Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 132: Trêu chọc vợ(2)

Chương 132: Trêu chọc vợ(2)Chương 132: Trêu chọc vợ(2)
"Hôm nay anh đã giúp em buôn bán lời bốn mươi đồng rồi, có phải em nên bày tỏ một chút gì với anh không?”
Hai tay Lâm Tú Thanh chống lấy vai của Diệp Diệu Đông, hung dữ lườm anh: "Không phải do em phát hiện ra à?"
"Anh đây cũng góp sức mà! Hơn nữa cua là do anh bắt, cá vược cũng là anh bắt!"
Tức chết mất!
Diệp Diệu Đông cười híp mắt nhìn dáng vẻ trợn tròn mắt của cô, sau đó xoay đầu, đưa gò má hướng về phía trước, thúc giục: "Em nhanh lên một chút, nhanh bày tỏ với anh đi rồi anh thả em ra ngoài nấu cơm, nếu không... Đợi lát nữa hai đứa con trai chạy vào nhìn thấy thì lại đi rêu rao bậy bạ đấy!"
Vợ của mình, còn không thể đùa giỡn mấy câu sao? Trông thấy biểu cảm phong phú của cô, anh cũng rất vui vẻ.
Làm sao Lâm Tú Thanh chịu để cho anh được như ý chứ?
Cô giơ tay ấn lên mặt anh, dùng sức áp vào chiếc gối bên cạnh, sau đó xoay người cưỡi lên người Diệp Diệu Đông.
Diệp Diệu Đông kêu lên đau đớn, bóp lấy eo của Lâm Tú Thanh không cho cô chạy thoát, anh nhỏ giọng nói: "Thì ra em thích kiểu như vậy..."
Gương mặt Lâm Tú Thanh thoáng chốc đỏ lên, phỉ nhổ anh một cái rồi nhanh chóng xoay người xuống đất, dùng năm ngón tay chải lại tóc rồi chạy ra ngoài.
Diệp Diệu Đông thì thản nhiên nằm gác chân, dùng tay gối sau đầu ngâm nga hát, nếu không phải anh muốn thả tay ra thì cô có thể chạy được không chứ?
Cha của anh đi càng chắn gió lái thuyền rồi, không biết tối nay có phải ra khơi hay không, Diệp Diệu Đông định nằm nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Kết quả vừa mới ngủ thì dã bị vợ đánh thức: "Mấy người bạn của anh đến tìm kìa."
Anh vờ ngái ngủ lầm bầm: "Em chịu để cho bọn nó đến gọi annh à? Không phai lúc trước còn muốn anh ở nhà sao?"
Lâm Tú Thanh tức giận nói: "Thế thì để em ra nói thẳng với bọn họ là anh không có ở nhà nhá."
Nếu không phải thấy gần đây mấy người bạn của anh làm được chút chuyện lớn, lại thường hay đi sang chỗ nhà bên kia giúp đỡ vài việc thì cô mới không thèm gọi anh dậy đâu, chắc chắn sẽ nói với bọn họ Diệp Diệu Đông không có ở nhà.
Diệp Diệu Đông kéo cô lại: "Ấy đừng, anh dậy đây, anh đi ra xem có phải bọn nó tìm anh có chuyện gì hay không?”
"Thôi đi! Mấy người các anh ở cùng nhau nếu không đánh bài thì lại là chơi bời, còn có thể làm ra trò trống phát tài gì chứ?"
"Ai nói không có, em quên là mấy hôm trước đã chia cho em bốn trăm đồng rồi à? Nói không chừng lại có chuyện gì tốt ấy chứ!"
"Đó là ăn may thôi, rời bến vừa hay gặp được."
"Vậy thì cũng là một khoản phát tài còn gì nữa?"
Lâm Tú Thanh cũng không so đo với anh, ngược lại cách giờ cơm cũng không bao lâu nữa, trong túi anh cũng không có tiền: "Về sớm một chút để ăn cơm."
"ừ"
Anh thắt chặt lại lưng quần rồi vội vã đi ra ngoài, phía sau mẹ anh đã càm ràm: "Đã bốn giờ rồi, sắp đến giờ cơm tối rồi mà cũng không yên, còn muốn chạy ra ngoài..."
Ở cửa, đám bọn A Quang, Tiểu Tiểu đang đứng không ra đừng ngồi không ra ngồi đợi ở đó.
"Tìm tao có chuyện gì vậy, tao đang ngủ."
A Quang sờ cằm, đi vòng quanh người Diệp Diệu Đông một vòng, làm cho anh ta có chút bất ngờ.
"Mày làm gì thế?"
"Tao nghe nói ban chiều mày đã thi triển sức mạnh thần kỳ cứu cháu trai của bí thư Trân cho nên bọn tao qua đây chiêm ngưỡng một cái."
"Phải mất phí đấy, nhìn một cái hai hào."
"Tao nhổ vào, mày tưởng mày là minh tinh à."
Tiểu Tiểu ở bên cạnh cười nói: "Đi thôi, đã bốn giờ rồi, đừng câu giờ nữa."
Diệp Diệu Đông ngơ ngác bị lôi kéo đi: "Bọn mày còn chưa nói cho tao biết là đi đâu đấy?"
"Mày có đi câu lươn không?”
"Mày điên à, hai hôm trước bão mưa trút xối xả, nước trong ruộng dâng lên thì câu mắt à, còn chả nhìn thấy hang ở đâu!"
Đi chuyến này không phải đang lãng phí thời gian hay sao? Còn không bằng ngủ ở nhà, mấy thằng đần này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận