Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 153: Thuyền gỗ nhỏ(1)

Chương 153: Thuyền gỗ nhỏ(1)Chương 153: Thuyền gỗ nhỏ(1)
"Chứ sao nữa? Không đánh cá thì con mua thuyền về làm gì? Mua về ngắm chắc?" Diệp Diệu Đông tức giận nói, anh đã thể hiện tốt như vậy mà mọi người vẫn còn nghi ngờ.
Bà cụ im lặng nãy giờ, bây giờ mới vui vẻ kéo tay anh nói: "Đông Tử tiến bộ rồi, vậy con ra ngoài một mình phải cẩn thận một chút đấy!"
"Con biết rồi!"
Cha Diệp trừng mắt nhìn bà cụ một cái, ông còn chưa đồng ý đâu, ông cũng phải hỏi ý kiến của anh cả và anh hai nữa chứ.
Ông nhìn về phía hai đứa con còn lại: "Thằng ba muốn mua chiếc thuyền kia kìa, ý các con như thế nào?"
Mặt Diệp Diệu Hoa đỏ bừng lên, nhìn hai anh em của mình, hơi ngượng ngùng nói: "Cha, con... con cũng muốn. ., có."
Anh ấy vuốt cánh tay đang véo mình của chị hai Diệp, chị hai Diệp lại cười nói với cha Diệp: "Cha, chúng con về phòng thương lượng lại một chút đã, Diệu Đông chắc cũng không vội trong nửa ngày này chứ?"
Cha Diệp nhíu chặt mày liếc chị ta một cái rồi không nói gì, hai tai của anh hai cũng đỏ ửng.
Anh ấy nhìn anh cả: "Còn anh thì sao?"
"Đông Tử định mua với giá bao nhiêu?"
Diệp Diệu Đông nhún vai: "Vậy thì phải hỏi xem cha định bán cho em với giá bao nhiêu đã?”
"Anh cả, anh có định làm gì sao?"
"Để anh suy nghĩ đã, ăn xong rồi nói với cha và các chú sau."
"Vậy được, các con cứ suy nghĩ đi, thằng ba về cũng phải thương lượng với vợ con đi đã, đừng có mở mồm thích nói gì thì nói." Suy cho cùng thì cha Diệp vẫn không tin anh!
Về cách cư xử con thằng ba, ông lại muốn để cho vợ thằng ba giám sát và quản lý cái thằng con trai không ra gì này của ông chặt chẽ hơn, cũng hy vọng thằng ba có thể nghe lời vợ nhiều hơn nữa.
Người làm cha mâu thuẫn như vậy đấy.
Con trai nghe lời vợ thì ông lại thấy chán, con trai không nghe lời vợ thì ông lại bảo nó nên nghe lời khuyên của người bên cạnh mình.
Mẹ Diệp cười nói: "Vậy các con về phòng thương lượng với nhau cả đi, mẹ đi nấu cơm đã, giữa trưa rồi mà cơm còn chưa nấu."
Khi không làm việc, nấu ăn rất đơn giản, mẹ Diệp cũng không cần các cô giúp đỡ.
Sau khi theo Diệp Diệu Đông về phòng, Lâm Tú Thanh kéo anh lại hỏi: "Tại sao anh lại muốn mua chiếc thuyên gỗ nhỏ kia chứ? Cứ để dùng chung đi, ai cần thì dùng không được sao?"
Có trời mới biết cô phải chịu đựng vất vả thế nào, từ khi anh buột miệng nói muốn mua chiếc thuyền kia, cô rất muốn hỏi xem anh đang nghĩ cái gì? Chỉ là nhất thời không dám xen vào thôi.
"Dùng chung thì tiền kiếm được thuộc về ai chứ?"
Lâm Tú Thanh nghẹn lời.
"Bây giờ đi làm với cha, tiền kiếm được đều để sung công xây nhà. Sau khi chia nhà, ra biển với cha, cha mới có thể chia tiền hoặc tính công, nhưng ba người thay phiên nhau, một tháng nhiều nhất cũng chỉ đi mười ngày, lỡ như phải sửa máy móc hoặc sóng to gió lớn thì một tháng còn chẳng đi được mấy ngày."
"Có một chiếc thuyền nhỏ thì chúng ta tự mình làm một cái vó rồi mang đi thả, ngày hôm sau đi lấy hàng, không phải càng ổn định hơn sao? Lại còn không cần đi vào lúc nửa đêm nữa."
Lâm Tú Thanh nhìn thẳng vào Diệp Diệu Đông: "Anh nói nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên rồi, không ai tin anh cả, nhưng em thì không thể không tin anhl" "Anh dựa vào đâu mà bảo em tin anh?"
Chuyện này...
Diệp Diệu Đông gãi đầu: "Aiya, gần đây biểu hiện của anh cũng không tệ, em cũng không quan tâm sao?”
"Ai biết anh có thể duy trì được bao lâu?"
"Em đừng đả kích tính tích cực của anh được không? Không phải em nên cổ vũ anh sao? Chẳng lẽ em không hy vọng anh cố gắng làm việc, kiếm tiền đàng hoàng sao?"
Cô nghiêm túc nói: "Tại vì em thấy biểu hiện gần đây của anh mới cảm thấy anh còn có thể cứu chữa được nên mới cảm thấy anh đang nghiêm túc sao đó? Nếu là trước kia thì em sẽ không thèm hỏi đâu, anh đừng nghĩ về việc lấy tiền từ chỗ em nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận