Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 703: Diệp Diệu Đông mua đi bán lại

Chương 703: Diệp Diệu Đông mua đi bán lạiChương 703: Diệp Diệu Đông mua đi bán lại
Có sự hỗ trợ của bà cụ, ba người con dâu biết cha Diệp sẽ tài trợ cho họ một chút, nghe xong đều vui mừng vô cùng.
Vốn dĩ trong lòng chị dâu cả còn chống đối lắm, thấy sao người ta mua cửa hàng, nhà mình cũng phải mua theo?
Vốn dĩ cũng chưa tích cóp được bao nhiêu tiền, sao lại phải theo phong trào?
Mua như vậy, một phát lại phải móc hết của cải trong nhà, mà còn phải vay nợ, trong lòng rất không thoải mái, sao phải học người ta? Ai biết cái cửa hàng đó thế nào?
Người nhà mình còn chưa đi xem qua, chỉ nghe người ta nói, lỗ tiền thì trách ai? Trước đây cũng đã ăn quả đắng một lần rồi, chỉ nghe Diệp Diệu Hoành nói, đã bị cái bánh của anh ta hấp dẫn, tham lãi suất cao, móc ra 1000 tệ.
Quan trọng là giờ cái cửa hàng đó còn chưa xây xong, lại phải móc tiền ra cả đống. Lúc nãy ở bãi biển, chị ta không nghĩ ngợi gì đã từ chối ngay, không có ý định đó.
Còn mắng Diệp Diệu Bằng một trận, mắng anh ấy nghe gió là mưa, người ta làm gì, anh ấy cũng muốn làm.
Lúc này đánh con xong đi ra, biết bà cụ bảo cha Diệp móc chút tiền ra, giúp họ một chút, chị ta cũng nới lỏng lập trường, cũng không cắn chặt nữa.
Chỉ là vẫn chưa có đủ can đảm móc sạch của cải trong nhà đi vay nợ mua, vẫn còn phân vân với Diệp Diệu Bằng.
Lúc này nghĩ lại, vẫn là người thật thà tốt hơn, nhận định rồi, còn có thể quả quyết hơn chút.
Mọi người đều đứng trong sân, không ai khuyên hai vợ chồng họ, chuyện này vẫn phải tự họ xem xét thôi.
Lúc này cũng không ai để ý con cá chim đuôi đỏ quý hiếm kia, con cá này sao bằng chuyện cửa hàng quan trọng được? Chị dâu cả hơi do dự hỏi chị Hai: "Mấy người thực sự đã quyết tâm mua rồi à, em cũng không định ngăn lại sao? Còn chưa đi xem tận mắt..."
Chị dâu Hai nói thật: "Vốn dĩ em cũng không có ý định, cũng thấy anh ấy điên rồ, nhưng sau khi nghe anh ấy nói cũng có lý. Chúng ta đều là người ở quê, lại không có học thức, cũng chưa từng trải sự đời, không hiểu mấy cái rắc rối đó, nhưng chỉ cần biết đi theo người thông minh là được rồi."
"Lần trước cái hội đa cấp gì đó, chẳng phải vì không nghe lời của A Đông sao?"
Chị dâu Hai cũng là người thẳng ruột, có gì nói nấy, bị lừa tiền cũng là sự thật, chị ta cũng không che giấu né tránh.
Chị ta lại tiếp tục: "Mà không chỉ A Đông mua thôi đâu, mấy người thu mua ở bến tàu cũng hớt hải cũng muốn lên thành phố mua một cái mà? Em nghĩ lần này chắc không sai được, cứ để A Hoa đi theo họ là được, lần này tự đi xem, chắc không bị lừa đâu."
"Nghe họ nói sau này thế nào thế nào, có vẻ cũng khá tốt, chi bằng tin một lần, biết đâu thật sự ổn thì sao?"
Thực ra chị dâu Hai bị câu nói cuối cùng của Diệp Diệu Hoa thuyết phục, anh ấy nói: Từ khi Đông Tử ra khơi vận may rất tốt, đà phát triển rất mạnh, chuyện tốt gì cũng dễ gặp, chúng ta học theo nó, ít nhiều cũng dính chút vận may.
Người ven biển tin mấy thứ phong thủy vận khí này lắm.
Vợ chồng Diệp Diệu Bằng vẫn chưa quyết định được, bà cụ nhìn không được nữa, đề nghị: "Hay là A Bằng cũng cùng đi xem một chút, tự nhìn mới yên tâm được, đều chưa xem qua, dù sao cũng không yên tâm, 3000 tệ không phải số tiền nhỏ, xem xong rồi các con hãy quyết định."
Bà lại nhìn A Hoa: "Con cũng vậy, mấy đứa đều đi xem tận nơi đi, cũng đến chợ bán sỉ xem bên trong náo nhiệt cỡ nào, đông không? Xem xong rồi mua cũng không muộn, cũng không thể quá vội vàng được."
Vợ chồng Diệp Diệu Bằng nghe xong tâm thần lập tức thư thái, đúng rồi, vẫn phải tự mình đi xem một chút, người khác nói có hoa mỹ đến đâu, cũng không bằng tự mình nhìn tận mắt, xem xong rồi quyết định cũng không muộn.
Cha Diệp cũng phụ họa: "Đúng, mấy đứa đi xem trước đi, xem xong rồi quyết định."
Thế là Diệp Diệu Bằng cũng không phân vân nữa, cười nói: "Được, vậy con đi cùng thằng Hai xem trước vậy."
Anh ấy lại nhìn Diệp Diệu Hoa: "Mày định đi lúc nào? Nói chuyện với A Tài chưa, hẹn giờ chưa?”
Diệp Diệu Hoa cười ngượng một cái: "Chưa, lúc nãy nói xong với Đông Tử, về thuyết phục vợ luôn, chưa kịp qua chỗ A Tài, không biết họ đi chưa nữa."
Lúc này đến lượt Diệp Diệu Bằng sốt ruột: "Hả? Còn chưa nói với họ một tiếng à? Vậy từ sáng đến giờ lâu vậy rồi, chắc họ đi hết rồi? Hỏng rồi, lần này đuổi không kịp rồi."
Chị dâu cả không nhịn được nói: "A Đông biết đường đi mà? Nó còn mua cửa hàng rồi, quen đường quen nẻo có kinh nghiệm, để A Đông đi cùng mọi nguwoif xem một chút."
Diệp Diệu Đông thấy mọi người đều nhìn mình, anh cũng rất thoải mái: "Được thôi, mấy anh đi xem đám A Tài đi chưa, nếu đi rồi thì em đi cùng mấy anh một chuyến."
"Nhưng phải đợi sáng mai mới đi được, giờ đã chiều rồi, ngồi xe ba tiếng đến thành phố, chợ cũng đóng cửa rồi, phải đợi rạng sáng mới mở, giám sát của bên đó phải đợi đến sáng mới xuất hiện."
"Ừ được được, bọn anh đi hỏi trước đã."
"Ừ. Ngày mai mấy anh đi luôn thì mang tiền đặt cọc theo luôn đi, xem xong thấy không vấn đề gì thì trực tiếp đặt luôn đi, lên thành phố một chuyến cũng không tiện."
Diệp Diệu Đông nhắc nhở họ một câu, tránh cho họ không mang tiền theo, về rồi lại thấy đi thành phố không tiện, lại tiếc của phân vân nửa ngày.
Xem xong, trực tiếp đưa tiền đặt cọc luôn là được, đỡ phiền phức. Cứ do dự mãi, biết đâu lại hỏng mất.
"Ừ được được." Bà cụ cũng nói với cga Diệp: "Tối mày về bàn với vợ mày xem, mỗi người giúp bao nhiêu tiền, ngày mai đưa cho tụi nó mang theo luôn, tụi nó cũng bớt ra một chút, có thời gian thở chút."
"Biết rồi.' Cha Diệp bất đắc dĩ đáp ứng.
Một chuyện lớn phân vân đã giải quyết xong, cũng coi như mọi người đều vui vẻ, vợ chồng Diệp Diệu Bằng cũng có tâm trạng đi xem con cá vừa bắt được.
Bà cụ cũng vào nhà xem ba đứa trẻ vừa bị đánh, mấy đứa trẻ khác cũng theo sau bà cụ vào nhà xem tình hình.
Lập tức, từng đứa đều hít vào một hơi lạnh, đều xì xòa hít hít-
Người lớn bên ngoài đều không thương chúng, cũng không ai để ý chúng, đều kinh ngạc nhìn con cá chim đuôi đỏ kia.
Chị dâu cả có tâm trạng rất tốt, vui vẻ nói: "Con cá này trông khá đẹp, chắc phải hai ba chục cân, nhặt được của hời rồi."
"Đây là cá gì vậy? Đây là cá biển sâu phải không, có vẻ chỉ có cá biển sâu mới có màu đỏ, vùng biển gần nhà mình ít có cá màu đỏ." Chị dâu Hai không biết là cá gì, tò mò hỏi.
"Là cá chim đuôi đỏ, em có thấy ở bến tàu trong thị trấn rồi. Cái này khá đắt đấy, đem ra bến tàu chắc bán được sáu bảy hào một cân, con này chắc đáng chục đồng."
Chị dâu hai liếc Diệp Diệu Hoa một cái: "Anh ngốc à, ngày mai mấy người đi chợ bán sỉ rồi, tự mang đi bán không được à, còn bán thêm được chút tiền."
Chị dâu cả lập tức vỗ đùi: "Đúng rồi! Cái này phải đem lên thành phố bán, bán thêm vài hào một đồng, cũng kiếm thêm được tiền đi đường. Chị đem vào nhà trước, lát nữa anh lấy ít đá về."
Diệp Diệu Đông cũng xách xô của mình, định ra bãi biển đi dạo nữa, xem có nhặt được con cá to nào không.
Chị dâu Hai cũng vội vàng chạy vào nhà lấy xô, sợ chậm một bước.
Nước triều mới rút xuống một chút, bãi biển đã đông người rồi, cũng chỉ hôm nay không có nắng, chứ cái nắng to buổi chiều này có thể thiêu chết họ.
Vừa đi đến bãi biển, anh đã nghe rất nhiều người bàn tán chuyện anh mua cửa hàng ở thành phố, không ngoại lệ cơ bản đều bi quan, không lạc quan.
Toàn là lòng đố ky đang hoành hành!
Anh cũng không để trong lòng, miệng mọc trên người người ta, anh cũng đâu thể làm tất cả câm hết được.
Nhưng, đám phàm phu tục tử các người, sau này phải ghen tị chảy nước miếng đấy.
Đúng lúc anh cố ý đi về phía mấy người đàn ông đàn bà nói xấu to nhất, họ thấy anh đều cười ngượng, may là tiếng kêu kinh ngạc từ xa vang lên, cùng đủ loại tiếng chửi thề thu hút sự chú ý của mọi người giải vây, người xung quanh cũng tò mò vây quanh.
Anh cũng tò mò đi qua, chắc là có ai lại bắt được cái gì hay ho rồi.
Vừa tiến lên anh đã nghe mọi người bàn tán về cá chim đuôi đỏ, còn nói to hơn hai con cá đầu hổ ai đó bắt được trước kia nhiều.
Diệp Diệu Đông hiểu ra, đây là sóng lại cuốn một con cá chim đuôi đỏ lên, anh nhón chân nhìn, đúng thật, mà cỡ cũng không nhỏ, không khác con Diệp Thành Hà bắt được lúc nãy bao nhiêu.
Liếc qua xong, anh lại lui ra, tự mình đi loanh quanh. Tò mò xem xong là được rồi, có thời gian rảnh vây quanh ở đây ghen tị, không bằng tự đi nhặt thêm chút hàng.
Xô nước cứ kêu leng keng, đây là tiếng anh ném hàng vào, hàng lớn không có, hàng nhỏ liên tục.
Từng con ốc mắt mèo ẩn trong cát, mắt không tinh không thể nào nhìn thấy, vừa hay anh có đôi mắt rất tinh.
Hôm nay không tính triều cường, nước triều chỉ rút xuống ba bốn chục mét là không động đậy nữa. Anh đi một vòng trên bãi biển, những thứ khác không nhặt được nhiều, chỉ riêng ốc mắt mèo đã nhặt được nửa xô. Anh hơi bất đắc dĩ lắc lắc xô nước, cảm thấy hôm nay đụng phải tổ ốc mắt mèo rồi, chỉ nhặt cái này thôi lưng cũng chưa thẳng lên được.
"Hehe, chú ba, cháu nhặt được nhiều ốc bùn lắm, nhưng cái này cháu phải đưa mẹ cháu, không cho chú được, cháu sợ ăn đòn." Diệp Thành Giang không biết từ đâu chui ra, xách một rổ ốc bùn còn đưa lên cho anh xem.
Diệp Diệu Đông đưa tay vào rổ của nó vớt một cái, tay dính nhớp nháp, sờ mấy cái trên tay vẫn còn cảm giác sạn sạn.
"Mấy con ốc bùn này không ăn được, bên trong toàn cát."
"AI2"
Diệp Thành Giang ngớ người, mấy con ốc bùn này nó vừa nhặt lâu lắm.
"Lát nữa lấy một ít nước biển mang về nuôi thử xem, không biết có thể nhả hết cát ra không."
"Không phải chứ? Vậy là cháu nhặt vô ích rồi."
"Gần như vậy, cha mẹ dẫn tụi bây ra đây à?"
"Cha tụi cháu đi rồi, mẹ dẫn tụi cháu ra đây. Chú Ba không biết đâu, anh Hải với Thành Hà bị đánh đau lắm, mông với bắp chân đều nổi vằn đỏ, trông đáng sợ lắm, giờ chỉ có thể nằm sấp thôi."
"Nên mới bảo bọn mày nghe lời, thật thà một chút."
"Biết rồi mà", nó uể oải, thất vọng nói: "Có vẻ ngày mai không xem được phim rồi."
"Ngày mai tao có thể phải đi thành phố với cha và chú của mày, cũng không rảnh dẫn bọn bây đi, bọn bây ngoan ngoãn một chút. Đợi tao về, nếu tâm trạng tốt, còn rảnh rỗi, có lẽ sẽ dẫn bọn bây đi một lần."
Coi như an ủi thân thể bị đánh và tâm hồn bị tổn thương của chúng.
Từng đứa đều mong chờ xem phim như vậy, Diệp Diệu Đông cũng muốn thỏa mãn mấy đứa nhỏ này, dù sau này lớn lên, chúng có thể tự kiếm tiền đi xem, môi trường rạp chiếu phim cũng tốt hơn, nhưng kỷ niệm tuổi thơ luôn khác biệt, đợi sau này cũng không còn cảm giác mong đợi khao khát như vậy nữa. Mắt Diệp Thành Giang lập tức sáng lên: "Thật ạ! Cảm ơn chú Ba, chú Ba tốt quá."
"Đi đi, nhặt gần đủ thì về thôi, hôm nay thủy triều chỉ rút đến thế này thôi."
Nhìn xuống dưới chân, trong nước biển tràn lên có một con tôm đang co rúm người vặn vẹo, anh thuận tay dùng kẹp gắp vào xô, rồi lại quay sang bên cạnh lượn lờ.
Phía đám đá ngầm là không qua được rồi, thủy triều chỉ rút một chút, xung quanh đá ngầm vẫn còn ngập nước, chỉ có thể xem ngày mai có rút thêm được chút nào không.
Anh đang quay qua quay lại thì nghe thấy mọi người xung quanh đang bàn tán xôn xao, nói hôm nay bến cảng không có ai, đám A Tài hôm nay không có ở nhà, không biết khi nào mới về.
"Các anh vừa đến bến cảng à?"
"Đóng cửa hết rồi..."
"Ôi chao, vậy hôm nay bến cảng không ai thu hàng, chúng ta phải làm sao đây? Tôi còn định bán mấy thứ vừa nhặt được lấy chút tiền bù vào chỉ tiêu gia đình."
"Đúng vậy, biết làm sao đây? Mỗi người chúng ta chỉ có chút hàng này, lại lung tung beng, chẳng lẽ còn phải dậy sớm tự mình ra chợ thị trấn bày quầy bán à? Mấy thứ lặt vặt thế này bán kiểu gì?"
"Sao đúng vào thời điểm này tất cả đều không có ở nhà? Chết ở đâu rồi không biết? Ba người còn đồng loạt đóng cửa?"
"Ôi chao, vậy con cá đuôi đỏ của anh tính sao đây? Mang đi đâu bán bây giờ? Con này của anh lại to thế này nữa."
Người đàn ông kia cũng lo lắng: "Con cá này nói quý hiếm cũng không hiếm lắm, nhưng kích cỡ lại không nhỏ, cũng bán được mười mấy hai chục, đây không phải ít tiên, sao đúng lúc này lại không có ai?"
"Giờ chợ cũng đóng cửa rồi, anh có thể chờ lát nữa mang ra bến cảng thị trấn xem có ai mua không? Cũng không biết mấy cái lêu nhỏ ở bến cảng ngày mai có mở cửa không nữa..... Diệp Diệu Đông nghe một lúc cũng biết, chắc A Tài sau khi rời khỏi nhà anh vào buổi sáng, ba người đã trực tiếp đi ra thành phố rồi.
Anh cả anh hai của anh đã đến vô ích, ngày mai chỉ có thể nhờ anh dẫn đi thôi.
Đột nhiên, anh nảy ra một ý, tiến lên cười nói với mấy người đang tụ tập lại với nhau: "Bến cảng không ai thu, hay là các anh bán hàng cho tôi? Trước đây bến cảng giá cả thế nào, tôi cũng sẽ thu của các anh với giá như vậy, cũng tiết kiệm cho các anh chút hàng ít cũng khó bán, lại còn phải chạy lên thị trấn."
Dù sao anh cũng phải dẫn anh cả và anh hai đến chợ thành phố một chuyến, thuận tiện mang theo ít hàng, tiện thể bán luôn, tập trung hàng hóa của bà con lại với nhau, chắc cũng khá đấy, tiện thể cũng giải quyết luôn khó khăn cho họ.
Mấy người đều ngạc nhiên nhìn anh: "Anh thu mua hàng à? Anh cũng định đi bến cảng thu mua hàng như họ sao?"
"Không, không...
Diệp Diệu Đông vội vàng xua tay, anh nào có sức lực vừa ra biển vừa thu mua hàng chứ, anh cũng đâu có đường dây nào, đâu thể bất kể bao nhiêu hàng cũng kéo hết ra chợ bán sỉ được, một tí hàng thì làm sao có lời? Mệt mỏi vậy, còn không bằng anh ra biển đánh cá.
Vừa rồi cũng nghĩ là sáng sớm đằng nào cũng phải đi chợ, tiện thể mang theo luôn, kiếm chút tiền xe cộ với tiền lẻ, dù sao hôm qua cũng đi một vòng chợ rồi, cũng nắm được tình hình giá cả các loại hàng hóa.
"Chẳng phải thấy mọi người đều chỉ có chút hàng, khó bán sao? Cho mọi người tiện thôi, tôi thu hết lại, rồi cùng đưa đến chợ từ từ bán, tiện thể kiếm chút tiền công vất vả."
"Chắc mọi người cũng nghe nói rồi, tôi vừa mới mua cái cửa hàng, đã vét sạch tiền nhà rồi, dù sao cũng phải tìm cách kiếm thêm chút tiền chứ? Không thì cuộc sống gia đình cũng sẽ thành vấn đề, mấy ngày nay lại còn chưa thể ra biển, trong lòng tôi cũng nóng ruột lắm."
Nói cũng hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể phản bác!
Diệp Diệu Đông cũng rất hài lòng với cái cớ hoàn hảo của mình, tiền lớn kiếm được rồi, tiền nhỏ cũng không thể coi thường, tích tiểu thành đại mà. Thu gom hàng hóa lẻ tẻ của dân làng lại, cũng đáng kể đấy, vừa đúng kiếm chút ngoài luông mời mấy đứa nhỏ đi xem phim.
Họ nhìn nhau một lúc, có người lại lo lắng hỏi: "Vậy có giống giá ở bên ngoài bến cảng không?"
"Tất nhiên rồi, tôi đã nói rồi, tôi cũng chỉ là tiện thể thôi, anh cả tôi trước đó cũng bắt được một con cá đuôi đỏ, cỡ gần giống con này, dù sao cũng đều là mang đi bán cả"
"Anh cả anh cũng bắt được một con à?"
"Ừ, mọi người xem có muốn bán cho tôi không? Nếu muốn thì bây giờ trực tiếp mang qua nhà tôi, tiện thể cũng nói với những người khác, đều có thể mang đến nhà tôi, nhà tôi ở ngay bên bãi cát kia, rất tiện."
Đằng nào cũng là một giá, thì bán cho ai chả là bán, trực tiếp bán cho anh, mọi người cũng đỡ phải đi, cũng khỏi phải mang chút hàng đi bày bán ở thị trấn, để lại tự ăn cũng tiếc.
Họ suy nghĩ một lúc rồi đều đồng ý.
"Vậy thì nhờ mọi người cũng nói với những người khác, bên bến cảng không thu hàng, hôm nay tôi có thể tạm thời giúp thu hộ."
"Được được."
Diệp Diệu Đông thấy họ quay đầu đi báo với bà con, cũng vội vàng về nhà, phải nói trước với A Thanh, bảo cô chuẩn bị sẵn tiền lẻ, anh cũng phải đi mượn mấy cái cân, tiện thể gọi cha anh cả anh hai cùng giúp một tay.
Lâm Tú Thanh ở nhà nghe xong cũng ngạc nhiên vô cùng!
"Anh cũng định kinh doanh thu mua hải sản à?"
"Làm sao được, anh đâu có đường dây này, người quen đều ở trong làng này cả, anh nghĩ là sẽ đi cùng anh cả anh hai ra thành phố, tiện thể mang theo thôi."
"Đừng lải nhải nữa, nhanh chuẩn bị thêm một ít tiền lẻ mấy hào mấy xu một đồng, anh đi mượn cân, có người đến cửa rồi, em cứ bảo họ đợi đã..."
"Ơ... đừng đợi ở cửa nhà mình, con Hắc Tử dạo này càng ngày càng hung dữ, qua cửa anh cả anh hai bên cạnh đợi đi." Diệp Diệu Đông vừa nói vừa chạy ra ngoài, giọng càng lúc càng xa.
"Biết rồi."
Lâm Tú Thanh cũng thấy anh đúng là chịu khó làm ăn thật, nhưng tiện thể kiếm được chút tiền cũng tốt, mới vừa tiêu 3000 tệ, cô đau lòng lắm, cũng hiếm khi anh có ý thức này, cũng không thấy phiền, nghĩ bụng thuận tiện kiếm thêm chút.
Tiền nhà họ vốn được khóa trong ngăn kéo, sau này càng ngày càng nhiều, cô bèn lựa tiền lẻ ra khóa vào tủ, trong ngăn kéo chỉ để giấy tờ quan trọng và tiền từ một đồng trở lên, còn có ngọc trai, hạt Mỹ Nhạc Châu các thứ.
Vừa đúng nhà có nhiều lọ hộp, cô bèn phân loại một xu hai xu năm xu, một hào hai hào ra từng loại bỏ vào lọ, đỡ phải chất đống trong ngăn kéo, nhìn loạn xạ, chật ních, lúc này vừa đúng lúc lấy ra dùng.
Cô cũng tiện thể lấy thêm một ít tờ một đồng bỏ vào túi, không biết bà con có bao nhiêu đồ để bán, dù sao có phòng bị cũng không sao, đỡ phải lúc đó tay chân luống cuống, cô cũng không có kinh nghiệm này.
Đợi cô ôm một đống lọ hộp ra cửa, Hắc Tử đã sủa được một lúc rồi, từng người xách xô đứng ở cửa sợ không dám vào, đang phân vân không biết có nên về nhà luôn cho xong hay không.
"Chó nhà hung quá, mọi người qua bãi đất trống bên cạnh đi, A Đông đi mượn cân, lát nữa sẽ vê ngay."
"Ừ được được, con chó này đáng sợ thật-"
"Cái bụng to thật, sắp đẻ rồi nhỉ? Khi nào đẻ cho tôi ãm một con về, hung dữ thế, vừa đúng nuôi một con trông cửa."
"Được được, phải xem lúc đó đẻ được mấy con đã." Lâm Tú Thanh hứa đại một tiếng, rồi đi qua bãi đất trống bên cạnh, tiện thể gọi anh cả anh hai ở nhà giúp cô khiêng hai cái bàn ra để lọ tiền lẻ. Diệp Diệu Đông một lát sau đã đạp xe về, anh cũng không đẩy xe vào nhà, trực tiếp dựng ở góc tường, trong sân đã có bốn năm người đang đợi rồi.
"Mọi người xếp hàng đi, chúng ta làm theo thứ tự trước sau, tôi về nhà lấy mấy cái rổ, lát nữa phân loại bỏ vào."
Người nhận được tin đến càng lúc càng đông, phần đông đều là đến xem náo nhiệt.
Đám Diệp Diệu Đông cũng từ lúc đầu cân chậm rì, đến lúc sau tay chân luống cuống, rồi đến sau đó đã có thể cân nhanh được rồi, dù sao mỗi người số lượng cũng không nhiều, chỉ là nhiều chủng loại thôi.
Còn Diệp Diệu Đông cân xong là bắt đầu báo số, thứ gì mấy cân, bao nhiêu tiền một cân, Lâm Tú Thanh thì ở đó tính tiền, tính xong cha Diệp đưa tiền, từ phải qua trái một mạch.
Hai người anh kia thì đứng bên cạnh nhìn, duy trì chút trật tự, tiện thể phụ giúp phân loại.
Cũng may mọi người đến lác đác, không chen chúc thành đống, chỉ là người đến xem náo nhiệt đông, người bán xong cũng không nỡ đi, nên mới thấy người đông.
Anh thu mua cái gì giá bao nhiêu đều nói thẳng ra, mọi người cũng đều nghe rõ ràng, cũng đều thấy rất công bằng, rất hài lòng.
Những người đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng đều thì thâm to nhỏ, đều đang bàn tán, không biết Diệp Diệu Đông có phải cũng định mở riêng một cửa hàng thu mua không?
Đoán anh có phải vừa đúng lúc bến cảng không có ai, thu hàng thử một chút? Rồi chở hàng ra cửa hàng của anh ở thành phố bán?
"Nghĩ nhiều quá, nghe nói cái cửa hàng của anh ấy còn chưa có hình dạng gì, còn chưa xây xong cơ."
"Gì? Chưa xây xong đã bỏ ra nhiều tiền vậy à? Anh ta có phải ngốc không vậy."
"Ai mà biết? Có thể là một năm nay phát tài nhiều quá, không có chỗ tiêu..." Diệp Diệu Đông cũng nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh của mọi người, anh đang bận, không rảnh nói chuyện.
Đợi bận rộn 2 tiếng, cũng không còn mấy ai đến nữa, người trong sân cũng vơi đi quá nửa, ai nấy cũng phải vê nhà nấu cơm.
Họ cũng dừng lại nghỉ ngơi.
Cha Diệp đi một vòng quanh mấy cái rổ, còn hơi bất ngờ: "Không ngờ hàng lẻ tẻ tập trung lại thế này, cũng khá ổn, bảy tám cái rổ đều chất gần đầy, ngay cả sò biển cũng đầy ắp một rổ."
Diệp Diệu Bằng cũng hơi ngạc nhiên: "Đúng vậy, trong tay mọi người đồ có thể bán được tiền chỉ có ba bốn cân, bốn năm cân, lẻ tẻ vậy, không ngờ gom lại phân loại xong, nhìn cũng khá nhiều."
"Đông Tử, thế này không chỉ kiếm được tiền xe đâu." Diệp Diệu Hoa có chút ghen tị nói.
Quả nhiên vẫn là Đông Tử đầu óc linh hoạt, tin anh mua cửa hàng chắc chắn sẽ không sai, lần này Diệp Diệu Hoa càng tin phục anh hơn, chị dâu hai cũng vậy.
Chỉ là nhờ anh đi cùng họ một chuyến ra thành phố, anh còn có thể thuận tiện kiếm thêm một khoản tiền, chắc chắn còn nhiều hơn con cá đuôi đỏ kia.
Diệp Diệu Đông cũng rất hài lòng, sức mạnh quần chúng cũng rất lớn, cũng đáng công anh bận rộn một hồi.
Mọi người gần như đã lùng sục hết bãi cát sau khi thủy triều rút, hàng có giá trị một chút, cơ bản đều tập trung ở đây cả.
Trong đó còn có mấy con cá hồng, cá vây vàng, cá vàng nhỏ các loại, có con còn khá đáng giá, chỉ là loài cá quá nhiều, rất lẻ tẻ.
Cua đá cũng đầy ắp một rổ, còn có đủ thứ lặt vặt khác.
"Tàm tạm, kiếm thêm chút ít, chúng ta vẫn nên đi vào ban đêm đi, vừa đúng kịp chợ sáng, tiện thể các anh cũng có thể cảm nhận chút không khí náo nhiệt của chợ sáng."
"Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận