Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 901: Mèo rừng?

Chương 901: Mèo rừng?Chương 901: Mèo rừng?
Anh là người bình thường, người bình thường nào mà không sợ rắn chứ, cũng chỉ có tên biến thái A Quang này, hồi nhỏ ngày nào cũng bắt rắn chơi, hồi nhỏ bọn họ bị dọa không ít.
Nhưng mà, cũng nhờ tài bắt rắn này của anh ta, mà thu hút được một đám trẻ con bu quanh.
Trẻ con rất dễ nảy sinh tình cảm ngưỡng nộ, lại thấy kích thích vui, thêm nữa thiếu ăn thiếu mặc, tài năng này của anh ta lại có thể cho mọi người giải ngấy, một đám trẻ con đều muốn chơi cùng anh ta.
Thịt rắn cũng là thịt mà, hồi nhỏ bọn họ đâu có ít lần lấy nồi đất vỡ lên núi nấu canh rắn.
A Quang một tay nắm đầu rắn, tay kia tháo thân rắn quấn trên cánh tay ra, nắm trong tay, đưa về phía họ, dọa đến nỗi cổ họ cũng co lại, nhưng đều không lùi lại.
"Đưa giỏ tre lại đây, đứng đực ra đó làm gì?"
"Chẳng phải đang muốn chiêm ngưỡng phong thái của mày trước sao? Mày chỉ có tư thế bắt rắn là đẹp trai nhất thôi."
Diệp Diệu Đông mở nắp tre trên giỏ ra, đưa qua cho anh ta.
"Ông đây ngoại trừ không trắng bằng mày, chỗ nào cũng hơn mày!"
A Quang vừa nói vừa cho đuôi rắn vào giỏ tre trước, rồi mới ném đầu rắn xuống, Diệp Diệu Đông nhanh chóng đậy nắp lại.
"Xì, bớt nói khoác đi, tao là chàng trai đẹp trai nhất làng đấy! Tiếp tục tiếp tục, tranh thủ trước khi trời tối bắt thêm một ít nữa, dùng xong chúng ta còn có thể thu hồi lại nấu canh."
"Cái này được đấy!"
"Nhà tao có gài" A Chính phấn khởi tích cực nói: "Đợi trời tối, gà về chuồng hết, vừa hay đi bắt một con." "Mẹ với vợ mày mắng không?"
"Không đâu, năm nay ông đây kiếm được kha khá tiền, lưng thẳng tắp, quét sạch một lượt, giết hết cũng được!"
"Hiểu rồi, vậy tối trực tiếp xách cả chuồng gà đi luôn, vừa hay một con rắn một con gà, một vợ một chồng, hoàn hảo!"
"Hả?"
A Chính ngớ người, anh ta chỉ nói khoác thôi mà.
Tiểu Tiểu vỗ tay khen: "Ha ha ha, Đông Tử nói đúng, một con rắn một con gà, một vợ một chồng, mỗi ngày một nồi!"
"Ơ... tao chỉ nói vậy thôi, xách cả chuồng gà đi, mẹ tao đánh gấy chân tao đấy. Hay thế này, hôm nay ăn nhà tao, ngày mai ăn nhà chị cả tao, ngày kia ăn nhà chị hai tao, ngày kìa nữa ăn nhà chị ba tao, ngày kìa kìa nữa bắt nhà chị tư tao, chia đều, thế là không sao."
Diệp Diệu Đông suýt bị anh ta chọc cười.
"Mày ăn cơm mềm (ăn bám) gia đình rõ ràng, chia đều, ai cũng có phần à?"
Mọi người không hiểu ăn cơm mềm là gì, nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc họ hiểu ý anh, họ cũng đều ghen tị lắm, vừa đi vừa nói.
"Mày giỏi thật đấy!"
"Cũng biết lập kế hoạch phết..."
"Tính toán lách cách, phân tán rủi ro, ăn cũng không ít, chị em nhiều là giỏi!"
A Chính cũng hơi đắc ý: "Tao cũng không ít lần gửi cá tôm cua cho nhà họ, cái này gọi là có qua có lại."
"Thôi đi, ngày nào cũng canh long phượng cũng ngán, thỉnh thoảng cũng phải đổi khẩu vị, đợi thu hồi về, chúng ta lấy ra xào rán nấu hầm đủ kiểu, làm một bữa yến tiệc toàn rắn."
"Đâu mà nấu nhiều kiểu vậy, phiền phức quá, một nồi hầm là xong..." "Mày ngốc à? Thằng Béo để làm gì? Không biết kêu nó làm à, phiền phức gì? Đây không phải việc của nó sao? Chúng ta chỉ việc ăn là được rồi."
"Cũng đúng..."
Họ vừa đi vừa trò chuyện, chẳng sợ rắn độc nào bò ra cả.
Ở đây rắn độc vẫn khá hiếm, trừ khi vô tình bò vào, phần lớn là các loại rắn hoa cải không độc.
Ở nông thôn, loại rắn gọi là rắn hoa cải cũng có rất nhiều, một loại là rắn cẩm mày đen, một loại khác là rắn cẩm vua, nhưng cũng có nơi gọi các loại rắn khác là rắn hoa cải, như rắn sọc hổ, rắn cẩm hai sọc, rắn cẩm sọc trắng...
Rắn hoa cải cũng là loài đặc hữu của Trung Quốc, giống như chó đất được gọi là giống chó nông thôn Trung Hoa, rắn hoa cải cũng có thể được gọi là rắn nông thôn Trung Hoa.
Rắn hoa cải có tính ăn thịt, cũng linh hoạt và khỏe hơn các loài rắn thông thường, có thể dễ dàng giết chết những loài rắn có kích thước nhỏ hơn rắn hoa cải, như một vị vua trong loài rắn, gặp rắn độc cũng phải uống cạn đắng cay mà chết.
Nên cũng có câu "Một dặm có rắn hoa cải, mười dặm không rắn độc".
"Kinh Trập mới qua chưa lâu, chưa đến hè, chắc chưa có nhiều rắn lắm đâu, chúng †a có nên đi tìm hang chuột không?”
Họ đi một vòng quanh đó, cũng không thấy con nào nữa, Diệp Diệu Đông đề nghị.
"Cũng được, mọi người tách ra tìm, tụ lại một chỗ hiệu quả thấp lắm."
"Nhưng tao không dám bắt, tao có thể đi cùng mày được không?" A Chính rụt rè nói.
A Quang khinh bỉ nhìn anh ta: "Thôi được, vậy hai người một nhóm đi tìm, tìm thấy các mày báo tao là được, to sẽ qua bắt."
"Tốt tốt tốt, vậy nhờ cậy anh Quang rồi." Tiểu Tiểu nói đùa.
Diệp Diệu Đông cũng đưa giỏ tre đựng con rắn vừa bắt được cho A Chính: "Cầm lấy" A Chính rụt rè: 'Không thể đưa cái rỗng khác cho tao à?"
"Không được, tao đang rèn luyện gan chó của mày đấy, cầm lấy, bên cạnh đã có đại sư rồi, sợ gì? Hai đứa bọn tao gà hơn mới cần cầm cái rỗng."
"Thôi được."
Chia thành từng nhóm hai người đi tìm để hiệu quả hơn.
Bây giờ thời tiết mới ấm lên, ban ngày nhiệt độ cũng không cao lắm, không nóng lắm, rắn hoa cải cơ bản cũng không rời khỏi hang động quá xa, chủ yếu vẫn hoạt động kiếm ăn quanh khu vực hang động trên núi.
Tìm kiếm hang chuột có mục đích, vẫn thu hoạch được ít nhiều.
Đấy, Diệp Diệu Đông và Tiểu Tiểu vừa trèo lên một sườn dốc, đi vào một con đường núi ven bờ, vừa hay thấy trong bụi cỏ không xa lại xuất hiện một con rắn hoa cải, mà con này trông khá to, cảm giác chiều dài đã đến một mét bảy rồi.
Không biết nó vừa nuốt một con chuột hay sao mà bụng phình to, trông hơi kinh dị ghê tởm, hơn nữa còn cứ di chuyển tại chỗ, không bò đi.
"A Quang, A Quang, nhanh lên nhanh lên, có tình huống..."
Xung quanh sườn núi không có ai khác, chỉ có mấy người bọn họ, mà cũng không cách xa lắm, hô một tiếng, A Quang và A Chính lập tức vội vàng chạy tới.
Còn con rắn không biết có phải nghe thấy động tĩnh bên này hay không, lại nhả cục đồ đen sì phình to trong bụng ra, rồi nhanh chóng di chuyển muốn chạy trốn.
Diệp Diệu Đông và Tiểu Tiểu cũng không rảnh nhìn cục đồ đen thui nó nhả ra, lập tức xông lên dùng gậy dài chặn lại không cho nó đi.
Để tránh nó quấn lên gậy, quấn vào gậy của hai người, họ phối hợp với nhau, rắn vừa quấn lên, người kia lại gạt nó xuống, nhưng cũng không cho nó đi, cứ thế kéo dài thời gian.
A Quang nhảy xuống một sườn dốc, nhanh chóng chạy tới: "Lại bắt được một con, con này to hơn chút."
Có lẽ vì vừa nhả ra thứ to trong bụng, lại bị mấy cây gậy của họ hành hạ một lúc, con rắn này trông không linh hoạt lắm, A Quang tùy tiện khều một cái nắm một cái là bắt được.
Diệp Diệu Đông nhìn động tác nhanh nhẹn của anh ta đến ngẩn người: "Nhìn mày bắt đơn giản vậy, tao suýt cũng tưởng mình biết bắt rồi!"
"Có gì khó đâu, hay mày thử xem? Cho mày bắt lên tay này?"
Anh liên tục xua tay: "Thôi bỏ đi! Dù sao có mày rồi, anh em tốt cả đời!"
"Xị."
"Nhanh bỏ vào đi."
A Chính lập tức giấu giỏ tre trong tay ra sau lưng: "Bỏ vào giỏ của Đông Tử ấy, hai con bỏ chung đánh nhau bây giờ, lát nữa rắn lớn ăn rắn nhỏ, bắt cũng uổng."
"Thường thì không đâu, nếu ăn thì ăn rắn độc, trừ khi đói lắm."
"Vậy cũng bỏ chỗ mày! Phân phối đều!"
Diệp Diệu Đông bực bội liếc anh ta: "Mày đang ảnh hưởng đến hiệu suất tìm rắn của tao đấy, nhanh lên, lải nhải nữa tối không dẫn mày đi làm chuyện tốt đâu."
"Dọa tao à?”
A Quang giục: "Nhanh lên đi, lê mề gì? Dù sao cũng phải đựng cả, chỗ mày đựng đầy trước, rôi đựng chỗ Đông Tử sau."
Ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu, ai bảo hai người họ là một nhà, anh ta là người ngoài, 2 đánh 1, nói chuyện cũng không to tiếng được, đậu madlI
A Chính lẩm bẩm càu nhàu vài câu, nhanh chóng mở nắp, đưa giỏ tre đến trước mặt anh ta, để anh ta bỏ rắn vào.
Diệp Diệu Đông cầm gậy chọc chọc cục đồ đen sì mà con rắn hoa cải kia vừa nhả ra.
"Đúng là chuột thật."
“Trông ướt nhẹp, hơi ghê."
"Đây là thứ con rắn kia vừa nhả ra." "Ọe-"
"Nếu bắt muộn hơn chút, để nó tự tiêu hóa, có khi còn mọc thêm chút thịt." Diệp Diệu Đông chẳng để ý đến cảm nhận của người khác, nói ra điều kinh người.
"Oe- Mày kinh quá, nói tao hết muốn ăn luôn rồi."
"Vậy càng tốt, còn để dành thêm mấy miếng thịt cho mọi người chia."
Họ nhăn mặt rùng mình, vội vàng tránh xa anh.
Ngay sau đó, họ lại tách ra tìm kiếm.
Thời tiết mới ấm lên, phạm vi hoạt động của rắn cũng không rộng, tìm quanh núi vẫn tương đối đơn giản.
Lúc trời tối họ lại tìm thấy ba con nữa, chỉ là đi hơi xa một chút.
"Lần sau làm mấy cái lồng bắt rắn đặt trên núi là được, bảo đảm ngày nào cũng có thu hoạch, lại đỡ việc, lúc cần thiết còn có thể phát huy tác dụng."
"Lần sau hãng hay, giờ lo xong việc hôm nay đã. Trời tối rồi, chắc phải làm cả đêm."
"Có thể làm thêm mấy cái lồng, vừa rồi còn thấy gà rừng với thỏ rừng, không bắt được, tiếc quá..."
"A a a... Hoãng! Có hoãng!" Đột nhiên, A Chính la lên.
Mấy người kia vui mừng vội quay đầu nhìn, đúng là thấy một bóng vàng lao vút qua.
"Đệt, đúng là có hoẵng!"
"Nhanh nhanh... đuổi theo xem..."
Bốn người đều hưng phấn đuổi theo ngay, nhưng 8 chân của bốn người lại chạy không bằng bốn chân của hoẵng, nó lao lên dốc xuống dốc vài bước, đã bỏ họ lại không thấy bóng dáng đâu.
"Ôi chao, tiếc quá, không mang theo súng đất."
A Quang cũng tiếc nuối, nhà anh ta có súng đất, nghĩ chỉ bắt rắn, nên cũng không mang theo.
"Khoan đã, không đúng, tụi mày nghe xem, hình như còn có tiếng gì nữa?" Diệp Diệu Đông dỏng tai lên: "Hình như có tiếng mèo kêu?"
"Mèo hoang chứ gì? Mèo hoang ở khắp nơi, trên núi ban đêm tiếng động cũng khá nhiều." A Chính cẩn thận cầm giỏ tre trong tay, nói một cách tùy ý.
A Quang và Tiểu Tiểu tay cầm đèn pin chiếu khắp nơi, trời tối ánh sáng kém, phạm vi tâm nhìn hạn chế, họ chiếu một vòng cũng không phát hiện gì.
Tuy nhiên, tiếp tục đi về phía trước hai mét, họ lại nghe thấy tiếng mèo kêu rõ ràng hơn, đèn pin cũng đồng thời chiếu xuống góc dưới sườn dốc.
A Quang đi đầu dừng bước, chăm chú nhìn, cau mày cẩn thận nhận dạng.
Mọi người thấy anh ta không đi nữa, tia sáng đèn pin cũng không động đậy, cũng đưa mắt nhìn vào vị trí đèn pin dừng lại.
"Chết tiệt, không phải mèo hoang, là mèo rừng!"
"Hả? Mèo rừng?"
"Mèo rừng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận