Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 553: Đào rừng

Chương 553: Đào rừngChương 553: Đào rừng
Đợi Diệp Diệu Đông cầm hai chiếc thuyền nhỏ đưa ra trước mặt chúng như dâng báu vật, bảo chúng có thể thả xuống nước cho trôi mà chơi, chúng cũng không làm việc nữa.
Chạy biến hết một lượt!
Mẹ Diệp trợn mắt nhìn anh: "Làm linh tinh, người chạy hết rồi, con đến bóc đi."
"Cũng có bao nhiêu đâu, để con bóc."
"Người lớn 20 mấy tuổi đầu rồi, vẫn chưa lớn, còn dẫn chúng nó đi chơi bời..."
Mẹ Diệp lẩm bẩm một câu rồi vào nhà lấy dao với thớt ra, định cắt mấy cây măng này, rồi rắc chút muối bỏ vào nồi luộc.
Luộc xong vớt ra cho vào rổ, đè vật nặng lên trên, vắt hết nước trong măng ra, rồi lấy ra phơi.
Thời buổi này không có tủ lạnh, họ chỉ có thể phơi khô măng để bảo quản thôi, chứ luộc chín rồi, đóng gói từng phần cho vào tủ lạnh đông lạnh, lúc nào muốn ăn lấy ra rã đông xào còn ngon hơn.
"Lát nữa lên núi đào thêm chút nữa về, cái này phơi khô để đó không hỏng đâu."
"Biết rồi, lúc đó bảo thằng Viễn với thằng Hồ đi tìm."
Bóc xong mấy cây măng này, Diệp Diệu Đông đưa mấy cành cây cho mẹ buộc lại, rồi lại rủ Lâm Quang Viễn với Diệp Thành Hồ lên núi, hai đứa này đúng là trợ thủ đắc lực của anhl
Chỉ có điều Diệp Thành Dương lại bị bỏ rơi, khóc ở nhà đến xé lòng xé dạ, may có sơn trà với mận, chưa khóc được hai tiếng đã bị nhét kín miệng.
Chiều Diệp Diệu Đông chặt cành cây gần xong thì giao cho cha, thực sự chịu không nổi sự giục giã của hai đứa nhóc, đành phải dẫn chúng đi hái đào rừng trước.
Hai đứa nhóc vừa lên núi, nhận chỉ thị xong là đi khắp nơi tìm măng, đợi nhét đầy hai bao bố, rảnh rỗi sinh nông nổi, chúng lại nhớ đến chuyện đi hái trái cây. Kết quả chưa đi đến nơi lại phát hiện có người đang nhìn, loanh quanh một hồi, đành phải quay về tay không, đi làm phiền anh.
Diệp Diệu Đông nhịn hết nổi: "Sắp xong rồi, giục cái gì? Đi thôi..."
"Chú Ba- Chú Ba- Mọi người đang ở đâu?"
'ủa?"
"Là anh Hải!"
Lâm Quang Viễn và Diệp Thành Hồ lập tức vui mừng, tranh nhau chạy ra đường lớn, lại lớn tiếng đáp lại.
Chẳng mấy chốc, đội hình đã được tăng cường.
Diệp Diệu Đông nhìn đám trẻ xếp thành hàng phía sau: "Vừa tan học đã chạy lên núi, tụi bây nhiệt tình thật, sao biết tao ở trên núi này? Sao không đến chỗ bố tụi bây?"
"Mới không thegm đâu, đi theo bố bọn con không vui."
"Trưa anh Viễn nói mọi người đang ở trên núi này."
"Chú Ba, mọi người chưa về đâu ha?"
Diệp Thành Hồ vui vẻ nói: "Bọn em đang định đi hái đào rừng, các anh đến đúng lúc lắm."
"Đi đi đi- Nhanh lên, không thôi lát nữa lại phải vê ăn cơm."
Chăn hai con cừu cũng là chăn, chăn cả đàn cừu cũng là chăn, Diệp Diệu Đông cũng mặc kệ.
"Đi nhanh lên, đi sát đại đội!"
Người canh cây trên núi thấy họ đều cảnh giác nhìn chằm chằm, từ khi xuất hiện trong tâm mắt cho đến khi đi khuất tầm mắt, một khắc cũng không rời mắt.
"Hừ hừ... Lần sau lại đến quấy rây!"
"Dạo này trái cây sắp thu hoạch rồi, ngày nào cũng có người canh trên núi, đừng mơ tưởng." Diệp Diệu Đông dẫn họ đến hai cây đào rừng mà cha Diệp chỉ, anh chưa kịp ra lệnh, đám trẻ phía sau đã la hét trèo lên cây hết rồi.
Anh đành trải bao bố ra hứng ở dưới gốc cây: "Tụi bây cẩn thận chút, đừng bẻ gãy cành, năm sau còn phải đến nữa"...
"Chú Ba, cháu tưởng chú sẽ bảo bọn cháu cẩn thận, kẻo ngã."
"Ngã còn tốt chứ? Tay gãy, chân què là không phải đi học nữa."
"Ha ha ha- Có lý!" Lâm Quang Viễn cười ha hả: "Diệp Thành Hải, em có muốn thử không? Thành công là có thể ở nhà chơi nhiêu ngày luôn đấy."
"Cút đi!"
Đào rừng đều cứng lắm, đứa nào cũng ném vào bao như ném bóng, thỉnh thoảng lại trúng Diệp Diệu Đông.
"Diệp Thành Hải, tao có lý do để nghi ngờ mày đang trả thù riêng, ném trúng ngực tao thì còn tha thứ được, ném trúng trán tao là mày quá đáng rồi!"
"A ha ha ha, xin lỗi nha chú Ba, cháu không cố ý đâu!"
"Đứa nào ném trúng tao lần nữa, đứa đó xuống đây giữ bao, đổi tao lên, xem tao có ném cho tụi bây sưng đầu không."
"Chú Ba, cháu thật sự không cố ý mà, chú phải tin cháu chứ."
Diệp Diệu Đông nhìn cậu đe dọa.
Sau đó độ chính xác của từng đứa tốt hơn nhiều.
Vì là vô chủ, mọi người hái rất vui vẻ, chơi thỏa thích, cũng không phải lúc nào cũng phải đề phòng chuẩn bị chạy trốn.
"Đừng hái sạch hết, hái mấy quả mông đỏ về, mấy quả còn lại mấy hôm nữa lại đến, không thì ăn không hết, để hỏng đấy."
"Hái thêm chút nữa...
Bọn nó vẫn chưa chơi đã mà.
"Vậy là được rồi, nên về thôi." Dưới sự giục giã liên tục của anh, từng đứa mới lưu luyến không rời leo xuống khỏi cây, không chỉ con trai nghịch ngợm, ba đứa con gái trong nhà cũng nghịch lắm, đều trèo cây cả, vẫn còn chưa thỏa thích.
Diệp Diệu Đông giũ giũ bao bố, cảm thấy không dưới 20 cân: "Hái nhiều vậy, tụi bây ăn hết không?"
"Bọn cháu có thể mang đến trường ăn!"
"Coi chừng ăn nhiều là đi ¡ đấy!"
"Mang giấy báo là được-"
"Nhà mày có giấy báo à?"
"Chú có!" Diệp Thành Hải lý sự.
"Không cho!"
"Vậy cháu dùng lá cây."
Diệp Diệu Đông cười khổ: "Dùng lá cây chùi thì cả mông đầy bẩn, càng chùi càng dơ."
"Kệ cháu- Cháu còn có thể dùng mảnh tre cạo! Dùng rơm!"
"Mới không thèm quản mày, mày dùng ngón tay cũng chẳng liên quan gì đến tao. Đi nhanh lên, lê mề, đi chưa được mấy bước, nói cả rổ lời..."
"Vê nhanh vậy ư..."...
Mới lên núi chơi chưa được bao lâu lại phải xuống núi, đứa nào cũng lưu luyến không muốn đi, vừa đi vừa nhổ hoa cỏ ven đường, Diệp Diệu Đông giục như đuổi vịt.
Về đến nhà, anh phát hiện buổi chiều anh cả anh hai cũng thông minh ra, không chỉ mang về mấy bó cành cây, còn mang về hai bao bố măng nữa.
"AI Bố, bố cũng nhổ măng à?"
Chị dâu cả thuận tay lấy cây măng trong tay đập vào ống chân cậu, cây măng trong tay trực tiếp gấy làm đôi.
"Bố mày nói trên núi không thấy tụi bây, tao còn tưởng tụi bây bị sói tha đi rồi." "Hì hì, bọn con đi tìm chú Ba mài! Bọn con hái được nhiều đào rừng lắm!"
"Mày đi làm con chú Ba mày luôn đi."
"Không được đâu!" Diệp Diệu Đông và Diệp Thành Hải đồng thanh từ chối.
"Chú Ba suốt ngày hại con!"
"Mày quá ngu, chê mày!"
Diệp Thành Hải trợn trắng mắt, thấy mẹ Diệp lấy chậu đổ đào rừng, cậu cũng vội vàng vào nhà lấy chậu. ...
Mỗi nhà đổ một chậu, mẹ Diệp mới lấy phần còn lại đi rửa, lau khô rồi rắc thêm chút muối mới bưng ra.
Đào rừng hoàn toàn tự nhiên, không có thuốc trừ sâu, không biến đổi gen, hấp thụ tỉnh hoa nhật nguyệt, được trời đất nuôi dưỡng, dinh dưỡng phong phú, phụ nữ ăn vào dung nhan xinh đẹp, đàn ông ăn vào hùng dũng oai vệ.
Tuy vị hơi chua chát, nhưng có muối trên bề mặt hòa quyện vào, nhai thêm mấy cái vẫn cảm nhận được vị ngọt thanh, đặc biệt là cắn một miếng, bên trong lõi màu đỏ, hơn nữa hạt đào không dính thịt đào.
Ăn xong, hạt đào sạch sẽ, không dính chút thịt nào, nhìn vào khiến người bị ám ảnh cưỡng chế cảm thấy đặc biệt thoải mái!
Thịt gân hạt đào còn ngọt hơn.
"Ngon quái"
"Chỉ là hơi nhỏ thôi."
"Đào rừng vốn nhỏ mà."
Người nhà đông, mỗi người lấy vài quả, chẳng mấy chốc đã thấy đáy.
Lâm Tú Thanh ở trong nhà cũng biết họ đang ăn đào rừng, đáng tiếc cô không được ăn.
Lúc này Diệp Diệu Đông cũng bưng một chậu đầy trái cây vào, có đào rừng, sơn trà, mận, còn bày ra trước mặt cô. "Muốn ăn cái gì?"
"Em không được ăn mà!"
"Không sao, anh ăn cho em xem, tiện thể nói cho em biết vị gì."
Lâm Tú Thanh bất đắc dĩ nhìn anh: "Ra ngoài ăn đi."
"Vừa rồi ăn khá nhiều đào rồi, mận cũng hơi chua, vậy bắt đầu từ sơn trà trước nhé? Sơn trà khá ngọt, đáng tiếc đợi em hết tháng cữ, sơn trà cũng sắp hết mùa rồi, lúc đó sơn trà không ngon..." Anh tự nói tự bóc.
Lâm Tú Thanh vừa khóc vừa cười nhìn anh, đá anh một cái: "Cút đi, biết rõ em không được ăn, còn cố tình bưng đến trước mặt em ăn."
Diệp Diệu Đông cười toe toét, đưa quả sơn trà đã bóc sát mũi cô, cho cô ngửi: "Không ăn được thì ngửi mùi cũng tốt mà, em xem, màu cam, vỏ vừa bóc là đến đáy, chắc chắn ngọt!"
"Xạo, hôm qua mới mưa, chắc chắn không ngọt!"
"Chưa chắc đâu!"
Cô chuyển chủ đề: "Anh buộc xong cành cây chưa? Còn rảnh ở đây ăn."
"Sáng mang về rồi, mẹ buộc gần xong rồi, lát nữa ăn cơm xong làm tiếp."
"May là tối qua mưa, cũng không ra biển được, không thì lãng phí cả ngày. Hôm qua ban ngày nắng to, sa trùng cũng khô rồi."
"Trời muốn mưa, mẹ phải gả con gái, không biết đêm có mưa không, dù sao trước khi ngủ làm xong hết là được. Mấy ngày tới xem thu hoạch mực thế nào, nếu nhiều thì để lại một ít phơi khô. Em ở cữ ăn mực khô tốt hơn, đợi hết tháng còn phải đi thắt ống dẫn trứng, cũng phải bồi bổ."
"Thôi, anh cứ đem bán hết đi, em ngày nào cũng ăn ngon uống tốt, không cá thì tôm, không thì giò heo hầm đậu vàng, gan heo thận heo, đủ rồi. Hải sâm cũng đừng để lại, ăn mà em đau lòng, bà cụ cũng chẳng ăn được miếng nào."
"Thôi vậy." Diệp Diệu Đông ăn một quả sơn trà rồi không động đến nữa, trêu cô chơi một lúc là được rồi, để trái cây sang một bên, lại bắt đầu hôn con gái.
Mùi sữa thơm phức, da thịt mềm mại.
Nhưng Diệp Tiểu Khê hơi không hợp tác, nhăn mày quay sang bên kia.
"Con bé vừa ngủ, anh đừng làm phiền nó, râu cũng chưa cạo sạch, sẽ đâm vào nó đấy.
Anh sờ sờ cằm, có vẻ hơi đâm thật.
"Được rồi, vậy anh đi làm đây, làm xong sớm ngủ sớm."
"Bưng trái cây đi."
"Không sao, để đó ngửi mùi trái cây cũng tốt mà, trong phòng toàn mùi sữa."
Nói đến đây, anh cười gian duỗi tay ra: 'Hôm nay sữa có căng không, có cần anh giúp không? Không thì tối có mẹ anh ở đây, anh không giúp em được đâu."
Lâm Tú Thanh gạt tay anh ra, không vui nói: "Con gái anh vừa bú xong ngủ rồi, không căng."
"Nhưng anh thấy vẫn khá to mà!"
Lâm Tú Thanh trừng mắt nhìn anh, không thèm để ý nữa.
"Tiếc quá, cần thì gọi anh, anh đến ngay."
"Mau đi làm đi."
"Được rồi."
Diệp Diệu Đông hôn lên mặt cô, cũng hôn lên trán Diệp Tiểu Khê, rồi mới đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận