Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1027: Bị đánh kép Diệp phụ (length: 11295)

Mẹ Diệp trợn tròn mắt, giọng cũng cao lên, "Ngươi lặp lại lần nữa!"
Ba Diệp trong lòng đã muốn bỏ cuộc giữa chừng, vẻ mặt cũng có chút khó nói, mắt nhìn người này không đúng, nhìn người kia cũng không xong, sao ai ai cũng trừng mắt ông thế này?
"Các ngươi ... Các ngươi nhìn ta làm gì? Chẳng phải ... Đều ... Đều đều ... Ăn vào bụng hết rồi sao? Không phải ... Cũng ... Cũng cảm thấy rất ngon?" Ba Diệp vừa nói vừa nháy mắt, trông rất chột dạ.
"Không phải cha, cha nói lại lần nữa, con cá này bao nhiêu tiền?" Lâm Tú Thanh mặt nghiêm túc vô cùng, cũng chẳng nể nang gì ông bố chồng, vẫn cứ trừng ông.
Ba Diệp không dám nói nữa, ấp úng một hồi ai cũng chẳng hiểu gì, cứ như ngậm hột đào trong miệng, nói năng không rõ ràng, rồi nói xong liền bê bát đũa lên, cũng chẳng định ăn nữa, rượu còn nửa chén trong ly trên bàn cũng không dám uống tiếp.
"*% -: -) ... Ta ăn xong rồi các ngươi ăn ."
"Ông đứng lại đó cho tôi!"
Ba Diệp phản ứng nhanh muốn chạy, nhưng vẫn không nhanh bằng mẹ Diệp, lập tức bị túm lấy quần áo không cho đi.
"Ông nói cho rõ ràng rồi đi, con cá này bao nhiêu tiền? Một ngàn tệ? Vừa rồi ông nói là một ngàn tệ phải không? Tai tôi không điếc đâu nhé?"
"Bà kéo tôi làm gì? Túm tôi làm gì? Ăn cơm của bà, ăn vào bụng hết rồi, còn hỏi tôi, có phải tại tôi muốn giữ lại đâu, bà hỏi tôi làm gì? Bà đi hỏi Đông tử, là nó muốn giữ lại đó chứ."
"Vậy có nghĩa con cá này có thể bán được hơn một ngàn tệ thật sao?"
Ba Diệp không ngừng cố kéo quần áo của mình về, hai người cứ giằng co qua lại, "Không biết, bà đừng hỏi tôi, buông ra, tôi bận việc, tôi còn phải đi lấy chăn trên thuyền xuống phơi."
"Không nói rõ ràng thì đừng hòng bước ra khỏi cửa này, vừa rồi cá gì ấy? Tại sao đáng giá một ngàn tệ? Thật sự có giá một ngàn tệ?"
"Đúng đấy, đúng đấy, dài dòng, đều ăn vào bụng hết rồi còn cứ hỏi hỏi hỏi..." Ba Diệp lúc này lấy lại dũng khí đàn ông, giật quần áo của mình về.
"Đông tử muốn giữ lại, đâu phải tôi muốn, bà đừng có trừng mắt tôi, có liên quan gì đến tôi đâu."
Mặt mẹ Diệp đen như đít nồi, trừng mắt giận dữ nhìn ông, giơ tay lên muốn đánh ông chết, lại bị bà cướp trước, cầm gậy nện mạnh xuống đùi ba Diệp, không nể nang gì cả.
"Đông tử còn nhỏ không hiểu chuyện, ông cũng không biết điều sao? Già cả rồi, đã 50, 60 tuổi, ông còn không hiểu chuyện? Đồ vật cả ngàn tệ, thế mà cũng ăn cho bằng được? Còn sục sạo sục sạo, cả canh cũng chẳng còn, già cả rồi còn ăn uống gì nữa, cái gì cũng thiếu, đánh chết ông cái đồ phá của này đi..."
Bà vừa mắng vừa không ngừng dùng gậy đánh, dồn hết nỗi xót của cho con cá vào cây gậy.
Mẹ Diệp cũng không ngừng đập ông, "Ông già rồi, nửa bước chân đã muốn xuống mồ, còn ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi, mắc như thế mà cũng nuốt trôi, ăn con cá này có thành tiên hay trường sinh bất tử à?"
"Đúng đấy, trẻ con ăn ngon không biết chuyện, ông già rồi cũng không lên tiếng, cũng chẳng biết cản nó lại, chính ông cũng muốn ăn hả? Già rồi mà cũng chẳng tiếc của, thế này mà cũng ăn được..."
"Làm tôi đau lòng chết mất, trời ơi, cái gì cá thế này, đây là cá thần tiên hả, mà đáng cả ngàn tệ, ông nhả ra, nhả ra hết cho tôi, ăn nhiều như thế, ông cái đồ già, trách sao vừa nãy ăn lắm ăn nhanh thế, ra là sợ ăn ít..."
Mẹ Diệp đau lòng đến mặt méo xệch, hận không thể nhả hết ra được.
"Ông già này chẳng xót của gì cả, ông kiếm được bao nhiêu tiền hả? Hay là dựa vào nhà tài thần hả? Trời ơi, thế này cũng ăn cho được, đau lòng chết đi mất."
Bà và mẹ chồng hợp sức đánh đập ông bên bếp, ông tránh không kịp, lớn tuổi lại chẳng dám đẩy, bà mẹ vợ lại càng không nương tay, trông chẳng ai dễ gây sự cả.
Ông nhất thời cũng không có cách, chỉ đành đứng đó né tránh, cũng may dạo này trời lạnh, áo bông mặc dầy, cũng không thấy đau mấy, chỉ là mặt mũi khó coi, cảm thấy ầm ĩ quá, càng cảm thấy mình vô tội.
Thậm chí còn oan hơn cả Đậu Nga, oan đến tận Thái Bình Dương, rõ ràng không phải lỗi của ông, tại sao cứ đánh ông?
Ông chẳng phải cũng giống các bà sao, chỉ là phụ trách ăn, rõ ràng có làm gì đâu, một giọt máu cũng chẳng dính vào.
Diệp Diệu Đông cũng thấy rất chột dạ, cũng may cậu ta chỉ phải đối mặt với một mình Lâm Tú Thanh.
"Không phải do tôi muốn như thế."
"Thế đó là loại nào? Con cá này thật sự bán được một ngàn tệ?"
Lâm Tú Thanh hít một hơi thật sâu, mới kiềm được tay đang muốn bùng nổ, đây là bố chồng chứ không phải con trai, nếu là con trai thì đã đánh chết từ lâu rồi.
"Không có, không có, bố tôi nói khoác, con cá này cũng giống con mà cô muốn lúc đầu thôi, nhiều lắm cũng chỉ đáng mấy chục tệ, mà còn bị sét đánh chết, bên ngoài chẳng đẹp mắt."
Ba Diệp tranh thủ lên tiếng, "Đúng đấy, đúng đấy, con cá này nhiều lắm cũng chỉ đáng mấy chục tệ thôi, bị cháy hết rồi, không đẹp... Ai da, đừng đánh nữa được chưa? Các người làm gì thế, tôi có làm gì đâu? Rõ ràng tôi có làm gì đâu."
"Chính vì ông cái gì cũng không ra hồn nên mới bị đánh, già rồi chỉ biết ăn thôi, cũng không biết ngăn thằng Đông tử."
Bà thuận tay cầm gậy đánh tiếp, thằng Đông tử mua cho bà cây gậy này đúng là quá chuẩn, ngày thường đi lại tiện, đánh người cũng tiện.
"Nó muốn giữ lại, tôi còn cách nào? Tính nó các người chẳng lẽ không biết à?"
"Nó xưa nay vốn như vậy rồi, có gì mà nói nó, để ông trông coi nó cũng là để mắt tới nó."
Ba Diệp suýt chút nữa bị bà chọc cười, "Nó xưa nay đã thế, vậy là lỗi tại tôi hết à? Mẹ nói phải có lý chứ, ngồi xuống cho tôi, ai đúng ai sai còn chẳng phân biệt được, già rồi nên hồ đồ rồi hả, bớt làm càn đi, toàn bị bà làm hư đó."
Lâm Tú Thanh cũng phản bác, "Tôi không tin chỉ có mấy chục tệ, chẳng phải ông cứ thổi là con cá này lúc vượt Long Môn bị sét đánh hả? Sắp thành tinh rồi, ăn vào thì đại bổ gì đó hả? Tất cả người trên thuyền đều có thể làm chứng, con cá này đem ra bán chắc chắn được giá cao."
"Nói khoác sao mà bán nhiều như vậy được, ai mà chả là kẻ ngốc à? Bịa mấy câu mà đáng một ngàn tệ? Sao không đi cướp luôn đi? Con cá này quý thì quý thật đấy, nhưng cũng chẳng đến mức vô lý như thế, quý nhất là cái bong bóng cá của nó, tôi giữ lại bong bóng cá thì tôi sai ở đâu?"
Vậy hóa ra sai vẫn là do cái miệng rộng của ông bố này, ăn còn chẳng chặn nổi miệng ông ta.
"Vậy có nghĩa con cá này lúc mang lên bờ có thể bán một ngàn tệ thật." Đầu óc Lâm Tú Thanh sáng suốt, không để ông ta đánh lừa.
Đừng tưởng có thể xẻ thịt, đem cái bong bóng cá quý giá kia cất đi là có thể che giấu việc ông ta ăn con cá đáng cả ngàn tệ?
"Cũng không phải thế, là A Tài tùy tiện đánh giá thế thôi, nếu có ông chủ thì có thể bán được như thế, còn không có ai cố ý nâng giá thì chắc cũng chỉ đáng mấy trăm tệ thôi."
"Cũng chỉ! Cũng chỉ đáng mấy trăm tệ!! Ông hay nhỉ."
Diệp Diệu Đông cười gượng gạo.
Mẹ Diệp hai tay chống nạnh, đi qua đi lại trừng mắt hai người, "Vậy hóa ra con cá này cũng có khả năng bán được một ngàn tệ, rồi hai người bắt tay nhau lừa chúng tôi, rồi giết con cá ăn cho bằng hết."
"Không liên quan đến tôi nhé, lúc tôi về thì nó đã bị giết rồi."
Ba Diệp giơ ngón trỏ chỉ thẳng Diệp Diệu Đông, nhưng sao các bà đều trừng mắt về phía ông.
"Nhưng mà lúc ở bến tàu sao ông không ngăn cản nó?"
"Tôi ngăn làm sao được, nó có nghe tôi đâu."
"Vậy là ông thả sức mà ăn no hả?"
Ba Diệp tức giận, "Thế hóa ra bà chê tôi ăn nhiều, còn mình ăn ít hả?"
Mẹ Diệp cũng bị ông chọc tức, lại tiến lên véo mạnh một cái vào da thịt sau lưng ông 90 độ, "Ông tưởng tôi là ông chắc, chỉ biết có ăn thôi, đến bát còn muốn liếm sạch, xương cốt cũng muốn nhai nát nuốt xuống cho bằng được."
"Càng nói càng quá đáng, đâu có đến thế? Giết rồi thì giết rồi, còn cách nào nữa, không lẽ lại không ăn? Thế sao? Hay là bà còn không ăn, đem cho chó ăn à?"
"Từng cái một, đồ phá của, thằng nhỏ thì bị làm hư, ông già này cũng bị nó làm hư luôn, rõ ràng là bảo ông trông nó một chút, kết quả là, ông cũng biến thành y như nó."
Cùng một giuộc.
"Đừng có hùng hổ nói lung tung nữa, bong bóng cá cũng đã cất hết rồi, thằng Đông tử nói cũng chẳng sai, đáng tiền nhất là cái bong bóng cá, rửa sạch rồi phơi hai tiếng, đem cất trong thùng gạo, có thể để được mấy chục năm không hỏng đâu. Lúc nào thiếu tiền, đem đi đổi lấy tiền cũng được."
"Nó bây giờ cũng chẳng thiếu tiền đến nỗi phải đem bán luôn làm gì, nhà cứ giữ lại chút đồ tốt, phòng khi bất trắc cũng còn có cái mà dùng.
"Mấy đồ tốt thế này muốn mua cũng có mà mua đâu, để ở nhà còn có thể cứu nguy, một đống tiền cất ở nhà còn lo bị chuột cắn mất, đồ vật để lâu, ai cũng biết càng để càng tốt, thả trong thùng gạo, hết gạo thì thay gạo khác vào, không sợ hỏng."
"Mà con cá này còn tốt cho trẻ nhỏ nữa, trẻ con chậm lớn ấy, ăn vào là lớn ngay..."
Mẹ Diệp hung hăng véo ông một cái, "À, hóa ra ông còn muốn ăn cả bong bóng cá nữa hả?"
"Không có, tôi nói là cho bọn trẻ... Cũng không phải, là để dành, thằng Đông tử nói."
"Cái gì cũng là nó nói, nó nói, ông chết rồi hả? Còn bảo cho trẻ con ăn? Là ông muốn ăn đúng không? Cho trẻ con ăn thì ông cũng phải một, hai miếng, đúng không?"
"Nói bậy nói bạ gì thế?"Ăn cứ ăn, bong bóng cá không phải là để cho ngươi, cất làm gì? Sau này làm theo cách này có thể bán được nhiều tiền như vậy, biết đâu chừng giống Đông tử nói, tiền để đó về sau càng ngày càng vô dụng, đồ vật ngược lại càng ngày càng đáng giá."
"Tiền vô dụng? Ta thấy là ngươi vô dụng?"
"Ta sao lại vô dụng? Ngày làm đêm làm, ta còn chưa từng được nghỉ, suốt ngày như con quay..."
Hai lão già liền trực tiếp ngồi đó mắng nhau om sòm.
Diệp phụ đã hấp dẫn toàn bộ hỏa lực, khiến Lâm Tú Thanh không thể nào nhằm vào Diệp Diệu Đông nổi nữa, còn để hắn ngồi ở đó tiếp tục ăn, tiện thể nhìn xem cha hắn bị hai mặt giáp công.
Bốn đứa nhỏ trong nhà cũng mở to mắt nhìn đi nhìn lại những người lớn cãi nhau trong phòng, vừa xem náo nhiệt vừa ăn, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Lâm Tú Thanh ngồi ở đó bĩu môi, trừng trừng mắt Diệp Diệu Đông đang ăn ngon lành ở đây.
Mà hết lần này đến lần khác hắn lại không hề lay động, làm như không thấy, càng đáng ghét.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận