Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 996: Vài quyết định

Chương 996: Vài quyết địnhChương 996: Vài quyết định
Điều anh không ngờ tới là, người ta cũng rất dứt khoát, anh trực tiếp nói giá thu mua tại bến tàu hàng tươi là 3 hào 5, khoảng 6 cân phơi ra được 1 cân, giá thành ít nhất phải hơn 2 đồng, anh bán 2 đồng 5, giá thấp nhất.
Ông chủ Chu rất dứt khoát, trực tiếp đồng ý ngay, cũng không nói trả giá.
Hại anh đã chuẩn bị rất nhiều lời, còn định nói loanh quanh giảng đạo lý, không ngờ đều không dùng được.
Vốn dĩ báo cao một chút cũng là muốn để lại cho mình nhiều không gian lợi nhuận hơn, huống chỉ thu mua ở bến tàu 3 hào 3, kéo vào thành phố, ít nhất phải bán 3 hào 8, tính như vậy giá thành phơi khô thực sự phải hơn 2 đồng.
Anh bán 2 đồng 5 thực sự chẳng đắt chút nào!
Giá cực kỳ cực kỳ có lương tâm!
Nghĩ vậy, anh lại an tâm chấp nhận, may mà không hoàn toàn nghe vợ.
Giá thu mua ở bến tàu, không đại diện cho giá bán sỉ ở thành phố, làm người không thể quá thật thà, thật thà thì kiếm không được tiền.
Biết thế, đã báo giá cao hơn một chút...
Thế này... đồng ý nhanh quá, anh lại hơi hối hận vì báo giá thấp quá...
Haizz, con người đúng là mâu thuẫn như vậy.
Cúp điện thoại xong, anh cũng chỉ hơi hối hận một chút, nhưng mà, anh cũng tính là một người khá dễ thỏa mãn, dù sao cũng kiếm được tiền, lợi nhuận 7 hào, hơn 300 cân, một ngày cũng có thể kiếm thêm hơn 200, điều này cũng rất ổn rồi.
Cho dù gặp phải thời tiết không tốt, không thể phơi hàng ngày, nhưng có phơi là có kiếm, thời tiết tốt cũng có thể phơi nhiều hơn.
Dù sao vừa rồi ông chủ Chu cũng nói trong điện thoại, có phơi là lấy, hơn 300 cân ngày đầu tiên, ông ấy còn thấy số lượng hơi ít, bảo anh ngày thứ hai ít nhất phải xuất 500 cân. Diệp Diệu Đông nghĩ lại cũng đúng, anh ngày đầu tiên xuất hơn 300 cân, đợi anh phơi năm sáu ngày, chắc hàng xuất ngày đầu tiên mới vừa vận chuyển đến nơi bán lẻ, người ta làm ăn chắc chắn không thể chỉ lấy số lượng một chuyến.
Dù sao mùa mực ngắn, thực sự đợi xem hiệu quả bán lẻ mới quyết định, thì mùa mực đã kết thúc rồi, cũng không cần bán nữa. Muốn thử nước, thì phải xem số lượng phơi ra cả mùa này bán có tốt không, tốt thì sang năm tăng số lượng.
Nghĩ thông suốt rồi, anh cũng không băn khoăn nữa, ngày mai xem có thể đánh bắt được bao nhiêu, dù sao mỗi ngày ít nhất phải phơi ra 500 cân, anh ước chừng ngày mai chắc đã đủ số lượng, đợi mấy ngày sau vào mùa lũ chính, chắc số lượng sẽ nhiều hơn một chút.
Trả tiền gọi điện thoại xong, anh lại gọi điện cho hai anh vợ bên kia, vẫn gọi đến xã của họ, nhờ người gọi họ, đợi mười phút, anh mới gọi lại.
Anh vợ cả rất vui, đồng ý ngay, nói tối sẽ đưa Lâm Quang Viễn qua, họ dọn dẹp đồng áng một chút, ngày mai lại qua.
Diệp Diệu Đông gọi điện xong lại lập tức đi tìm bí thư Trần xin đất.
"Cậu đến đúng lúc lắm, bây giờ trong thôn chỉ có cậu nổi danh nhất, mọi người đều nói xung quanh chỗ các cậu phong thủy tốt. Mấy ngày nay có hai ba nhà đều muốn chọn mảnh đất trống xung quanh chỗ các cậu để xây nhà, chỉ là vẫn chưa quyết định, anh em trong nhà họ đang tranh cãi xây ở mảnh nào, cậu có muốn thì sớm xác định đi."
Anh vội nói: "Tôi chỉ muốn mảnh bên đường đó, mảnh đó đủ lớn, đủ rộng rãi, tiện cho tôi phơi cá khô. Ông xem ý thức của tôi cao bao nhiêu chứ? Không chiếm của dân một tấc đất, ngay cả chỗ phơi cũng định mua, ông xem... có thể tính rẻ một chút không?"
"Ngày mai tôi báo lên ủy ban thôn cho cậu, cố gắng tính ít một chút, nhưng đất đai đó cũng là tài sản tập thể, tính ít cũng không ít được bao nhiêu."
"Được, vậy ông giúp tôi báo một tiếng, ngày mai tôi ra biển không có ở nhà, ông bảo mẹ tôi cùng các ông đo đạc đất đai, tôi ẽ dặn bà ấy đại khái cần diện tích lớn bao nhiêu, đăng ký xong ngày mai tôi về nộp tiền."
"Được, có muốn ở lại uống vài ly không? Món ăn vừa xào xong..."
"Không cần không cần, cơm ở nhà đã nấu xong rồi, tôi chỉ muốn tranh thủ trước khi trời tối làm xong mọi việc thôi."
Diệp Diệu Đông từ chối vài câu rồi trực tiếp về trước.
Từ lúc về đến giờ, chân không chạm đất chạy đi chạy lại, anh còn chưa ngồi xuống nghỉ lấy một lúc, quần áo bẩn trên người vẫn mặc nguyên đó, bị mực phun đen không nhìn ra màu ban đầu, làm sao mà ngồi xuống uống rượu được?
Vừa vê đến nhà, anh lại lôi mẹ đang giết mực chạy ra đất trống, bận rộn như con quay.
"Làm gì vậy? Mẹ đang giết mực, có chuyện gì mà gấp gáp vội vàng thế, kéo mẹ đi đâu vậy?" Mẹ Diệp còn chưa kịp lau tay, còn đen nhẻm bị anh kéo tay kéo ra ngoài: "Để mẹ rửa tay đã?"
"Đừng lải nhải nữa, ngay bên cạnh thôi, rửa tay gì, rửa xong về lại phải giết, chỉ cho mẹ xem diện tích lớn bao nhiêu là được rồi, nhanh lắm..."
"Diện tích lớn bao nhiêu cái gì?”
Mẹ Diệp bị anh kéo theo miễn cưỡng chạy theo sau, miệng lẩm bẩm oán thán, nhưng đợi lúc về thì bà đã vui mừng khắp mặt, vui đến mức miệng cũng không khép lại được.
Vừa ngồi xuống, đã không nhịn được chia sẻ với mấy phụ nữ bên cạnh.
"Trời ơi, thằng bé này gấp gáp kéo tôi ra ngoài, hóa ra là bảo tôi xem đất, không nói rằng lại định mua mảnh đất bên cạnh, còn dặn tôi ngày mai ủy ban thôn đến đo đất, bảo tôi nói với họ cần diện tích lớn bao nhiêu, từ chỗ nào đến chỗ nào, còn bảo tôi để mắt cho nó, xem một chút..."
"Đúng là tiền nhiều đến phỏng tay, mới vừa mua hai chiếc thuyền, lập tức lại mua đất, nói là muốn xây xưởng gì đó, nhà cũng có sân rồi, giết cá chẳng phải vẫn có chỗ sao? Còn mua đất, thực sự là tiêu tiền lung tung..." "Còn nói muốn xây thêm hai gian nhà, để mẹ với cha dọn qua ở, đây chẳng phải lãng phí tiền sao? Nhà cũ tốt đẹp như vậy, to như vậy, bảo chúng tôi dọn qua, căn nhà đó bỏ không ở đó thì làm sao? Thực sự là làm bừa mà..."
"Còn nói ở gần một chút, cũng đỡ phải đi lại cả ngày, đi lại có gì đâu, còn có thể rèn luyện thân thể, đi nhiều một chút thân thể mới khỏe..."
Khuôn mặt tràn ngập nụ cười này, giọng điệu lại trách móc, đâu phải đang phàn nàn, rõ ràng là đang khoe khoang trắng trợn!
Miệng lúc không nói cũng không thấy khép lại!
Mẹ Diệp quả thực vui mừng đến mức sắp lên trời, con trai có chí, mua xong thuyền lại lập tức mua đất, còn muốn xây xưởng, xây nhà cho họ ở, nói ra ngoài mặt bà cũng sáng bừng.
"Trời ơi, chị đúng là phúc khí lớn, sắp được hưởng phúc rồi..."
"Vừa mới mua thuyền, lại muốn mua đất, còn muốn xây nhà, ghê gớm quá..."
"A Đông thật hiếu thảo, năm ngoái đón người già qua, năm nay lại định đón cả nhà chị qua...
Diệp Diệu Đông nghe mẹ vừa về đến sân đã lại bắt đầu nói khoác, cũng không biết có đang làm việc không, anh lắc đầu, trực tiếp từ tường ngoài đi vòng ra cửa sau.
Trong lòng không nhịn được mừng thầm, may mà đưa mẹ đến ủy ban thôn, nếu không, đợi xưởng nhỏ dựng lên, mẹ anh chắc thành đầu đàn của xưởng mất, kêu gọi tụ tập, mọi người đều sẽ vây quanh bà nói lời hay, nâng đỡ bà, đến lúc đó lại bị người ta xúi giục quan hệ mẹ chồng nàng dâu bất hòa.
Mẹ anh vẫn là nên ra ngoài nghe chuyện thì hơn.
"A Đông về rồi à, mọi việc đã xong xuôi chưa?"
"Xong rồi, bên ông chủ Chu đã thỏa thuận xong, bên anh trai cũng đã gọi điện, lát nữa họ sẽ đưa A Viễn qua trước. Với cả bên bí thư Trần cũng đã nói với ông ấy rồi, ngày mai đến đo đất, anh vừa dặn mẹ cần diện tích lớn bao nhiêu, bảo bà ấy ngày mai dẫn người qua đo, ngày mai em cũng đi cùng xem một chút." Mảnh đất trống bên kia bỏ không cũng chỉ hơn một mẫu, xây một gian nhà cho cha mẹ anh ở, vừa hay cũng có thể ở đó giám sát thi công, thêm một kho hàng, một xưởng giết cá nhỏ, mảnh đất trống lớn bỏ không ở đó làm nơi phơi.
"Thương lượng xong với ông chủ Chu xác định giá bao nhiêu? Ngày mai còn lấy không? Tiếp theo đều lấy không?"
"Lấy, anh nói với ông ấy 2 đồng 5 một cân, ông ấy đồng ý ngay. Haizz, biết thế đã báo giá cao hơn một chút..."
"Dứt khoát vậy sao? Ông ấy không trả giá à?"
"Trả giá gì nữa, anh nói với ông ấy bến tàu mình thu 3 hào 5 một cân, sáu cân ra một cân, tính giá thành cũng đã hơn 2 đồng rồi, đây cũng chỉ là giá thu mua, giá bán sỉ trên thị trường chắc chắn còn không chỉ vậy, người ta nghe xong chỉ thấy mình thật thà, không báo giá lung tung, sao còn trả giá nữa?"
"Ừm..."
"Vẫn phải đen lòng một chút, mới kiếm được nhiều tiền hơn!" Diệp Diệu Đông không nhịn được cảm khái, vợ chồng họ quá thật thà, quá tốt bụng, quá chất phác, lòng còn chưa đủ đen.
"Chúng ta kiếm nhiều vậy cũng được rồi... Nếu nhiều quá, cầm trong tay cũng không yên tâm... Lâm Tú Thanh thành thật nói.
"Có tiền kiếm mà không yên tâm ư? Thôi thôi, dù sao cũng đã nói xong rồi, dù sao tiếp theo chỉ cần có thời tiết là giữ lại phơi hết, với lại cũng có thể xem tình hình bổ sung thêm một chút bên A Quang hoặc Tiểu Tiểu, sau này giá rẻ xuống, chúng ta lại phơi nhiều hơn một chút."
"Vâng, đã làm xong mọi việc rồi, vậy chúng ta ăn cơm trước đi? Không ăn cơm thì sắp tối rồi, về là chạy đi chạy lại, chân không chạm đất..."
"Không sao, hôm nay anh 12 giờ hơn mới ra ngoài, cũng chỉ làm việc vài tiếng đã về rồi, không mệt lắm, việc làm xong là tốt rồi. Cha vẫn chưa qua à?"
Diệp Diệu Đông mới phát hiện, anh đi đi lại lại mấy lượt rồi, cũng không thấy bóng dáng cha đâu, lâu vậy, đừng nói tắm rửa, lợn cũng có thể giết xong một con rồi, sao vẫn chưa qua?
“Có lẽ trên đường bị người ta kéo lại nói chuyện chăng?”
"Vậy thì không quan tâm ông ấy nữa, chúng ta tự ăn cơm trước, trẻ con chắc đói lắm rồi."
"Ừ được được, anh đi gọi mẹ với hai đứa nhỏ, em bưng món ăn ra."
Cha Diệp quả thực giữa đường bị bà con kéo lại nói chuyện, trước đó nói chuyện ở bến tàu cũng không lâu, trong thôn đã truyên khắp, mọi người đều nghe nói nhà họ lại chuẩn bị phơi mực, nghĩ đến việc phơi mực bán cho họ, để kiếm thêm được chút tiền.
Tuy có người nói họ không thu của người khác, chỉ giữ lại của nhà phơi, nhưng mọi người đều không nản lòng kéo cha Diệp lại, biết đâu lại lấy? Thực sự là nhà họ bây giờ đang thời kỳ nổi danh.
Vừa rồi bà con cũng muốn kéo Diệp Diệu Đông nói chuyện, nhưng anh cứ đạp xe đi đi lại lại, bà con chỉ chào hỏi anh, muốn nói nhiều hơn, anh đã vù đi mất như một cơn gió, gấp gáp đạp xe đi mất, nên chỉ có thể bắt lấy cha Diệp đang mặt mày hớn hở nói chuyện.
Cha Diệp trên đường đi đi dừng dừng, rất vui vẻ, dưới sự nịnh nọt của mọi người, ông cảm thấy đi đường cũng hơi lâng lâng, cũng còn tiếc nuối, sáng sớm không nhìn thấy thuyền đánh cá nhà mình bắn pháo hoa.
Khi đến, nụ cười trên mặt vẫn chưa thu lại được.
"Còn suốt ngày nói tôi? Chính mình cũng vui mừng đến mức gần như quên phương hướng rồi đó kia? Một đoạn đường mà đi nửa ngày, miệng sắp nứt đến sau ót rồi, tôi có giống ông đâu." Mẹ Diệp vừa nhìn dáng vẻ ông vào cửa đã không nhịn được nói.
"Tôi làm sao, tôi chỉ bị người ta kéo lại nói chuyện một lúc thôi."
Mẹ Diệp liếc ông một cái: "Một lúc của ông, Đông tử lại mua thêm một mảnh đất nữa rồi."
"Hả? Mảnh đất nào?"
Diệp Diệu Đông nói chuyện mình bàn bạc với A Thanh trước đó cho cha một lần nữa, còn nói sáng mai cha vợ sẽ gửi 2000 cân cá tươi về giết phơi.
"Sao cha lại không biết gì hết vậy?"
"Cha chỉ mải nghe lời khen của người ta trên đường thôi."
Cha Diệp buồn bực nhìn anh một cái, thằng út bây giờ quyết định cái gì cũng không tìm ông bàn bạc nữa.
"Con cũng định bàn với cha, ai ngờ cha mãi chẳng về, con cũng không rảnh đợi cha."
Bà cụ cũng cười nói: "Đông tử cũng không còn là trẻ con nữa, hơn nữa mua đất xây xưởng là chuyện tốt, đến lúc đó phụ nữ trong thôn cũng có việc làm, cũng kiếm thêm được chút tiền."
"Nó làm gì mẹ cũng thấy tốt, ỉa ra cứt mẹ cũng thấy thơm mà." Cha Diệp không vui nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận