Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 184: Bản chất của đàn ông là mê chơi(2)

Chương 184: Bản chất của đàn ông là mê chơi(2)Chương 184: Bản chất của đàn ông là mê chơi(2)
Trên cánh đồng mùa hạ, gió chiều thổi đến còn mang theo mùi bùn đất tươi mát, cánh đồng xung quanh tràn ngập tiếng ếch kêu, không có tiếng động ồn ào trong thành phố, trên đường chỉ còn lại tiếng nói cười và nô đùa của bọn họ.
Cả bọn đi đến bờ sông, cởi dây thừng buộc vào tảng đá và từ từ kéo lồng lên.
Hai chiếc đèn pin đồng thời rọi vào cái lồng, khi nó từ từ trồi lên, mọi người cũng nhìn thấy vài con tôm càng đang bò dưới lồng, thỉnh thoảng lại có mấy con bò lên. Diệp Diệu Đông rất vui mừng, anh biết chắc chắn trong sông sẽ có tôm càng mà.
Chờ đến khi kéo toàn bộ lồng lên, dưới đất lồng có rất nhiều tôm càng, cá chạch, còn có cá con.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, không ngờ chỉ mới thả lồng một lát mà đã thu hoạch được nhiều như thế.
"Chúng ta không mang theo gì đựng hết, thả xuống trước đi. Thả một đêm, chờ ngày mai sẽ có nhiều hơn, mới qua một đêm cũng không chết được đâu."
Cái bao tải lấy đi trước đó đã đựng ve sầu khỉ rồi, dù sao lúc này lấy tôm cá về thì ngày mai cũng mới nấu.
A Quang cũng kéo cái lồng khác lên xem, hào hứng nói: "Ngày mai tôi cũng dậy sớm đến thu lồng, bên đây nhiều tôm càng lắm, kích cỡ còn không nhỏ."
"Cậu dậy được thì đến, dù sao gần đây tôi cũng phải dậy sớm."
"Được rồi, vậy chúng ta về thôi."
Sau khi thả lồng về chỗ cũ, cả bọn lại kéo nhau trở vê.
Đi một chuyến, dù gì cũng không tay không mà về. Nhà A Quang rất gần cửa thôn, tất cả mọi người đều đến nhà anh ta trước, nhà anh ta không có người lớn nên đến nhà anh ta chia ra rồi mọi người lại cầm một ít về nhà.
Diệp Diệu Đông chờ bọn họ lấy hết mới đổ cho A Quang, sau đó lắc lư kiểm tra số lượng còn sót lại dưới đáy bao, thấy cũng đủ rồi thì thôi. "Lấy thêm đi, để dành ngày mai nhắm rượu. Nhà tôi cũng không có mấy người, hai đứa em gái của tôi cũng không ăn món, nhà cậu nhiều người mà."
"Vậy cũng được, nhà tôi thật sự có rất nhiều người!" Anh cũng không khách sáo với A Quang.
Chờ đến khi anh lọ mọ về nhà thì trong phòng đã yên tĩnh, anh rón rén khóa cửa lại, cột chặt bao tải trên đống củi cạnh bếp đất, ngày mai mẹ anh nhìn thấy, đương nhiên sẽ giải quyết.
Sợ đánh thức vợ con nên anh không về phòng lấy quần áo mà đi thẳng ra sân sau, cởi hết chỉ mặc quần đùi rồi bắt đầu tắm gội, sau đó mới vào nhà lấy khăn lau mình.
Lâm Tú Thanh vẫn chưa ngủ, cô nghe thấy tiếng gài chốt cửa bên ngoài là lập tức ngồi dậy, kết quả là chờ rất lâu mới thấy cửa phòng bị mở ra.
"Chẳng phải đã nói ra bờ sông thả lồng hả? Sao muộn thế mới về?"
"Tiện đường đi bắt ve sâu khỉ, lấy vê một ít, ngày mai nhờ mẹ chiên ăn."
"Thả lồng dưới sông một đêm sẽ không mất chứ?"
"Không đâu, sáng sớm mai anh đi thu lồng. Có phải em lo lắng chuyện này nên mới không ngủ được không?"
"Không có, em vừa dỗ hai con ngủ được một lát, chuẩn bị ngủ đây."
Diệp Diệu Đông thay quần đùi sạch sẽ rồi đi đến bên giường, đặt hai tay lên ván giường, nghiêng người áp trán vào trán cô: "Anh không về nên em không ngủ được đúng không?”
"Nhảm nhí, anh không về càng tốt, giường rộng rãi, ngủ cũng không chật chội." Cô nhấc mông ra sau định nằm xuống thì bị anh hôn lén.
"Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo! Nếu anh không về, chắc chắn em sẽ khóc!"
Lâm Tú Thanh lườm anh rồi nằm xuống.
Tâm trạng của Diệp Diệu Đông rất tốt, ban ngày làm việc cực khổ, buổi tối có thể ra ngoài chơi đùa với bạn bè, về nhà lại trêu ghẹo vợ yêu khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận