Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 738: Có ý định cũng là lẽ thường tình

Chương 738: Có ý định cũng là lẽ thường tìnhChương 738: Có ý định cũng là lẽ thường tình
Diệp Diệu Đông như không cần tiền, đi đi lại lại dạo quanh chợ, đồ cầm trên tay cũng ngày càng nhiều.
Ban đầu còn nghĩ mua tùy tiện chút đồ ăn mang về là được, thời đại thiếu áo ít cơm, mọi người có độ chấp nhận cao nhất đối với đồ ăn, chỉ cần là thức ăn, thì không có gì là không thích, đặc biệt là trẻ con.
Đặc sản lỉnh kỉnh bên này cũng khá nhiều, dù sao anh cũng không từ chối, nhìn thấy thứ không có ở địa phương họ, anh đều lấy mỗi thứ một chút, kiếm được tiền rồi, tất nhiên phải tiêu cho đáng.
May là khi họ ra ngoài đi dạo, đều tiện thể mang theo một cái rổ, nhưng bây giờ cái của anh cũng đã chất đầy ắp, toàn là đồ ăn, còn có mấy món đồ chơi nhỏ.
Rổ của mọi người cũng đều chứa không ít đồ, toàn là đồ ăn đồ chơi, ngay cả cha Diệp còn mua một chiếc khăn lụa hoa, ba anh em đều thấy hơi buồn cười.
Diệp Diệu Đông còn lấy từ trong rổ của cha Diệp ra cầm trên tay ngắm nghía: "Chậc chậc chậc... Cha, không ngờ cha còn khá lãng mạn nhỉ? Còn biết mua cho mẹ con chiếc khăn lụa?"
Cha Diệp đỏ mặt ngượng ngùng, vội vàng giật lại từ tay anh: "Tao mua của tao, liên quan gì đến mày? Cái gì cũng lục lọi, tay mày sao mà xấu xa vậy?"
"Nhìn còn không được nhìn, con đang giúp cha tham khảo xem đẹp hay không, có hợp với mẹ không? Cũng cho chị hai xem một chút, phụ nữ nhìn mấy thứ này chuẩn hơn, không thì mua không đẹp, còn lãng phí tiền, cha sẽ bị mắng một trận đấy."
"Cần mày lo à? Ai bảo tao mua cho bà ấy? Mua cho bà nội mày không được à?"
"Vậy bà nội con có rồi, bà ấy không có, cha toi mạng luôn."
"Lải nhải cái gì vậy, chỉ mình mày nói nhiều, còn không mau mua xong về đi, còn đi dạo lung tung ở đây, rổ cũng đã đầy rồi." Cha Diệp nói xong vội vàng bước nhanh mấy bước, tránh bị trêu chọc tiếp. Diệp Diệu Đông nhìn bóng lưng vội vã của cha, cũng thấy hơi buồn cười, nhưng điều này cũng nhắc nhở anh, cũng không thể chỉ mua đồ ăn, anh cũng bắt đầu để ý những thứ lòe loẹt của phụ nữ, cũng chú ý đến một con hẻm người chen chúc không lọt nước.
Không phải nghe nói thị trấn này chỉ có một con phố sao? Hẻm này còn khá náo nhiệt? Anh tò mò bước qua.
Vừa chen vào, anh cũng lập tức hiểu ra.
Hẻm này bán toàn hàng lậu, giống chỗ họ, mua bán mấy thứ này ở thành phố cảng rất ngang nhiên, tương đương với bán công khai một nửa rồi.
Nhưng không liên quan đến họ, anh chỉ đến mua đồ thôi.
Anh chen vào đám đông đi dạo, cũng nhìn thấy rất nhiều khăn lụa đủ màu sắc, còn có áo khoác nhung, vải tơ nhân tạo, ô ni lông, băng cassette, máy ghi âm vân vân một đống thứ, nhìn mà anh ngứa ngáy khó chịu, bên này bán đồ còn nhiều kiểu hơn bên họ, còn ngang nhiên, cũng có thể là lâu rồi anh không ra ngoài đi dạo, lạc hậu mất rồi.
Tuy anh không thấy cái khăn lụa đó có gì đẹp, nhưng anh vẫn chọn một cái màu xanh da trời hoa nhỏ, một cái màu đỏ hoa to, cái màu xanh cho vợ anh, cái màu đỏ cho bà cụ, bà cụ thích nhất màu sắc rực rỡ, vui tươi.
Lại mua một cái áo khoác nhung màu be, còn có một cái ô ni lông, nhìn thấy giày da anh cũng rất muốn mua cho mỗi người họ một đôi, nhưng anh không biết họ mang cỡ mấy.
Lúc này anh lại thấy mình bất tài vô dụng, may mà nhìn thấy ở góc có người bán gậy chống, tâm trạng chán nản lại được an ủi, bà cụ đang thiếu một cây gậy chống.
Đợi nhìn thấy đủ loại kẹp tóc màu sắc, anh lại ngứa ngáy khó chịu mua hơn chục cái, hơn một tháng không gặp rồi, con gái đã hơn năm tháng rồi, tóc chắc cũng có thể kẹp rồi nhỉ?
Còn hai đứa con trai? Chúng nó có cái ăn là được rồi.
Ra khỏi hẻm đi dạo xong, cũng gần đến trưa rồi, anh cũng tiêu gần 100 đồng, chắc về nói giá cả sẽ bị mắng, dù sao lúc đó nói rẻ một chút, nói một nửa chắc cũng không vấn đề gì, Diệp Diệu Đông nghĩ mà thích chí.
Những người khác sớm đi dạo mua xong rồi, đều đứng ở cửa ngõ, chỉ còn mình anh.
Nhìn rổ của anh, tay cũng đầy ắp cả, còn có cả áo khoác nhung, mọi người tuy kinh ngạc, nhưng cũng có thể hiểu được, kiếm được nhiều tiền rồi, tất nhiên cũng nên mua mấy món đồ tốt mang về.
Cha Diệp thấy tay anh cầm không xuể nữa, cũng không nói gì, còn tiến lên giúp anh cầm: "Mua đủ chưa? Mua đủ rồi thì đi thôi, mày cũng mua gần đủ nhiều rồi, không thể mua nữa, mua nữa về lại bị càm ràm."
"Đủ rồi đủ rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, tiện thể mang hải sản trên thuyền lên, gửi đến nhà hàng chế biến, lúc đó tính thêm chút tiền là được rồi."
"Vậy đi thôi, trước tiến đến nhà khách thuê mấy cái phòng, cất mấy thứ này vào nhà khách giấu đi nhé?"
"Cũng được."
Trần Gia Niên cười nói: "Các anh cứ đi trước, tôi lấy nốt tiền cho các anh rồi qua ăn cơm."
"Được được..."
Mọi người vui mừng vô cùng, một đám người lại hưng phấn đi về phía nhà khách.
Nhà khách thời này, nhìn hơi cũ kỹ, nhưng đã tính là căn nhà tốt có thể đếm được ở thị trấn rồi, mấy năm trước chỉ có nhân viên công vụ đi công tác mới ở được, một đêm ba đồng, cũng không rẻ, cũng không phải người bình thường ở nổi.
Đợi làm xong thủ tục nhận phòng, để đồ đạc xuống xong, họ lại hối hả đi về phía nhà hàng.
Chuyến đi vớt sứa này kết thúc viên mãn, tâm trạng của mọi người đều rất tốt. Ngày mai sẽ về rồi, hôm nay cũng không cần làm việc, một bữa đại tiệc thịnh soạn, khiến họ ăn từ 12 giờ trưa đến tận 3 giờ chiều, rượu trắng cũng uống mấy cân, mới lảo đảo no say trở vê nhà khách ngủ. Diệp Diệu Đông cũng hơi ngà ngà say trở về phòng mình, anh tự thuê riêng một phòng, anh cả với cha anh một phòng, anh hai chị dâu một phòng, những người khác thuê hai phòng ngủ chung chen chúc, cũng không còn phòng thừa nữa, cũng chỉ vì họ đến sớm, mới còn nhiều phòng như vậy.
Anh kiểm tra một chút, đồ mua buổi chiều đều còn nguyên vẹn, không bị trộm, mới yên tâm.
Kết quả, anh vừa vén chăn ra, liền nhìn thấy trên giường có mấy sợi tóc, thời này vệ sinh nhà khách không tốt lắm, anh cũng lười làm phiền, cô thu ngân ở quầy chỉ thiếu lấy lỗ mũi nhìn người thôi, không khác gì cô nhân viên ở bưu điện.
Dù sao anh cũng là ngư dân chạy thuyền, không đòi hỏi kỹ lưỡng như vậy, có giường ngủ, không nghe thấy tiếng ngáy của người khác là tốt lắm rồi.
Hơn một tháng nay, ngủ chung phòng với anh cả và cha anh, đêm đến thật sự náo nhiệt, anh không biết mình có ngáy không, dù sao cha anh với anh cả, người này cũng ngáy to hơn người kia.
Ngủ trên thuyên còn đáng sợ hơn, đêm đó càng giống như bản giao hưởng, năm sáu người ngủ ngáy không ngừng, sợ ai nhỏ tiếng hơn ai, anh đều sợ họ thở không nổi, may có tiếng sóng biển, che đi một chút, cũng có thể ngủ được.
Anh tùy tiện vỗ vỗ trên giường, nhặt sạch tóc, giữ giữ ga giường, rồi nằm xuống.
Cách âm cũng rất kém, tiếng nói chuyện đi qua đi lại ở hành lang hơi ồn, may là anh uống rượu, ngủ cũng sâu.
Đêm ngủ sớm, ngày hôm sau mọi người cũng thức dậy sớm. Tuy hiếm khi ngủ một giấc ngon, nhưng mọi người đều nhớ nhà da diết, bốn năm giờ trời vừa sáng đã hưng phấn dậy cả, qua gõ cửa phòng nhau.
Diệp Diệu Đông cũng vươn vai bò dậy ra mở cửa: "Cha, mọi người đều dậy rồi à?"
"Đều dậy rồi, thu dọn thu dọn, tranh thủ trời sáng, nhanh về thôi, trên đường còn phải chạy thuyền mười mấy tiếng, đợi chạy đến cũng phải bốn năm giờ chiều, nếu không thuận buồm xuôi gió, có thể còn phải chạy thêm hai tiếng nữa."
"Được, đợi con một chút, mọi người xuống trước đi."... Diệp Diệu Đông đứng bên mạn thuyền, hai tay chống trên thành thuyền, nhìn vịnh biển xanh ngắt và ánh bình minh đỏ rực, cùng thị trấn dần dần xa dần phía sau, lòng dạt dào, cuối cùng cũng quay về rồi.
May mà, chuyến này cũng tính là gặp may không gặp nạn, sang năm đến sẽ có kinh nghiệm hơn, cũng tính là có thêm một con đường kiếm tiền.
"Hừ- Cuối cùng cũng về nhà rồi-"
"Đúng vậy, cuối cùng cũng về nhà rồi." Mọi người cũng rất vui mừng.
"Sang năm lại chiến tiếp!"
Trần Gia Niên vui vẻ nói: "Hi vọng sang năm có thể theo các anh làm ăn tiếp."
"Chắc chắn rồi, không có anh, bọn tôi khó mà tiến thêm được."
Diệp Diệu Đông cũng tính trong lòng, tên này hơn một tháng nay lấy hoa hồng ba chiếc thuyền của họ, cũng được hơn ngàn đồng, cũng là hốt bạc.
Sang năm nếu có thêm mấy chiếc thuyền nữa, càng dễ kiếm.
Tiền họ vất vả làm việc mấy tháng kiếm được, còn không bằng anh ta nhẹ nhàng gọi mấy cuộc điện thoại kiếm được.
Có quan hệ, thì sẽ oai hơn một chút, kiếm tiền cũng dễ hơn bọn quê mùa như họ.
Trân Gia Niên khiêm tốn vẫy tay: "Cũng không đến mức đó... chuyến này các anh vê nở mặt như vậy, kiếm được tiền chắc chắn giấu không được, bây giờ trong làng chắc đã truyền khắp rồi, sang năm chắc chắn sẽ có rất nhiều thuyền, phải theo các anh qua đây."
"Lúc đó tính, việc này cũng phải chấp nhận rủi ro, thời tiết với sóng to gió lớn ai mà đoán trước được, lỡ ra ngoài rồi, kết quả mưa cả tháng, vậy là xong đời."
Hơn nữa thuyên nhỏ muốn theo cũng theo không nổi, thuyên máy lớn hơn một chút thì trong làng cũng chỉ có mấy chiếc đó.
"Kiếm tiền đâu có việc nào không mạo hiểm, gan to chết đứng, gan nhỏ chết đói."
"Còn sớm mà, bây giờ nghĩ đến sang năm cũng chẳng cần thiết, dù sao năm nay kiếm được tiền là tốt rồi.
Anh họ cả cười nói: 'Đợi sang năm bọn tôi xem có thể góp chút tiền không, hùn vốn làm một chiếc thuyền."
"Được thôi, miễn các anh không sợ mất trắng vốn là được, nhiều người cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau, đánh nhau cũng không sợ."
Đều theo anh ra ngoài trải nghiệm, cũng tận mắt chứng kiến ba chiếc thuyền của họ kiếm được nhiều tiền như vậy, nói không có ý định chắc chắn là giả, có ý định mới là lẽ thường tình, đều là anh em họ của mình, anh cũng sẽ không keo kiệt, chỉ cần họ chịu mạo hiểm.
Hơn nữa không chừng sang năm cái rãnh biển đó bị người ta phát hiện ra, đến lúc đó thuyền từ các làng xung quanh đổ xô đến đó đánh bắt, nếu họ có nhiều thuyền nhiều người thì còn chiếm ưu thế, không thì coi như xong.
"Giống như đồng chí Trần Gia Niên nói, làm gì cũng có rủi ro, chắc chắn đều có chuẩn bị tâm lý rồi." Anh họ hai cũng nói, mấy ngày gần đây hai người chắc chắn đã bàn bạc rồi.
"Vậy các anh cứ cố gắng, nếu mua không được thì nhờ thợ đóng một chiếc mới cũng được, có thuyền cũng không lỗ được, từ từ rồi cũng kiếm lại được."
"Nói thì nói vậy, chỉ là mấy năm trước nhà đông người, cuộc sống cũng không mấy khá giả, muốn mua cũng không có khả năng."
"Bây giờ đã khá hơn rồi, sau này sẽ càng tốt hơn."
Diệp Diệu Đông cũng không ngờ mình có thể ảnh hưởng đến một mảng lớn người xung quanh, nhưng nghĩ lại, đây cũng là điều tất yếu.
Khi một người đang lên như diều gặp gió, nhiều người muốn bám theo hưởng lợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận