Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1219: Một mẻ hốt gọn (length: 13436)

Cái này cũng không phải là chuyện gì to tát.
Với trình độ lạc hậu hiện tại, bị bắt, thì một hai tháng trong thôn cũng chưa chắc đã nghe thấy.
Nếu người nhà không kể, có khi hơn nửa năm không ai biết, cũng chưa chắc, nhiều nhất chỉ là có chút tin đồn.
Nếu là hắn nói ra thì khác, còn sẽ lập tức liên lụy đến cả Lâm Tập Thượng.
Hiện tại cũng chỉ mới bắt cậu hắn thôi, chưa bắt được hắn, vẫn còn thời gian để phản ứng.
Trong thôn trước đây vẫn đồn hắn tham gia buôn lậu, một hai năm nay mới đỡ, cậu hắn bị bắt trên biển nếu bị truyền ra, thì hắn cũng sẽ bị bắt cho ngồi vững.
Trên thuyền có nhiều người chèo thuyền như vậy, dù dặn họ về đừng nói, thì chắc chắn họ cũng sẽ nói với người nhà hoặc vợ.
Hơn nữa, đây đâu phải người trong thôn mình, cố ý dặn họ về đừng nói, thì lại thấy kỳ, khiến người khác cảm thấy hắn như có liên quan đến, có chuyện khuất tất bên trong nên mới không muốn người biết, vốn dĩ hắn cũng không phải người tử tế.
Cũng may hắn kịp thời thu lại, không nói ra, thì cũng không cần lo lắng sẽ bị truyền ra từ chỗ hắn.
Tuy không ưa hắn, nhưng vì có liên quan đến Lâm Tập Thượng, hắn thấy mình xuất phát từ đạo lý, cũng có nghĩa vụ che đậy giúp, không cần bép xép khắp nơi.
Sau đó lúc cập bờ, thì sẽ báo cho Lâm Tập Thượng một tiếng trước, để hắn tìm cách đối phó.
Dù sao thì cũng chỉ nói là nhận ra một người đàn ông trung niên bị bắt là cậu hắn, còn lại thì mình không rõ, để chính hắn tự lo liệu.
Cho dù có người biết là hắn báo tin, thì hắn hoàn toàn có thể nói vì nhận ra có một người bà con trong thôn, nên mới báo tin, không liên quan gì đến hắn cả.
Diệp Diệu Đông cầm kính viễn vọng, tiếp tục quan sát tình hình, không thèm để ý cha đang lải nhải bên tai.
"Đông tử, ngươi nói đi chứ, làm gì mà thần thần bí bí không cho ai biết?"
"Người đó rốt cuộc là ai? Ngươi biết rồi thì còn giấu làm gì?"
"Có phải là người bên ta không? Hay là mấy vùng xung quanh? Ta nghe nói mấy vùng xung quanh chỗ mình cũng có người buôn lậu..."
"Thôi được, ngươi không nói, ta xuống tìm người khác phân tích một chút."
Diệp Diệu Đông kéo cha lại, "Cha tò mò làm gì chứ? Đã nói với họ là nhận lầm người rồi, cha còn xuống tìm thể hiện sự tồn tại làm gì?"
"Vậy ngươi nói xem là ai, ta cam đoan không nói ra."
"Cái người đàn ông trung niên đó là cậu của Lâm Tập Thượng, vừa nhìn thấy ta thấy quen quen, thất thúc không nói, ta còn không nhớ ra, ông ta vừa nói chuyện dưới kia, ta mới nhớ."
"Hả? Thật á?" Diệp phụ ngạc nhiên.
"Thật mà, mấy năm trước ba anh em mình định xây nhà, không phải ông ta bảo Lâm Tập Thượng ra mặt, bảo chúng ta nhường đất nền cũ cho ông ta sao? Rồi để bồi thường cho chúng ta, cho một chiếc thuyền gỗ nhỏ, quên rồi à?"
"Cái này ta nhớ, nhưng ngươi gặp ông ta khi nào? Lúc đó có ai đến đâu, vẫn là Lâm Tập Thượng đến nói, hình như ngươi không gặp ông ta mà? Đừng nói ngươi, mấy năm nay ta cũng có gặp đâu."
Diệp phụ không nghĩ đến chuyện đó, ông nghĩ Diệp Diệu Đông chắc không gặp Chu Nghiệp Ao.
"Trước kia ở trong thôn đêm khuya từng gặp một lần, lúc đó cũng chỉ liếc qua thôi, nên lúc này mới không nhận ra, chỉ cảm thấy quen quen, giống như từng gặp, phải nghĩ rất lâu, nghe thất thúc nhắc mới nhớ ra."
"Thảo nào, ta nói mấy năm nay ta không gặp, làm sao mà ngươi gặp được. Thì ra, hai năm trước người trong thôn đồn ở bến tàu thường có động tĩnh vào ban đêm, hóa ra đều là thật."
"Ừ."
"Có phải họ chuyển hàng vào ban đêm không, ngươi có biết?" "Biết thì thôi, hỏi nhiều làm gì? Tự mình biết là được, đừng nói với ai cả."
"Vì sao? Chuyện có liên quan gì đến chúng ta đâu? Vừa nãy thì giấu kĩ vậy, hỏi thì không nói, đám người chèo thuyền nói ra thì cũng đâu liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũng có quản được miệng thiên hạ đâu."
Diệp Diệu Đông thấy cha mình thở dài, "Tuy cậu của hắn không ở cùng thôn với chúng ta, nhưng nếu nói ra, có thể ảnh hưởng cả một vùng, người làm theo hắn chắc chắn có người từ thôn của họ hoặc các thôn lân cận..."
"Thế thì càng tốt, một khi về truyền ra, xem có ai bị bắt hay không, còn kịp trốn."
"Vậy thì phải bí mật mà nói, một khi về truyền ra, mấy tin đồn trước đây chẳng phải sẽ được chứng thực sao? Chúng ta trước hết đừng đi nói bậy bạ, về nói cho Lâm Tập Thượng trong thôn, cho người ta chút thời gian để phản ứng."
Diệp phụ nghi hoặc nhìn con, "Mày qua lại với nó mấy lần rồi, có khi nào xem nó là bạn bè không đấy?"
"Không có, nhiều lắm thì chỉ là có chút giao tình ngầm thôi."
"Vậy thì mày phải tránh xa nó ra, cậu nó đã bị bắt, xem ra nó cũng không thoát đâu, hóa ra thật là không có lửa làm sao có khói."
"Con biết rồi, bình thường con cũng không có qua lại đâu."
Không ngờ lại bị bắt, còn bị bắt trên biển, bắt tại trận thế này thì thảm rồi, các thôn quanh ta chắc không biết có bao nhiêu người liên lụy.
Diệp phụ nhìn kính viễn vọng trong tay con, lại vội thúc giục, "Mày xem nhanh tình hình mấy thuyền khác đi, có một người là Chu Nghiệp Ao rồi, nhỡ đâu trong đám này cũng có một số ít là người trong thôn mình hay các thôn xung quanh, xem có quen ai không."
Đang xem đây, ngoài người trong thôn, mấy thôn lân cận, con biết không nhiều.
Thật ra cũng nhận biết một chút, dù sao đời trước mình sống ở đây nửa đời người, các thôn đều có qua lại, vẫn có thể nhận ra vài người.
Nhưng cũng không biết nhiều, vì dòng người sau này luân chuyển lớn, hơi có chút tiền là họ đã chuyển lên thành phố ở, bản thân hắn cũng không phải người nổi tiếng.
Đời trước, hắn cũng không nghe nói Lâm Tập Thượng bị bắt, cũng không nghe nói thôn lân cận có người buôn lậu bị bại lộ bắt giữ.
Hiện tại hoàn toàn khác, quỹ đạo đã khác.
Diệp phụ đứng bên cạnh cũng nhìn theo, miệng thì lẩm bẩm dặn dò một hồi.
Ý ông là không được làm những việc không nên làm, không được giao du với những người nguy hiểm, phải làm người đứng đắn.
Đang nói thì trong giây lát, hai phe bọn họ cũng đã xếp thành ba hàng thuyền, tất cả đều áp lại gần."Chuyện gì vậy Đông tử?"
"Mấy người vừa mới ở gần đấy, lại là người đến đầu tiên, cho biết tình hình hiện tại thế nào đi?"
"Tụi này chỉ xem thôi, chỉ thấy một chiếc thuyền có vẻ như chìm, đến giờ áp sát mới thấy hai chiếc còn lại cũng bị giữ lại."
"Cha, tình hình thế nào vậy? Mấy người vừa mới bị kiểm tra, có sao không, giờ mình áp sát như vậy có sao không?"
Diệp phụ kể lại tình hình cho họ nghe, chỉ hơi nói qua trong đám bị bắt có người trong thôn họ.
"Họ đang đuổi người lên thuyền chấp pháp, chắc là sẽ đi đuổi hai chiếc thuyền kia thôi." Diệp Diệu Đông cầm kính viễn vọng quan sát rồi nói.
Lúc này từng người bị còng tay, bị xua đuổi lên thuyền chấp pháp, hắn cũng nhận ra hai người, phần lớn đều cúi gằm, không thấy rõ.
Đúng lúc họ đang cẩn thận quan sát thì không ngờ thuyền chấp pháp lại không lập tức đi đuổi bắt hai thuyền đánh cá kia đang bỏ trốn, mà hướng đến chỗ họ đưa ra cảnh cáo, sau đó ba thuyền bao vây lấy.
Mọi người ngạc nhiên, "Sao lại hướng về chỗ mình rồi...
"Có phải là mình áp sát quá không?"
Diệp Diệu Đông trấn an, "Không sao, chúng ta cũng chỉ xem thôi mà, đâu có phải cùng một bọn đâu, không sao cả, họ lên thuyền điều tra thì chúng ta cũng không sợ."
"Vậy thì đợi họ đến thôi."
Khi thuyền chấp pháp đến gần, Diệp Diệu Đông nhanh chân xuống boong tàu.
Ba thuyền cảnh sát nhìn mấy thuyền đang đứng san sát bên nhau, nhưng thấy họ đều có vẻ trung thực, trước đó không hề nhúc nhích, giờ cũng chỉ tập trung lại một chỗ, không hề trốn tránh, nhưng vẫn phải đến kiểm tra.
Giờ này những thuyền cá xuất hiện ở gần đây đều bị tình nghi, huống chi họ lại ở gần như vậy, mà mấy thuyền này cũng to lớn, lại giống nhau như đúc, khiến người khác không thể không nghi ngờ.
Diệp Diệu Đông hiện tại được xem là người đại diện của bốn thuyền, tất cả đều nghe theo sự chỉ huy của hắn.
Đương nhiên, khi đội chấp pháp vây đến tra hỏi, người đứng ra trả lời cũng chính là hắn, vì người khác tiếng phổ thông nói không sõi, nói khiến người khác không hiểu.
Diệp Diệu Đông kể lại chuyện đã nói với chiếc thuyền kia một lần, cũng nói lại là đã điều tra hàng hóa trên thuyền, và cũng đã phối hợp thế nào.
"Thưa trưởng quan, những người này làm sao vậy? Sao họ lại bị bắt?"
"Họ đi thuyền trên biển khả nghi, chúng tôi báo tin yêu cầu họ dừng thuyền để kiểm tra, nhưng họ từ chối hợp tác, lại còn tăng tốc độ bỏ chạy, sau đó còn va chạm đánh lén cảnh sát, hành vi vô cùng nghiêm trọng, nhất định phải bắt giữ."
"Nếu các anh chỉ là dân đánh cá bình thường, thì hãy mau rời khỏi đây, kiếm chỗ khác đánh bắt, hai thuyền kia vẫn đang bị truy đuổi, các anh tuyệt đối đừng đến gần, kẻo lại cản trở công vụ, mau đi đi."
Mấy người kia vội vàng gật đầu đồng ý.
Diệp Diệu Đông liền đáp ứng, "Tốt, chúng ta hướng bên cạnh chuyển đi, chỉ là chúng ta thời gian dài ở cái một vùng này đánh bắt, nên cái khu vực này cũng quen thuộc rồi, đổi sang chỗ khác trong lòng cũng không chắc, chúng ta có thể ở gần đây thôi, nhất định không gây trở ngại công vụ, tuyệt đối sẽ không đến quá gần."
Thấy bọn họ cau mày không đồng ý, hắn lại vội nói: "Nếu có chuyện gì, các ngươi tìm chúng ta phối hợp cũng tiện, mấy chiếc thuyền kia trông to thế, vừa nhìn liền biết không dễ chặn lại."
"Vừa mới thấy một chiếc bị chìm thật đáng tiếc, cái này tổn thất bao nhiêu chứ, riêng cái thuyền thôi đã giá trị bao nhiêu tiền rồi?"
"Nếu hai chiếc thuyền sau đến nhanh một chút thì có lẽ không bị chìm, hoặc là các ngươi bảo chúng ta giúp một tay, chúng ta cũng có thể lên hỗ trợ vây lại, như vậy có lẽ đã không chìm rồi."
Hai người dẫn đầu ghé tai bàn bạc, rồi gật gù.
"Được rồi, vậy các ngươi cứ ở gần đây đánh bắt đi, nếu chúng ta cần hỗ trợ sẽ báo cho các ngươi, không có việc gì tuyệt đối không được đến gần."
"Hai chiếc thuyền đến hỗ trợ kia trông như lớn hơn chút, không giống thuyền của các ngươi nhỉ?"
"Đó là chúng ta xin hỗ trợ, tỉnh điều động tạm thời, tiện thể tuần tra trên biển luôn."
"Vậy các ngươi vẫn nên nhanh đi đuổi hai chiếc thuyền kia đi, các ngươi vừa phải giữ lại hai chiếc thuyền này, hay là để chúng ta trông chừng cho?"
"Không cần, chúng ta sẽ để thuyền lại trông chừng, các ngươi mau tránh xa ra một chút."
"Được."
Cũng chỉ có Diệp Diệu Đông ở nói nhảm với bọn họ, ba chiếc thuyền khác khi cục cảnh sát biển bảo họ đi, đã tranh thủ thời gian phối hợp thu neo, khởi động thuyền cá.
Diệp phụ sau khi hắn nói xong, cũng bảo người ta thu neo.
Lần trước thuyền chấp pháp ngồi chừng hơn 20 người, đồng thời còn có hải quân cầm súng đối diện họ, để phòng họ hành động thiếu suy nghĩ.
Trong lúc nói chuyện với họ, cũng có người hiếu kỳ ngẩng nhẹ đầu lên, nhìn về phía mấy chiếc thuyền của bọn họ, có lẽ là nhận ra Diệp Diệu Đông, thấy thế có chút kích động, sau đó bị nòng súng chĩa vào, lại bị ép lui xuống ngồi xổm cho thật thà.
Diệp Diệu Đông cũng tò mò nhìn đám người ngồi xổm đó, không có Lâm Tập Thượng, xem ra hắn chỉ phụ trách ở trên bờ tiếp hàng.
Cậu họ Chu Nghiệp ao của hắn phụ trách hoạt động trên biển, dù sao cũng là ngư dân, quen thuộc với biển cả hơn chút.
Những người kia bị ép rụt về lại, nhưng vẫn có người lén nhìn hắn rơm rớm nước mắt, đáy mắt van xin.
Hắn cũng chỉ có thể trong lòng giơ hai tay lên.
Hay là không nên ôm tâm lý may mắn, không nên đi đường tắt.
Không phải tất cả đội buôn lậu đều có người che chở.
Giống như Tây Du Ký, yêu quái có bối cảnh đều bị mang đi, yêu quái không có bối cảnh chỉ có thể bị khỉ đánh chết.
"Đi thôi cha, chúng ta cứ ở gần đây thả lưới, tiện thể xem bọn họ có chặn được hai chiếc thuyền kia luôn không."
"Chắc là đều bị bắt hết rồi, bắt nhiều người như vậy."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận