Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1108: Chung sống hoà bình (length: 27448)

Từng chiếc thuyền đánh cá nhìn về phía trước, người nào người nấy đều lộ đầu trọc, thế là cùng nhau đồng loạt bỏ mũ xuống.
Trên biển gió lớn, nên bây giờ dù là rạng sáng, trời vừa mới sáng, mặt trời vừa mới lên, mọi người cũng đều đội mũ, mà vào tháng bảy, mặt trời lại rất chói chang, nên mũ của họ cơ bản không rời đầu.
Ngoại trừ lúc xế chiều hôm trước chạy lên thuyền mới tháo mũ, tận dụng mái đầu trọc, mái đầu trọc lớn của bọn họ còn chưa lộ ra, vốn là định lúc mấu chốt dọa chúng một phen.
Trước đó xảy ra xung đột, phe bọn họ vẫn ổn, mới đầu tương đối kiềm chế, sau đó cũng về sớm, không gặp phải tình cảnh hai phe đánh nhau đến chết.
"Muốn xử lý thế nào? Thật muốn đánh nhau à?"
"Vừa mới yên ổn vớt được nửa ngày…".
Mọi người tỏ vẻ hung ác, nhưng trong lòng đều hơi bất an, cảnh tượng thảm khốc hai ngày trước, bọn họ đều nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai, ngay trong số bọn họ cũng còn một nửa người đang ở đồn công an chưa ra, lúc này ai cũng không manh động.
Mà đối phương cũng đang xì xào bàn tán, hơn nữa còn nói chuyện quay lưng về hướng gió, có chút thuận gió truyền vào tai bọn họ.
Các thuyền đánh cá đến sau đều ở phía sau hoặc bên cạnh bọn họ, Đông Thăng hào của Diệp Diệu Đông là chiếc gần đối phương nhất, có thể nói là bia ngắm.
Chỉ có điều hiện tại mọi người đều đang giằng co, không ai dám coi thường hành động bừa bãi, đều đang cân nhắc lợi hại, những người địa phương này chắc cũng sợ, đại khái cũng không muốn lại xảy ra chuyện.
Hắn suy nghĩ một chút, lại khằng giọng, mới hướng đối phương hô lớn: "Mọi người khỏe…".
Người địa phương suýt chút nữa không nhịn được phá lên, vẻ mặt ai nấy kinh ngạc không dám tin, há hốc miệng ngạc nhiên nhìn hắn.
Mà những người lái thuyền trên thuyền bọn họ cũng như gặp ma quay đầu nhìn về phía hắn, mắt cũng muốn trợn trừng ra.
Lại lễ phép thế ư?
Lúc này chào hỏi, có thích hợp không?
Bình thường mỗi ngày há miệng là xxx, xxx, như thể nói chuyện mà không chêm vào câu xxx thì không nói được vậy, lúc này lại có thể mở miệng chào hỏi ư?
Hai ngày nay vẫn còn không ngừng chửi bới, ra sức mắng những người địa phương này…
Diệp Diệu Đông đứng thẳng người, cất thương đi, cười hề hề xông về phía đối diện hô một câu, "Mọi người khỏe, không đánh nhau không quen biết mà, mọi người dễ nói chuyện thật, tâm sự nhé? Đừng hễ động tí lại cầm thương, đáng sợ lắm."
"Là ngươi động trước."
"Ta không phải sợ sao? Ai bảo các ngươi nhiều thuyền như thế, còn toàn vây lại, mạng nhỏ quan trọng mà."
Người trên thuyền đối phương đều đang ngó nghiêng dò xét, nhưng súng trong tay không ai buông ra.
Diệp Diệu Đông cười nói: "Ta biết chúng ta là người nơi khác, nhưng mọi người đều chung một tín ngưỡng, Thiên Hạ Mụ Tổ là một nhà, chúng ta đều là ngư dân được Mụ Tổ phù hộ, cho nên cũng là người một nhà, không nên phân chia theo vùng miền."
"Mọi người đều là ngư dân, hẳn phải biết ngư dân chúng ta khổ cực, dãi gió dầm mưa, còn phải ra biển đối mặt thiên tai nhân họa, ai cũng không dễ dàng, đều vì kiếm miếng cơm. Chúng ta mà bản địa có tài nguyên này, thì chúng ta cũng sẽ không chạy xa thế, cũng là vì có thể no bụng."
"Với lại, chúng ta đều là những người thích hòa bình và thật thà, không giống đợt người mấy ngày trước. Chúng ta đều phân rõ phải trái, nếu thật không biết phải trái, thì ngay từ đầu đã nổ súng rồi, mọi người lập tức sẽ như hai ngày trước, đánh nhau đến chết."
Đối phương nghe ban đầu còn nhìn nhau, cảm thấy nói cũng có lý, nhưng vừa nghe đến chữ thật thà, vẻ mặt suýt thì biến sắc.
"Một lũ đầu trọc các ngươi, mà lại là người đàng hoàng…".
"Đúng đó, nhìn các ngươi còn ra vẻ hơn đám người trước hai ngày nữa...".
Đối phương nhao nhao bắt lấy ba chữ "người thật thà" ra sức phản bác.
Diệp Diệu Đông vội cắt lời, tránh bọn họ không để ý đến trọng điểm.
"Ta không bàn đến việc có thật thà hay không, không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài của chúng ta, chúng ta phải nói đến sự thật. Thực tế là, chúng ta có làm gì đâu, đúng không…".
"Chẳng làm gì ư, hôm qua các ngươi còn cả đám ức hiếp mấy thuyền của chúng ta, đuổi chúng ta chạy…".
Diệp Diệu Đông cắt ngang: "Có phải ta làm không? Hôm qua ai ức hiếp thuyền của ngươi? Không phải ta đúng không? Thuyền ta to thế này, có đặc điểm rất dễ nhận ra, chắc mọi người nhận ra được chứ."
"Nhưng hôm nay các ngươi lại ức hiếp ta, vậy coi như chúng ta huề nhau, so với trước đó cũng là huề, đúng không? Hôm qua thuyền đánh cá của chúng ta ức hiếp các ngươi, hôm nay các ngươi lại ức hiếp ta, vậy chúng ta coi như huề, lật lại trang này được không?"
Thấy họ lại ở đó bàn tán, hắn cảm giác hơi xa mà chỉ dùng lời hô thì không tiện, bèn nói tiếp: "Thuyền ta lấn tới một chút nói chuyện được không? Ta không có ác ý, chúng ta chỉ là muốn rút ngắn khoảng cách nói chuyện, hơn nữa trong tay các ngươi đều có súng, ta đâu có thiệt."
"Không được."
"Không được nhúc nhích…".
"Được thôi, vậy cứ nói thế này vậy." Hắn bất đắc dĩ đáp lời, trông sao lại có vẻ sợ sệt hơn cả hắn.
"Mọi người xem, hiện tại trên mặt biển sứa nổi lên ngày càng nhiều, mấy ngày tới chắc chắn còn nhiều hơn nữa, nếu chúng ta đánh nhau đổ máu, đến lúc đó lại cùng nhau bị bắt vào đồn cảnh sát, rồi lại bị người khác hớt tay trên."
"Các ngươi nghĩ xem, cho dù là hớt tay trên vào tay người địa phương các ngươi, nhưng mà không lọt vào tay các ngươi, vậy coi như thiệt đúng không? Chúng ta mọi người cứ chung sống hòa bình đi, các ngươi vớt phần các ngươi, chúng ta vớt phần chúng ta, không ai gây xung đột ai."
"Dù sao nhiều thế ai cũng vớt không hết, vậy thì các ngươi có lợi mà chúng ta cũng có lợi, ai cũng không cần phải đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán."
"Nếu chúng ta đánh nhau đến chết thì lại làm lợi cho người khác. Làm lợi cho người khác, các ngươi không nhận được gì, nhưng mà nếu làm lợi cho chúng ta, các ngươi vẫn được một chút, mọi người cùng chung sống hòa bình kiếm tiền thôi."
"Cho ai kiếm không phải kiếm? Ít nhất cho chúng ta kiếm thì các ngươi cũng có phần lợi, chúng ta lưỡng bại câu thương, thì ai cũng không được lợi, người khác hưởng mà các ngươi cũng không có gì liên quan.
"Bất kể là chúng ta hay những người địa phương khác, thì đối với các ngươi mà nói đều là người ngoài, rơi vào túi mình mới là của mình, các ngươi nói đúng không?"
"Thiên Hạ Mụ Tổ là một nhà, thiên hạ ngư dân đều khổ như nhau. Rốt cuộc thì chúng ta cũng không có thâm thù đại hận gì mà! Người địa phương các ngươi cũng còn có ghét bỏ, còn có căm hận, làm lợi cho người khác thì cũng chẳng có gì tốt."
"Bây giờ lực lượng đôi bên ngang nhau, các ngươi có hơn chục thuyền, chúng ta cũng chừng ấy thuyền, cùng nhau chung sống hòa bình vớt đi, dù sao cũng không vớt hết được, các ngươi nhìn xem."
Diệp Diệu Đông lại chỉ xuống mặt biển, ban đầu sáng sớm số lượng sứa nổi không nhiều, nhưng họ giằng co một hồi không ai đánh bắt, chúng cứ lũ lượt trồi lên, sắc màu rực rỡ, đẹp vô cùng.
So với biển xanh thăm thẳm phía xa, quả thực khác biệt một trời một vực.
Một bên thì rải rác thưa thớt mênh mông, một bên thì chen chúc dày đặc.
Cán cân trong lòng đối phương cũng đã nghiêng đi, mọi người lại châu đầu ghé tai, sau đó thuyền đối phương lại truyền đạt ý tứ cho những chiếc thuyền khác ở sau, không nghe được động tĩnh gì.
Đâu phải ai cũng ngốc, đều biết cân nhắc lợi hại thế nào mới là tốt nhất.
Chuyện hai ngày trước vẫn còn để lại sự cảnh báo trong lòng họ, cho nên vừa giằng co, ngoài e ngại thì cũng có chút dè dặt, lo lắng nổ súng thì sẽ thành chuyện lớn, ai cũng không được gì, đều bị bắt.
Hơn nữa, cũng có người của họ tham gia vào sự việc mấy ngày trước, biết rằng phe hắn hôm đó rút lui sớm, không tham gia vào đó.
Việc Diệp Diệu Đông vừa mượn danh Mụ Tổ rao giảng, thì cũng chưa thể thuyết phục được họ, chỉ có thể giảm bớt phần nào lửa giận, nhưng liên quan đến lợi ích, thì mối quan hệ lớn hơn.
Lưỡng bại câu thương xong thì làm lợi cho người khác, không ai cam tâm, chung sống hòa bình thì ngược lại cùng nhau có lợi.
Diệp Diệu Đông cảm giác đến lúc phải về mua một cái loa lớn, nơi nào tốt thì gọi hàng, dù khoảng cách hơi xa cũng không hô được, nhưng lúc này mà có một cái loa thì có thể tiết kiệm được bao việc.
Phải có loa, thì truyền đạt ý tứ mới được xa hơn, nghe được rõ hơn.
Thấy họ lui tới truyền đạt ý tứ, súng cũng không nắm chắc như thế, Diệp Diệu Đông cũng quay đầu ra hiệu cho họ xuống súng, sau đó lại hô to với đối phương.
"Chúng ta bỏ súng xuống trước đi, chúng ta có thâm thù đại hận gì đâu. Biển rộng như vậy, biển cả cũng không có ý gì cả, mùa nước sứa lên là món quà mà biển cả dành cho ngư dân, chỉ cần chúng ta đều cùng tham gia thì ai cũng có lợi, như thế chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?"
"Dù sao số lượng nhiều vậy, ai cũng không chiếm được hết, chúng ta đều bỏ súng xuống, các ngươi cũng bỏ súng xuống thôi, chúng ta cùng chung sống hòa bình đi, ai vớt phần người nấy."
"Lãnh đạo vĩ đại từng nói, có tiền cùng nhau kiếm, thì mới thực hiện được chung nhau giàu có, các ngươi cũng đâu muốn không được gì, mà còn mất mạng đúng không?
Tuy nhiên, mọi người nhìn xem cái Đông Thăng hào mang tính biểu tượng của hắn quay về mở hàng, thì đều lục tục nhấp nhổm đi theo về, ngay cả mấy chiếc thuyền đánh cá địa phương cũng thấy số lượng không sai biệt lắm, cũng phải về bán một chuyến.
Trên mặt biển, thuyền đánh cá lúc này cũng vắng đi hơn phân nửa.
Hắn cũng không mang hết người trên Đông Thăng hào đi, chỉ dẫn theo 4 người, để lại một nửa sang một chiếc thuyền đánh cá khác hỗ trợ.
Quả thật là buổi sáng thu hàng rất tốt, 12 chiếc thuyền cùng lúc làm, nhân lực lại nhiều gần một nửa so với hôm qua, ngay cả thuyền nhỏ thu hoạch cũng tăng lên rất nhiều.
Chưa kể con sứa máu phơi tối hôm qua, chỉ riêng buổi sáng hôm nay thôi đã vớt được tổng cộng hơn 18 nghìn cân, chỉ riêng hàng của hắn đã phải chở cả xe đi rồi.
Sứa đầu năm nay hiện giờ mới bắt đầu, cũng chỉ có nhóm bọn hắn là xuất hàng nhiều nhất, giá cũng cao hơn một chút, được 6 xu, da sứa cũng được 4,5 xu, đợi một thời gian nữa số lượng nhiều, chắc sẽ bắt đầu hạ giá, nhưng mà chỉ một đợt buổi trưa thế này thôi cũng đã bán được hơn 800 rồi.
Còn con sứa máu tối qua, chỉ mới một buổi sáng, phơi còn chưa đủ, vẫn chưa thể bán được, chỉ có thể tiếp tục phơi đến chạng vạng tối.
Lúc Diệp Diệu Đông đang bán hàng, cũng nói chuyện đơn giản với A Quang về tình hình buổi sáng, biết là vớt theo kiểu chung sống hòa bình, A Quang cũng nhẹ lòng.
Sau khi bán xong hàng, hắn cũng lập tức mở thuyền quay về.
Mà mấy chiếc thuyền đánh cá phía sau vốn đi theo hắn về cũng vừa chậm trễ cập bờ, vừa vặn lướt qua cạnh người hắn, ghen tị chết đi được, đều nói thuyền của hắn vừa lớn, tốc độ lại nhanh, ngay cả bán hàng cũng có thể đi trước người khác một bước quay lại tiếp tục vớt, có hiệu quả trong thời gian giới hạn đều cao.
Nhân lúc trên đường về, bọn hắn cũng giải quyết bữa trưa, với lại tất cả mọi người đều có không gian nghỉ ngơi, lúc đi mọi người cũng không cần chia cắt sứa nữa, lúc về không cần làm gì cả.
Hắn lo lắng mấy chiếc thuyền đánh cá địa phương trên biển, nhờ người khác chăm sóc mấy thuyền nhỏ của mình, trong lòng cũng không yên tâm, bán xong hàng rồi liền vội vàng chạy về.
Trên nửa đường, hắn cũng vừa kịp gặp mấy chiếc thuyền đánh cá địa phương quay về, vẫn là trấn nhỏ gần đó một chút, so với hắn về trễ hơn, tốc độ lại chậm hơn hắn, lại có thể đi trước một bước.
Khi hắn nhanh chóng lần nữa đến rãnh biển, lúc này đã là 1 giờ chiều, nhìn trên mặt biển các thuyền đánh cá ai nấy bận rộn không có tranh chấp, hắn cũng yên tâm, sau đó lại mở thuyền hướng từng chiếc thuyền nhỏ ngang nhiên đi tới, trước tiên thu hết hàng trên mấy thuyền nhỏ này.
Sau khi vơ vét toàn bộ hàng một lượt nữa, đã qua thêm một giờ, chiếc thuyền của bọn hắn cũng chưa kịp vớt mấy cái đã phải quay về.
Chuyến này bán được tiền không nhiều bằng chuyến đầu tiên, dù sao Đông Thăng hào không tham gia vớt, đều trên đường đi đi về về vận chuyển bán hàng.
Đây cũng là việc bất khả kháng, không nhanh chở về, sứa sẽ hóa thành nước, tổn thất sẽ càng lớn hơn.
Tuy nhiên, chuyến này cũng bán được 600, mấy chiếc thuyền trên biển đều đang mồ hôi nhễ nhại ra sức vớt, lúc hắn đến thu hàng cũng nghe nói, từng người thay nhau ăn cơm, đều biết chuyện hắn nói vào buổi sáng.
Đều rất chân thành, vô cùng cố gắng dự định giúp hắn kiếm thêm chút tiền, để hắn có tiền chuộc lại mấy người quen biết, đến lúc đó tất cả đều vui vẻ cùng nhau trở về, lại có thể tiện tay làm một bao lì xì lớn, cho nên mọi người đều hết sức làm việc.
Một ngày tương đương với đi đi về về ba chuyến, đến khi chuyến cuối cùng trở về thì trời cũng hoàn toàn tối hẳn.
Mọi người đều có chút tham công, chỉ cần trên mặt biển còn sứa, cũng không nỡ bỏ đi, dù sao trên biển không chỉ có bọn họ, còn có người khác.
Với lại bây giờ bọn họ đi tới đi lui quãng đường càng xa hơn, tức là thời gian vớt sẽ ngắn hơn, trời chưa tối càng không nỡ về, mấy chiếc thuyền đánh cá này cũng giống năm ngoái, hai chiếc hợp tác, một chiếc vớt một chiếc chở hàng, thay nhau đi lại, lợi nhuận chia đều.
Khi trở về, người địa phương cũng sắp kết thúc công việc, hôm nay khó được bình an cùng tồn tại, với lại mọi người thu hoạch cũng đều rất tốt, trên mặt ai nấy cũng nở nụ cười.
Trên đường về, Diệp Diệu Đông đứng ở buồng lái cũng vẫy tay chào hỏi những chiếc thuyền đánh cá ở gần.
Đối phương ngẩn người một chút, sau đó cũng giơ tay đáp lại, dù sao bọn họ cũng thật sự không có thù hằn gì sâu sắc, hôm nay xem như bắt đầu tốt đẹp, chỉ cần cả hai bên đều giữ lời hứa, không xâm phạm nhau, thì đều có thể dễ dàng tha thứ cho nhau.
Lúc cuối cùng về đến nơi, trời đã tối đen như mực, lúc đó đã hơn 7 giờ, đó là do Bội Thu hào và Đông Thăng hào có tốc độ nhanh, về trước một bước, mấy thuyền đánh cá khác vẫn còn ở phía sau, khoảng 8 giờ mới có thể cập bờ.
Bọn họ đến trước thì cũng bán hàng trước, chuyến cuối cùng Đông Thăng hào có tham gia vớt một chút, hàng thu về ngược lại nhiều hơn chuyến giữa trưa một ít, bán được 720 khối.
Hắn cũng tiện tay bán luôn sứa máu gom được ngày hôm qua, hơn 30 cân sứa máu ngày hôm qua, năm nay sứa máu cũng lên giá, một cân được 12 khối, nhiều hơn năm ngoái 1 đồng, bán được 365 khối.
Tổng cộng một ngày hôm nay thu được 2500!
Diệp Diệu Đông cầm hóa đơn, sau khi tính nhẩm trong lòng, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ, số tiền này cũng đã trừ đi tiền chi rồi.
Nhân lúc trời tối, trên bờ không có ai, hắn cũng từ chỗ A Quang mang hết sổ sách về, rồi mang lên thuyền, khóa vào dưới ván giường.
Thuyền nhiều thu được lợi lớn, năm ngoái hắn cũng chỉ có hai chiếc thuyền đi vớt ở đó, một ngày thu hoạch tính cả sứa máu cũng chỉ khoảng 1000 khối.
Đó là vì sao hắn không nỡ thả Đông Thăng hào ra khơi kéo lưới, đi ra ngoài kéo mấy con tôm con cá kia, vận may không đặc biệt tốt thì một mẻ lưới cũng chỉ kiếm được khoảng trăm khối, một ngày cũng chỉ bán được sáu bảy trăm, còn phải trừ đi một nửa tiền xăng dầu và tiền đá.
Đi một tuần, với vận may bình thường, cũng chỉ bán được khoảng ba bốn nghìn, còn phải trừ đi một nửa chi tiêu.
Lưu lại chỗ này thì có chỗ dựa, kiếm tiền cũng nhanh hơn, đợi đến khi sắp hết vụ, liền thả thuyền gỗ nhỏ và chiếc thuyền đánh cá kia ở chỗ này kiếm tiền là được, đến lúc đó lại đuổi Đông Thăng hào ra khơi kéo lưới, nhưng mà điều kiện tiên quyết vẫn phải là cha hắn về, hắn mới yên tâm.
Còn Bội Thu hào, hắn khi cất kỹ tiền đi ra cũng nghe nói, hôm nay một ngày cộng thêm sứa máu hôm qua cũng bán được hơn 900.
Bất quá, hôm nay Bội Thu hào một mực dừng lại trên biển, không có trở về, đánh bắt không ngừng nghỉ, là nhờ thuyền của bọn hắn chở hàng, cũng theo quy định cũ của năm ngoái, một ngày trừ đi 100 khối tiền vận chuyển.
Dù sao Bội Thu hào là góp vốn, còn thuyền đánh cá của bọn họ là của cá nhân, đều phải tính toán rõ ràng.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận