Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 311: Có chuyện tốt tìm các người(2)

Chương 311: Có chuyện tốt tìm các người(2)Chương 311: Có chuyện tốt tìm các người(2)
Không lâu sau, Vương Mậu Toàn ăn mặc chỉnh tề từ trong khách sạn bước ra, còn gọi vài phục vụ ra nhận cây hoa.
Diệp Diệu Đông cũng không vội, đợi Vương Mậu Toàn ký xong, anh mới tươi cười bước tới: "Quản lý Vương khỏe chứ? Còn nhớ tôi không?"
Vương Mậu Toàn nhăn mày, nhìn từ trên xuống dưới rồi mới ngộ ra: "À, là cậu à, thằng nhóc đánh cá ở thôn Bạch Sa."
"Đúng rồi, là tôi đây, không ngờ anh bận rộn vậy mà còn nhớ tôi."
"Có việc gì à?"
Lần này thái độ của Vương Mậu Toàn đối với anh tốt hơn nhiều, còn hỏi han, chắc nhớ anh đã bán hàng hai lần rồi.
"Nghe nói ông chủ của anh tròn 50 tuổi, trước hết chúc ông ấy phúc thọ song toàn. Không biết tiệc sinh nhật của các anh có đủ hải sản chưa? Tôi có cá hồng chấm xanh và chân gà biển vừa bắt sáng nay, không biết các anh còn cần không? Hôm trước cậu chủ có bảo nếu tôi có chân gà biển thì mang hết tới."
Ban đầu Vương Mậu Toàn cũng chỉ hỏi lấy lệ, nhưng nghe anh nói khá lưu loát, mặt cũng tươi tỉnh hơn, nghe đến chân gà biển cũng hứng thú.
"Lại kiếm được chân gà biển à?"
"Anh xem đây.", Diệp Diệu Đông lật tấm vải hoặc nắp thùng lên: "Tươi lắm, sáng nay mới đào, các anh cất tủ lạnh là vừa để mai ăn tiệc."
"Còn gì nữa không?"
"Còn tám mươi mấy con cá hồng chấm xanh, vài con cua xanh, đều tươi nhất có thể."
Trong lòng Vương Mậu Toàn rất hài lòng, ngoài mặt cũng tỏ vẻ: "Mấy hôm trước cậu chủ có dặn người ra chợ mua, nhưng không tìm được chân gà biển."
"Món này khó moi, mọc ở vách đá dốc, chỉ có mấy người chúng tôi dám leo lên thôi." Anh vén tay áo lên, lộ ra vết thương: "Nhìn nè, chỉ vì moi cái này mà bị thương hết."
"Không dễ tìm được đâu, trực tiếp định giá như lần trước, lấy hết đi, các cậu khiêng vào bếp cân đi."
Bốn người lập tức tươi cười.
Diệp Diệu Đông vội hỏi: "Còn cá hồng chấm xanh này thì sao? Và cua xanh nữa?"
Vương Mậu Toàn do dự: "Để tôi hỏi lại đã, thực đơn đã lên từ trước, nguyên liệu cũng đặt hôm nay rồi."
"Vậy làm phiền anh."
"Ừm"
Bốn người đứng chờ thấp thỏm.
A Chính lo lắng: "Chẳng lẽ không lấy thì phải khiêng về à?"
Tiểu Tiểu liếc mắt: "Mày ngu à, thị trấn có bao nhiêu quán ăn, vác đi hỏi vài nhà cũng bán được mà, cá tốt thế này, lo gì bán không được?"
"Cũng đúng!"
Mập ngước cổ nhìn vào: "Không biết có tuyển đầu bếp không nhỉ?"
"Ồ, đúng rồi, hỏi xem có tuyển không, mày cũng rảnh mà."
"Mày giúp tao hỏi được không? Tao không quen, ngại lắm."
"Nhà mày nhận làm tiệc ở quê không ổn định lắm à?"
"Thì cũng phải cũng có lúc đìu hiu, lúc bận rộn chứ?"
"Đúng rồi, lúc rảnh chết người, lúc bận chết người..."
Đang nói chuyện thì Vương Mậu Toàn dẫn theo Hồng Văn Nhạc tới.
Hồng Văn Nhạc không hề tự cao gì cả, thấy Diệp Diệu Đông còn chào: "Nghe nói lại là cậu à, đồ tốt của cậu không ít đấy."
Anh cười nói: 'May mắn thôi, cậu chủ xem có muốn những cá hồng chấm xanh này không, số lượng không ít, tám mươi mấy con, mỗi con hai ba cân, bày tiệc trông chắc đẹp lắm."
"... Muốn, lấy hết đi, mấy con cua cũng để lại, giá cả để Vương Mậu Toàn thương lượng với các cậu.'
Bốn người vô cùng phấn khích, lại có khoản tiền lớn.
"Cậu chủ, ngày mai tiệc sinh nhật, bếp có đủ đầu bếp không? Bạn tôi là đầu bếp."
Hồng Văn Nhạc nhìn Vương Mậu Toàn, anh ta không quản việc nhỏ này.
Vương Mậu Toàn lại tưởng cậu chủ bảo mình nhận nên cười nói: "Nhân lực đủ rồi, nhưng thêm một phụ bếp cũng được, ngày mai bếp rất bận."
"Vậy giữ lại luôn đi."
"Cám ơn nhiều lắm!"
"Chuyện nhỏ mà."
Nói xong Hồng Văn Nhạc lại đi bận việc khác.
Họ khiêng mấy thùng vào bếp cân từng thùng rồi tính tiền.
Cá hồng chấm xanh bình thường 8 đồng 1 cân, chân gà biển 20 đồng 1 cân.
Diệp Diệu Đông có hơn 20 con cá, tổng 69,3 cân, bán được 554 đồng 4 hào, chân gà biển 6 cân 8 lạng, bán 136 đồng, thêm 2 con cua xanh bán, tổng bán được 694 đồng.
Cá của em gái anh là 39 cân 6 lạng, bán được 316 đồng 8, chân gà biển 3 cân 2 lạng, bán 64 đồng, thêm cua xanh của em gái, làm tròn 382 đồng.
Còn của đám tên Mập thì nhiều hơn, nhưng chia đều ba người, hơn 40 con cá, bán được 1104 đồng, chân gà biển bán 180 đồng, mỗi người chia đều 428 đồng.
Nhận tiền xong, bọn họ phấn khích đếm từng tờ một ở hẻm sau khách sạn, đếm xong lại đếm lần nữa, tiền trong tay không sai sót gì thì mới cất vào túi.
Tiểu Tiểu võ túi: "Trời ơi, phát tài rồi! Chưa bao giờ được chia nhiều tiền thế này."
Mập vẫn cầm tiền hôn lung tung: "Quả thật theo bọn mày là đúng, thật sự kiếm được nhiều tiên rồi!" '
A Chính cũng siết chặt túi, cười toe toét: 'Hôm nay không uổng công té ngã mài"
Diệp Diệu Đông cũng vui mừng khôn xiết, thứ anh thiếu nhất bây giờ là tiền, cố gắng để dành nhiều tiền, mới có thể đổi thuyền lớn hơn.
Mập lấy hai tờ tiền lẻ, còn lại xếp gọn vào túi: "Đi thôi, mua đồ ăn thưởng cho bản thân, rồi mang về cho vợ con luôn."
"Đúng đúng, chúng ta đi ăn ngon thôi."
"Ăn ngoài kia thì không bằng tự nấu món hải sản ở nhà cho tươi, mua đồ ngon ở ngoài trấn mang về cho vợ con là được rồi."
"Cũng được."
Bốn người thống nhất xong thì vui vẻ hớn hở đi ra ngoài hẻm, thì đột nhiên nghe có người gọi sau lưng.
"Chờ đã, chờ đã, đừng đi."
Bọn họ giật mình, có chuyện gì vậy? Đừng nói là tính nhầm tiên nhé? Hay là không thu mua nữa?
Chuyện tính thiếu tiền ư? Không thể nào! Ai lại chạy ra bổ sung tiền cho khách chứ?
Bọn họ suy nghĩ lung tung, rồi siết chặt túi tiền.
Tiền vào tay rồi, họ nhất quyết không trả!
Chết cũng không trả!
Bốn người ra hiệu cho nhau, không biết phải phản ứng thế nào cho phải.
"Chạy không?"
"Chạy à?"
"Chạy thôi?"
"Vậy chạy nhé?"
"Này, chờ đã, đừng chạy, có chuyện tốt tìm các người mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận