Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1363: Vào xưởng (length: 11189)

Sắp xếp cho thằng cháu một chút vẫn không thành vấn đề.
A Hải hắn còn cho vào xưởng đóng tàu được, không có lý nào bên A Giang lại không nhận.
Đây cũng là chuyện nhỏ thôi mà.
Hắn dù gì cũng là ông chủ, sắp xếp riêng một vài người chắc chắn không thành vấn đề, huống chi còn là cháu ruột của mình, cũng không phải chỉ nhận lương mà không làm, trước kia cũng từng làm việc rồi, học thêm kỹ thuật nữa.
Tuyển người khác làm cũng là tuyển, tuyển cháu mình cũng là tuyển, A Giang cũng coi như tốt nghiệp cấp hai.
Diệp nhị tẩu thấy hắn trở về, đã sớm mong ngóng trông theo, đồng thời còn sai Diệp Thành Giang chủ động đi cùng hắn nói chuyện.
Lâm Tú Thanh dọn dẹp bàn ăn xong, còn chưa kịp qua nói, Diệp Diệu Đông bước ra cửa nhà vừa vặn cũng nghe được Diệp Thành Giang ở sát vách đang nói chuyện.
"...Ngươi đừng phiền, tam thúc biết..."
"Bảo ngươi đi hỏi thì đi hỏi, nói nhiều làm gì."
"Gấp cái gì, biết rồi..."
Diệp Diệu Đông bước ra cửa sân, đi ngang qua trước cửa nhà bọn họ, vừa hay thấy Diệp Thành Giang đang mất kiên nhẫn đi tới, hắn vẫy tay với Diệp Thành Giang.
Diệp Thành Giang nháy mắt giãn mày, cười chạy tới chỗ hắn, "Tam thúc, chú ăn cơm xong rồi."
"Ừ, hôm nay trực ca ngày hay trực ca đêm?"
"Trực ca ngày, nhưng mà buổi tối rảnh cũng là rảnh, con cũng qua đó phụ giúp xem."
Diệp Diệu Đông khoác vai hắn, xoa xoa đầu hắn, tròn vo, trước kia cũng từng bị đánh không ít...
Mấy năm nay cao lớn lên không ít, ngược lại ít bị đánh hơn, điều kiện gia đình tốt lên rồi, ăn ngon uống ngon, trông có vẻ rất rắn chắc.
Bất quá mới 16 tuổi, đang tuổi lớn, bây giờ lại nhìn không ra có cao hơn kiếp trước không.
"Không vội làm, tranh thủ trời chưa tối đi cắt tóc, cho tinh thần chút, ngày mai ta dẫn con tới nhà máy đồ hộp."
Mắt Diệp Thành Giang nháy mắt sáng rực, "Thật sao? Chú mới vừa về mà đã dẫn con đi rồi?"
"Đương nhiên được, ta cũng là ông chủ mà, với lại con cũng không phải ngồi không ăn lương, cũng là làm như công nhân bình thường."
"Ai cũng được, con sẽ làm việc."
"Ừ, làm phải giống người ta, nếu gian lận, biểu hiện không tốt bị đuổi việc, thì ta cũng không giúp con nói chuyện đâu."
"Con sẽ không, con nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền."
"Cuối cùng không cần đi học nữa rồi, sướng không?"
"Sướng! Ha ha ha ha ha, cuối cùng con có thể giống A Hải rồi!"
Diệp Diệu Đông cười vỗ vai hắn, "Đi thôi, đi cắt tóc, ngày mai ăn mặc chỉnh tề chút, 8 giờ ta dẫn con qua."
"Vâng, cảm ơn tam thúc!" Diệp Thành Giang nói xong liền hưng phấn chạy đi, vừa chạy vừa cười lớn.
Diệp Diệu Đông nhìn cũng cười theo.
Mặc dù trong nhà đều có thuyền lớn, nhưng nhị ca nhị tẩu vẫn không nỡ cho con ra biển, đi làm trong xưởng cũng tốt, đến lúc đó thời gian dài, thể hiện tốt thì hắn cũng có thể cất nhắc cho A Giang làm tổ trưởng tổ phó gì đó, hoặc là sau này xem ý nó.
Diệp Diệu Đông nghỉ ngơi một đêm ngon giấc, ngày thứ hai sáng sớm đã dậy, bất quá vẫn có người dậy sớm hơn.
Diệp Thành Giang 7 giờ đã ngồi ở hàng hiên nhà hắn chờ, tóc mới cắt ngắn, nhìn cả người rất tinh thần, áo sơ mi sạch sẽ vẫn còn nguyên nếp gấp.
Vừa thấy hắn bưng bàn chải đánh răng ra đánh răng, tích cực tranh thủ thời gian lại gần, "Tam thúc, chú tối qua ngủ ngon không?"
"... "
"Tam thúc, mẹ con tối qua thế mà đem tiền công tam thẩm vừa nhận được đều đưa cho con!"
Diệp Diệu Đông đánh răng, không trả lời, hắn tự biên tự diễn.
"Trên trời sắp đổ mưa tiền rồi! Tam thẩm được hơn 10 đồng mà lại cho con hết, còn nói xe đạp trong nhà sau này cho con đạp đi làm, con cứ tưởng đang nằm mơ ấy?"
"Mẹ con có phải uống nhầm thuốc rồi không? Với lại nàng còn không thèm giữ tiền lương, vậy có phải con sau này cũng không cần nộp cho nàng không?"
Càng về sau giọng hắn càng nhỏ lại, sợ mẹ hắn ở sát vách nghe được, ngược lại thành ra nhắc nhở bà.
Diệp Diệu Đông khạc nhổ sau khi súc miệng xong mới nói: "Đây không phải là còn sớm sao?"
"Cũng phải, còn sớm mà, giờ không nói thì không có nghĩa là sau này không nói, mất hứng."
"Con đến lúc đó có thể hỏi A Hải xem, tiền lương của nó có phải giữ hết không?"
"Ha ha ha, A Hải tối qua biết con muốn tới nhà máy đồ hộp làm, ghen tị chết đi được, còn nói tiền lương của con chắc chắn sẽ cao hơn nó."
"Đừng có mà khoe khoang, để mẹ con biết thì tới lúc đó tịch thu hết đấy."
Mắt Diệp Thành Giang đảo tròn, "Tam thúc, chú có thể bảo mẹ con đừng nhắc tới tiền lương của con được không?"
"Không thể."
"Vì sao a?"
Lâm Tú Thanh cười nói: "Trong xưởng có bao nhiêu công nhân, bà ấy ra ngoài chợ cứ tiện thể nghe ngóng thì biết lương trong xưởng thế nào, sau này còn trách chúng ta, cháu ruột nhà mình không cho thêm coi như xong, còn cố ý trả ít hơn người khác."
"Ha ha..."
Diệp Diệu Đông nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, chăm chỉ làm việc mới là chính sự."
"Dạ."
Diệp Thành Giang thành thật, không dám có ý khác, cùng lắm thì đến lúc đó cãi lý với mẹ hắn thôi!
Hắn sờ sờ tiền giấy trong túi, lòng tin tăng lên nhiều, hôm nay cố ý rút một đồng ra, còn lại thì cất đi.
Ngoài dịp tết ra, túi hắn chưa từng có hơn một đồng tiền, đừng nói chi đến tối qua, mẹ hắn đưa hết tiền công trong thời gian này cho hắn.
Mấy chục đồng tiền trong tay, cả đêm hắn đều hưng phấn không ngủ được, đúng là song hỷ lâm môn.
Diệp Diệu Đông ăn cơm xong liền lái xe máy, chở Lâm Tú Thanh và Diệp Thành Giang đi ra ngoài, ba đứa ở nhà thì ngóng trông nhìn theo, đều muốn đi cùng, bất quá hắn không cho.
Không phải đi chơi, hắn dẫn A Thanh đi xem trong xưởng, còn sắp xếp công việc cho Diệp Thành Giang, đó là chỗ làm ăn nghiêm chỉnh.
Sắp xếp công việc cho Diệp Thành Giang rất đơn giản, ngoài hai ông chủ, Hồng Văn Nhạc mời được một người có kinh nghiệm quản lý làm trưởng xưởng, Diệp Diệu Đông dặn dò một tiếng là xong.
Chuyện tiền lương hắn không hỏi tới, dù sao nhìn xưởng sắp xếp là được, cũng chỉ là cậu thanh niên 16 tuổi, không cần để ý mấy đồng tiền này, học hỏi được thêm điều mới là quan trọng.
Sau đó hắn dẫn Lâm Tú Thanh đi xem một vòng nhà xưởng, kho thành phẩm, khu ký túc xá, trọng điểm là tuần tra nhà xưởng.
Hai vợ chồng đều rất hiếu kỳ quy trình sản xuất, vừa xem vừa hỏi, muốn hiểu rõ hơn.
Nguyên cả buổi sáng mà cũng không thấy chán, ngược lại thấy mới mẻ và phong phú.
Chờ đến giờ tan tầm buổi trưa, tiện thể dẫn Diệp Thành Giang về nhà, chiều thì tự đạp xe đến chỗ làm.
Trong xưởng có căng tin, nhưng mà gần nhà có thể về nhà ăn, tiết kiệm tiền, phần lớn mọi người đều chọn vậy, cho nên cứ hết ca là một đám người túa ra ngoài.
Diệp Thành Giang cũng mang vẻ mặt hưng phấn, "Cảm giác trải nghiệm thế nào?"
"Rất tốt, mỗi tội là không hiểu gì hết, nhưng mà cũng có người chỉ bảo, cũng may."
"Vậy là được rồi, cứ làm trước đi, vừa làm vừa thích ứng."
Hắn gật gật đầu.
Một lát về đến nhà, cả nhà già trẻ trai gái đều vây quanh Diệp Thành Giang, ai cũng muốn biết hôm nay ngày đầu tiên nó đến nhà máy đồ hộp làm thế nào.
Diệp nhị tẩu cũng tươi cười hỏi thăm không ngừng, hỏi hắn cả buổi sáng đã làm những gì.
Mấy đứa em thì cũng nhao nhao hỏi.
Diệp Thành Giang vui vẻ kể rõ mọi thứ, sau đó bị mọi người vây vào nhà.
Diệp Diệu Đông và Lâm Tú Thanh nhìn qua lại hỏi han cũng thấy mệt rồi, nên về nhà ăn cơm trước.
Nàng không ở nhà, đồ ăn là bà nấu, lúc này cũng đang chờ bọn hắn ăn cơm, ba đứa trẻ lúc này mới lưu luyến không rời cũng đi theo về nhà ăn cơm.
Diệp Thành Hồ vừa ngồi vào bàn liền ghen tị hỏi: "Cha, anh A Giang cũng bắt đầu kiếm tiền rồi, sau này bọn con tốt nghiệp cấp hai có thể vào xưởng làm không?"
"Mấy đứa có chút chí khí được không? Ít nhất cũng học hết cấp ba cho ta, không thì ta đánh gãy chân, còn muốn vào xưởng? Đông Hán hay Tây Hán?"
"Con nói là nhà máy đồ hộp."
"Lo mà học cho giỏi đi."
"Thì học xong cấp ba cũng vẫn muốn vào xưởng mà, sao không học hết cấp hai rồi vào luôn, không phải sẽ kiếm tiền sớm hơn à?"
Diệp Diệu Đông thiếu chút nữa tức chết, "Ta thiếu con vài đồng tiền lương ấy à?"
"Con thiếu mà ha ha ha..."
"Không cho phép ăn cơm, ra chỗ kia đứng úp mặt vào tường cho ta."
"Ách...A?"
Diệp Thành Hồ vui quá hóa buồn, nụ cười trên mặt còn chưa kịp tắt, vội nhìn về phía bà, "Ngoại..."
"Gọi ai cũng không được!"
Diệp Diệu Đông trừng mắt, hắn lập tức đặt đũa xuống, ngoan ngoãn đứng dậy ra góc tường đứng.
Bà cũng tranh thủ thời gian cúi đầu lắc đầu, "Tai ta bị điếc rồi..."
Diệp Thành Dương hiếu kỳ hỏi: "Cha, anh phải học bao nhiêu năm nữa mới tốt nghiệp cấp hai?"
"Nó cuối năm nay là năm thứ tư, cứ tính nó học xong năm ba đi. Tiểu học thì phải học hai năm, cấp hai ba năm, cấp ba cũng ba năm, nó còn phải học 8 năm nữa, nếu mà vận may như cứt chó thi được đại học thì còn phải học thêm mười một năm! Mười hai năm!"
Diệp Thành Hồ bị cha tính đến mức trợn mắt há hốc mồm, cảm giác như trời sắp sập, "12 năm! Vậy con thành ông già luôn."
Diệp Diệu Đông không để ý nó, đối Diệu Dương nói: "Anh con học 12 năm, con thì phải học 14 năm!"
"!! ! !"
"Ha ha, anh 12 năm, em 14 năm!"
Sao Diệp Diệu Đông nghe những lời này cảm giác như một đứa bị tuyên 12 năm, một đứa thì bị tuyên 14 năm.
Diệp Thành Dương mặt mày thảm thương, "Lâu như vậy sao?"
"Lâu gì mà lâu, đi học mới là việc hạnh phúc nhất, cái gì cũng không cần làm, không cần lo, không cần phiền não, chỉ cần học thôi."
"À." Diệp Diệu Đông nói với Lâm Tú Thanh: "Ta không có ở nhà, nàng cũng phải để ý tới hai đứa nhỏ học hành nhé."
"Làm gì có thời gian rảnh đó, có thể học thì học, học không vô được thì ép cũng vô dụng, cũng phải xem thiên phú nữa."
"Dù sao sau này thi tốt có thưởng, thi không được thì bị đánh."
"Lần nào chẳng vậy?"
"Lần này nghỉ hè hai bài thi được bao nhiêu điểm?"
"Tạm được, một bài đều hơn 80, một bài đều hơn 90."
"Vậy thì không tệ, năm thứ ba thi được hơn 80, cũng tàm tạm."
Diệp Thành Hồ ngẩng đầu ưỡn ngực, "Ta đều có nghiêm túc."
"Giữ vững nha."
"Cha, anh A Hải và anh A Giang bọn hắn sớm vào xưởng, ta vì sao còn phải lên cấp ba?"
"Bởi vì bọn hắn không biết đọc sách, kiếm không được tiền lớn, chỉ có thể sớm vào xưởng, lừa chút tiền công. Đi học cho giỏi, học thêm chút thứ, có kỹ thuật tốt trong tay mới có thể lừa được nhiều tiền hơn."
"Vậy cũng vẫn là vào xưởng thôi?"
Diệp Diệu Đông nghẹn họng, tức giận nói: "Có bằng cấp có thể vào nhà máy lớn, không có bằng cấp chỉ có thể làm công nhân nhỏ."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận