Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 337: Đổi thuyền(1)

Chương 337: Đổi thuyền(1)Chương 337: Đổi thuyền(1)
Sáng sớm hôm sau, thủy triều chưa dâng lên, hai vợ chồng đưa con đến nhà mẹ Diệp rồi đi thẳng đến thị trấn.
Mười viên ngọc cuối cùng bán với giá 1200 tệ dưới sự mặc cả không ngừng nghỉ của Diệp Diệu Đông.
Thị trấn Hải Thanh Sa của họ là thị trấn cảng, không chỉ có một tiệm trang sức, nếu tiệm này không đồng ý giá, anh sẽ ra ngoài tìm tiệm khác, tuyệt đối không bán lỗ.
Không ngờ trước khi ra cửa đã bị chủ tiệm gọi lại, đồng ý ngay mức giá đó.
Chỉ cần hàng tốt, giá thương lượng thật dễ dàng, dù sao chế thành trang sức, giá trị có thể tăng gấp mấy lần.
Lâm Tú Thanh nắm chặt tiền trong túi, sợ đánh rơi hoặc bị móc túi, tay cứ chặt túi không dám rút ra.
Nghe Diệp Diệu Đông còn muốn đi mua kẹo mạch nha cho con, cô hơi miễn cưỡng: "Lần sau đi, về nhà thôi, ngoài đường không an toàn, lỡ mất thì..."
"Chỉ chậm chút thôi, cũng không xa, trẻ con ở nhà đều biết chúng ta lên thị trấn, nếu mang hai tay không về thì tụi nó sẽ ầm ï nói anh không giữ lời mất. Lần này không chỉ hai đứa, mà tám đứa, tụi nó sẽ ồn ào điếc tai đó."
"Vậy... vậy thì nhanh lên, mua xong là về ngay."
"Anh biết rồi."
Với tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khởi, hai vợ chồng an toàn về nhà, Lâm Tú Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một ngàn hai trăm tệ không phải số tiền nhỏ, một gia đình bình thường không ăn không mặc cũng không chắc kiếm đủ trong hai năm.
Mẹ Diệp vừa thấy họ về liên hỏi: "Bán được chưa? Bán được bao nhiêu?"
Chị dâu hai ghen tị: "Cũng phải vài trăm tệ phải không? Giàu lên rồi, giàu lên rồi." "Ha ha, cũng tạm." Nói rồi Lâm Tú Thanh vội kéo Diệp Diệu Đông vào nhà.
Lấy tiền từ túi ra đếm lại một lần nữa, thấy đúng mới mừng rỡ cất vào ngăn kéo khóa lại.
Thời buổi này mỗi nhà ít khi gửi tiền vào bưu điện, tiền bạc đều cất giữ ở nhà.
"Bây giờ nhà mình còn bao nhiêu tiền?"
Nói đến chuyện này anh hơi áy náy, từ khi hỏi lần đầu bị cô mắng, anh không dám hỏi tiền nhà còn bao nhiêu nữa.
Chỉ cần chăm chỉ kiếm tiền là được rồi.
Lâm Tú Thanh cười tươi nhìn anh: "Anh hỏi làm gì? Dù nhà có bao nhiêu tiền, anh cũng phải cố gắng kiếm tiền nuôi nhà thôi."
"Kiếm chứ, tất nhiên anh vừa siêng năng vừa kiếm rồi, anh chỉ tò mò thôi, biết có bao nhiêu mới tính toán được mà."
Nghe anh nói tính toán, Lâm Tú Thanh nhớ lại lời A Chính hôm qua, nghiêm túc hỏi: "Anh thật sự muốn đổi thuyền lớn hơn à? Bây giờ con thuyền gỗ này không tốt lắm sao? Đủ dùng mà, cũng mới được vài tháng thôi."
"Đủ dùng thì có đủ dùng, chỉ là không thể ra xa, chỉ quanh quẩn gần bờ, lưới, lồng, mỗi ngày thu hoạch cũng hạn chế, anh cũng may mắn lắm rồi."
"Vậy anh định thế nào?"
"Anh định thế nào, phụ thuộc vào nhà còn bao nhiêu tiền." Diệp Diệu Đông vô tội nhìn cô.
Ban đầu anh cũng không định sớm đưa việc đổi thuyền ra bàn, anh muốn từ từ tích lũy thêm, có đủ tiền đổi thuyền, vẫn còn dư để phòng bất trắc với đứa trẻ trong bụng cô.
Dù có thể sinh ra được hay không, người lớn phải chuẩn bị tốt.
Dựa vào người khác không bằng tự dựa vào chính mình, thay vì đến lúc khẩn cầu người khác, thì tốt hơn nên chuẩn bị sẵn. Bây giờ cô quyết định bán ngọc, số tiền đó phải sử dụng tốt, tiền là vật chết, để đó sẽ không sinh tiền, nhất định phải sử dụng.
Nếu cộng với số tiền nhà đã tiết kiệm được, đủ để đổi thuyền, vẫn còn dư để bảo vệ cô, thế thì anh sẽ suy nghĩ.
Lâm Tú Thanh nghĩ ngợi, cảm thấy tiền là do anh kiếm ra, anh không hỏi thì thôi, nhưng đã hỏi thì cô cũng nên nói, hơn nữa đổi thuyền sắt cũng không phải chuyện xấu.
"Cộng thêm tiền bán ngọc, nhà có hơn 3600 tệ tiết kiệm."
"Nhiều vậy sao?"
Diệp Diệu Đông trợn mắt, anh kiếm được nhiều thế à?
"Không phải hoàn toàn do anh kiếm ra đâu, cũng có vài trăm là tiền công đan lưới mấy năm nay của em đấy."
Anh vui mừng ôm lấy mặt vợ mình hôn mạnh một cái: "Cực khổ cho em rồi, anh tưởng kể cả bán ngọc, tổng cộng trong tay mình cũng chỉ hơn 3000 chút thôi."
Lâm Tú Thanh cau mày nhìn anh: "Giống con trai anh vậy, hôn một cái đã để lại vết nước miếng khắp mặt rồi."
"Haha, cũng không phải chưa từng nếm mà?" Diệp Diệu Đông cười xong nói nghiêm túc: "Anh muốn bàn với em, hay là bán con thuyền gỗ nhỏ đi, đổi sang một chiếc thuyền sắt cũ, thế nào?"
"Là lưới kéo à?”
"Dây câu đã thuê người làm rồi, anh muốn thử câu dây dài, câu dây dài hàng khá nhiều, 500-1000 móc câu, ra xa một chút nơi nhiều tài nguyên hơn, chắc chắn sẽ không tệ. Nếu không ổn thì kéo lưới vậy, dù sao cũng không kém so với đặt lồng nhỏ."
"Vậy không đặt lồng nữa à? Hai chị dâu đang làm mà..."
"Đương nhiên phải làm những gì đang làm, vẫn trả công bình thường, không thể để họ làm không. Chỉ là làm xong số lượng hiện tại sẽ không tăng thêm nữa thôi. Cũng chỉ 6 hàng, không nhiều, khi quay về thu lồng luôn chỉ tốn thêm khoảng hai tiếng, tạm thời vậy trước đã, nếu bận quá sẽ bán lại sau, không sợ không ai mua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận