Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 167: Hải sản đến từ địa ngục(3)

Chương 167: Hải sản đến từ địa ngục(3)Chương 167: Hải sản đến từ địa ngục(3)
"Có chuối tây không?" Diệp Diệu Đông ngẩng đầu nhìn quang một cái nhưng không đi lên cũng không nhìn thấy được.
"Có mà, có nhiều lắm, chỉ có điều cáo quá không dễ chặt, hơn nữa cũng chưa đủ chín, thôi bỏ đi."
“Tháng sau quay lại."
A Quang bình chân như vại nói: "Chỉ là chuối tây thôi mà, sau núi chỗ tao còn nhiều lắm, tháng sau bọn mình lên núi tha hồ chặt."
Tháng sau có thể hái được, chặt một ít đưa về là được, trong nhà có nhiều trẻ con làm gì có đứa nào không thích ăn, vợ của anh cũng rất thích ăn chuối tây.
Trong lòng Diệp Diệu Đông vẫn còn cảm thấy sợ hãi con rắn kia, anh dứt khoát đổi chỗ, không ngờ một vũng nước đọng dưới tảng đá ngầm lại có một con cua xanh rất lớn đang ẩn nấp!
"Wow, con này ít nhất cũng phải ba cân!"
Anh rất vui mừng, nói đến cua biển, lại còn là cua tự nhiên lớn như vậy thì chắc cũng chỉ có năm này mới có được thôi!
"Cái gì được ba cân, mày lại tìm được con hàng gì lớn à?”
Hai tay Diệp Diệu Đông cầm lây mai của nó, giơ lên cao cho mọi người xem: "Cua xanh, cua xanh lớn, tao cmn vẫn chưa từng nhìn thấy còn cua xanh nào lớn như vậy, mai của nó còn to hơn cả mặt tao luôn, con cua này ngon đấy."
"Wow...'
Nhất thời cả ba người đều trầm trồ, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy con cua xanh nào lớn như vậy.
Diệp Diệu Đông vui vẻ thả con cua xanh vào trong thùng nước nhưng không ngờ cái càng lớn của nó lại kẹp chặt vào thành của thùng nước, làm thế nào cũng không bỏ vào trong được. Lại sợ bẻ gãy gọng lớn của nó, anh phải cẩn thận đặt xuống bỏ vào thùng, lại cảm thấy thùng hơi nhỏ, con cua xanh chỉ có thể đứng nghiêng trong thùng, mấy cái chân khác vẫn di chuyển muốn bò ra ngoài.
Anh sờ sờ bao tải, vẫn nên bỏ nó vào trong bao trước! Lát nữa không đủ chỗ thì lại đổ ra sắp lại là được.
Thì ra trước mắt anh vẫn chưa tìm thấy thứ gì tốt là vì đang đợi anh ở đây rồi.
Tiếp sau con cua xanh này, Diệp Diệu Đông lại liên tục tìm được ba con ghẹ, mỗi con phải được hơn nửa cân, trong lòng anh vui vẻ rạo rực, cái này còn tốt hơn cả cá cẩm thạch.
Đã ngầm chỗ khu vực nước cạn bên này cũng sẽ có rất nhiều các loại cua và cá cẩm thạch, tiếp tục đi lên phía sau, Diệp Diệu Đông cầm luôn hai thùng trên tay, một thùng đựng cá cẩm thạch và cá tạp nham. Một cái khác thì đựng các loại cual
Vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu, cái cổ cũng rất mỏi, thỉnh thoảng cần phải ngẩng đầu lên xoay lắc đầu một cái, kết quả vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chỗ khe hở trên dốc đã có một đàn ốc móng gà.
Dì chứ? Ở đây còn có cả ốc móng gà á?
Anh hơi ngạc nhiên vội thả cai thùng trong tay xuống, không định sẽ lãng phí thời gian trên bờ biển, Diệp Diệu Đông lấy bao tải ra, định móc mấy con ốc móng gà này bỏ vào túi trước.
Tên khoa học của ốc móng gà là hà cổ ngỗng, nhưng nó còn được gọi là "hải sản từ địa ngục", sau này nó trở nên phổ biến ở các nước châu u và có thể tìm thấy ở nhiều nơi nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó ở những vách tảng ngầm ở gần chỗ mình.
Nó sinh trưởng ở những vách đá ngầm ở khu vực thủy triều cao của vùng bãi triều quanh năm bị sóng đánh, môi trường sống này còn khiến nó có vị ngọt và hàm lượng nguyên tố vi lượng cao.
Vùng biển này của bọn họ chỉ từng nhìn thấy phật thủ/ giá bút, hai loại này có hình dạng tương tự nhưng không phải cùng một loại, lần đầu nhìn thấy rất dễ nhầm lẫn, nếu tỉ mỉ quan sát thì sẽ phát hiện, hà cổ ngỗng có một đoạn đuôi nhỏ dài giống như cổ thiên nga cho nên mới gọi là hà cổ ngỗng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận