Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 673: Tự động mang tới cửa

Chương 673: Tự động mang tới cửaChương 673: Tự động mang tới cửa
"Khỉ thật! Lại để nó trốn về biển rồi, tiếc quá, anh còn bảo sao trông nó đỏ au cơ chứ." Diệp Diệu Bằng tiếc nuối một chút, rồi lại gạt ra sau đầu, cúi xuống nhặt tiếp.
Con cá đó không có duyên thì thôi, hàng trước mắt quan trọng hơn, lo cái trước mắt trước đã.
"Lát nữa xem nó còn bị sóng đánh dạt lên nữa không, các anh đừng chạy lên nữa, không thì lát nữa sóng cuốn, bão thổi, lên bờ không nổi đâu."
Dưới sự nhắc nhở của Diệp Diệu Đông, hai người kia lại nhìn quanh, rồi vội vàng lùi lại mấy bước, nhặt mãi không biết lúc nào lại lê lết xông lên rồi.
Anh sờ sợi dây buộc ngang eo, cũng cảm thấy an tâm hơn chút, sẽ không nóng vội chạy theo cá mà xông lên.
"Xô của em sắp đầy rồi, mang vào đổ ddax."
Diệp Diệu Đông ném con cá xương trắng to trước mặt vào xô, cảm thấy xô đã đầy bảy tám phần, nặng trĩu, lại dùng đèn pin chiếu quanh một chút, không thấy bóng dáng con cá nào mới xách xô vào sân trước, tìm cái rổ để dưới hành lang đổ ra.
Hai anh em nghe anh nói xô của anh sắp đầy rồi, vừa ghen tị vừa đây hứng khởi, mặc kệ gió mưa quất vào mặt, tiếp tục cúi đầu tìm kiếm xung quanh.
Bão vô tình gào thét thổi, mưa to như trút nước đổ xuống, từng trận từng trận quét qua, hai anh em vẫn đầy nhiệt huyết.
Chắc là do ba người cầm đèn pin cứ chiếu qua chiếu lại xung quanh cửa, chiếu sang nhà hàng xóm bên cạnh nên đánh động người khác, trong năm sáu hộ mới chuyển đến xung quanh, đàn ông trong nhà cũng lần lượt mặc áo tơi chạy ra xem tình hình.
Ban đầu còn tưởng ba người có đồ quan trọng bị mất, nên mới chạy ra tìm trong gió bão to như vậy. Muốn nói láng giềng gần hơn họ hàng xa, đều là hàng xóm cạnh nhà, ra hỏi tình hình, giúp một tay, tiện thể gõ cửa nhà anh em bên cạnh cùng ra, cũng có bạn đồng hành. Nhưng không ngờ ba người lại đang nhặt cá?
Nhặt cá?
Thật sự là đang nhặt cái
Họ vừa bước ra khỏi cửa đã thấy có vài con cá tôm vỏ sò rải rác xung quanh, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là do sóng đánh vào, hoặc do bão thổi tới.
Họ nhặt hết những gì nhìn thấy, kết quả lại phát hiện cách cửa không xa còn có cả cá xương trắng to?
Bóng dáng màu trắng bạc khiến đôi mắt họ sáng lên, cá xương trắng to đâu phải mấy con cá tạp nào so được.
Những người ra ngoài lập tức hiểu ra, ba người ngồi xổm ở đó, rốt cuộc đang nhặt cái gì? Đây là đang nhặt tiền!
Xung quanh cửa nhà ai cũng có vài con rải rác, đều là do đợt sóng vừa rồi xô lên, không phân bố đều, chỉ bị sóng cuốn lung tung, ba anh em chưa nhặt tới bên này, nên còn sót lại cá cho họ nhặt.
Nhặt dọc đường, tay họ không ôm xuể nữa, bên cạnh không có cái rổ cái xô nào để đựng cá tôm, cá xương trắng cũng chỉ có thể ôm trong lòng, họ rất muốn chạy ngay về nhà lấy đồ đựng.
Nhưng lại rất tò mò muốn biết mấy người kia nhặt được bao nhiêu? Dù sao họ ra trước cũng được một lúc rồi.
Thấy cũng khá gần, cũng không phải đi xa lắm, liền bước tới xem thử.
Chỉ liếc mắt một cái, mọi người đều phấn khích, trời ơi, lại nhặt được gần một xô rồi, toàn là cá xương trắng to, nhìn sang một người khác, cũng là một xô cá xương trắng to.
Thế là từng người không chút do dự chạy vội vào nhà, về lấy xô, hấp tấp đi nhanh về nhanh, gió to cũng không cản nổi tốc độ kiếm tiền của họ.
"Còn tưởng mấy anh ngồi xổm ở đây làm gì? Lại nhặt nhiều cá xương trắng to thế này." "Mấy anh ra từ bao giờ vậy?"
"Nghe mấy đứa nhỏ trong nhà nói, vừa rồi cứ thấy đèn pin chiếu lung tung, còn tưởng bọn trẻ nghịch ngợm, cầm đèn pin trong nhà chiếu chơi..."
Diệp Diệu Bằng hô to: "Bọn tôi cũng mới ra một lúc là gặp ngay, vừa rồi sóng lớn đưa một đàn cá xương trắng to lên."
"Cái gì? Lại cả một đàn cá xương trắng to á?"
"Khó trách vừa ra đã thấy cá xương trắng to thế, con cá này một cân được không ít tiền, mấy anh sắp phát tài rồi, nhặt nhiều thế này..."
"Bọn tôi cũng mới nhặt một lúc, không phải toàn cá xương trắng đâu."
Tin hay không thì tùy họ.
"Trời ơi... Sóng lớn thế này, lại còn bão nữa, thật sự cuốn không ít cá tôm lên bờ..."
"Chỉ là gió quá to, mưa lại to, sóng cũng to, nguy hiểm quá..."
"Gió không to, mưa không to, sóng không to, anh tìm cá ở đâu, phải ra biển vớt cá mới được chứ."
Mấy người hàng xóm còn trò chuyện vui vẻ, hét to trong mưa gió, trông càng thêm kỳ quái.
Họ cũng thấy rất mới lạ, cảm giác mới mẻ tràn đầy, chưa từng chạy ra cửa đến bãi biển nhặt hàng khi bão đang thổi bao giờ.
Ai mà chẳng sợ bão? Có thể chết người đấy, năm nào cũng có người chết vì bão.
Trải nghiệm hôm nay thật sự hiếm có, lần đầu tiên từ trước đến nay.
Thường khi có bão, mọi người đều đóng kín cửa sổ từ sớm, rúc trong nhà, đợi bão đi qua.
Cũng không ai nghĩ quẩn chạy ra bãi biển nhặt hàng khi bão, đâu phải người không muốn sống, nhưng bây giờ lại ở ngay cửa nhà mình mà.
Cá đưa tận cửa nhà rồi, không nhặt à?
Coi như tiền thổi tới tận cửa nhà rồi, thì phải nhặt thôi. "Vù - Ào ào - Âm -"
Bên tai bão gào thét ào ào, cuốn theo màn mưa lớn ào ào quét qua, sóng biển cách đó không xa cuộn lên rồi lại âm một tiếng, đập xuống, bên tai tạo thành từng tràng giao hưởng, nhưng chẳng hề giảm nhiệt huyết của họ chút nào.
Người đông, gan cũng to hơn chút. Nói chuyện cứ phải hét lên, mọi người hào hứng nói to một lúc, cũng đều ngậm miệng tranh thủ thời gian nhặt hàng.
Lúc này trong lòng mọi người chỉ nghĩ mày thổi của mày, tao nhặt của tao, mặc mày cuồng phong sóng to, tao vẫn đứng cách xa xa, tao nhặt của tao.
Tiền cũng phải lấy, mạng cũng phải giữ.
Đúng lúc mọi người đang cúi người, hoặc ngồi xổm, hoặc cong lưng nhặt hăng say, đột nhiên trên mặt biển cuộn lên một cơn sóng khổng lồ.
Diệp Diệu Đông cảm thấy áp lực, quay đầu nhìn lại, giật mình, còn chưa kịp nhắc mọi người lùi lại tránh ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đợt sóng khổng lồ đó bị bão quật một cái, lập tức ập thẳng vào đầu, vào lưng họ một cách thô bạo không hề khách sáo.
Những người không đứng vững, trực tiếp bị đợt sóng lớn này hất ngã lăn quay, choáng váng.
"A, cá! Nhiều cá quái"
"Còn có tôm cua... Cua xanh cua xanh... Chạy rồi chạy rồi..."
"Cẩn thận sóng, không được lên nữa..."
"Ối giời, còn nhảy tanh tách -"
"Cá sạo to?"
Hiện trường lập tức hỗn loạn cả lên, cá lớn cá bé đầy đất đều theo đợt sóng lớn đó đánh xuống, có con đã bị đánh chết, có con còn thoi thóp thở vài cái vẫy đuôi mấy cái rồi tắt thở.
Mọi người xung quanh phấn khích vô cùng, nhìn đâu cũng thấy cá tôm cua đầy đất, sóng đánh loạn một đợt lên, còn hơn hẳn kéo cả lưới hàng nhiều.
Chỉ là cá rơi trên đất, mọi người nhặt còn không kịp, theo sóng dư, không ít con lại bị cuốn vào biển.
Con cá sạo to đó ước chừng cũng phải mười cân, vừa dạt lên bờ đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, thấy nó bị nước biển xô đẩy lê lết về phía trước một chút, tất cả đều lao tới.
Diệp Diệu Đông cũng muốn chạy qua dù gió to, nhưng sợi dây buộc ngang eo lại kéo anh lại, lúc này anh cũng không nhịn được mà chửi một câu: "Mẹ kiếp, vướng víu quá, đệt."
Đúng lúc anh định tháo sợi dây buộc ngang eo ra, lại một đợt sóng lớn cuộn lên, một bóng dáng đỏ quen thuộc lại bị sóng đẩy lên.
Diệp Diệu Đông liếc mắt thấy, liền phấn khích đứng nguyên tại chỗ, con cá đó đang bị sóng đẩy lết vê phía anh, trong khi mọi người lúc này đều chạy về phía con cá sạo to kia.
Dương đông kích tây!
Đến đúng lúc lắm.
Anh lo lắng nhìn, chỉ hận sóng đẩy nó tới trước mặt mình quá chậm, nước triều quá cạn.
"Đệt, sóng phía trước đó to thế, lúc này sóng lại nhỏ, mau đưa qua đây đi."
Đợi sóng dư vừa đẩy con cá lớn này tới trước mặt, Diệp Diệu Đông trực tiếp lao xuống, một tay đè chặt con cá hông mắt to còn đang giãy giụa này.
"Khỉ thật, chưa từng thấy con nào to thế này."
Đây là một con cá hồng mắt to, màu đỏ au đặc biệt may mắn, người Trung Quốc thích màu đỏ, bữa cơm tất niên có loại cá màu đỏ này trên bàn càng thêm may mắn.
Hơn nữa nó còn có một đôi mắt to như Katy Perry, giống như bi thủy tinh trong suốt, bi còn chưa to bằng mắt nó, còn ánh lên màu vàng kim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận