Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 121: Bão đi qua(1)

Chương 121: Bão đi qua(1)Chương 121: Bão đi qua(1)
Đêm đến, gió lớn gào thét, mưa như trút nước, sự đối lập giữa ban ngày và ban đêm thật sự hệt như là trò gặp thầy vậy. Bọn họ cũng đã đi đổ chậu rửa mặt và bát canh hứng nước trong phòng được vài chuyến rồi, cái bàn cạnh cửa sổ bị mưa tạt vào ướt nguyên một vũng, Lâm Tú Thanh lấy khăn lau phủ lên.
Hai đứa nhỏ cũng không sợ gió to mưa lớn ở bên ngoài, còn ở chỗ này lén nghịch nến...
Diệp Thành Hồ cẩn thận đưa đầu ngón tay vào đống dầu dưới đáy ngọn nến, sau khi lấy ra, đầu ngón tay lập tức có thêm một lớp nến màu trắng.
Cho đến khi cả mười ngón tay đều dính nến thì bóp nát từng ngón một rồi tiếp tục lặp đi lặp lại...
Diệp Thành Dương thì lại không biết lấy một cây tăm từ đâu ra, ngồi đó khều lấy bấc đèn, khuấy đều dầu nến...
Ngọn nến bị bọn chúng nghịch lắc lư lúc sáng lúc tối, lúc này hai vợ chồng mới phát hiện hai đứa nhóc đang nghịch ngợm phá phách, hai người bép trên mông mỗi đứa một cái, hai đứa nhóc chạy một vòng trên giường, gào khóc một hồi mới ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.
Diệp Diệu Đông ngồi dựa một bên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, anh không có chỗ để nằm nên không có cách nào ngủ được, vả lại tiếng động bên ngoài cũng rất lớn.
Trong phòng anh cả và anh hai của anh cũng bị mưa dột xuống giường, hơn nữa bọn họ có đến ba đứa con nên đều gửi đến phòng bà cụ và cha mẹ anh.
Tối nay mọi người đều chỉ có thể tạm chen chúc một chút, chịu đựng qua đêm nay trước đã.
"Hai đứa đều ngủ cả rồi, anh nằm chỗ của em một lát đi."
"Không sao đâu, em cứ ngủ đi, anh không ngủ được, sáng mai ngủ bù cũng thế thôi. Anh đi đổ nước đây." Sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn họ, anh đổ nước nước xong thì đến nhà chính ở lại, thấy có mấy cái ghế dài, anh bèn ghép hai cái lại với nhau nằm tạm xuống chợp mắt một lúc.
Mãi đến sau nửa đêm, gió thổi mưa rơi mới dần dần nhỏ lại, trên người Diệp Diệu Đông cũng nhiều thêm một cái áo làm chăn mên.
Nằm trên ghế dài ngủ không được yên ổn, vừa có động tĩnh anh lập tức tỉnh lại, sờ lấy cái áo trước ngực, anh nhỏ giọng nói: "Em thức dậy làm gì thế?"
"Em bế Dương Dương dậy đi tiểu, không thấy anh nên đi ra đây nhìn xem."
"Có lẽ bão qua rồi, trời cũng sắp sáng, em trở về ngủ tiếp một lát nữa đi."
"Anh vào phòng ngủ đi!"
"Không cần đâu, em đi vào ngủ với hai đứa đi, bằng không bọn nó tỉnh lại không thấy em lại khóc đấy."
Lâm Tú Thanh sâu xa nhìn anh một cái rồi đi vào nhà.
Đây là lần đầu tiên trời bão mà anh không có đi ngủ như lợn chết một mình, hơn nữa lại còn nhường cho ba mẹ con bọn họ, những năm qua đều là cô tựa vào đầu giường chợp mắt cả một đêm.
Trời mới vừa tờ mờ sáng Diệp Diệu Đông đã thức dậy rồi, lúc này bà cụ cũng che dù mở khóa đi vào từ cửa sau, bà ở trong căn phòng nhỏ ở sân sau.
"Tối hôm qua Đông Tử ngủ trên ghế hả? Ai ôi!!, thế làm sao mà ngủ được, cháu xem cả mặt và cổ cháu đều bị muỗi đốt nhiều chưa kìa, mau dùng nước miếng chùi đi."
Anh tiện tay gãi gãi, không thèm để ý nói: "Không sao đâu bà, lát nữa là hết ngứa ngay ấy ạ. Sàn nhà đều ẩm ướt hết cả, bà đi ra đi vào nhất định phải đỡ vách tường, cẩn thận một chút."
"Ừm ừm, bà biết rồi, cháu có muốn vào phòng bà nằm không? A Hải cũng đang ngủ..."
"Không cần đâu ạ, cháu đi ra ngoài bờ biển nhìn xem sóng có lớn không." Bên ngoài còn mưa rơi lắc rắc, anh cầm lấy áo tơi treo ở đằng sau cửa mặc vào rồi đi ra ngoài.
Lúc này trên đường cũng có rất nhiều thôn dân mặc áo tơi đang đi lại, bọn họ cũng đều đi ra ngoài nhìn xem bão đã đi qua chưa. Mọi người chào hỏi lẫn nhau, rôm rả bàn luận tối hôm qua gió mạnh nhường nào, mưa lớn bao nhiêu.
"Sao Đông Tử cũng dậy sớm thế?"
"Dạ, ngủ không được nên đi ra nhìn xem ạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận