Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1140: Điện thoại đến

Chương 1140: Điện thoại đếnChương 1140: Điện thoại đến
Ra khơi cả ngày, Diệp Diệu Đông thân ở Tào doanh mà lòng ở Hán, tay câu cá, nhưng tâm trí đã bay về nhà từ lâu.
Dù sao hôm nay dẫn theo Trần Thạch, để cậu ta rèn luyện tốt hơn, học hỏi nhiều hơn, tất cả công việc trên thuyền, trừ lái thuyền ra, anh đều sai Trần Thạch đi làm.
Tuy cha anh hơi chê Trần Thạch, nhưng anh không chê, ai giúp anh làm việc đều là người tốt cả.
Còn anh thì ngồi đó câu cá, vẫn dùng mấy thứ tạp nham vớt lên từ lưới của họ làm mồi câu.
Ai làm việc nấy, mỗi người một việc, có trật tự ngăn nắp.
Mãi đến khi mặt trời vừa bắt đầu ngả về Tây, thấy cha anh chuẩn bị kéo lưới lên, anh cũng nóng lòng vội vàng thu cần câu.
Câu cá có quan trọng đến đâu cũng không bằng xe máy, vốn hôm nay anh không muốn ra ngoài lắm, cha anh cứ lải nhải chê Trần Thạch nói lắp, anh đành phải đi theo.
Thực ra đi theo có ích gì đâu, anh vẫn ngôi đó câu cá của anh, mấy việc khác cũng đều do Trần Thạch phối hợp với cha anh làm, vậy mà cứ bắt anh phải đi theo.
Cha anh cũng giống đa số người bình thường, cũng hay nhìn người có khuyết tật bằng con mắt định kiến.
Vì dẫn theo Trần Thạch, họ cũng không thả lồng bắt tôm, lỡ mà mắc đáy thì cũng bất tiện lặn xuống, đợi cha anh kéo lưới lên, anh liền hô hào vẻ.
Nhưng rõ ràng cha anh đã quên mất, tối hôm qua đã nói là hôm nay về sớm gọi điện thoại.
"Trời còn sớm mà? Về sớm vậy làm øì? Còn có thể kéo thêm một mẻ lưới nữa, giờ phải 7 giờ trời mới tối, kéo thêm một mẻ lưới nữa về trời vẫn còn sáng”
"Con phải đến ủy ban thôn gọi điện thoại, xe máy của con vẫn chưa sắp xếp sửa chữa. "Có chú Chu của con rồi, con gấp gáp gì chứ? Để ông ấy nghiên cứu thêm vài hôm, tự nhiên cũng sửa được thôi, kéo lưới thì cứ kéo lưới, con đừng có nghĩ ra cái này lại làm cái kia, lên tỉnh đầu dễ đi vậy? Đừng bị người ta lừa đấy. "Con cứ câu cá của con đi, cha có cảm rảm chê con không làm việc đầu, con cứ ngồi đó, cha kéo thêm một mẻ lưới nữa, con cũng câu thêm được vài con, cha thấy cá con câu lên cũng nhiêu đấy..." Tối hôm qua lúc anh nói không đi, còn cứ bắt anh phải đi, giờ biết dỗ dành anh rồi, sợ anh về giữa chừng à?
Từ tối nhìn thấy anh ngồi đó câu cá, chỉ huy Trần Thạch làm việc, cha anh đã càu nhàu mắng anh mấy lần rồi, rõ ràng trước đây cha anh cũng từng trải nghiệm niềm vui câu cá mà.
Anh nghĩ, chắc là cha anh vốn không muốn đi theo ra khơi, thấy anh không vừa mắt, lại còn chê Trần Thạch, nên cố ý kiếm cớ mắng anh.
Sau đó thấy anh câu được cá liên tục, cha anh ngứa ngáy khó chịu, nhưng cũng không có mặt mũi nào bảo anh cho ông chơi thử.
Giờ đổi giọng nói thì đúng là đổi nhanh thật.
"Đã nói là hôm nay phải về sớm rồi, xe máy quan trọng biết bao nhiêu? Đây là món đồ lớn trong các món đồ lớn, đã có số điện thoại của nhà máy xe máy rồi, làm sao có thể để chú Chu sửa lung tung được." "Để nhà máy sửa chữa chẳng đáng tin hơn chú Chu sao?"
"Nghe nói một chiếc xe máy phải tới cả vạn đồng, nếu sửa được, chẳng phải tương đương chúng ta kiếm được cả vạn đồng sao? Cái này còn hơn xa cha kéo thêm một mẻ lưới nữa đấy.
Cha Diệp nghĩ lại thấy cũng đúng, nếu xe máy mà sửa được, vậy trong làng phải oai phong biết bao? Cả huyện cũng chẳng có mấy chiếc, cái này còn đắt hơn tất cả các đồ điện gia dụng nhỏ cộng lại nhiêu. Ông làm cha, đến lúc đó tự nhiên cũng được nâng lên theo, mặt mũi cũng đẹp hơn, càng có thứ để kiêu nøạo.
Diệp Diệu Đông cũng mặc kệ cha nói gì, tự mình đi lái thuyền trước.
Cha Diệp cũng coi như không thấy, mặc nhiên đồng ý, cúi đầu tiếp tục phân loại hàng hóa.
Từ tối lên thuyền ra khơi, Diệp Diệu Đông đã bắt đầu câu cá, cũng câu được 12 tiếng rồi, thu hoạch quả thật không tệ, so với hôm qua bắn một phát đổi một lần, liên tục đổi mồi thì tốt hơn nhiều.
Khi thuyền đánh cá đang kéo lưới, anh cũng liên tục câu được cá, Trần Thạch ở bên cạnh nhìn mà choáng váng, cơ bản là vừa quăng cần chưa bao lâu đã câu được cá.
Thế nhưng cha anh phải lái thuyền làm việc, không cách nào chen lên được, chỉ có thể vươn cổ nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng hỏi vài câu câu được con øì.
Đợi kéo lưới lên, mới có cơ hội chen lại gần xem cá anh câu được, hoặc lúc nghỉ ngơi án cơm, sẽ nhịn không được hỏi anh một chút phải dùng thế nào. Tuy nhiên, Diệp Diệu Đông chắc chắn sẽ không mời cha anh thử đâu, dù sao lúc đầu lên thuyền, cha anh còn mắng anh không chuyên tâm làm ăn, suốt ngày rong chơi.
Vậy thì cứ để cha anh làm mấy việc ông cho là đàng hoàng đi, câu cá không hợp với ông.
Nhưng mà, hôm qua vẫn tiếc quá, nếu biết trước câu dễ thế này, tối qua họ câu cá bằng cá in làm gì? Hủy cuộc cá cược luôn không phải tốt hơn sao? Dù sao cũng chẳng có tiền cược, dùng cần câu chẳng phải vui hơn à?
Tuy nghe câu cá bằng cá in có vẻ mới lạ, nhưng trải nghiệm vài lần, sau đó không câu được thì sớm nên đổi cần câu rồi, nếu không cũng đâu đến nỗi chỉ thu hoạch được chút ít vậy, cũng không cần phải liên tục đổi điểm câu. Haiz, có tiền cũng khó mua được sự sáng suốt, giờ nghĩ cái này cũng vô ích, may là hôm nay anh thu hoạch rất tốt.
Lúc đầu toàn câu được cá hồng, câu được hơn 30 con, anh từ lúc đầu vui mừng đến sau này câu đến tê dại, mãi đến khi cha anh kéo lên một mẻ lưới, đổi sang khu vực khác làm việc, anh mới bắt đầu câu được các loại cá khác. Hôm nay chỉ riêng cá anh câu được, đã có tới hai rổ đầy, tính ra cũng gần trăm cân, tuy cõ đều không lớn, phần lớn chỉ một hai cân, nhưng cũng có vài con lớn, nặng năm sáu cân.
Hơn nữa cá câu lên chất lượng đều không tệ, toàn là cá hông, cá mú đen, cá vược, cá bống bóp, v.v. Diệp Diệu Đông vừa lái thuyền vừa nhẩm lại trong lòng số cá câu được hôm nay.
Không tính thì không biết, vừa tính xong giật nảy mình, chỉ riêng cá anh cầu được, lại có thể bán được khoảng ba bốn chục đồng! Anh kinh ngạc trợn to mắt, há hốc mồm.
Khoản tiên khổng lô, cái này so với kéo lưới cả ngày cũng chăng kém.
Hôm nay giá trị hàng hóa trên thuyền đánh cá tăng gấp đôi!
Lập tức trong lòng anh phấn khối, kiếm tiền quả nhiên vẫn phải xem anh. Thực ra cũng chủ yếu là hàng kéo lưới lẫn lộn đủ thứ, cái øì cũng có, thứ rẻ tiên với vô dụng chiếm phần lớn.
Mấy thứ đáng chút tiên, mỗi lần kéo lên chỉ có vậy, lúc gặp may thì nhiều hơn một chút, không øặp may thì một mẻ kéo lên toàn là mấy loại cá tạp, hàng tạp không đáng tiền.
Câu cá bằng câu dây dài thực ra rất rất thân thiện với môi trường, chuyên câu cá lớn, thả cá con, không đánh bắt tận diệt. Nhưng anh làm nửa năm, cũng thấy quá tốn công, tuy có thuê người sắp xếp dây câu, nhưng cũng phải bổ sung liên tục, lại còn phải tự mình gắn môi lâu. Hơn nữa nếu hôm nay không thu lại, ngày mai mà ra ngoài nữa, cũng sợ bị sóng đánh mất, thu vào nøay trong ngày thì tỷ lệ câu được cá cũng không cao lắm.
Làm tới làm lui, thực ra anh vẫn thấy kéo lưới là nhàn nhất, làm xong trực tiếp thu vào khoang, cách ba năm bảy ngày nếu có hỏng hóc øì, thì mang về sửa chữa rửa ráy.
Tuy nhiên, trong làng cũng có người hùa theo, có người cũng không ngại phiền phức vẫn thả câu dây dài.
Đúng lúc anh đang ngôi phơi nắng, tính toán xem hôm nay có thể bán được bao nhiêu tiền, thì cha anh cầm cần câu của anh đi tới.
"Cái cần câu này là quay cái ống này để thu dây thả dây đúng không? Còn có gì khác cần chú ý nữa không?"
Diệp Diệu Đông khinh khỉnh liếc cha anh một cái, vốn còn định mỉa mai vài câu, nhưng nghĩ lại, cha anh nhịn đến giờ mới ra tay cũng không dễ dàng øì. "Đúng vậy đó, cha thử xem, quãng vải cái quen tay là được."
"Vậy để cha thử"
"Hàng hóa phân loại xong rồi à?" "Không phải có Trần Thạch sao? Mấy cái lặt vặt còn lại để nó phân loại, lưới các kiểu, cha đều thu dọn xong rôi, để vào khoang rồi.
Cha Diệp vừa nói vừa hãng hái quay lại mạn thuyền, mân mê cần câu trong tay. Nhìn cha anh liên tục gắn mồi quăng cần, thành công câu được một con cá, vui đến mức mắt cũng cười híp lại, anh nghĩ sau này cái cần câu này, chắc chắn không hoàn toàn thuộc về mình anh nữa rồi. Cha Diệp cũng câu được cá liên tục, càng lúc càng thuần thục, càng lúc càng hứng thú với việc câu cá, không ngờ thuyền vẫn đang chạy mà vẫn câu được.
Mãi đến khi cập bờ, ông vẫn chưa thỏa mãn, cảm thấy Diệp Diệu Đông lái thuyền quá nhanh, ông còn chưa câu đã ghiền mà đã cập bờ rồi.
Lúc này ông cũng thực sự trải nghiệm được, Đông tử sao có thể ngồi yên được vậy, câu một lúc là cả ngày, không ăn cơm đi vệ sinh cũng không cần nhấc mông, giờ đặt lên người ông, ông cũng làm được! "Sao nhanh vậy đã tới rồi?" "Nhanh à? Bình thường chẳng phải vẫn tốc độ này sao?”
"Cái cần câu này câu cũng khá tốt, chỉ trong chốc lát, cha cũng câu được bảy tám con, hay là cứ để trên thuyền đi? Cũng đố phải mang đi mang lại.
Cha Diệp nhiệt tình nhìn anh.
Để trên thuyên thì dù có lúc Đông tử không rảnh ra khơi, ông cũng có thể dùng được.
"Cha nghĩ hay quá ha, một cái cần này vài trăm đồng đấy, để trên thuyền cho người ta ăn trộm à?"
"Con không phải bảo một hai trăm sao?"
"Con đoán thôi, sau này nhà có thêm thứ øì, chúng ta cứ nói đắt hơn một chút, cho có vẻ đẳng cấp cao hơn." "Thôi được rồi, vậy vẫn phải mang về nhà cho an toàn, khóa trong khoang thuyền cũng không yên tâm, nếu bị người ta biết thì sẽ phá khóa mà lấy mất”
Cha Diệp cũng nghĩ đến việc hôm nay Trần Thạch cũng đang nhìn, biết người biết mặt chứ không biết lòng, nếu thật sự để trong khoang thuyền thì ông cũng sẽ ngủ không yên giấc.
"Bây giờ mới biết cần câu này tốt cõỡ nào à? Cái này có thể dùng để kiếm tiền đấy, nghĩ mà xem cá hôm nay chúng ta cầu được, chắc cũng bán được vài chục rồi."
Cha Diệp cười gật đầu: "Đúng vậy, không ngờ cần câu này lại hữu dụng đến vậy, tốt hơn cái cần tre cũ con dùng trước đây nhiều” "Cha còn nói được, cứ bảo làm cho con một cái cần tre mới, vậy mà làm đi đầu mất rồi?"
"Con cũng chẳng quan tâm, cũng không hỏi, vậy cha còn làm làm gì? Làm xong cũng chẳng được việc, hai ba cái là hỏng, có công sức ấy còn không bằng đan thêm vài cái rổ cho hữu dụng hơn”
Diệp Diệu Đông cũng không tranh cãi với cha, dù sao anh cũng chỉ nói đùa vải câu trêu chọc ông, giờ đã có một cần câu mới thực sự để mà chơi rồi. "Có cần câu này, sau này chúng ta ra biển cũng có thể kiếm thêm tiền, nhìn xem hôm nay cũng kiếm được khoảng 30 đồng rồi." Hơn nữa, cái này cũng coi như là một vụ làm ăn có vốn liếng, chỉ cân thuê thêm người, phụ giúp làm việc trên thuyền là được, Trần Thạch chính là một lựa chọn sẵn có.
"Ừ, sau này con nhớ mang theo mỗi lần ra biển”
"Tất nhiên rồi, phải tận dụng mọi thứ chứ"
Trong lúc cha con nói chuyện, Trần Thạch đã xếp xong hàng hóa hôm nay, chỉ còn chờ khiêng xuống thuyền là xong. Diệp Diệu Đông cũng nói với Trần Thạch, sau này chỉ cần ra biển là cậu ta phải đi cùng. Điều này khiến cậu ta rất vui, trước đây chỉ khi cha Diệp đi cùng thuyền Phong Thu Hiệu thì mới gọi cậu ta, những lúc khác, phần lớn cậu ta theo Vương Quang Lương ở xưởng luân phiên làm việc.
Giờ cuối cùng cũng được phân công cố định lên thuyền làm việc, quá tuyệt vời. Tính ra, những người khác phần lớn đều có công việc cố định, có lẽ chỉ có cậu ta là ít việc nhất, giờ cũng đã có chỗ dùng võ rồi, hơn nữa còn được ở bên anh Đông mỗi ngày. Có kiếm được tiền hay không không quan trọng, được ở cùng anh Đông mỗi ngày mới là cơ hội.
Hôm qua theo lên thuyền một lúc, chỉ nửa ngày đã kiếm được 4 đồng, đây chính là cơ hội.
Diệp Diệu Đông cũng không nói sẽ tính lương theo tháng, định thử vài ngày trước, lúc này cũng đã là ngày 22 rồi, đợi đến mùng 1 tháng sau bắt đầu cũng không muộn.
Cất cần câu sang một bên, họ bắt đầu khiêng hàng hóa xuống thuyền.
A Tài nhìn trời, lại xem giờ, hôm nay thời tiết vẫn khá tốt, bây giờ cũng còn sớm, vốn còn thắc mắc sao hôm nay họ về sớm vậy. Mãi đến khi thấy họ khiêng hàng cá xuống thuyền, anh ta mới cười nói: "Hóa ra là trúng lớn rồi, nên về sớm, tôi cứ bảo sao hôm nay sớm vậy."
"Cũng có việc cân làm, nên về sớm, chứ trúng lớn thì lẽ ra phải ở lại biển thêm một mẻ lưới nữa chứ."
"Cá cậu đặt hôm nay, lát nữa chiều tối mới giao qua được."
"Không sao, không gấp." "À mà quả bóng ở nhà cậu là mua ở thành phố phải không? Lần sau có đi thì mua giúp tôi một quả nhé?"
"Cho con trai út của anh chơi à?"
"Đúng vậy, nó làm âm ï lắm, suốt ngày chạy theo mấy đứa nhà cậu, về nhà là lăn lộn đòi bóng đá, đánh cho da tróc thịt bong mả vẫn vừa khóc vừa đòi, ngủ mơ cũng còn đá lung tung.
"Được, lần sau có đi tôi mang về cho anh một quả. A Tài không nhịn được than thở: "Cậu mua cái gì chả được, lại đi mua quả bóng về, bọn trẻ con cả làng với làng bên cạnh đều chạy sang chơi điên cuồng, vốn đã suốt ngày kiếm không ra người, øiờ càng kiếm không ra nữa. Đồ đắt thế mà cậu cũng mua được?"
"Giờ anh chẳng phải cũng mua được rồi sao?"
"Biết làm sao, suốt ngày nằm lăn lộn dưới đất đòi, tôi mà không mua thì nó làm tôi bỏ nửa cái mạng già, đánh thế nào cũng vô dụng, đành phải mua cho nó một quả cho nó yên” Diệp Diệu Đông hừ hừ hai tiếng, cũng phải có cái điều kiện và thực lực ấy, không có điều kiện, ai mà dám mua? Có treo con lên đánh cũng không dám mua.
"Nhanh cân hàng đi, hôm nào có đi tôi mang về cho anh một quả."
"Mấy cậu hôm nay mang về toàn hàng đẹp không SN
Dù sao cũng về rồi, giờ cũng mới 4 giờ hơn, Diệp Diệu Đông cũng không vội, định cân xong hàng, về nhà tắm rửa rồi mới đi gọi điện thoại.
Giờ này rồi, liên lạc xong cũng chăng làm øì được, muốn vận chuyển øì đó, cũng phải đợi ngày mai sắp xếp.
Về đến nhà, A Thanh cứ lải nhải với anh, chú Chu hôm nay lại kiểm tra nửa ngày, ốc vít thừa càng nhiều, chiều có người làng bên cạnh gọi chở cát, nên gọi ông ấy đi mất, giờ người cũng không có đây.
Cô còn mở lòng bàn tay ra, một đống ốc vít, bất lực nhìn anh.
Diệp Diệu Đông cũng đau đâu: "Lấy giấy báo gói ốc vít lại, để chỗ trẻ con với không tới, anh tắm xong là đi gọi điện liên lạc xem sao.
"Ứm"
Diệp Diệu Đông vội vàng tắm rửa qua loa, cầm tờ giấy mang về hôm qua, đạp xe đến ủy ban.
Chỉ là vừa liên lạc xong với nhà máy, cúp máy, định gọi bác gác cổng tính tiền điện thoại, thì nghe thấy điện thoại lại reo, anh thuận tay nhấc máy.
Đệt, trùng hợp thật!
Vừa cúp máy xong, lại có điện thoại, vẫn là tìm anh. "A, tôi là Diệp Diệu Đông đây!"
"Hả? Nhanh vậy?"
"A, ở Ờ, được được, tôi biết rồi, tôi chuẩn bị trước đã, chỉ mấy hôm nay thôi, đến lúc đó tôi gọi điện trước cho anh một ngày."
"Được, được, vậy đi, hẹn gặp lại, lát nữa liên lạc... Diệp Diệu Đông nghe thấy tiếng tút tút cúp máy trong điện thoại, cả người SÔI sục, trong lòng cũng hơi căng thẳng.
Mùa sứa sắp đến nhanh vậy sao?
Vừa rồi Trần Gia Niên gọi điện nói, mấy hôm nay ở mặt biển Chiết Giang phát hiện có mấy con sứa rải rác trôi nổi, hôm nay có mười mấy con sứa đưa đến nhà máy chế biến, chắc chỉ vài hôm nữa là đến mùa rồi, bảo anh mấy hôm nay chuẩn bị một chút.
Đệt, trùng hợp quá, anh vừa mới liên lạc với nhà máy xe máy, hỏi địa chỉ, đã hẹn ngày mai đưa đi sửa rồi, giờ chỉ có thể lùi lại thôi.
Kiếm tiền là quan trọng nhất.
Nhưng mà cũng nhanh quá, cuối tháng là mùa sứa, cũng sớm hơn năm ngoái mấy ngày.
Mẹ Tổ phù hộ, hy vọng sắp tới đừng có bão nữa, chứ không chắc lại phải hoãn đánh bắt mất, hàng năm tháng 7, 8, 9 bão nhiều nhất, thỉnh thoảng vào tháng 10 vẫn còn. Năm ngoái họ ở địa phương cũng nghe nói, bình thường mùa sứa đến có thể đánh bắt được hai ba tháng, năm ngoái họ chỉ đánh bắt hơn một tháng, trước Trung thu đã kết thúc về rồi, chính là vì lúc đánh bắt gặp bão, bị hoãn lại.
Anh cúp máy xong, lại suy nghĩ sắp xếp mọi việc trong đầu, rồi ngay lập tức lại gọi điện cho bên nhà máy xe máy, chỉ nói tạm thời có việc phải hoãn sửa chữa lại, đến lúc có đưa qua, sẽ gọi điện trước. Cúp máy xong, anh mới tính toán tiền điện thoại của mấy cuộc gọi. Rồi cũng không đạp xe nữa, anh vừa đi vừa dắt xe suy nghĩ, lần này phải mang theo những øì.
May mà đã xoay được khẩu súng rồi, mấy thứ lặt vặt còn lại, chuẩn bị trong hai ngày cũng nhanh.
Cha anh lo lắng cũng có lý, mùa sứa sớm muộn đều có khả năng, giờ sắp xếp như thế. Anh đi vừa nghĩ ngợi thất thần, ngay cả khi người trong làng thấy anh chào hỏi, anh cũng chẳng mấy để ý, chỉ gật đầu cho có, trong đầu toàn nghĩ phải chuẩn bị những øì. Đột nhiên anh dừng bước, anh nghĩ ra rồi, con thuyền Phong Thu Hiệu của A Quang vẫn chưa về! Đây là nguồn lực quan trọng, chuyến này kiếm được nhiều hay ít, con thuyền này chiếm tỷ trọng rất lớn.
Anh lại quay đầu xe đạp, đạp đến nhà A Quang, trước tiên nói cho anh ta một tiếng, để anh ta biết, tiện thể hỏi xem anh ta có biết cja anh ta về khi nào không?
Nghĩ lại, con thuyền này ra khơi cũng được 4 ngày rôi, không biết lần này sẽ ở lại ngoài biển mấy ngày mới về? Thu hoạch thế nào? Có cách nào liên lạc được không?
Diệp Diệu Đông đạp xe nhanh hơn, vừa đến cửa nhà A Quang, đã thấy anh ta đang ngồi ăn chè đậu xanh, con gái anh ta đang tự chơi trong CũŨI.
Anh lập tức ghen tị!
Bắt đầu lại một lần nữa, ai mới là người thắng lớn nhất? Đệt, hóa ra không phải anh, mà là A Quang! Cha già chạy thuyền lớn bên ngoài phấn đấu tích lũy cơ nghiệp vì anh ta, vợ ở ủy ban làm việc đàng hoàng, kiếm tiếng tăm! Còn anh ta thì sao? Nhàn nhã ở nhà làm kẻ vô dụng!!!
Đệt, đây không phải là bản sao cuộc đời kiếp trước của anh sao?
Chỉ là A Quang số tốt, cả nhà đều kiếm tiền cho anh ta, gia đình ấm êm hòa thuận, không ai khinh thường.
Còn Diệp Diệu Đông bị cả nhà coi thường, cả làng dị nghị sau lưng!
Sự tương phản quá lớn! Làm lại một lần nữa, anh lại vất vả như chó, chăm chỉ thành thật mới tích cóp được cơ nghiệp đó, còn A Quang lại có vẻ dễ dàng hơn chút, mọi việc đều có cha anh ta đứng mũi chịu sào, vì anh ta phấn đấu.
Không nói đến tài sản ẩn giấu, chỉ nhìn bề ngoài, gia đình A Quang cũng chỉ kém hơn anh một chút, nếu không kết hôn thì chắc chắn cũng là một chàng rể vàng, một "Vương lão ngũ kim cương”.
Quan trọng nhất là, anh ta có thể nằm ở nhà ung dung chơi bời!
Ghen tị khiến khuôn mặt anh méo mó! Diệp Diệu Đông nghiến răng ken két nhìn chằm chằm vào anh ta!
A Quang đang vui vẻ uống chè đậu xanh giải nhiệt, bỗng cảm thấy có một ánh mắt không thiện cảm như đang nhìn chằm chằm vào mình, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, suýt nữa thì giật mình.
"Sao lại nhìn tao như vậy? Dạo này tao có làm gì đắc tội mày đâu, cũng không nợ tiền mày, với em gái mày tao cũng rất tốt mà? Chịu khó chịu khổ, mặc cho đánh mắng, chỉ còn thiếu giặt đồ nấu cơm nữa thôi...
A Quang nhìn về mặt hung tợn của anh, hơn nữa còn từng bước tiến lên, dọa đến mức anh ta co rúm người lại, chiếc ghế tựa phía sau cũng bị anh ta dựa vào đến mức chống vó, rồi nøã xuống đất đau điếng.
"Ái chà~Chết tiệt, mày uống nhầm thuốc rồi, làm tao nøơã đau quá."
"Đáng đời!" Diệp Diệu Đông lập tức thấy sảng khoái trong lòng.
A Quang lật người bò dậy, đồng thời dựng lại chiếc ghế tựa: "Mày làm gì vậy? Vừa đến đã lườm tao như muốn ăn tươi nuốt sống, tao có làm gì đắc tội mày đâu?"
"Nhìn mày ngồi đó nhàn nhã vô tư, còn uống chè đậu xanh, tao thấy chỗ nào cũng bực mình"
"Xì, mày nói sớm đi, trong nồi còn một đống, mày ăn thoải mái, lát nữa đóng một nồi mang về cũng được."
"Tao thèm cái đồ ăn của mày làm gì"
"Vậy là mày đang ghen tị với tao rồi."
"Ừ, chính là ghen tị với mày đấy, nằm một cách trằng trợn như vậy, chẳng phải làm gì, sướng chết đi được."
"Tao cũng có làm việc đấy chứ? Mảnh đất sau cửa toàn trông cậy vào tao chăm sóc, lát nữa còn phải ra bến thuyền nhận hàng nữa. Diệp Diệu Đông lập tức cảm thấy thoải mái hơn một chút, cũng đúng, nhìn mấy đứa trẻ bên cạnh líu lo không biết đang nói øì, ít nhất cũng giúp trông trẻ.
"Hôm nay mày có ra khơi không, giờ này đến nhà tao, có chuyện øì à?"
"Về sớm, vốn định đem xe máy đi sửa...
"Đậu má, tao quên mất, mày còn được một chiếc xe máy, phải đến lượt tao ghen tị mày mới đúng, mày còn ghen tị tao? Ghen tỊ cái đầu mày ấy, mày có tư cách ghen tị với tao không? Phải tao ghen tị mày, ghen đến mức mặt mũi méo mó mới đúng." "Dừng dừng dừng, ghen tị ghen tị ghen tị cái øì, nghe mà tao cũng rối hết cả lên rồi, mày vốn dĩ đã sướng hơn tao rồi, tao ở ngoài kia vất vả ra khơi kiếm tiền, mày lại được hưởng thụ ở nhà, không biết tu mấy kiếp mới có phúc như vậy." "Không thể ghen tị được đầu, ai bảo tao là con một, đến lúc nào tao sinh con trai, cha tao chắc mới yên tâm. Gần bờ thì ông không lo, chỉ là thuyền Phong Thu Hiệu sẽ chạy xa hơn, nên ông mới không cho tao đi theo."
A Quang vẫn giải thích một câu, nhìn cha mình vất vả ngoài kia gió táp mưa sa, còn mình ngồi ở nhà khoanh chân, thực ra trong lòng cũng không hề cho là đương nhiên, chỉ có thể lo việc nhà trước đã. Diệp Diệu Đông øật gật đầu, anh cũng biết, con một có cái lợi của con một, nhưng những gia đình ven biển như nhà họ, đương nhiên là con trai cảng nhiều càng tốt.
"Tao đến không phải để ghen tị đâu, chỉ là đến nói với mày một chuyện thôi." "Nói đến chuyện xe máy, thì đừng nhắc nữa, tao SỢ tao phải xông đến nhà mày cướp mất."
"Không phải, tao vừa nhận được một cuộc điện thoại, mấy ngày nay ở gần biên giới Chiết - Mân đã xuất hiện sứa biển rồi, hôm nay nhà máy chế biến cũng có người gửi hơn 10 con sứa đến, bảo chúng ta chuẩn bị trong mấy ngày này, nắm bắt tốt mùa sứa.”"
Hả?
A Quang trợn tròn mắt: "Nhanh vậy? Năm ngoái không phải tới tháng 8 sao?”
"Năm ngoái là do ảnh hưởng của bão, rồi mưa lớn liên tục, ảnh hưởng đến đánh bắt mùa sứa" "Bây giờ thời điểm này bắt đầu xuất hiện đến khi mùa sứa đến, cuối tháng 7 cũng gần như vậy, sớm muộn gì cũng bình thường, chênh lệch cũng không nhiều lắm”
A Quang võ đùi một cái: "Trời ơi, vậy là hỏng rồi, thuyền của cha tao vẫn chưa về! Cũng không biết khi nào về? Mới đi có 4 ngày, không biết có kịp không nữa, mày định đi khi nào?"
"Mày cũng không biết khi nào về à? Khi cha mày đi không nói với mày là chuyến này đi khoảng mấy ngày à?" "Cha tao nói xem thời tiết, rồi nói đại khái đi khoảng 5~7 ngày, một chuyến đi lâu quá cũng không tốt, trên thuyền không phải toàn thủy thủ lâu năm, quan trọng là mày định đi khi nào? Nếu mày chuẩn bị tối nay lên đường luôn, thì chắc chắn không kịp rồi. "Không gấp như vậy, vừa nhận được tin, chắc chắn cũng phải chuẩn bị một chút, tao dự định ngày mốt hoặc ngày kia? Đợi tao về bàn với cha tao một chút, muộn nhất cũng không quá hai ngày nữa. Tao cũng mới nhận điện thoại, đi được nửa đường, nghĩ đến Phong Thu Hiệu nên ghé qua nhà mày trước, hai ngày này chuẩn bị trước đã, đến lúc đó tính"
"Nếu mày có thể đợi hai ba ngày, biết đâu Phong Thu Hiệu còn kịp, nếu đi ngày mai ngày mốt, thì chắc là không kịp rồi.
"Ừm, không còn cách nào liên lạc với cha mày à?"
A Quang dang hai tay: "Nhà có thiết bị thông tin đâu mà liên lạc? Đầu phải cứ gọi điện là liên lạc được đầu:
"Xem ra trong nhà vẫn nên có một máy thông tin hàng hải tần số cao...
"Điên à, cái đó đắt lắm, thôi đừng nghĩ nữa, dùng được mấy lần chứ? Trên thuyền có một trạm thông tin hàng hải là đủ rồi, cứ cầu nguyện cha tao mau về, đừng ở ngoài lâu quả. Chắc cũng không ở lại nhiều ngày đâu, thuyền mới hạ thủy cũng chưa ra khơi được mấy ngày, chắc không quá một tuần sẽ về." Diệp Diệu Đông cũng phụ họa theo: "Hy vọng có thể về sớm kịp."
"Nếu thuyền cha tao không kịp, thì tao sẽ đi với mày, dẫn theo hai chiếc thuyền nhà tao."
"Mày không cho thuê rồi à2"
"Cho thuê rồi, nhưng đó cũng là thuyên nhà tao, họ cũng phải nghe tao chứ, hơn nữa chắc họ cũng mong được đi theo lắm” "Ừ, vậy cũng được, vậy thì chuẩn bị trước những thứ cần thiết đi, trên thuyền chuẩn bị thêm đồ ăn, dao giết mổ, rổ, chậu, cũng phải chuẩn bị nhiều một chút, dù sao mày cứ lo đi, hai ngày này chuẩn bị trước, cha mày không dùng được thì mày cũng dùng được."
"Tao biết rồi, mày mau về nói với cha vợ tao một tiếng đi"
"Vậy tao đi trước đây." Diệp Diệu Đông lại cưỡi xe đạp quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận