Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1162: Câu dẫn (length: 11716)

Diệp Diệu Đông thật không biết nói gì cho phải, chuyện này hắn cũng không phải người trong cuộc rõ ràng, về sản xuất thì hắn lại không hiểu rõ.
"Vậy thì đợi ta hai ngày nữa rồi mình gặp mặt bàn nhé? Với lại, nếu thật sự muốn ta đầu tư thì chúng ta phải lập hợp đồng, theo kim ngạch đầu tư và phần kỹ thuật cổ phần, sau đó làm sổ sách cũng phải mời kế toán chuyên môn ký sổ..."
Hắn nói một tràng, Phương Kinh Phúc ở đầu dây bên kia đáp lời, "Chắc chắn rồi, đã muốn làm thì phải làm cho đàng hoàng, ta tính một thời gian nữa xem có nên đi đăng ký công ty không, nộp thuế má đàng hoàng, dù sao ta cũng không sợ bị kiểm tra..."
"Được, vậy đợi khi nào ta qua đó chúng ta sẽ trao đổi trực tiếp, mà lúc ta qua đó, ta về phải mang một ít bật lửa về, ít nhất 5000 cái trở lên, đợt gần nhất, ngươi có thể lấy ra được không?"
"Anh bạn, cậu không phải làm khó ta đấy chứ? Hàng ta giao còn không kịp, làm sao có thể cho cậu nhiều như vậy, nhiều nhất là 2000 cái. 2000 cái lần trước cậu đã bán hết rồi á? Nhanh vậy sao? Đừng nói là bán đổ bán tháo đó nha? Cậu bán bao nhiêu tiền? Tôi nói cho cậu biết, tuy hơi thô nhưng với giá thị trường bây giờ, ít nhất phải bán được bảy, tám, chín tệ một cái, anh tôi đang cải tiến, định làm cho tinh xảo hơn, bán đắt hơn, đến lúc đó..."
"Thôi thôi thôi... Cậu đừng có thao thao bất tuyệt, cậu nói xem ba bốn ngày nữa cậu có thể gom cho ta 5000 cái được không, được thì mai ta chạy thuyền qua liền."
"Anh bạn, vậy cậu phải đảm bảo có thể ứng trước 50 ngàn tệ, không thì ta không lấy ra được đâu. Vì nếu lấy cho cậu thì ta phải rút bớt từ chỗ người khác, sau đó phải đi đặt thêm vật liệu để bổ sung, rồi lại thuê thêm người, làm đêm không nghỉ mới bù lại được số hàng giao cho cậu."
"Ta lấy đâu ra 50 ngàn tệ, ta là một ngư dân, sao lại bắt ta ứng trước 50 ngàn?"
"Chẳng phải đợt hàng của cậu mới bán hết đó sao? Bán nhanh như vậy, chắc cũng kiếm được vài vạn tệ chứ hả? 50 ngàn tệ đâu có khó với cậu? Cậu chẳng phải bảo cậu vừa có cửa hàng vừa có nhà xưởng, thuyền bè cũng cả chục chiếc, tiếng tăm lừng lẫy khắp vùng sao?"
"Vậy thì tiền kiếm được cũng đâu có thể lúc nào cũng giữ trong tay, đều đã chuyển thành sản nghiệp hết rồi."
"Vậy... vậy ứng trước 30 ngàn đi? Để chúng ta gặp nhau bàn bạc, thuê người làm hợp đồng? Đến lúc đó giao hàng kỹ càng hơn? Tôi nói thật với cậu, tuyệt đối không thua lỗ được đâu, chỉ cần nghĩ tới việc vay nợ là tôi thấy khó chịu rồi. Thân thích bạn bè thì còn đỡ, chứ nghĩ tới việc nợ tiền ngân hàng là trong lòng lại bứt rứt, còn sợ bố mẹ bên kia không đồng ý nữa."
"Vậy 5000 cái cậu có thể nghĩ cách lấy ra được không? Nếu cậu lấy ra được, ta sẽ tìm cách xem có ứng trước đủ 30 ngàn tệ được không."
"Được được được, nếu có thể thỏa thuận, thì chắc chắn ta không thể để cậu ra về tay không được, nhất định sẽ có một đợt hàng để cậu mang về, sau đó cầm tiền ứng trước để mua thêm vật liệu."
Diệp Diệu Đông lập tức nở nụ cười, "Thật tốt tốt, vậy ta xem thời tiết, nếu mai thời tiết thuận lợi thì mai ta xuất phát, chúng ta gặp mặt nói chuyện."
Phương Kinh Phúc vui mừng khôn xiết, "Được, vậy khi nào cậu xuất phát thì gọi điện thoại cho ta nhé, dạo này ta cũng không có việc gì, ban ngày toàn nghiên cứu ở chỗ đó, canh điện thoại, ban đêm mới về xưởng, thay ca với anh ta. Khi nào tới, ta tiếp gió cho cậu... Anh em tốt, không uổng công quen biết cậu... Cậu yên tâm, ta chắc chắn đáng tin."
"Thôi thôi, cậu cứ chuẩn bị sẵn số lượng hàng ta cần đi đã, khi nào ta đến rồi chúng ta lại bàn. Ta cũng chưa chắc mai đi đâu, có thể ngày kia đi cũng nên, ta còn phải chuẩn bị một chút đặc sản mang đi cho lãnh đạo cảnh sát biển, toàn nhờ ông ta nâng đỡ nên ta mới làm được phó hội trưởng. Mặc dù giờ nhìn chức danh này cũng không có gì, nhưng dù sao cũng có chút danh phận, nói ra cũng hù dọa được người."
"Đúng rồi, dù sao cũng không vội, hai ngày nay cậu cứ sắp xếp, khi nào xuất phát thì gọi cho ta, tránh khi cậu tới ta lại không có ở xưởng."
"Ừ."
Diệp Diệu Đông nói vậy cũng là muốn bóng gió cho hắn biết, phía sau hắn có người.
Mặc kệ người ta có ý gì, thì thỉnh thoảng cũng nên nhắc qua, mình cũng không phải là một tên ngư dân không có bối cảnh, mà cũng có chỗ dựa, như vậy có thể tránh được chút phiền phức không cần thiết, coi như một sự nhắc nhở.
"Đi, ta cúp máy đây, về nhà chuẩn bị đồ."
"Được."
Cúp điện thoại xong Diệp Diệu Đông cũng không vội đi ngay, còn đứng tại chỗ suy nghĩ, hắn đang nghĩ, ném 30 ngàn vào thì chiếm được bao nhiêu cổ phần? Cũng không biết Phương Kinh Phúc đã đầu tư bao nhiêu tiền vào trước đó, chắc cũng có sổ sách chứ, đến lúc đó phải kiểm tra đối chiếu một chút.
Nhà xưởng này của hắn cũng chỉ mới được một hai tháng, tiền đầu tư ban đầu chắc không nhiều, nếu có lên thì cũng là gần đây thôi, dù sao một sản phẩm từ nghiên cứu phát triển đến khi ra thị trường, rồi đến khi thị trường có phản hồi đều cần có một quá trình.
Bây giờ mới là lúc thực sự đổ tiền vào, lúc đầu chắc hai anh em đều không có nhiều tiền, chắc cũng nhờ bố mẹ hỗ trợ, nhưng chắc cũng chỉ được vài vạn thôi, cho nên bây giờ cần phải đổ nhiều tiền vào, hắn mới sứt đầu mẻ trán, phải tự tìm cách xoay xở.
Nếu hắn đổ vào 30 ngàn tệ thì khoản tiền này sẽ là khoản tiền lớn rót vào xưởng, sẽ lập tức giảm bớt được khó khăn về tài chính, không còn lo thiếu tiền đặt cọc nguyên vật liệu nữa.
Vậy nên phần cổ phần của hắn cũng không thể ít quá, mà cũng không thể nhiều quá... Còn việc chiếm bao nhiêu thì phải bàn bạc.
Hắn suy nghĩ một hồi, sau khi vạch ra mạch suy nghĩ đại khái, mới đi trả tiền điện thoại rồi về nhà.
Việc xin vợ một khoản tiền lớn như vậy cũng là một trận chiến ác liệt, hắn đi cả đường đều nghĩ xem về nhà sẽ phải thuyết phục như thế nào, đến mức đi trên đường cũng không chú ý gì cả, người ta chào hỏi hắn, gọi hắn là Diệp hội trưởng, hắn cũng không để ý, cũng có thể là vì cái danh xưng này còn chưa quen tai.
Cho đến khi đi trên con đường nhỏ, có một người phụ nữ đâm vào ngực hắn, làm hắn trượt chân, loạng choạng ngã xuống đất, ý thức của hắn mới hoàn hồn, mới nhìn thấy người phụ nữ đang đè lên mình.
"Ui da, A Đông, anh đi đường nghĩ gì vậy? Làm ngã chết tôi rồi... Ui da... Đau chết mất."
Diệp Diệu Đông run rẩy một chút, phía trước ngực hắn vẫn còn đang bị hai ụ bánh bao mềm mại cọ tới cọ lui, mẹ ơi, lấy đâu ra cái kiểu quyến rũ thế này?
Hắn cúi đầu nhìn xuống, mặt lộ vẻ ghét bỏ, "Chị à, chị có thể đứng lên được không, chị đè lên tôi rồi!"
"Anh gọi ai là chị đấy, tôi mới hơn 20 tuổi..."
"Hả, nhìn chị già hơn tôi nhiều, lúc trước còn muốn bám vào A Sinh anh, tôi còn tưởng chị còn lớn hơn cả anh ấy nữa cơ."
Khuôn mặt hồng hào của Vương Lệ Trân bỗng chốc tái mét, không người phụ nữ nào có thể chịu được khi bị người khác nói mình già.
Có thể nói lớn tuổi, chứ làm sao có thể nói là già?
Cô ta trừng mắt nhìn hắn, "Tôi chỗ nào già?"
Diệp Diệu Đông đẩy cô ta ra khỏi người, tay chống xuống đám cỏ phía sau, mông cũng lùi lại hai bước, mới tránh được người đang đè lên mình, rồi đứng lên.
Hắn nhìn xuống nửa người dưới bị ướt sũng, giọng nói không hề khách khí, "Nhìn chỗ nào cũng thấy già cả, nhìn cái áo sơ mi hoa hòe của chị kìa, màu mè xanh đỏ, toàn người già trong nhà tôi hay mặc thôi, còn cái đôi giày thủy tinh trong suốt kia nữa, mẹ tôi mới thích kiểu đó."
"Đây là nhựa mà..."
"À, đúng, là giày nhựa, không phải giày thủy tinh, giày thủy tinh là của Lọ Lem cơ, còn chị thì đã 'chị' rồi, nên là phải đi giày nhựa mới hợp lứa tuổi."
Cứ một câu "già", rồi một câu "giống người già", rồi lại "mẹ hắn hay mặc", còn nói giống "cái tuổi của chị", câu nào câu nấy đều như đâm vào tim, khiến Vương Lệ Trân tức giận đến mức ngũ quan méo mó cả đi.
"Anh...anh bị mù rồi..."
"Đúng là bị mù, đang đi đường bình thường mà vẫn có thể đâm phải người lớn tuổi, thật xin lỗi, để tôi về rửa mắt cái đã."
"Tôi mới 27 tuổi..."
Diệp Diệu Đông trợn mắt, "Tôi còn tưởng chị 37, người ta thường nói 30 như sói, 40 như hổ, 27 tuổi thì có gì mà gấp."
Câu nào cũng thấu tim, khiến Vương Lệ Trân tức đến nỗi ngực phập phồng.
"Anh...anh nói bậy..."
Diệp Diệu Đông nhìn cô ta đã sắp tức đến ngất đi rồi, cả một câu phản bác cũng không nói được, liền lười lãng phí thời gian với cô ta, quay đầu rời đi.
Mới vừa hết hai ngày mưa, khắp nơi đều là hố nước và vũng bùn, cả cỏ cũng ướt sũng, bên dưới gốc rễ toàn là đất nhão.
Vừa rồi bị người phụ nữ này tông thẳng vào ngực, ngã xuống đất, cả mông phía sau cho đến chân đều dính đầy đất bùn nhão, lại còn thành một mảng ướt sũng lớn. Trái lại, Vương Lệ Trân ngã vào người hắn, nhiều nhất thì chỉ cọ vào ống quần, và tay chạm đất bẩn một chút.
Má nó, tuy là đường nhỏ, nhưng rộng đủ để hai ba người đi song song, nói không phải cố ý ai mà tin?
Đây chẳng phải là đang câu dẫn trắng trợn à? Hắn há gì mà thèm kiểu đấy chứ?
Lấy đâu ra tự tin cũng không biết.
Hắn cúi xuống nhìn lại bộ dạng lấm lem của mình, chỉ biết âm thầm kêu xui xẻo.
"Đợi đã... anh đừng đi..."
"Làm gì? Chị phải đền tiền cho tôi à?
"Không cần đền tiền cho ta, đền tiền quần áo của ta đi."
"A Đông nói như vậy là khách khí rồi…."
Diệp Diệu Đông nhìn nàng như nhìn một kẻ tâm thần, chuyện này còn có thể cười được sao?
"Phi lễ a ~"
Vương Lệ Trân nhìn hắn như nhìn thấy ma, "Ngươi... Ngươi hô cái gì…."
"Nếu ngươi không đi ta sẽ hô phi lễ."
"Ngươi… ngươi… Ta mới là phụ nữ..."
"Ai quy định phụ nữ mới có thể hô? Nhìn ta một thân thế này, nhìn lại một chút ngươi, người sáng mắt nhìn liền biết là ngươi muốn phi lễ ta, ta ra sức phản kháng mới khiến một thân mình bẩn như vậy. Nhìn xem mặt ta, nhìn lại một chút mặt ngươi, ai cũng biết là ngươi cưỡng bức sắc ta, không thể là ta cưỡng bức ngươi… da vàng đen nhẻm?"
"Ngươi... Xxx nói bậy..."
Diệp Diệu Đông nhìn miệng nàng tức đến run rẩy, tất cả là do tự mình tìm đến, hắn đã muốn đi rồi, còn muốn gọi hắn lại."Nếu ngươi không đi, ta muốn gọi phi lễ. Ta thế nhưng là người có vợ mà ngươi còn dám đến, ta muốn gọi phi lễ, để các hương thân xem cho kỹ mặt mũi nữ lưu manh trong thôn."
Vương Lệ Trân tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó dậm chân một cái, quay đầu bỏ đi.
Hắn bĩu môi, học theo dáng vẻ dậm chân của nàng một cái, sau đó cảm thấy ghê tởm mà giật mình cả người.
"Xui xẻo."
Nôn một tiếng chửi thề ra khỏi miệng, hắn cũng quay người hướng vào nhà.
Biết hắn có tiền, hiện tại lại nghe đồn về danh tiếng hội trưởng Diệp, cho là hắn làm quan, liền muốn câu dẫn hắn sao?
Không có cửa đâu.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận