Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 672: Kinh hãi

Chương 672: Kinh hãiChương 672: Kinh hãi
Diệp Diệu Đông hứng khởi cầm đèn pin chiếu một vòng xung quanh, trên đất không nhiều lắm, cũng không ít, rải rác xung quanh cũng phải hơn chục con.
Anh lại cầm đèn pin chiếu ra xa, chỉ là không biết xa hơn một chút có không, dù sao vừa rồi gió cứ thổi ở đó không ngừng, bên tai sóng cũng ầm ầm đánh vào.
"Mau nhặt đi, đừng chiếu lung tung, nhặt mấy con dưới chân trước đã."
"Được rồi!"
Diệp Diệu Đông ngồi xổm xuống vừa nhặt vừa vui vẻ nói: "To thế này, lại nhiều thêm chút nữa đi!"
"Đúng đúng đúng, thổi nhiều qua đây thêm chút nữa..."
Từng trận gió, cuốn theo từng màn mưa thổi qua, dù gió mưa có lớn thế nào cũng không hề hấn gì với tâm trạng phấn khích của hai cha con lúc này, giờ phút này họ ước gì bão thổi to hơn chút nữa, sóng biển cuốn cao hơn chút nữa.
Mưa thật sự là từng mảng từng mảng, như cây chổi quét qua từng nhát một, lộp bộp lộp bộp.
Đúng lúc hai cha con đang ngồi xổm nhặt hăng say, Diệp Thành Hải ở cửa sổ mắt sắp lồi ra ngoài, cả người dán sát vào cửa sổ, ngũ quan bị ép méo mó hết cả.
Cậu chỉ thấy quá hứng thú thôi, hôm nay gió bão thế mà lần đầu tiên nhà không bị dột, ba anh em quá phấn khích, lại thêm cảm giác kích động mơ hồ do mất điện, ồn ào trong nhà quá sức, khát nước ra uống ngụm trà mà thôi.
Nào ngờ lại thấy có hai người ngồi xổm trước cửa nhà họ, hình như đang nhặt cá?
Cá?
Aaa-
Cậu quay đầu miệng mở ra hét vào trong nhà.
Một lát sau, Diệp Diệu Bằng cũng mặc áo tơi chạy ra. Đồng thời trên cửa sổ cũng dán đầy ngũ quan méo mó...
Hơn nữa còn có nến thắp bên cạnh chiếu sáng...
Cảnh tượng này nếu để người qua đường nhìn thấy, sẽ rùng rợn đến mức nào chứ...
Diệp Diệu Bằng không nhìn thấy cảnh nhặt cá, chỉ nghe con trai cả hô hào phấn khích ở đó, nên muốn ra xem rốt cuộc là ai ngồi xổm trước cửa nhặt.
"Cha? Đông Tử?"
Cha Diệp ngẩng đầu nhìn, vội vàng gọi anh ấy cùng nhặt, còn cho anh ấy xem xô mình xách, thế là Diệp Diệu Bằng cũng hứng khởi.
"Nhiều cá xương trắng to thế này cơ à?"
"Mau về lấy cái xô ra, ít nhiều gì cũng nhặt được chút, cẩn thận chút, đừng chạy ra phía trước, kẻo bị sóng đánh, nhặt một lúc rồi vê nhà."
"Dạ dại"
Diệp Diệu Bằng nhìn sóng ở xa cuộn lên cũng không đánh tới bên này, chỉ là khi nước biển dâng lên, vị trí còn sót lại cao nhất có thể đẩy tới trước mặt, nhìn cũng yên tâm hơn chút.
Anh ấy chạy về nhà lấy xô, tiện thể lại gõ cửa nhà Diệp Diệu Hoa bên cạnh, không đợi nhà họ phản ứng, lập tức xách xô chạy ra.
Một lát sau, Diệp Diệu Hoa cũng mặc áo tơi chạy ra.
Đồng thời, trên cửa kính cũng xuất hiện thêm mấy khuôn mặt méo mó...
Diệp Diệu Đông nhặt xong mấy con cá xương trắng to trên đất xung quanh, muốn tìm mục tiêu tiếp theo, liên cầm đèn pin chiếu lung tung, vô tình chiếu trúng cửa sổ, trong đêm tối ánh sáng lúc sáng lúc tối đó, chiếu lên ngũ quan méo mó, khiến cả người anh run lên, suýt nữa làm rơi đèn pin.
“Trời ơi mẹ ơi - Đệt - Lũ ranh này, mông tụi bây sẽ bị tao đánh nát bét!”
"Cái gì?"
Cha Diệp ngồi xổm ngay bên cạnh, nghe anh ấy nói chuyện cũng nhìn sang, lập tức ngã ngồi xuống đất, rồi vội vàng ôm ngực.
"Tổ... tổ tiên ơi..."
Ông thở hổn hển, suýt nữa bị dọa chết...
Diệp Diệu Đông vội đỡ cha dậy: "Cha sao vậy? Thật sự bị dọa đến vậy sao? Mấy đứa ranh đó, lát nữa rảnh tay đập gãy chân chúng nó. Cha đừng nhặt nữa, vào trong ngồi nghỉ một lúc đi."
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa thấy Diệp Diệu Đông tay xách hai cái xô, đỡ cha họ, còn tưởng xảy ra chuyện gì, đều xông lên.
Diệp Diệu Đông chỉ vào cửa sổ nhà hai người họ, hai anh em nhìn theo hướng anh chỉ, đèn pin lập tức rơi xuống đất phát ra tiếng "bộp", suýt nữa cũng bị lên cơn đau tim.
Xô cũng không cầm chắc, rơi xuống đất, mấy con cá mấy con cua vừa nhặt cũng rải rác khắp nơi.
Hai anh em vội nhặt xô và đèn pin trên đất, cũng mặc kệ đống hàng rơi ra, vội vàng đi vào nhà, một lúc sau, họ lại đi ra.
Nhưng đồng thời, trong nhà cũng bắt đầu gà bay chó sủa, tiếng kêu la thảm thiết vang lên khắp nơi, bóng chị dâu cả chị dâu hai cầm roi phản chiếu trên cửa sổ, một đống bóng đen mờ mờ ảo ảo lắc lư trên cửa sổ.
Sướng lắm, đánh hay lắm!
Diệp Diệu Đông dìu cha vào nhà rồi bước ra, hai nhà kia vẫn chưa yên ổn.
"Đông Tử, đây là cái gì vậy?" Lúc này Diệp Diệu Bằng mới nhìn thấy thứ buộc trên eo anh, đưa tay kéo kéo, nghi hoặc hỏi.
"Bà cụ sợ em bị bão thổi đi mất, bảo em nhất định phải buộc vào."
Khóe miệng Diệp Diệu Bằng giật giật, cười gượng nói: "Bà cụ thương em thật-"
"Hay anh cũng buộc một sợi?"
"Thôi thôi không cần..."
"Anh với anh Hai đừng đi quá xa, gió càng thổi càng to, sóng cũng càng... ồ..." Ngay lập tức lại một trận cuồng phong thổi qua, không biết thứ quái gì lại ập xuống đầu họ, còn khá dày đặc.
Diệp Diệu Đông không để ý đau đớn, vui vẻ chiếu đèn pin xuống đất, lập tức nụ cười cứng đờ: "Mẹ kiếp, mấy con sao biển này lấy ra làm gì? Nhỏ xíu à."
Thứ này phải lượng lớn mới tốt.
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng phát hiện mình vui mừng quá sớm, còn tưởng là cá rơi xuống.
"Tìm cái khác đi, xem chỗ khác còn có không? A... hải sâm..."
Diệp Diệu Đông đi vê phía trước mấy bước đã thấy một con hải sâm, vừa mừng rỡ định ngồi xuống nhặt, lại bị một đợt sóng đánh xuống, bắn tung tóe nước, phun lên đầu anh, nước biển dâng lên, trực tiếp cuốn con hải sâm trở ra biển.
Anh đang định bước lên mấy bước ngăn nó bị cuốn ra biển, lại thấy lực kéo ở eo.
"A, đệt -"
Lúc này Diệp Diệu Hoa ở bên cạnh nhìn thấy, liền giúp anh vớt con hải sâm lên, nhưng một đợt sóng ập tới, anh ấy cũng trực tiếp ngã vào nước, còn bị sóng đánh lăn một vòng ra biển.
Diệp Diệu Đông giật mình, may là anh nhanh chóng giữ vững thân mình đứng dậy, rồi vội vàng chạy vê.
"Anh điên à, sóng to thế mà anh còn dám xông lên?"
Diệp Diệu Hoa cũng giật mình: "Lúc đó quên mất, thấy hải sâm bị nước biển cuốn về biển, nên nghĩ xông lên giúp nhặt thôi."
Nói rồi anh ấy còn ném con hải sâm trên tay vào xô của Diệp Diệu Đông.
"Còn thiếu con hải sâm đó sao? Bị cuốn đi thì kệ nó", Diệp Diệu Đông lại móc con hải sâm ra ném vào xô của anh ấy, tức giận hét lên: "Lời bà cụ nói có lý, vẫn nên buộc một sợi dây vào eo, kẻo không nhớ lại lao ra biển. Không nghe lời người già, ăn quả đắng ngay trước mắt, anh với anh cả cũng đi buộc một sợi đi, kẻo tham lam quên mất rồi chạy xa quá." Diệp Diệu Hoa ngượng ngùng cười hì hì mấy tiếng: "Không có nữa, anh sẽ chú ý cho kỹ."
"Cẩn thận chút cho tốt, gió ngày càng to hơn rồi."
"Vừa rồi anh thấy trong nước ở bên kia có mấy con cá."
"Cứ đợi sóng đưa lên là được, cứ nhặt bên cạnh thôi, đừng xông lên nữa."
Diệp Diệu Bằng cũng thấy Diệp Diệu Hoa ngã xuống nước, lần này càng cẩn thận hơn, không dám xông lên, chỉ dám đi sang bên cạnh.
"AI Cá cá cá..."
Lúc này, một con cá đỏ to bị sóng cuốn lên, còn nhảy lên giữa không trung quẫy đạp một cái, hai người kia nghe tiếng đều nhìn sang.
Chỉ thấy nó lại rơi xuống biển, nhưng sóng lăn tăn, lại đẩy nó dạt lên, ba anh em lập tức chạy về phía nó.
Con cá to thế này, không thể để nước biển cuốn trở ra biển được.
Nhưng bão thực sự quá mạnh, thổi quá dữ dội, vừa chạy vừa hứng gió mưa cũng chẳng khá hơn đi bộ là bao.
Khi họ chạy tới trước mặt, con cá lại bị cuốn trở ra biển, ba người không cam tâm đứng đợi ở đó, nhưng không dám xông lên.
Chỉ là, không đợi sóng đưa con cá vào, ngay sau đó ba anh em lại thấy một đàn cá xương trắng to bị sóng xô lên.
Họ lại mừng rỡ, không có cá to, tiếp tục một đợt cá xương trắng to cũng được.
"Vừa rồi con cá đỏ đó là cá gì, có nhìn rõ không?" Diệp Diệu Bằng vừa nhặt vừa hỏi.
Diệp Diệu Hoa đáp: 'Không phải anh phát hiện trước sao? Anh không nhìn rõ, bọn em càng không nhìn rõ."
"Là cá hồng mắt to, em thấy mắt nó còn to hơn cả bỉ thủy tỉnh."
Diệp Diệu Đông mắt tinh lắm, vừa rồi khi sóng xô lên, anh liếc mắt một cái đã chú ý tới con ngươi của con cá đỏ to đó, trực tiếp nhận ra nó là cá gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận