Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1057: Có thể yên tâm làm phế vật rồi

Chương 1057: Có thể yên tâm làm phế vật rồiChương 1057: Có thể yên tâm làm phế vật rồi
Một mảng vàng óng, đập thẳng vào mắt họ, suýt nữa lồi cả mắt ra.
Tuy màu sắc kém một chút, không lấp lánh cũng không sáng, nhưng một mảng vàng óng vẫn khiến trái tim anh lập tức đập loạn, thình thịch thình thịch, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Cha Diệp cũng bị mảng vàng trước mắt làm mờ mắt, hai con ngươi gần như biến thành màu vàng, làm ông sửng sốt.
Hai cha con đều ngây người, há to miệng, trợn mắt, đều đờ đẫn cả.
Tuy trong lòng hai người đều hy vọng, không biết bên trong có phải vàng bạc thật không, nhưng khi thực sự mở ra bày trước mắt, quá sốc, có cảm giác mơ ước thành sự thật.
Vốn chỉ là tưởng tượng viển vông, bây giờ lại trực tiếp biến thành sự thật trước mắt, thật sự có thể nói là chói lòa đôi mắt của họ.
Hai mắt Diệp Diệu Đông đã biến thành hình thỏi vàng rồi.
Hai tay anh không kiêm chế được mà vuốt lên, nuốt nước bọt mấy cái mới kiêm chế được, cũng mới tìm lại được giọng nói.
"Cha..."
Đời anh, anh thích màu vàng nhất, kế đến là màu hồng.
Cha Diệp cũng bị tiếng gọi của anh đánh thức, không nhịn được nuốt nước miếng.
"Đông tử..."
Hai cha con nhìn nhau, tư thế ngồi xổm cũng lập tức biến thành ngồi bệt.
"Phát tài rồi..."
"Phát tài rồi... Nhiều vãi cả linh hồn... Phát được một khoản lớn rồi..."
Trước đó vớt lên một hòm vàng nhỏ, cũng không cho anh cảm giác sốc lớn như vậy, so sánh hai cái với nhau thật sự là như trời với đất. Một rương này có bao nhiêu đây, chỉ riêng một hàng trên mặt đã có 50 cái rồi, huống chi bên dưới không biết còn bao nhiêu tâng nữa, hơn nữa đây còn là thỏi vàng nữa.
Thỏi vàng so với nén vàng kém xa lắm, từ xưa đến nay, ý nghĩa của thỏi vàng đối với mọi người không giống nhau, ai cũng biết từ tivi, thỏi vàng thời xưa không phải người bình thường nào cũng có được, người bình thường trong tay chỉ có tiền đồng thôi.
Thật sự gặp vận may rồi!
Mẹ Tổ phù hộ.
Đệt, quả nhiên A Quang là nhặt dọc đường, còn anh mới là con ruột!
"Nhiều quá, cái này... toàn bộ đều là vàng... mấy hôm trước tivi không lừa người."
Cha Diệp vừa nói vừa lấy một thỏi vàng, đưa lên miệng cắn một cái.
"Cứng, không sai, đây chính là thỏi vàng trong tivi, trên tivi đều đưa lên miệng cắn một cái để xem thật giả, không sai được."
Cha Diệp vui sướng tột độ.
Diệp Diệu Đông vốn còn đang sốc, bị cha làm cho cười không nổi khóc không ra, tim cũng lập tức trở về vị trí.
"Chắc chắn là thật rồi, kho báu của hải tặc sao có thể giả được, giả còn chôn dưới đáy biển, giấu kín như vậy à? Hơn nữa, cái này không biết ngâm dưới biển bao nhiêu trăm năm rồi, tuy màu sắc hơi kém, xỉn màu không sáng, nhưng vẫn vàng vàng, sao có thể là giả được."
Tính chất hóa học của vàng khá ổn định, nước biển gần như không ảnh hưởng nhiều đến nó, nhiều nhất là nằm dưới biển lâu, bề mặt có nhiều tạp chất hơn, nhưng vàng thật không sợ lửa, nung qua lửa, tạp chất cũng mất.
"Haha, chẳng phải nghĩ là trên tivi diễn như vậy sao?"
Khi cha Diệp nói những lời này, tay vẫn nắm chặt thỏi vàng không buông, trong lòng ông vẫn còn sốc, chỉ có nắm trong lòng bàn tay ông mới có cảm giác an tâm, mới thực sự tin rằng họ đã vớt được một rương vàng lên.
Hai tay Diệp Diệu Đông cũng cầm mỗi tay một cái, anh không đưa lên miệng cắn như cha, nhưng hai tay anh đều liên tục cân nhắc, cảm thấy trọng lượng đều giống nhau, đều khoảng một cân.
Sau đó lại kiểm tra kỹ thỏi vàng này, hoàn toàn khác với diễn trong tivi.
Nó hơi có hình yên ngựa, hai đầu cong tròn, eo thắt lại ở giữa, phần còn lại trơn bóng không có hoa văn gì cả, ở giữa cũng không có phần lồi tròn.
Hoàn toàn khác với loại có phần lồi ở giữa trong tivi, cha anh có lẽ ít xem tivi, cũng không nhìn kỹ, nên không phát hiện ra sự khác biệt, còn anh thì thấy hơi lạ.
Anh lại nhìn xuống đáy, cũng trơn bóng.
Trên tivi không phải đều nói phía dưới có dấu ấn sao, là vàng bạc triều đình hay gì đó, cái này trơn bóng, không có gì cả, chẳng lẽ có nghĩa là sau này cũng dễ bán hơn?
"Đông tử, rương vàng này nhìn qua là thật rồi." Cha Diệp xúc động không thôi, tay cũng run lên.
"Chắc chắn rồi, đã nói mấy lần rồi, đây là vàng thật."
"Vậy... vậy con định làm sao?”
"Khiêng về nhà chôn đi, chứ còn làm sao được nữa? Thời buổi này cũng không thể đem đi bán, không thì ngân hàng hỏi ra, chúng ta giải thích nguồn gốc thế nào?"
Hơn nữa bây giờ anh cũng chưa thiếu tiền đến mức phải đi bán vàng, giá trị sưu tầm của thỏi vàng này, có lẽ còn cao hơn giá trị vàng của nó.
Thỏi vàng này hoàn toàn khác với trên tivi, vừa nhìn đã biết chắc chắn là đồ cổ thật, trên tivi là lừa người thôi, biết đâu để đến sau này, giá trị còn cao hơn cả vàng thật nữa?
Loạn thế hoàng kim, thịnh thế cổ vật.
Một cái nhỏ xíu trong tay anh để đến sau này thì có cả hai thứ, giá trị này chẳng phải cộng dồn sao? "Cũng đúng, hơn nữa bây giờ con cũng không thiếu tiền, cái này vớt từ đáy biển lên, giờ chúng ta cũng không dám lấy ra ngoài, lỡ mấy người đi đánh cắp thuyền đắm trước đó lại đến cướp hết vàng thì sao, họ cứng rắn bảo đồ dưới biển đều là cổ vật, là của nhà nước."
"Chúng ta vẫn nên chôn trước cho an toàn, họ đã vớt đủ nhiều rồi, chúng ta nhặt được là của chúng ta, vàng này cũng không phải mấy thứ lung tung họ vớt lên, không thể để họ lừa mất, đây là đồ đáng giá."
Ở đây nguyên một rương, có thể đủ cho cả nhà họ ăn uống mấy đời rồi.
"Đương nhiên rồi, khiêng về chôn trước đã, sau này cần thì lại đào lên, đây là con liều mạng lặn xuống nước vớt lên đấy."
"Đúng, đúng, đóng lại trước đóng lại trước, nhìn lâu tim không chịu nổi."
Cha Diệp tay cầm thỏi vàng vừa cắn, có chút lưu luyến không rời...
Miệng thì nói đóng lại, nhưng tay lại có chút không nỡ bỏ xuống, đời này đây là lần đầu tiên được thấy thỏi vàng, hơn nữa còn cắn một miếng.
Ông luyến tiếc nhìn đi nhìn lại, chậm rãi, do dự.
Diệp Diệu Đông bỏ hai thỏi vàng trên tay mình vào lại, thấy cha không nỡ, lập tức nói: "Cái này cha cứ để bên mình, thỉnh thoảng nhớ ra thì lấy ra ngắm, ngắm cho đã mắt? Chỉ cần đừng để người ngoài thấy là được."
"Đây là con vớt lên..."
"Cha cũng có công mà, người thấy được chia, cha có muốn lấy thêm vài cái không? Dù sao cũng có nguyên một rương lớn, chỉ là đừng lấy ra cho người khác xem."
Cha Diệp vội vàng xua tay: "Không cần không cần, cha chỉ lấy cái này cắn rồi là được rồi, đây là con vớt được, con tự khiêng về chôn cho tốt, cha chỉ lấy một cái thôi. Thỉnh thoảng nhớ ra, thì lấy ra xem một chút, đời này chưa từng thấy thỏi vàng..."
Ông vừa nói vừa lau thỏi vàng lên quần áo, rồi lại cầm trên tay ngắm nghía.
"Vậy cha giấu cho kỹ, đừng làm rơi đấy."
"Được rồi." Cha Diệp thuận tay cho mấy thỏi vàng vào trong ủng cao su...
Diệp Diệu Đông lập tức trợn tròn mắt, cha anh còn khéo léo hơn anh, thao tác thuần thục đến vậy.
"Hay là lấy ra đếm trước xem bên trong có bao nhiêu cái? Không biết bên dưới xếp được mấy tầng nhỉ?"
"Đúng đúng, đếm trước xem có bao nhiêu cái đã."
Diệp Diệu Đông lại mở chiếc rương đã đóng lại.
Cha con hai người sợ làm hỏng mấy thỏi vàng này nên đều cẩn thận nhẹ tay.
Chiếc rương khác ở bên cạnh đã bị họ bỏ quên, dù sao cũng nhẹ tênh, nghe tiếng kêu leng keng, có chiếc rương đầy ắp vàng nặng trịch này, tâm trí hai người đã bị lấp đầy, sự chú ý hoàn toàn đổ dồn vào mấy thỏi vàng, đã sớm không coi chiếc rương kia ra gì.
Hai cha con lấy hết vàng ra xếp đầy sàn, Diệp Diệu Đông rất muốn chụp ảnh chúng.
Nhưng máy ảnh không mang lên thuyền, có mang theo anh cũng không dám chụp, lỡ lúc rửa ảnh bị người khác nhìn thấy thì...
Chuyện này đợi sau này điện thoại phát triển rồi tính, tự mình đào ra từ từ chụp, thong thả ngắm là được.
"Nhìn đẹp quá-”
Cha Diệp gật đầu đồng ý nhiệt liệt: 'Đẹp thật!"
"Quả nhiên màu vàng mới là số một, nhìn kìa, vàng óng ánh trông đẹp ghê."
"Trước hết cho vào rương đã, bên cạnh còn một cái rương nữa."
"Ồ đúng rồi! Còn một cái rương nữa chưa mở."
Hai cha con cuối cùng cũng tỉnh ngộ, họ còn một cái rương chưa mở.
"Nhanh đếm cái này cho vào trong, mở cái rương kia ra, rồi con lại xuống nước vớt tiếp, xem hôm nay có vớt hết mấy cái rương còn lại lên một thể được không, đỡ phải đợi đến ngày mai." "Ừm, một hàng 50 cái, vừa rồi đã đếm rồi, giờ xếp gọn gàng vào, xem xếp được mấy tầng là được. Tốt nhất hôm nay vớt hết lên, đỡ phải mất hai ngày."
"Chúng ta thật sự phát tài rồi cha ơi." Diệp Diệu Đông nghĩ mà vui, tâm trạng lại dâng trào, nắm lấy thỏi vàng hôn mạnh mấy cái.
Gương mặt già nua như vỏ cây của cha Diệp cũng nở nụ cười: "Đúng đúng, con lại gặp may rồi, không ngờ vận thủy của con tốt thế, biết sớm thì mấy năm trước cha đã trói con lên thuyền rồi."
"Vậy thì không được, mấy năm trước vẫn là sản xuất tập thể, vớt được cũng là của đại đội, cá nhân chẳng được xu nào."
"Cũng đúng, haha, bây giờ mới tốt chứ."
Nụ cười trên mặt hai cha con không ngừng, nhặt một thỏi vàng lên lau lên người, rồi mới nhẹ nhàng để lại vào rương, trông thật trân trọng làm sao.
Cho đến khi đặt hết vàng trên boong thuyền vào trong, xếp ngay ngắn gọn gàng, anh mới lần lượt vuốt tay từ trái sang phải.
"Có sáu tầng, trong này có 300 thỏi vàng! Trời ơi! Ông trời mở mắt quá!"
Đúng bằng 6 lần số vàng thỏi ở nhài
Cha Diệp vừa rồi cũng đã đếm thầm một lượt, cười đến mức mắt không thấy đâu.
"Tốt tốt tốt, cũng không để con mạo hiểm vô ích, nhiều thế này, từ nay, mấy đời sau cũng không phải lo nữa."
Diệp Diệu Đông cũng cười tít mắt, rồi đưa tay đóng cái rương lại cạch một tiếng.
"Được rồi, bây giờ có thể an tâm làm kẻ vô dụng được rồi!"
Nụ cười trên mặt cha Diệp thoáng chốc đông cứng lại.
Con trai ông thật có tiền đồ, một lần phát tài lớn như vậy, lại nghĩ đến chuyện làm kẻ vô dụng?
Ông cũng không cười nổi nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận