Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1246: Rục rịch (length: 12718)

Diệp Diệu Đông vậy không nghĩ rằng lời mình vừa thốt ra lại linh nghiệm, chỉ là thuận miệng nói, nào ngờ bão lại kéo dài đến mười ngày nửa tháng?
Thật đúng là liên tiếp hai cơn bão, kéo dài những mười ngày nửa tháng.
Hắn thật muốn đánh vào miệng mình.
Mãi đến cuối tháng, gió yên biển lặng, đường ranh giới ven biển mới được mở lại, một đám người mặc đồng phục mới rời đi.
Chỉ là ven bờ còn lưu lại đủ loại giấy vàng, nến, hương án, nhắc nhở mọi người về tình cảnh bi thảm do cơn bão vừa rồi gây ra.
Nếu không phải mọi người chỉ biết nhìn cái lợi trước mắt, lòng tham vô đáy, thì những cơn bão nhỏ như vậy căn bản đã không thể gây chết người.
Nghe nói cũng có hơn một nửa người quay về rồi, ở trên đảo hoang tìm thấy được một nửa, nhưng vẫn có khoảng mười người bị mất tích, mà thuyền đánh cá cũng bị tổn thất mất mấy chiếc.
Trên bến tàu mọi người ai nấy đều thở dài, đều nói sớm biết vậy đã không tham lam như vậy.
Diệp Diệu Đông và những người khác đi đến bến tàu thì nghe thấy được một vài lời bàn tán.
Họ nói nếu không phải mấy thuyền của bọn họ lúc ấy kéo mấy thuyền sứa về, thì ngày hôm sau cũng sẽ không có những chiếc thuyền đánh cá bất chấp nguy hiểm đi ra khơi, và rồi ngày thứ ba lại càng có nhiều thuyền hơn nữa ra đi.
Kết quả dẫn đến hiện tại có rất nhiều người không thể quay trở về.
Mọi người đều có chút ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ họ lại có thể bị liên lụy như thế này.
Rõ ràng là do họ lòng tham, mới mạo hiểm lao ra biển.
Tham lam mới là nguyên tội.
Chờ họ nhìn sóng biển xong, lúc đi về phía thuyền của mình mới phát hiện, mấy chiếc thuyền của họ lại bị người ta tạt phân. .
"Ta tiết tháo xxx. . ."
"Ta dựa vào, ta cứ thắc mắc sao một đường đi tới có chút mùi thối, rõ ràng gió đâu có thổi ngược chiều. ."
"Cái này xxx. . ."
Diệp phụ mặt mày ủ rũ, "Chắc chắn là những người gặp nạn kia làm, thật đúng là giận chó đánh mèo."
"Dựa vào, cũng là vì trời bão, mà trên bờ lại có cảnh sát biển canh gác, mấy ngày nay chúng ta mới không lưu người ở trên thuyền coi ngó."
"Mẹ kiếp, bọn này tham lam còn trách người khác?"
"Tối qua cảnh sát biển mới rút đi, bọn người này động tác nhanh thật."
"Trước cứ dọn dẹp sạch sẽ đã, hôm nay bắt đầu thay phiên để người lên thuyền trực."
Diệp Diệu Đông cũng bực bội, đây coi như là tai bay vạ gió.
Thuyền của những người dân làng khác thì không bị tạt phân, chỉ có bốn chiếc thuyền lớn của họ, nhìn thôi đã biết lý do bị tạt là gì, thuyền thu mua của người khác thì vẫn an ổn ở một bên.
Mẹ nó.
Đám người chèo thuyền vừa buồn nôn vừa cố nén, trực tiếp ngay tại chỗ lấy nước biển để lau rửa.
Diệp Diệu Đông nhìn về phía A Quang, "Hai ngày trước gọi điện thoại cho Trịnh chỗ, trời bão sóng mạnh nên cũng không nói được mấy câu, qua mấy ngày nữa gọi lại, ngươi hỏi kỹ càng về tình hình ở trên đó."
A Quang nhíu mày, cũng có chút lo lắng, sợ chuyện bị tạt phân này còn sẽ ảnh hưởng đến việc đánh bắt.
Bốn chiếc thuyền này quá nổi bật, đã chuốc lấy hận thù rồi.
"Ta qua vài ngày nữa sẽ hỏi lại, giờ bão đã qua, chắc bên trên cũng sẽ ra khơi, nếu ngươi muốn đi lên đó thì chúng ta phải hỏi cho rõ."
"Haizz, vốn chỉ định tính toán thôi, giờ xem ra có lẽ theo Trịnh thúc và mấy người khác đi thuyền chợ đánh bắt sẽ tốt hơn. Ở trên đó có bốn ngư trường lớn, có lẽ thuyền đánh cá ven biển các nơi đều tập trung ở đó, tính bao dung có lẽ sẽ tốt hơn. Nếu có thể kiếm được tiền thì đổi chỗ khác cũng được."
Nhìn tình hình ở bên này thì việc bắt sứa cũng chẳng dễ dàng gì, hoặc là cứ lênh đênh trên mặt biển vớt đại, cũng có thể kiếm được chút ít. Nhưng mà hắn đã quá quen với số lượng ở các rãnh biển, sao có thể cam tâm cứ đi tìm từng con như vậy, tiền khác có thể kiếm được chút vui vẻ, nhưng mà việc bắt sứa luôn mang lại một khoản thu nhập lớn, giờ kiếm ít thì đương nhiên không dễ chấp nhận.
"Ừ, ta thấy ở đây làm cũng không ngon ăn gì, thuyền nhỏ có lẽ còn ổn."
Hai người ghé đầu vào nhau nói chuyện nhỏ.
Hôm nay bến cảng vừa mở cửa trở lại, thuyền đánh cá ra khơi vẫn chưa nhiều, ai nấy cũng đều còn khiếp sợ.
Ngày hôm sau, thuyền đánh cá cơ bản đã ra khơi, dù sao không phải là người nhà họ gặp chuyện, mọi người than thở một tiếng rồi vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Còn bọn họ những người có thuyền đánh cá này cũng cần phải kiếm ăn, sáng sớm ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã phải ra khơi đi các rãnh biển xung quanh.
Chỉ là, cả bốn chiếc thuyền lớn của họ trong đêm lại tiếp tục bị người ta tạt phân, nhưng không bắt được người.
Diệp Diệu Đông và mọi người nghe tin vào nửa đêm liền vội vàng chạy tới bến tàu, tức giận đến mức muốn nhảy dựng lên.
Vì vậy mà hắn đã trực tiếp gọi người khác mở thuyền nhỏ ra khơi, còn mình thì chưa đi ngay, phải hỏi rõ ràng trước đã.
Mỗi chiếc thuyền chỉ để lại hai người ngủ trong khoang, chờ họ nghe động tĩnh chạy ra thì chỉ ngửi thấy mùi thối, còn người đã xách thùng chạy mất.
Đuổi theo thì bọn chúng còn vứt cả cái bô đi, sau đó chui vào một con hẻm nhỏ, vì bọn hắn không quen đường nên cũng bị mất dấu.
"Chờ dọn dẹp xong, thì mang thuyền đánh cá ra ngoài khơi mà đậu."
Diệp phụ nói: "Hay là chúng ta cứ trực tiếp ra biển kéo lưới đi? Các thuyền khác đều ra khơi vớt sứa rồi, nếu năm nay rãnh biển không còn sứa thì thuyền lớn thế này cũng uổng công."
"Cũng được."
"Vậy ta bảo bọn họ chuẩn bị chút đồ đạc, dọn dẹp xong rồi thì chúng ta ra khơi."
Thực ra mọi người vốn định chờ trời sáng hẳn, xem thử tình hình sứa trên mặt biển hôm nay ra sao, bắt sứa hay trực tiếp kéo lưới, tính xem cách nào lợi hơn.
Nhưng giờ xem ra thì cứ ra khơi thôi, tránh cho bực mình.
Đối với Diệp Diệu Đông mà nói, hắn có thuyền thu mua hàng, cả hai cách đều ổn, chỉ cần ra biển, mặc kệ là bắt sứa hay kéo lưới, hắn đều có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Diệp phụ và mọi người bàn bạc xong xuôi thì về nhà chuẩn bị đồ, sau khi chuẩn bị xong thì thuyền đánh cá cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, bọn họ liền trực tiếp ra khơi.
Diệp Diệu Đông trong lòng thở dài, ly hương chính là khó khăn như vậy, chẳng có nơi nào mà có thể an cư lạc nghiệp, nơi này đối với người ngoài đều không mấy thân thiện, tính bao dung quá kém.
Có lẽ những cảng lớn, nơi mà mọi người từ khắp nơi đổ về thì sẽ khá hơn một chút.
Hắn càng ngày càng có ý định chuyển sang một nơi khác, nhưng quan trọng nhất vẫn là phải kiếm được tiền.
Sau khi bốn chiếc thuyền lớn đều đã ra khơi, hắn cũng không thể ngồi không trên bờ đợi, trước đó hắn đã phái sáu người lái thuyền nhỏ đi bắt sứa, lần này hắn lại gọi tám người đi cùng thuyền thu mua hàng ra biển thu hàng.
Trước khi bão đến, hắn đã lái thuyền thu mua hàng đi thu sứa của thuyền đánh cá hai ngày rồi, tất cả đều giảm giá 50%, ai muốn thì đưa hàng cho hắn, không muốn thì tự mang đi.
Về cơ bản đều là đồng ý, phần lớn đều biết quy tắc thu mua hàng của thuyền thu mua hàng, về cơ bản đều giảm giá từ 50% đến 40% so với giá trên bờ.
Nếu mất công chạy tới chạy lui một chuyến để bán hàng, lại còn trì hoãn một chút thì cả đi lẫn về cũng phải ba bốn tiếng, nếu cứ ở trên biển thì có khi đã bắt được thêm kha khá rồi.
Dù sao sứa đắt nhất là sứa máu, họ có thể cố ý để lại sứa máu, đến chạng vạng thì mang về chế biến, còn những loại sứa khác rẻ rúng hơn nhiều, giảm giá 50% bán cho Diệp Diệu Đông cũng không bị lỗ.
Nếu có nhiều thời gian, họ đã có thể bắt được nhiều sứa hơn, từ đó kiếm được nhiều sứa máu hơn và kiếm được nhiều tiền hơn!
Đơn giản là cả hai bên đều có lợi, không thuyền nào không chịu, mà hắn cũng không cần ghi sổ nợ, cứ cân lên rồi đưa tiền luôn.
Ngay cả những thuyền đánh cá ở các rãnh biển gần đó cũng muốn giành bán cho hắn, để có nhiều thời gian hơn ở lại đây mà vớt hàng.
Vì vậy, Diệp Diệu Đông cứ một chuyến thuyền thu mua hàng ra biển có thể mang về mấy chục tấn hàng, nếu như số lượng sứa lúc ấy nhiều hơn, mọi người bắt được nhiều hơn thì số hàng hắn mang về chắc còn nhiều hơn thế.
Trong hai ngày sau khi hết lệnh giới nghiêm, mỗi chuyến của hắn có thể kéo về hàng trăm tấn, suýt chút nữa là đạt giới hạn trọng tải của thuyền thu mua.
Mà mấy loại sứa kia cũng coi như bị hắn độc chiếm rồi, giá sau khi đưa lên bờ, hắn bán thẳng vào xưởng thì tiền hoa hồng cũng đã kiếm được thêm một món lớn, lời hai lượt.
Tuy nhiên, vì số lượng thuyền đánh cá quá nhiều, các rãnh biển đã trở thành công cộng, vùng Ôn thị mấy trấn sau cơn bão tất cả đều đổ xô về đó, chưa đến ba ngày đã làm hụt một khoản tiền lớn của hắn, thuyền đánh cá hoặc là lưu lại tranh giành với người ta, hoặc là phải tự tản đi khắp biển mà tìm kiếm.
Lượng hàng mà thuyền thu mua hàng thu được cũng giảm đi 2/3.
Chắc chắn không trụ được thêm mấy ngày nữa, có lẽ thuyền thu mua sẽ không còn tác dụng nữa.
Cho nên, sau khi A Quang và Trịnh thúc nói chuyện điện thoại xong, hắn lại động lòng muốn chuyển hướng.
Hai cơn bão này không gây ảnh hưởng quá lớn đến ngư trường chợ thuyền, bão qua rồi thì Trịnh thúc và mọi người liền ra khơi đánh bắt.
Lúc mới liên lạc thì Trịnh thúc vẫn còn than trời trách đất vì bão, than số vận đen đủi, sau khi nghe bọn họ kể tình hình ở đây thì ngược lại còn thấy may mắn vì mình đi sớm.
Đồng thời, Trịnh thúc còn mời bọn họ qua đó qua điện thoại, liên tục nói bên đó thế này thế kia, làm sao mà tốt đẹp, so với cả A Quang còn mong họ tới để duy trì liên lạc hơn, muốn họ đi lên.
Có lẽ cũng là do cảm thấy chỉ có hai chiếc thuyền thì không có ai để nương tựa, nên muốn thêm người để kết đoàn.
Ông còn kể về việc sau bão bọn họ ra biển thu hoạch lớn cỡ nào, bên trên thuyền đánh cá đều có đánh bắt có tính nhắm vào, có thuyền đánh bắt cá hố chuyên nghiệp, có thuyền chuyên đánh bắt cá đù vàng, có thuyền chuyên bắt mực, có thuyền chuyên thả lồng tôm, hoặc kéo câu lươn, kéo câu cá ngừ...
Kể rằng thuyền đánh cá ba bốn mươi mét ở trên đó có rất nhiều, còn có cả đội tàu công ty hải dương chuyên nghiệp nữa.
Nghe đầu dây bên kia nói, cả hai người đều có chút nhiệt huyết sôi trào.
Có thể cúp điện thoại rồi, đến cả A Quang cũng động lòng, vốn dĩ hắn còn cảm thấy Diệp Diệu Đông chỉ chơi bời lung tung, còn mỗi ngày nói chuyện linh tinh với mọi người.
"Đông tử, đợi mấy ngày nữa thuyền đánh cá về, chúng ta cũng đi thử xem đi?"
"Xem tình hình hai ngày này đã, sau khi rãnh biển không còn hàng, thì trên mặt biển cứ vớt tùy tiện cũng coi như có thu hoạch, mọi người có lẽ cũng không muốn chạy xa như vậy, thuyền của bọn họ nhỏ, cũng biết lo lắng."
"Hỏi thử thôi, nếu không ai muốn đi cùng thì để bọn họ cứ ở đây vớt, còn chúng ta chạy ra ngư trường, vừa hay tránh cho phiền phức, tránh việc gì cũng tìm ngươi."
"Để xem đã, trước kiếm tiền ở chỗ này đã rồi tính, không phải còn chưa tới mùa đánh bắt vụ đông sao."
"Chưa đến mùa đánh bắt vụ đông mà tài nguyên vẫn phong phú đó thôi."
"Vậy ngươi nghĩ kỹ đi, nếu thật sự muốn đi thì chỉ có thể đợi đến Tết mới có thể về nhà."
A Quang dừng lại một chút, suy nghĩ một hồi, "Ta thì ngược lại không sao, trong nhà không có việc gì cần ta phải lo, ngươi xem thử ngươi có ổn không đã. Nhà ngươi thì có nhà xưởng, trong thành phố lại có cửa hàng, còn có nhà máy nữa, ngươi đi lâu như vậy có được không?"
"Cho nên ta muốn suy nghĩ một chút."
Việc làm cá khô trong nhà đã thành dây chuyền sản xuất rồi, cũng không cần quá lo lắng, cứ để trong cửa hàng từ từ bán là được.
Ngược lại ở thành phố nhiều hàng cá như vậy, hắn có hơi không yên lòng, mới chỉ làm với số lượng lớn thôi.
Bây giờ lại muốn bắt đầu lên men với số lượng lớn, hắn nghĩ phải sắp xếp người đi khắp nơi tiêu thụ, nếu không số lượng lớn đổ vào một chỗ, mà việc bán ra không nhanh thì sẽ bị ứ đọng rất nhiều.
Nước mắm cá năm lạng này có thể ăn rất lâu, không giống như cá khô một bữa là hết, bản thân nó đã có tốc độ tiêu thụ chậm hơn.
Lúc đầu hắn nhìn trúng chính là tính bền vững của thứ này, khi ngành sản xuất đã hình thành thì bao lâu cũng không bị đào thải, còn cá khô thì chưa chắc, dù sau này không đóng cửa thì cũng khó mà mở rộng quy mô được.
Hắn trước mắt cần suy nghĩ đã, nếu như đi lâu không về thì phải gọi điện thoại trước để nói chuyện với A Thanh, A Thanh lúc đó không thể cứ đợi ở nhà, cũng phải thường xuyên ra thành phố kiểm toán.
Đáng tiếc là con trai ở nhà còn quá nhỏ, chưa thể gánh vác được.
Một mình A Thanh ở nhà, trên vai trách nhiệm lại càng nặng thêm.
Cũng may ủy ban thôn hiện giờ đều chiếu cố nhà hắn.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận