắn đã tính sơ qua, nhưng cũng không chính xác, phải nói là mỗi lần bán xong hàng về hắn đều tính lại một lượt, sau đó ghi thu chi vào cuốn sổ nhỏ.
Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi này, hắn đã kiếm được hơn 50 ngàn.
Nếu không phải mấy ngày đầu tháng thời tiết không tốt, hắn có thể kiếm được nhiều hơn.
Tính sơ sơ thôi, tim hắn đã đập loạn xạ, mới mấy ngày mà hiệu suất còn cao hơn hai tháng trước.
Hắn không tưởng tượng nổi, hai tháng tới hắn sẽ kiếm được bao nhiêu.
Vốn còn nghĩ một tháng kiếm được năm sáu vạn, bây giờ quen biết mấy thuyền bắt tôm khô kia rồi, đâu chỉ kiếm năm sáu vạn.
Đến chợ thuyền ba tháng này kiếm chác liên tục, trừ gửi về nhà mấy chục ngàn, 100 ngàn đều dồn vào con tàu kia.
Tháng này vừa mới bắt đầu, đến cuối tháng đối sổ sách thì trả cho A Quang 15000, còn lại hơn 20 ngàn.
Hiện tại trừ một chút tiêu xài, trong tay vẫn còn hơn 50 ngàn. Quả nhiên có được dây chuyền sản xuất và tiêu thụ thì tiền đến nhanh thật.
Con đường hiện tại là tiền tài.
Thương hội kia không uổng công đi mở hội làm việc mù quáng, quen được người cũng có chút tác dụng.
Bây giờ hắn không còn cần phải bày sạp bán ở bến tàu đến hừng đông, chỉ cần liên hệ trước một ngày, hôm sau ra biển thu hàng, về phân chia xong số lượng, cho người ta đưa đi thì tiền sẽ đến ngay.
Đây là hoàn toàn giao dịch tiền mặt, không có thiếu đơn, ngoài việc hắn thanh toán tiền ngay cho mấy thuyền tôm khô, thì không ai nợ tiền hắn cả.
Mỗi ngày giao dịch đều là tiền tươi chảy vào túi, nhìn mà sướng cả mắt.
Diệp Diệu Đông tính xong sổ sách cho ba thuyền, rồi trả tiền mặt cho bọn họ.
Kiểm kê xong, không có vấn đề gì, hắn mới đi ra ngoài.
Thẩm Minh Nga ngồi ở cửa một hồi lâu, người xung quanh đều nhìn nàng, còn nói những lời nàng không hiểu, lại toàn là đàn ông, nàng như ngồi trên bàn chông, bắt đầu hơi hối hận vì ngồi lại chờ. Đáng lẽ nên để lại tin nhắn rồi về trước, để Diệp Diệu Đông đến ngân hàng tìm nàng mới đúng.
Lúc nàng định về trước thì Diệp Diệu Đông mới ra.
Nàng như thấy ánh rạng đông, lập tức đứng lên, "Diệp Diệu Đông đồng chí, hô..."
"Xin lỗi nha, để ngươi chờ lâu, thuyền đánh cá đều trở về, chúng ta vừa tính sổ sách ở trong, đang tính được một nửa thì không thể bỏ ngang được, thật ngại quá."
"Không sao, ta cũng đang muốn đi, đây đều là công nhân của ngươi sao? Đông thế, ba bốn mươi người hả, dọa người quá."
Diệp Diệu Đông nhìn xung quanh, vốn còn mấy ông bà lão ngồi ở cửa, lúc này đã không thấy ai, chắc bị bọn mấy chục người bọn họ dồn vào một chỗ dọa cho chạy hết.
Vừa rồi ba thuyền tính sổ sách, mấy người rảnh rỗi không có việc gì cũng chạy đến.
Bọn họ chỉ cần trở về thì lại thích tụ tập ở chỗ đông người.
Mỗi lần đám người bên ngoài bọn họ tụ tập một chỗ, người địa phương đều sẽ lo sợ tránh xa, sợ bọn họ người đông thế mạnh, nhỡ có chuyện gì thì không biết ra sao.
Lúc này tất cả mọi ánh mắt đều nhìn vào họ, đều rất hiếu kỳ, đúng là làm người ta ngại chết đi được.
"Không sao, bọn họ chỉ tò mò thôi, lần sau nếu ngươi có việc gì thì nhắn lại rồi về trước đi, ta đến ngân hàng tìm ngươi là được."
"Được, ta cũng hối hận ở lại chờ, chỗ ngươi đông người quá."
"Thế này mà gọi là đông à? Còn hơn 100 người ngoài biển kìa, phải đêm mới về, nếu đêm ngươi đến thì chắc chân không run cầm cập hả?"
Nàng vội vàng lắc đầu, "Không đến, không bao giờ đến nữa."
Diệp Diệu Đông cười ha hả, "Vậy là vay được rồi hả?"
"Đúng, đã được phê duyệt rồi, buổi sáng nhận được giấy tờ, ta muốn mang đến cho ngươi ký tên, tiện báo tin ngươi mang theo giấy tờ tùy thân đi vay."
"Quá tốt rồi, số tài khoản nhà máy đóng tàu của cha ngươi ta đã có, chiều ta qua nhận tiền vay, tiện thể bảo họ chuyển thẳng vào tài khoản công ty cho đỡ mất công chuyển qua lại."
"Không vấn đề, vậy ngươi ký cái này đi, ta còn phải về làm thủ tục, chiều ngươi qua lấy tiền là vừa."
"Được."
Diệp Diệu Đông cầm giấy tờ và bút cô đưa, dẫn nàng đến chiếc bàn dưới gốc cây ngồi, hắn xem qua giấy tờ trước.
Dù xem là biết hai người họ đang bàn chuyện làm ăn, nhưng ai nấy đều không rời mắt, sợ bỏ lỡ chuyện bát quái nào đó.
Ai bảo hoạt động giải trí ít quá, mà lại có cô gái trẻ đẹp như vậy tìm đến Diệp Diệu Đông, lửa bát quái của mọi người đã bùng cháy, muốn nhìn ra xem có gì hay ho.
Diệp Diệu Đông không quan tâm đến mấy kẻ bát quái, xem kỹ các điều khoản vay, rồi mới cầm bút ký, đóng dấu vân tay. "Được rồi chứ? Chút nữa chiều đến ta sẽ qua."
"Được, vậy là xong rồi, chiều gặp lại, ta đi trước đây."
Thẩm Minh Nga bỏ giấy tờ vào túi xách rồi vội vàng đứng lên, hận không thể lập tức thoát khỏi.
"Được, giữ ngươi ăn cơm trưa cũng không tiện, ta không giữ ngươi, cảm ơn nhé."
"Khách sáo quá, ngươi có giữ ta thì ta cũng đâu dám ở lại."
Nàng phẩy tay rồi lên xe đạp đi trước.
Người vừa đi, tất cả mọi người đều xông vào.
"Cứ thế mà đi?"
"Thật là bàn công chuyện thôi à."
"A Đông sao không tiễn người ta..."
"A Đông, cô kia xinh đấy chứ."
Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn mọi người, "Nhìn cái bộ dạng không có tiền đồ của các ngươi xem, mắt nhìn chằm chằm kìa, đừng nói cô nương người ta, mấy bà cũng không dám đi ngang qua."
"Hắc hắc, cô này xinh, nhìn thêm vài cái cũng đâu có thiệt."
"Đúng đó, đẹp vậy mà không nhìn thì uổng."
Hắn nghe bọn họ phụ họa thì vội xua tay, "Đi đi, nên làm gì thì làm đi, chúng ta chỉ nói chuyện vay vốn thôi, chuyện tào lao thì đừng nghĩ, muốn hão huyền thì các ngươi cứ tự tưởng tượng đi, về nhà ngủ mơ đi."
"Tụi này cũng muốn đó..."
"Muốn cũng chẳng được."
Diệp Diệu Đông lướt qua họ đi vào phòng, định lấy giấy tờ tùy thân trước.
Diệp phụ đi theo sau hắn hỏi: "Là vay được rồi?"
"Đúng rồi."
A Quang nghe vậy cũng vội đi theo vào, "Nhanh vậy đã vay được?"
"Cũng mất nửa tháng rồi, đâu có nhanh."
"Thế này là nhanh rồi đó, tôi cứ tưởng phải mất mấy tháng chứ. Vậy giờ ngươi định lấy thế nào? Chẳng lẽ đem hết bọn này đến ngân hàng làm người bảo lãnh? Còn phải mang theo súng ống?"
"Người ở ngân hàng chắc bị dọa cho run cầm cập, cứ tưởng tôi đến cướp nhà băng."
"Cũng gần đúng, ngươi vay được đến 200 ngàn thì cũng như đi cướp nhà băng còn gì."
"Ta đã hỏi trước số tài khoản ngân hàng của xưởng đóng tàu rồi, chiều đến ta cho ngân hàng chuyển thẳng đến đó cho đỡ tốn công chuyển đi chuyển lại. Không thì 200 ngàn làm sao mà nhét vừa cái vali, mang vali mật mã đi từ ngân hàng ra khác gì tấm bia di động."
"Vậy à, vậy là tốt rồi." A Quang lại ghen tị, "Thế này ngươi lại vớ được thêm mấy con thuyền rồi."
"Ta cũng phải chịu áp lực đấy chứ."
"Áp lực gì? Với thu nhập bây giờ của ngươi thì chắc hai tháng là trả hết nợ."
"Áp lực tôi nói là đến từ nhà, giờ ở nhà còn chưa biết chuyện này, mà biết thì lại có biến thôi."
Diệp phụ nói: "Thì đó là cái mà con phải gánh."
Diệp Diệu Đông liếc cha một cái, mưa gió lớn còn không biết ai phải gánh đâu.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận