Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1090: Định ra đại khái thời gian (length: 27739)

Diệp Diệu Đông sau khi ăn cơm ở nhà cục trưởng Trần, ngồi nói chuyện phiếm vài câu rồi rời đi, để khỏi làm phiền người ta nghỉ trưa. Dù sao chuyến này mục đích đã thành công, phần thưởng cũng đã có.
Diệp phụ sướng đến phát rồ, vừa ra cửa liền không nhịn được nói: "Nhà ngươi giờ trên tường đã treo hai lá cờ, giờ lại có giấy khen, còn có bút máy thưởng, vinh quang quá. Không ngờ chỉ mò một quả bom lên mà được thưởng."
"Đương nhiên rồi, cái đó là vật tư chiến lược, lại còn của quân địch. Mặc kệ có dùng hay không, nộp lên kiểu gì cũng được khen một cái, không thể đánh mất tính tích cực của ngư dân. Nghe nói ngư dân ở phía Nam Hải đều đuổi theo thuyền đánh cá nước ngoài mà vớt được bảo bối rồi nộp lên, cái đó mới gọi vinh quang, ta đây coi là gì?"
"Thật á? Trên báo chí có nói?"
"Đúng rồi."
"Không ngờ trong biển có đủ thứ, bảy tám phần là đồ đạc nhiều thế."
"Cũng phải nghĩ xem, diện tích đại dương chiếm đến 70% bản đồ thế giới, lục địa chỉ có bao nhiêu, thời cổ đã có biết bao nhiêu thuyền đắm ngoài biển, bảo bối dưới biển không phải nhiều sao?"
A Quang cũng phụ họa: "Đúng đấy, hai năm trước ở vùng biển gần thôn chúng ta còn vớt được không ít đồ sứ."
"Không phải ngươi còn có đồ lặn đấy sao, mới đây lại kiếm được một bộ, lúc nào xuống nước nhìn thử xem, biết đâu còn có thứ gì tốt."
Diệp phụ phấn khởi hẳn lên, nếm được miếng ngon ngọt rồi thì quên hết nguy hiểm dưới nước, lại còn muốn bảo hắn xuống nước thêm lần nữa.
"Vùng biển hiện tại ta thả lưới quá sâu, sâu không biết mấy trăm mét, ta cùng lắm chỉ lặn được mười mấy hai mươi mét."
"Vậy thì khi nào thấy đảo hoang đảo nhỏ nào đó thì xuống nước nhìn xem, hải vực quanh đảo chắc là không sâu lắm đâu."
"Xem đã, cũng không phải gần bờ, biển khơi bao la, ở giữa biển muốn tìm một cái đảo cũng không dễ vậy đâu."
Ba người vừa đi vừa nói, đến trước máy kéo A Quang mới lên tiếng: "Giờ đi chợ à? Mang đồ gửi ở cửa hàng lên, rồi về thôn."
"Ừ, đi thôi, làm xong việc sớm một chút, tranh thủ trước khi trời tối thì tốt."
Sáng nay khi đến cửa hàng dỡ hàng, bọn họ đã tiện tay gửi phần quà cho trưởng thôn Hưng Hoa ở đó, để khỏi phải chạy tới chạy lui mà còn phải mang đồ theo, lúc đó để trên máy kéo cũng dễ bị trộm.
Lúc này là giữa trưa, mặt trời lên cao nhất, nóng nhất trong ngày, ủy ban thôn chưa đến giờ làm, Diệp Diệu Đông liền xách đồ đi thẳng đến nhà trưởng thôn, gọi ông ta dậy từ ghế nằm.
Người ta nhìn đồ vật toàn là chữ phồn thể, lại có tiếng Anh, trên mặt nở hoa cười, nhưng vẫn khách khí: "Sao còn khách khí mà mang đồ đến... "
"Nên thế, nên thế, lần trước tại em gái sinh đẻ, đến quá vội, không chuẩn bị gì, thất lễ, hôm nay tới vừa hay bù đắp."
Diệp Diệu Đông không nói hai lời đẩy đồ vào lòng ông ta, khách sáo qua lại một hồi, trưởng thôn mới mặt mày tươi rói nhận lấy.
Lễ nhiều thì không trách, có lễ gặp mặt rồi, chuyện gì cũng dễ nói.
"Trưởng thôn, xem tình hình thế nào rồi, bàn bạc có ra ngô ra khoai gì không?"
"Trong thôn chúng ta còn mở đại hội đặc biệt để bàn chuyện này đấy, thường ngày trong thôn chúng ta cũng ít khi thí điểm đại sự gì, toàn là việc vặt thôi. Việc ngươi mua đất mua cả diện tích lớn như vậy, đúng là đại sự. Người ta nói gì cũng có, nhưng phần nhiều là không an tâm ngươi mua đất để làm gì. Diện tích lớn như thế, các hương thân quan tâm nhất chuyện này, sợ mang lại điều không tốt cho thôn, dù sao các ngươi là người xứ khác, không phải người của thôn chúng ta."
"Cứ yên tâm, tôi mua đất rộng thế, ngoài việc cất nhà, xây cái sân nhỏ cho người già ở ra thì tôi sẽ cất thêm cái nhà kho, còn lại đất trống lúc đó có thể sẽ dựng xưởng, giờ vẫn chưa chắc."
Hắn lại cam đoan: "Nhưng mà nếu muốn làm gì tôi nhất định sẽ thông qua ủy ban thôn trước, nhất định sẽ không làm điều gì có hại cho bà con. Cha tôi cũng đã ở trong thôn một năm rồi, ông ấy rất thích thôn này, ai cũng bảo mọi người có tình có nghĩa, nên tôi mới muốn mua mảnh đất, cất cái nhà, sau này về ở luôn ở thôn mình."
"Ngươi muốn ở hẳn đấy à, ở lại thì dễ nói, vậy tôi phải nói lại với mọi người, người ta mà chịu bán cho ngươi thì tốt rồi, đất hoang để không cũng vậy, lại không trồng trọt gì được. Người già nhà ngươi ở trong thôn cả năm ai cũng biết rồi, chỉ có mỗi cái diện tích lớn quá, người ta bảo phải hỏi rõ mua để làm gì mới được."
Mặt Diệp Diệu Đông tươi rói, chịu bán là tốt rồi, hắn muốn kiếm tiền chứ không phải làm chuyện phi pháp.
Quả nhiên hiện tại đất đai là dễ mua bán nhất, đặc biệt là ở nông thôn.
"Trưởng thôn cứ yên tâm, mua được rồi, sau này cất nhà xong thì bọn tôi là người trong thôn cả, đương nhiên đặt lợi ích của người thôn mình lên trên."
"Thế thì tối nay tôi lại bàn bạc với mọi người, ngươi đợi mấy hôm nữa rồi đến nghe ngóng tin nhé."
Diệp Diệu Đông có vẻ hơi khó xử, "Mấy hôm nữa có khi tôi không rảnh, có lẽ phải đi nơi khác mấy tháng."
"Đi làm gì á? Không phải ngươi là ngư dân sao?"
"Đúng vậy, tôi đi nơi khác để đánh bắt cá hai tháng, chỗ khác đang mùa nước lên, vội đi kiếm tiền."
"Thuyền của ngươi chắc không nhỏ đâu nhỉ, còn có thể đi theo mùa nước lên à?"
"Đúng rồi, tôi có mười mấy chiếc thuyền, nhà chồng của em gái tôi cũng có không ít, bọn tôi đến lúc sẽ cùng nhau đi, em gái vừa mới sinh con ở đây không ai chăm sóc tôi cũng không yên lòng, nên hai hôm nữa sẽ chuyển về nhà ông bà ngoại."
Mắt của trưởng thôn như muốn lồi ra: "Mười mấy chiếc thuyền?"
"Đúng, nên ngài cứ yên tâm, bọn tôi chỉ là người ngư dân tầm thường, tất cả là nhờ vào việc đánh cá mà kiếm tiền, làm gì có chuyện gây nguy hại cho thôn.
Thuyền gỗ nhỏ cũng là thuyền, nói mười mấy chiếc không sao cả.
Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút lại tiện tay lấy phần thưởng buổi sáng cho ông ta xem, "Chúng tôi chỉ làm những việc có ích cho người dân và tập thể thôi, đây là phần thưởng mà cấp trên vừa trao cho tôi hôm nay, nếu tôi là người của thôn mình thì cũng là vinh dự cho thôn mình rồi."
"Hơn nữa, lãnh đạo cấp trên tôi cũng quen cả, buổi sáng tôi cũng có nói chuyện với ông ấy về chuyện mua đất này rồi, ông ấy bảo ý tưởng này của tôi tốt đấy, dù sao trong thành phố đều có cửa hàng, mình mua đất xây nhà ở gần đó, vừa đi thuyền đánh cá cập bờ bán hàng cũng tiện."
"Lãnh đạo nào á? Cái này còn có giấy chứng nhận vinh dự với bút máy này. . ."
Trưởng thôn kinh ngạc sờ tới sờ lui, Diệp Diệu Đông chờ ông ta xem xong lại cất vào.
"Ha ha, lãnh đạo thành phố. Trưởng thôn này, ông giúp tôi nói với các cán bộ khác trong thôn một tiếng nhé, tôi xem hai ngày nữa có rảnh không sẽ ghé lại, không có ý định nói suông đâu. Khoảng 10 tháng quốc khánh tôi nhất định sẽ quay về, đến lúc đó mình sẽ nói chuyện kỹ càng hơn, thế nào?"
"Được thôi, tôi sẽ giúp ông nói thêm, chuyện này không lớn đâu, chỉ có cái diện tích của ông quá rộng, mua đất hết khối tiền đấy."
"Cái này tôi biết, cứ theo trình tự mà làm, đủ thủ tục, cái gì cũng phải rõ ràng."
"Tốt thôi, vậy thì đợi hai hôm nữa hoặc khoảng quốc khánh nhé, hai hôm nữa tôi sẽ bàn với mọi người, nếu không phải ông là người ngoài, diện tích lại lớn quá thì cái này tôi duyệt luôn rồi."
"Không sao cả, vậy thì phiền ông, tôi xem hai hôm nữa có rảnh ghé lại không nhé..."
"Được."
Cầm của người thì mềm miệng, ăn của người thì ngắn tay, hiện giờ người ta còn khá chân chất, đều nói vậy rồi, chắc là không vấn đề gì.
Chuyện mua đất coi như đã đạt được nửa thành công, chỉ đợi hai ngày nữa xem có rảnh không lại đến, đến lúc đo diện tích, ký hợp đồng rồi trả tiền, coi như là chắc chắn xong.
Hắn không quá muốn đợi đến lúc đánh bắt sứa xong rồi quốc khánh mới lại đến, thời gian kéo dài quá, dễ đêm dài lắm mộng, phải tranh thủ lúc còn nóng mà làm ngay. Thời gian càng kéo dài càng nhiều biến cố, ai biết đến lúc đó có khi giá đất lại tăng, hay lại có cái chuyện gì đó nảy sinh.
Phải làm cho xong việc rồi, không còn nỗi lo về sau thì hắn mới có thể chuyên tâm vào chuyện khác được.
Hôm nay cũng mới ngày 2, dù có nhận được tin muốn xuất phát cũng phải chuẩn bị tầm hai ngày rồi mới đi được, đại khái là kịp.
Sau khi rời khỏi nhà trưởng thôn, hắn lại ghé qua cửa hàng một chuyến. Giữa trưa, chợ đã vắng teo chẳng còn mấy ai, bên này chuyên bán chợ đêm và chợ sớm, cứ quá trưa là người ta về hết, chợ cũng đóng cửa, chỉ còn vài sạp bán hàng ngoài chợ vẫn mở cửa.
Giờ mở cửa của bọn họ chủ yếu là từ tờ mờ sáng đến xế chiều, dù sao cũng là bán hàng khô, không phải bán đồ tươi, khách hàng của hai bên không giống nhau, nên ban ngày họ vẫn đến mở cửa.
Diệp Diệu Đông tính xong sổ sách thu chi trong thành phố thời gian này, sau đó lại lấy tiền lương của Lâm phụ Lâm mẫu ra đưa cho họ, hắn lại tăng cho mỗi người 20 đồng, tiền lương tính là 120 đồng, hai người là 240 đồng, một năm là 3000 đồng!
Mức lương này đã coi như là cao nhất cho người làm thuê rồi, thường thì phải những ngành nghề đặc biệt mới được nhận nhiều như vậy, hoặc thậm chí là hơn.
Hắn cũng cảm ơn bố mẹ vợ đã giúp đỡ mình, không thì công việc sản xuất của hắn đã mắc kẹt ở chỗ này rồi.
Cũng còn tốt, hai người còn rất trẻ, cũng mới hơn 50 tuổi, còn có thể sinh thêm một đứa.
Diệp phụ thấy vậy cũng không nói gì, bất quá lúc Diệp Diệu Đông và những người khác ra khỏi cửa, ông cũng nói với con trai: "A Thanh mấy hôm trước đưa tiền lương cho các ngươi, ta chưa nói với nàng, dù sao lần sau có gì ta tiếp tế cho ngươi."
"Không sao, đừng nói với mẹ, tiền lương tháng này con cứ đưa như tháng trước, có thêm thì lén cho ta là được."
Khóe miệng hắn giật một cái, "Cha giấu nhiều tiền riêng làm gì vậy? Người đàn ông trung niên ngoài uống rượu hút thuốc, cha còn có thể tiêu gì nữa?"
"Trong tay có tiền, trong lòng không hoảng, sao có thể cái gì cũng đưa cho mẹ con cạo sạch sẽ, bản thân ta đương nhiên cũng phải có chút phòng thân, lấy tiền từ chỗ nàng khó biết bao, ta còn phải nhìn sắc mặt nàng à? Trong tay có tiền, ta cũng không cần xin tiền nàng, khỏi phải nghe nàng cằn nhằn."
"Vậy vẫn đưa cho mẹ 200 à?"
"Đúng, tiền lớn đưa cho nàng hết, ta cầm toàn tiền lẻ."
Diệp Diệu Đông một lời khó nói hết, "Lẽ nào cha lại muốn cầm đầu, để nàng cầm tiền lẻ à?"
"Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, nhưng cũng không làm vậy được, chi tiêu trong nhà hay tiền qua lại đều do nàng thu xếp. Người thân trong nhà cũng không ít, việc cưới việc tang, đủ loại sự tình cũng nhiều, chi phí đi lại đều lớn, đều cần tiền, cũng may nàng cũng biết tiết kiệm, ta bớt cầm một chút là được."
"Vậy mẹ con cũng phải cảm ơn cha thông cảm, chỉ là bớt cầm một chút?"
Diệp phụ nhịn không được cười, "Sao có thể nghĩ như vậy, có mà bị nàng đánh."
"Con còn tưởng cha nằm mơ chưa tỉnh, thật sự muốn thế."
A Quang cười, "Cha à, hai người nói chuyện tiền riêng công khai quá, con còn ở đây, cha có phải cho con chút phí bịt miệng không?"
"Sao mà riêng tư gì chứ, chúng ta nói về tiền lương, đều là vất vả kiếm được, phân phối theo lao động, ta còn bị thiệt, đều đưa cho nàng, cả đời này đều làm công cho mẹ con rồi."
"Cũng không phải nói vậy, nuôi sống gia đình mà, đương nhiên đàn ông trong nhà phải gánh vác trách nhiệm chính. Thế này đi cha, tiền lương cứ đưa cho mẹ con, con ngoài ra cho thêm cha 30 đồng, coi như phụ cấp đi biển, con lén cho cha, không để mẹ biết, như vậy cha cũng không phải khó xử."
"Ban đầu lương bên con phải đưa thêm, lúc đó con bảo không cần, thuyền cho anh hai với anh ba, bên ta cũng không cần phải chia thêm, cứ tính đãi ngộ đi biển là được. Mặc dù cha có đưa thêm bao nhiêu, nhưng bây giờ anh hai, anh ba đều trả thuyền lại cho con rồi, đương nhiên cha cũng phải đưa thêm chút nữa."
Mặt Diệp phụ nở hoa cười, không cần phải bớt từ tiền lương, được đưa thêm xem như phụ cấp thì quá tốt, không sợ bị khó xử.
"Được được được, vậy cứ vậy đi, dù sao con có tiền, cha không khách sáo với con đâu, cha với mẹ con tích góp, sau này già đều là của các con cả. Con cho cha, cha cũng không tiêu được bao nhiêu, đến lúc đó đều để dành được, già coi như trả lại cho các con."
"Thôi đi cha, cho cha thì cha cứ giữ lại mà tiêu đi, đến lúc cha già thì cũng còn mấy chục năm nữa, con có nhớ mong cha được mấy chục năm nữa không? Có thời gian rảnh đó, con còn không bằng nghĩ cách kiếm thêm tiền còn nhanh hơn."
"Ừ ừ ừ, con kiếm thêm nhiều chút, mọi người cũng có cuộc sống tốt hơn."
"Ngồi xong chưa, con muốn khởi động máy, đừng lằng nhằng nữa."
Diệp Diệu Đông cầm tay quay máy nổ, từ từ xoay, tốc độ từ chậm đến nhanh, tiếng máy kéo cũng lớn dần.
Sau khi nổ máy, hắn nhấc tấm đệm lên, bỏ tay quay máy vào, rồi đóng lại, hắn cũng leo lên ngồi vào, chuẩn bị lái xe về nhà.
Hôm nay tốc chiến tốc thắng, mọi việc cũng rất thuận lợi, chắc có thể về trước khi trời tối.
Đến nhà, hắn lập tức bảo A Quang ngày mai nhớ gọi điện thoại, hỏi thăm nhà máy sứa khi nào bắt đầu làm việc, nếu còn chưa nhanh thì hắn đủ thời gian hôm kia đến thành phố một chuyến nữa, chốt vụ đất đai.
A Quang biết hắn đang nóng lòng, nói mình sẽ để ý.
Diệp Diệu Đông vung vẩy túi tiền, bước nhanh vào nhà, vừa đến cửa đã có một cục bột chạy đến ôm chân hắn đòi quà.
"Cha, nhìn đồng hồ của con này..."
"Đồng hồ gì? Con lấy đâu ra đồng hồ?" Diệp Diệu Đông dừng lại, tò mò hỏi.
"Có được từ cái bông hoa đó..."
"Bông hoa nào?"
Diệp Tiểu Khê vui vẻ giơ tay lên cho hắn xem, trên cổ tay có một vòng vẽ bút bi thành mặt đồng hồ cùng dây đồng hồ, còn vẽ cả các số 12345.
Hắn phối hợp cười gật đầu, xoa đầu con bé, "Ừm, đẹp đấy."
Diệp Tiểu Khê cười hở cả hàm răng nhỏ, giơ cao tay mình, thấy sao cũng thích, rồi nhanh nhẹn chạy đi chơi với lũ trẻ khác.
Lâm Tú Thanh ra đón, thấy vậy cũng nói: "Tí nữa khó giặt lắm, lau không sạch."
"Vẽ cho con bé vui, đừng có lau, rửa thì mai nó lại vẽ."
Diệp Diệu Đông nhìn thấy con gái hoạt bát vui vẻ như vậy, lòng cũng thấy vui lây.
Không ngờ, đến tối đi ngủ, mình cũng được "đeo" một cái đồng hồ.
Diệp Tiểu Khê không biết từ đâu lấy được một cái bút bi tròn, sau khi tắm xong nhất định phải vẽ cho hắn.
"Cha có rồi, không cần vẽ nữa..."
"Của con đẹp hơn, đưa tay ra đây, ngoan..."
"Cha thật sự có mà."
"Cái này không đẹp, con vẽ cái mới nhìn xem, cha nghe lời."
Diệp Tiểu Khê cầm bút chọc chọc lên lòng bàn tay, mu bàn tay của hắn, toàn mực xanh, cả lòng bàn tay cô bé cũng đầy những vết mực xanh.
"Con lấy bút bi đâu vậy?"
"Anh Hai ạ."
"A Hải?"
Diệp Tiểu Khê gật gật đầu, cuối cùng cũng dứt được tay cha mình ra, lộ ra mu bàn tay.
Cô bé hào hứng cầm bút vẽ vòng tròn lên mu bàn tay cha, vì quá hưng phấn, miệng cười toe toét, nước miếng cũng không kìm được mà nhỏ xuống, tốc độ rơi nhanh hơn tốc độ hút vào, nên nhỏ cả xuống dưới.
Một cái đồng hồ còn chưa vẽ xong, mu bàn tay của Diệp Diệu Đông đã toàn nước miếng, cô bé còn chân thành cầm mu bàn tay mình lau, lau cả lên nửa cánh tay.
Hắn cam chịu giơ tay cho con gái bé bỏng vẽ, rồi lại nhìn A Thanh đang tính sổ sách.
"Cái bút máy lần trước thưởng cho con, con cầm dùng đi, dù sao nhà cũng có mực."
"Không cần, bút máy tốt như vậy cứ để dành, lấy ra tính sổ sách phí, dùng bút máy cũ trong nhà là được rồi."
"Không phải con cứ bảo bút máy cũ chảy mực nhanh quá, thỉnh thoảng lại bị mờ à?"
"Dùng được là được rồi, đây là đồ thưởng, chúng ta để làm kỷ niệm."
"Vậy hôm nào con cũng mua bút bi đi, loại bút này viết tốt, cũng không cần thường xuyên thêm mực, mà không bị tắc nữa."
"Từ từ xem đã, hình như dạo gần đây con mới thấy loại bút này, cũng không biết A Hải mua ở đâu."
"Chắc trong xưởng tiện tay thôi"
Lâm Tú Thanh cười cười, "Nói linh tinh."
"Không có nói linh tinh, chứ nó lấy đâu ra mà đi mua bút? Trong xưởng có sẵn, tiện tay một cái là tiện bao nhiêu?"
"Vậy bây giờ cây bút này đang ở trong tay con gái của chúng ta, vậy là của chúng ta rồi sao?"
"Ái chà, đúng ha! Không cần mua nữa, thì ra ngay chỗ này đây, đúng là người làm công việc văn phòng cái gì cũng thuận tay hơn người khác."
"Nói bậy." Lâm Tú Thanh lườm hắn một cái, "Đừng có ồn ào, ta chưa xem hết sổ sách đâu."
Diệp Diệu Đông lại nhìn xuống Diệp Tiểu Khê, vẽ mãi mới được có một vòng tròn, hơn nữa không phải chỉ có một vòng, toàn là đường cong lung tung, cái bút cứ quẹt tới quẹt lui trên mu bàn tay hắn, còn hơi ngứa nữa chứ.
Hắn đưa tay lên định gãi một cái, đã bị Diệp Tiểu Khê đánh mạnh một cái, vừa ngúng nguẩy vừa hô với hắn: "Đừng có nhúc nhích! Đánh cha đấy nhé!"
"Đanh đá giống ai thế này?"
"A bà~"
"Ha ha ha, đúng rồi, đúng là con mắt trẻ con rất tinh tường."
Lâm Tú Thanh nghe vậy liền cười ha ha.
Diệp Tiểu Khê vẽ đồng hồ vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng còn so sánh với đồng hồ trên tay mình.
Diệp Diệu Đông nằm ở đó buồn chán, vợ con ai cũng có việc bận, mỗi mình hắn nhàn rỗi, nhìn thấy Diệp Tiểu Khê chổng mông lên, tay hắn lại không nhịn được mà bóp cái mông nhỏ, mềm mềm rất dễ sờ.
"Cha đánh rắm cho mà ngửi nhé."
"Con thả đi." Diệp Diệu Đông cười cố ý đặt tay lên cái mông nhỏ của cô bé.
"Ha ha ha, bây giờ không có đâu nha~"
"Ha ha ha..."
Tuy không có rắm thật, nhưng Diệp Tiểu Khê cũng không chịu thua, ngồi ngay xuống giường, dùng mông hất mạnh tay hắn.
"Đau đau đau..." Mông cũng dịch ra...
"Không được không được..." Cô bé đắc ý gật gù, mông cũng lay động.
"Đồng hồ vẫn chưa vẽ xong đâu."
"Đúng nha~"
Cô bé lập tức sực tỉnh chuyện sống còn còn chưa làm xong, vội xê mông ra, lại chổng lên để vẽ đồng hồ cho hắn.
Mất một hồi lâu, Lâm Tú Thanh xem xong sổ sách cũng lên giường rồi, cô bé vẫn còn đang chổng mông vẽ.
"Xong rồi!"
Diệp Diệu Đông đưa tay nhìn qua, cách thức và dáng vẻ cũng y chang nhau, nếu không phải bên cạnh còn một đống đường cong lung tung, thì thật sự giống trên tay cô bé.
Hắn ôm con gái hôn một cái, "Vẽ đẹp lắm, y như trên tay con vậy, mai cha vẽ cho mẹ con một cái."
"Dạ dạ."
Được khen, Diệp Tiểu Khê vô cùng cao hứng, còn quay qua nói với Lâm Tú Thanh: "Mẹ, mai con vẽ cho mẹ nha, mỗi người một cái..."
"Được thôi, đi ngủ thôi."
"Con muốn uống neinei."
"Pha sữa lúa mạch nha nhé?"
"Con muốn uống neinei thôi..."
"Được được..." Nàng đành bất lực vén áo, dỗ con ngủ.
Diệp Diệu Đông nhìn hai mẹ con nằm xuống, liền đưa đầu tới, "Ta cũng muốn ti ti..."
Diệp Tiểu Khê đang cắn lương khô, dùng năm ngón tay đẩy đầu hắn ra sau, nói không rõ: "Đi ra..."
"Không yêu ta? Vừa mới trả đồng hồ cho ta rồi."
"Đi ra," lần này là Lâm Tú Thanh nói, "Nhanh tắt đèn đi."
"Được thôi, hai người một phe, ta một người một phe. Chờ ta ngủ đến nửa đêm không được lại gần, không được sờ ta đấy."
"Không biết xấu hổ, ai thèm sờ ngươi."
"Ai đáp lời ta, chính là người muốn sờ ta."
Lâm Tú Thanh giơ tay đánh hắn một cái, "Im miệng."
Diệp Tiểu Khê cũng theo sau mơ hồ kêu: "Im miệng."
"Hừ~"
Ngày hôm sau, Diệp Diệu Đông ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, nghe Lâm Tú Thanh nói, A Quang sáng nay đã đến một chuyến.
Hắn đành phải vội vàng ăn sáng rồi đi nhà A Quang tìm hắn, đương nhiên, cũng tiện mang theo Diệp Tiểu Khê vướng víu này.
"Sáng sớm tìm ta?"
"Ừm, bên kia vẫn chưa rõ ràng, nhưng mà trong xưởng nói dự kiến khoảng một tuần nữa, chắc vậy, muộn cũng không muộn bao lâu, dù sao hằng năm cơ bản đều vào khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng sớm thỉnh thoảng muộn, sớm chuẩn bị không sai."
"Vậy cũng tốt, sớm chuẩn bị mọi thứ, đợi qua hai ngày lại gọi điện thoại xác nhận một chút, bên mình có thể sắp xếp xuất phát."
"Đúng, ta cũng nghĩ thế, ngươi khi nào chuyển thuyền nhỏ lên thuyền lớn, bên ngươi nhiều việc đấy."
"Chút nữa 12 giờ thủy triều rút đến mức thấp nhất thì đi chuyển, cha ta đã gọi mười người chèo thuyền rồi, đợi sau khi cơm trưa xong thì đi bến tàu."
"Vậy đến 12 giờ ta cũng ra ngoài giúp một tay."
Diệp Diệu Đông gật đầu, sau đó chuyển sang chuyện khác, "Để ta xem đứa nhỏ, xem có bị biến dạng không."
"Mợ Mã nói chúng ta sắp ra ngoài kiếm tiền, không nên vào phòng tháng, không tốt lắm, ta để nàng bế ra."
"Được."
Hai cục thịt nhỏ xác thực mập ra không ít, nhưng vẫn đen thui, xem ra về sau cũng khó trắng được, nhưng mà ngũ quan rất đẹp.
"Còn may là con trai."
"Không sao, con trai ngươi cũng đen, trời sinh như nhau cả."
"Đúng, đen mới khỏe."
Diệp Diệu Đông ôm đứa nhỏ chơi một chút, lại vẫy tay với Diệp Tiểu Khê, "Em trai cho ngươi ôm thử, muốn không?"
"Không cần, xấu quá."
"Nói bậy bạ cái gì đấy? Tiểu Ngọc, em trai có đẹp không?"
Bùi Ngọc cũng lắc đầu.
A Quang liếc mắt, "Ngươi cố ý phải không? Ghen tị ta có song sinh."
"Hừ, trả cho ngươi, ta về nhà."
Diệp Tiểu Khê lập tức hô lớn: "Không cần... không cần..."
"Vậy ngươi ở đây, ta về nhà."
"Ừ."
Không muốn về, Diệp Diệu Đông cũng không ép, tự mình đi trước, muộn chút A Quang đi chỗ hắn giúp chuyển thuyền, tự nhiên sẽ bế đứa nhỏ qua.
Diệp Diệu Đông về ăn cơm trưa, cũng nói một lần với cha hắn, chậm nhất cũng một tuần nữa là xuất phát.
Diệp phụ gật đầu, chỉ nói hôm nay đem thuyền nhỏ đưa lên Đông Thăng hào là vừa vặn, những việc cần làm đều phải chuẩn bị kỹ càng, đến lúc đó sẽ không luống cuống.
Đến chiều khi mọi người đến chuyển thuyền, bọn họ cũng nói với mọi người, đại khái khoảng một tuần nữa xuất phát.
"Đợi qua hai ngày hết thủy triều ta sẽ gọi thợ cắt tóc đến, mọi người đến nhà ta, ta cho người ta cạo trọc đầu hết, khỏi phải đến khi ra khơi rồi không tiện vệ sinh cá nhân."
"Hả? Còn phải cạo trọc, cái này giống cái gì?"
"Đúng đó, cái này... người mới thả từ trong tù ra mới cạo trọc..."
"Chúng ta cạo trọc không hay lắm đâu..."
Diệp Diệu Đông thấy mọi người có vẻ mâu thuẫn, không vui, vội vàng giải thích, "Đây cũng là vì tốt cho mọi người thôi, mọi người cùng nhau cạo trọc cũng không ai thấy lạ, dù sao cũng đâu phải một mình ai cạo, mọi người đều cùng một kiểu, có bạn."
"Trời lại nóng, mỗi ngày mồ hôi nhễ nhại, làm cả ngày đầu tóc bết dính, đều thối cả ra, mọi người cũng khó chịu, cạo trọc rồi sẽ không có những phiền não này, dù sao đợi bắt sứa về, tóc lại mọc ra thôi."
"Quan trọng nhất là, mấy chục mấy trăm người chúng ta cùng nhau trọc đầu, cũng có thể dọa người ở nơi khác. Người địa phương thấy chúng ta cũng phải dè chừng một chút, giống như mọi người nói, cứ tưởng chúng ta mới từ trong tù ra, trong lòng tự nhiên sẽ tránh né, gây sự cũng sẽ ít đi, coi như bớt được mấy phiền phức không cần thiết."
"Chúng ta cũng đâu phải dân bản địa, cũng không cần quan tâm họ nhìn mình như thế nào, dù sao người trong thôn mình biết mọi người là dân lành là được rồi. Chúng ta cũng không ở lại lâu, chỉ ở ngoài biển hai tháng, đợi về thì tóc lại mọc ra thôi."
"Một công đôi việc, tiền cạo tóc cũng không cần các ngươi trả, ta sẽ trả thay cho các ngươi, trọc đầu mát mẻ hơn, đỡ việc hơn mà?"
"Mọi người nhìn ta này, mọi người thấy ta giống mới ở trong tù ra sao? Ai cũng là người cùng quê, ai không biết ai? Lúc làm việc quan trọng, ai cũng đều đội mũ. Cạo trọc đầu sạch sẽ thì sẽ dễ chịu hơn, gội đầu cũng đơn giản, đi ra ngoài làm việc cũng không tiện, có thể bớt được chút chuyện cũng tốt."
Mọi người nghe hắn nói như vậy cũng thấy có lý.
Với cả không phải mình ai cạo, mọi người cùng nhau cạo, có bạn bè, ai cũng không cười ai, lại thực sự đỡ việc, dưới trời nắng chạy một vòng, mọi người mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc ướt đẫm cả rồi, cạo sạch đúng là đỡ việc.
"Thôi thì cũng được, vậy chúng ta đợi trước ngày xuất phát thì cạo được không? Không thì cũng hơi kỳ cục, chỉ có người già và trẻ con mới cạo trọc, chúng ta cạo trọc cũng hơi lạ."
"Đúng vậy đó, người quen nhìn thấy cũng ngại."
"Cũng được, sợ ngại thì đợi cạo xong đội mũ vào thôi."
"Mọi người cùng nhau cạo thì còn được, dù sao chúng ta cũng đâu phải dân bản địa, ha ha ha, đợi đó hù chết họ, thấy chúng ta phải tránh xa ra."
"Đúng đó, bình thường làm việc đội mũ, khi có chuyện chúng ta cùng nhau bỏ mũ xuống, chắc có thể hù người..."
"Ha ha ha..."
"Đừng cười nữa, mau đi chuyển thuyền thôi, thủy triều sắp xuống đến mức thấp nhất rồi..."
"Đi đi đi, làm việc chính quan trọng, cạo trọc thì đợi lát nữa hãy nói, phải gọi thêm những người khác cùng cạo mới được, chứ không phải mỗi mình chúng ta cạo, đông người mới không ngại."
"Đến lúc đó gọi tất cả mọi người cùng nhau cạo, ai không dám cạo thì đánh cho một trận..."
Chỉ vài ba câu mà thôi, mọi người dễ dàng chấp nhận như vậy, Diệp Diệu Đông cũng nhẹ nhàng thở ra, dù không chấp nhận, thật ra cũng không quan trọng, cần đánh thì vẫn phải đánh thôi, chỉ là cả một đám người trọc đầu thì trông thực sự có thể dọa người.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận