Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 95: Thuyền đầy sò ốc(1)

Chương 95: Thuyền đầy sò ốc(1)Chương 95: Thuyền đầy sò ốc(1)
"Thị lực của tôi tốt. Một số con cua dính đầy bùn và ẩn náu trong các bãi bùn, suýt nữa tôi đã bỏ sót chúng." Anh thừa nhận bản thân quả thực may mắn, nhưng một phần cũng là nhờ vào kinh nghiệm của anh.
"Vốn dĩ bắt được cua xanh tôi rất vui vẻ, nhưng sự so sánh này trực tiếp làm giảm sự vui vẻ của tôi, gặp sư phụ rồi." A Chính lắc đầu, ủ rũ nói.
"Không sao, thủy triều còn chưa lên, chúng ta đi dạo một vòng bãi bùn lần nữa đi. Này, Mập và A Quang đâu?”
Tiểu Tiểu chỉ về phía bờ cát bên cạnh bãi đá ngầm: "Kìa, Mập đang ngủ trưa ở đó."
Diệp Diệu Đông nghiêng người nhìn về hướng ngón tay của anh ta, anh nhìn thấy Mập nằm trên bờ cát, hai tay chắp sau đầu, dùng mũ che mặt.
"Chết tiệt, vậy cũng ngủ được? Cậu ta là heo à?"
"Cậu ta không phải heo sao?"
Không còn gì để nói.
Dưới ánh nắng chói chang như vậy, trời có thể dùng làm chăn, đất có thể dùng làm giường, thật sự phục anh tai
"A Quang đi nhặt bào ngư nhỏ rồi. Cậu ta cảm thấy bào ngư trên bãi đá ngâm phù hợp với cậu ta hơn!"
"Ồ!" Anh cũng nhìn thấy một bóng người đang thò mông ra ngoài trên bãi đá ngầm: "Vậy các cậu tiếp tục tìm đi, phải một lúc nữa thủy triều mới lên, tôi đi nghỉ ngơi một lát"
Nói xong, anh đi về phía bãi bùn lúc trước anh bắt được rết biển, ở đó còn nửa thùng rết biển anh bắt được lúc nãy, có thể nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục bắt.
Thứ này tuy nhìn có vẻ hơi ghê tởm nhưng lại cực kỳ ngon đối với những người sành ăn.
Trên bãi biển ở thôn của bọn họ không có thứ này, nhân lúc trước khi nước biển dâng cao, anh có thể tiếp tục đào lỗ bắt thêm một ít, không biết bến tàu chỗ bọn họ có muốn thu mua thứ này hay không.
Không thu mua cũng không sao, chỉ cần không giết chết, có thể thả được hai ba ngày, trong nhà anh có nhiều người, có lẽ không để được quá ba ngày, cùng lắm hai ngày là diệt sạch.
Những con rết biển này con lớn thì dài khoảng 20 —- 30 cm, con nhỏ chỉ khoảng vài cm, lần lượt bị anh đào bắt ra.
"Cậu còn bắt ở đây? Không thấy ghê sao."
Diệp Diệu Đông nghe tiếng liền biết là A Quang, anh không ngẩng đầu nói: "Bắt một lúc thì cũng được, không phải là rết biển thôi sao, cũng không phải chưa từng thấy."
"Bắt nhiều như vậy phải bán lấy tiền sao? Hay là giữ lại ăn?"
"Xem chỗ A Tài có thu mua không, dù sao ở bến tàu của chúng ta cũng không có thứ này, không thu mua thì giữ lại ăn."
A Quang nhìn giỏ tre bên cạnh: "Còn có cua xanh, cũng khá lớn, thu hoạch không tệ, miễn cưỡng kiếm được tiền công ngày hôm nay rồi."
"Nói ra cậu sẽ ghen ty chết, ông đây bắt được bảy con, hai con cái bảy con đực, đều có rất nhiều thịt." Diệp Diệu Đông có hơi đắc ý, anh cũng không ngờ hòn đảo biệt lập này lại có sản vật phong phú như vậy.
"Cái gì? Bảy con? Cậu có vận may quái quỷ gì vậy?"
A Quang trợn mắt không thể tin được, lắc chiếc giỏ tre, quả nhiên nhìn thấy mấy cái càng lớn ở bên dưới.
"A Chính và Trần Uy cũng bắt được một con. Cậu có muốn đi dạo lại một vòng không, thủy triều còn chưa lên đâu."
"Đi, đi ngay bây giờ, cậu nói cho tôi biết ở đâu mới bắt được!"
Diệp Diệu Đông chỉ chỗ cho anh ta, trấn an: "Nơi đó, nhưng tôi đều đã lướt qua rồi, cậu có thể đi xa một chút, chỗ đó tôi chưa đi qua."
"Đã biết." A Quang hưng phấn chạy về hướng anh chỉ, thủy triều chỉ vừa bắt đầu dâng lên, sẽ nhanh chóng lên cao, huống chỉ hôm nay là mùng một, hôm nay mực nước cũng không rút xuống quá thấp.
Diệp Diệu Đông không ngờ rằng anh chỉ gợi ý qua mà A Quang đã thu hoạch được hai con cua xanh, trong đó có một con rất lớn, lớn hơn con lớn nhất của anh một chút.
Khi trở về, những người khác cũng vô cùng hâm mộ.
Tiểu Tiểu nói đùa: "Sư phụ Đông Tử, một lúc nào đó xin cậu hay chỉ điểm cho tôi."
"Đúng vậy, sớm biết như vậy vừa nãy tôi đã hỏi cậu rồi, nói không chừng cũng bắt được hai con!" Ruột gan A Chính xanh mét, trước đó anh ta còn trò chuyện với Đông Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận