Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 706: Mua thêm một cái nữa

Chương 706: Mua thêm một cái nữaChương 706: Mua thêm một cái nữa
Trong chợ người qua kẻ lại nhiều như vậy, bây giờ không phải lúc tính sổ.
"Trước tiên bán mấy thứ mang đến đi đã."
Chỉ có Diệp Diệu Bằng có một con cá đuôi đỏ, ở nhà đã cân sẵn rồi, 26 cân 8 lạng, bây giờ trực tiếp bỏ vào hàng của Diệp Diệu Đông bán luôn là được, đến lúc bán xong rồi tính tiền cho anh ấy.
Chỉ có điều lần này hàng Diệp Diệu Đông mang đến khá lẻ tẻ, mỗi loại số lượng đều không nhiều, đặc biệt là cá, đủ loại lặt vặt một đống, thế này khó bán.
Người ta nhập hàng thường là cùng một loại bán sỉ bao nhiêu cân, số lượng ít của anh thế này, thực sự chỉ thích hợp mấy người bán lẻ lấy một ít đem đi bán lẻ.
Nên lần này anh bán cũng khá lâu, nửa ngày trời mãi không bán hết, đợi đến gần sáng anh mới lục tục bán sạch hàng, đúng là toàn người bán lẻ lấy cái này một ít, cái kia một ít, nhưng vẫn còn một ít cá ướp đầu to, cá vàng nhỏ chưa bán hết.
Anh cũng không định bán nữa, dù sao cộng lại cũng chỉ hai ba cân, trời đã sáng rồi, đợi thêm nữa cũng lãng phí thời gian, mang về nhà nấu cho mấy đứa nhỏ ăn là được.
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa cũng rảnh rỗi, lại vô cùng tò mò, đi vòng quanh chợ hết vòng này đến vòng khác.
Bên tai là tiếng ồn ào huyên náo đỉnh tai nhức óc, không làm giảm sự nhiệt tình của họ, chỉ khiến họ hưng phấn, ngoài đi chợ phiên, họ chưa từng thấy chợ đông người như vậy.
Họ hỏi giá cả của mọi thứ hàng hóa mà họ thấy. Đến khi Diệp Diệu Đông gần như bán hết hàng, họ mới lưu luyến quay lại.
"Chợ này đông người thật, người đến rồi đi, đến rồi đi, chen chúc không thể chen nổi..."
"Anh thấy ở quầy giao dịch cũng có rất nhiều người xếp hàng, ai cũng muốn mua hải sản, phía sau vẫn liên tục có người mang hải sản vào..." Diệp Diệu Đông có kinh nghiệm nói: "Thời điểm này là như vậy, 3-4 giờ là lúc đông người nhất, ai cũng vội đi chợ sớm. Trước đây người ta có tiền cũng không mua được đồ, bây giờ chính là lúc họ bù đắp, người thành phố không sợ đồ đắt, chỉ sợ không mua được. Bây giờ cái gì cũng có người muốn mua về nếm thử, không sợ không có người mua.”
"Đúng là như vậy, bây giờ ngoài đồ của hợp tác xã và đơn vị quốc doanh, phần lớn không cần tem phiếu nữa, ai cũng mua hăng say."
Sau khi tận mắt chứng kiến chợ chen chúc đông đúc, hai anh em càng thêm tin tưởng vào việc mua cửa hàng ở chợ bán sỉ.
"Đi thôi, đến quầy giao dịch đi, xong việc sớm để về sớm."
"Được, được."
Khi họ đến, quầy giao dịch đang là lúc đông người nhất, người giám sát cũng chưa đến. Diệp Diệu Đông dẫn họ tiếp tục ra ngoài cửa dạo một vòng.
Bên ngoài trời vừa sáng, sương mù mịt mờ, không khí ẩm ướt, cho người ta cảm giác như sắp mưa. Cửa lêu tạm bợ khắp nơi cũng chen chúc đông người, hàng hóa chất đống, các loại xe kéo đang mời chào làm ăn, tiếng người ồn ào, không thua gì sự náo nhiệt bên trong chợ.
Hai anh em lại cảm thấy mới mẻ, cửa này náo nhiệt không thua gì chợ phiên.
Họ lại bắt đầu dạo quanh các quầy hàng nhỏ bên ngoài chợ, bên ngoài này bán đủ thứ, không chỉ hải sản. Diệp Diệu Đông thấy hôm nay còn có người bán xoài to và hạt dẻ, cùng một số thứ khác.
Nghĩ đến lần trước bọn trẻ ở nhà hỏi anh có mang gì vê cho chúng không, dù sao lần này tiện kiếm được mấy chục, anh mua 5 quả xoài to, 4 cân hạt dẻ, định chia một nửa mang đến nhà A Quang cho em gái ăn, phụ nữ mang thai nên ăn nhiều thứ tốt.
Dạo đến khi trời hoàn toàn sáng, người ở cửa vẫn đông, Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa chẳng nỡ mua gì, ngay cả bánh bao cũng không nỡ mua một cái, chỉ lấy trứng gà trong túi ra, ngồi xổm ở góc ăn với nước trà.
Diệp Diệu Đông cắn bánh bao thịt trên tay sợ mùi thơm bay đến họ, nên đi sang bên cạnh ăn.
Nếu họ không ra ngoài, ở trong chợ, anh sẽ mua giúp họ. Đã ra ngoài dạo rồi mà còn tiếc không mua bữa sáng ăn, tiết kiệm vậy, thật ngoài dự đoán của anh.
Khi họ ăn xong và vào lại chợ, bên ngoài cũng đổ mưa rào ào ạt, tiểu thương không chỗ trú, chỉ có thể dầm mưa đẩy xe chạy, hoặc gánh vội vào trong chợ trú mưa, việc làm ăn của xe kéo cũng khá lên.
Ba anh em đến mua cửa hàng, phát hiện đã có hai người đang đợi ở đó.
Diệp Diệu Đông vốn định đợi hai anh mua xong, ra ngoài rồi mình lại tìm cớ vào mua, nhưng nghe nói chỉ còn 5-6 cửa hàng cuối cùng, bán hết phải đợi vài tháng nữa mới có đợt cửa hàng thứ hai được bán ra.
Lúc đó số lượng không nhiều bằng đợt đầu tiên, mà giá còn tăng, có thể tăng thẳng 500-1000. bảo họ mua thì phải trân trọng.
Thế này sao được, lần này không mua, qua vài tháng giá tăng ngay 1000.
Diệp Diệu Hoa kích động, cảm thấy đã kiếm được tiền, đợi họ mua xong giá lập tức tăng.
Diệp Diệu Bằng vốn chưa quá kiên quyết, giờ cũng hưng phấn, mua sớm là kiếm sớm!
Hai anh em tự động lờ đi 500, chỉ nghĩ đến mức tăng giá cao nhất là 1000.
Diệp Diệu Đông cũng vội xếp hàng sau hai anh, cái này phải tranh thủ mua sớm, nếu đợi họ ra ngoài rồi mình lén chạy vào mua, không chừng hết mất.
Hai anh em Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa thấy A Đông đột nhiên đứng sau lưng họ, ban đầu cũng không nghĩ nhiều. Nhưng đợi đến khi cả hai ký xong, nộp xong tiền, phát hiện không biết từ lúc nào, tay anh đã cầm một xấp tiền lớn, cũng nói mình muốn mua.
Hai anh em lập tức trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn anh.
"Đông tử? Em không phải đã mua rồi sao?"
"Đúng vậy, em còn mua nữa à?” Diệp Diệu Đông cười lộ hàm răng trắng, cười với họ và người giám sát: "Đâu có quy định một người không được mua hai cái chứ?"
Người giám sát cũng cười giơ ngón cái với anh: "Chàng trai trẻ có mắt nhìn! Đã mua một cái trước đó rồi à?"
"Đúng vậy, sáng hôm trước mua một cái, về nhà suy nghĩ, thấy cơ hội hiếm có, chợ mới của chúng ta sau này sẽ tiền đồ tốt, qua cơ hội này không còn cửa hàng nào nữa. Không chỉ đợt thứ hai cửa hàng ít, mà còn tăng giá nữa. Tôi sợ quá nên lập tức móc tiền xếp hàng, vốn còn đang do dự."
"Đúng là vậy, lại đây lại đây, đăng ký cho cậu một cái, cậu là người duy nhất mua hai cái một lúc, có dũng khí, có tâm nhìn, lại là người trẻ quả quyết. Chợ mới quảng cáo bằng loa hôm trước, hơn 30 cửa hàng chỉ trong hai ngày đã gần bán hết, không biết hot đến mức nào."
Nói xong anh ta còn hô to với mấy người đang do dự ở cửa: "Chỉ còn một cửa hàng cuối cùng, bán hết là hết, có người còn mua hai cái, ai muốn thì nhanh vào đi."
Thế là hai người còn đang do dự lập tức chen nhau, kéo lê nhau nói mình đến trước...
Diệp Diệu Đông vội đưa tiên, bảo anh ta đăng ký cho mình trước, tránh lộn xộn.
Đợi anh cất hóa đơn và hợp đồng xong, hai người kia đã chửi bới đánh nhau, anh cũng thở phào.
Hai anh em vẫn còn kinh ngạc trước sự quả quyết của anh, cũng giật mình trước sự dày dạn của anh, lại không chút do dự bỏ ra một khoản tiền lớn mua hai cửa hàng.
Đợi anh ký xong đi qua, hai người đều kéo anh hỏi gấp: "Đông tử, sao lại mua thêm một cái? Tiền nhiều quá à..."
"Sao đột nhiên lại mua thêm một cái? Hôm qua không nghe em nói..."
Hai anh em mua một cái còn đang do dự, tiếc tiền, không ngờ anh lại mua một lúc hai cái, cũng không xót chút nào.
Đây là 6000 tệ, mà mới một năm, anh đã tích cóp được nhiều tiên như vậy rồi? Thật khiến người ta giật mình.
Nhưng hai người nghĩ lại anh gặp được mấy lần cá lớn, đầu bán được một khoản tiên lớn, nghĩ anh có nhiều tiền như vậy, hình như cũng bình thường.
Trên báo đăng nuôi lợn một năm cũng kiếm được hộ vạn tệ mà.
Diệp Diệu Đông lý sự nói: "Anh không nghe anh ta nói sắp tăng giá rồi à, chắc chắn phải mua nhanh chứ, mua rồi lúc đó không muốn, bán đi chẳng phải lãi mấy trăm mấy nghìn sao?"
Vốn dĩ anh cũng không định để anh cả anh hai biết anh mua thêm một cái, nhưng ai bảo cửa hàng sắp hết, anh cũng không thể giấu diếm, chỉ có thể mua gấp.
"Nói thì nói vậy, nhưng đây còn chưa thấy cửa hàng, mà tiền bỏ ra cũng quá nhiều, ai biết sau này thế nào? Sao em nóng ruột vậy?"
Diệp Diệu Bằng vẫn thấy không thể tin nổi, Đông tử mua quả quyết quá vậy? Có tiền cũng không phải tiêu kiểu này, nghĩ mà anh ấy thấy đau lòng, nếu là anh ấy chắc chắn không nỡ mua hai cái một lúc, một cái đã đủ khiến anh ấy đắn đo rồi.
"Ra tay trước chiếm lợi thế, các anh cũng đừng lo sau này thế nào, đã mua rồi thì nghĩ tốt một chút, dù sao cũng là cửa hàng trong thành phố. Với lại em có hai đứa con trai, không phải mỗi đứa một cái sao, không thì chỉ một cửa hàng, sau này hai đứa chia thế nào? Lại đánh nhau mất."
"Cũng không cần mua hai cái, mỗi đứa chia nửa cái cũng được mà, đây là 6000 tệ đấy..."
Tuy không phải tiền của mình, nhưng Diệp Diệu Hoa cũng xót thay anh, nhưng trong lòng cũng thêm phần mừng rỡ, may mà đã mua.
Đông tử còn mua tới hai cái, bọn họ mua một cái tính là gì?
Hơn nữa, vận may của anh quả nhiên tốt, mới một năm mà Đông tử đã tích cóp được nhiều của cải như vậy, sau này nghe theo anh, đi theo anh, chắc chắn không sai.
Trong lòng Diệp Diệu Hoa không khỏi thêm vài phần kiên định, sau này Đông tử bảo anh ấy làm gì, anh ấy sẽ làm nấy! Chắc chắn không sail Người thật thà đôi khi suy nghĩ đơn giản hơn người nửa thông minh nửa ngu ngốc, một mạch đi thẳng đến cùng.
Diệp Diệu Bằng cũng nghĩ vậy trong lòng, Đông tử mua tới hai cái, vậy anh ấy mua một cái cũng không tính là gì. Hơn nữa vừa mua xong đã tăng giá, nghĩ mà trong lòng cũng hơi vui, thấy mua đúng, không còn do dự như trước nữa.
"Đây không phải chỉ cần nộp 500 tệ là được sao? Đâu có lập tức nộp hết tiền, đợi cuối năm hãng hay, còn hơn nửa năm nữa, chúng ta cố gắng kiếm nhiều tiền hơn chút. Chỉ cần chăm chỉ, tiền kiếm được sẽ ngày càng nhiều."
Sao anh nói nghe nhẹ nhàng vậy? Hai người đều có chút ảo giác, cứ như đến cuối năm tiền của họ cũng đủ rồi.
"A Thanh biết rồi phải không?"
"Chắc chắn rồi, không thì tiền đâu ra?"
"Ồ ồ, vậy hai vợ chồng bàn bạc rồi là tốt, hy vọng sau này cửa hàng kiếm được nhiều tiền."
Cha già quản không nổi anh, vợ cũng thuận theo anh, thì họ làm anh em có thể nói gì?
Hơn nữa anh còn mua thêm một cửa hàng nữa, coi như lại cho họ thêm một liều an tâm, chắc chắn không sai được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận