Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 437: Chữa giúp anh đi(2)

Chương 437: Chữa giúp anh đi(2)Chương 437: Chữa giúp anh đi(2)
"Mới nói xong đã ghê tởm thế rồi, lớn rồi còn chảy nước dãi, ghê quá, xuống ngay, không chơi với con nữa."
"Chơi chơi, chơi nữa!"
Diệp Thành Dương cười hí hí, cố tình nằm úp trọn lên người anh, lắc lư trêu chọc.
Diệp Thành Hồ thấy vui cũng leo lên, chông đống lên.
"Trời ơi... hai đứa muốn đè chết cha à..."
"Haha..."
Thực ra chỉ lúc mới đè xuống hơi nặng, anh cố tình phóng đại để chọc hai đứa chơi.
Giờ cố ý lắc lư làm hai đứa rớt xuống, rồi chúng lại cười khúc khích leo lên chồng chất.
Diệp Diệu Đông cũng hăng hái, lắc mạnh thêm hai cái, hất hai đứa xuống giường, hai đứa lộn nhào trên giường, đau đớn cười rồi bò lên tiếp.
Lần này hai đứa ngồi xổm trên lưng anh, một trước một sau: "Haha, xe ngựa đây-"
"Này, hai nhóc con, cha bảo đạp lưng chứ có bảo làm ngựa cưỡi đâu."
"Xe ngựa đây-"
Diệp Thành Dương ngồi trước, nghịch ngợm nắm lấy mái tóc hơi dài của anh, kéo cả đầu anh ngửa ra sau, miệng la lên xe ngựa.
"Này, nhóc con..."
Anh quyết định sáng mai sẽ đi cắt tóc.
"Haha... cha biến thành ngựa rồi... ngựa..."
Cái mông nhỏ cứ nhấc lên rồi ngồi xuống, nhấc lên ngồi xuống.
Diệp Thành Hồ đã lớn thế rồi, cũng bắt chước theo... "Á - lưng cha, các con xuống ngay đi..."
"Không!"
"Không!"
Diệp Diệu Đông hối hận khi gọi chúng leo lên lưng mình.
Tiếng đều đặn một cái rồi một cái ngồi phập trên lưng anh, lưng anh sắp gãy rồi...
"Mau xuống ngay cho cha."
"Sao ồn ào thế? Tận sân sau còn nghe thấy đấy, khuya rồi mà không ngủ, còn ồn ào, muốn ăn roi à?"
"Vợ ơi cứu anh đi - em xem hai đứa nhóc em sinh ra này...
"Em sinh ra thì cũng là giống của anh đấy." Nói thế nhưng Lâm Tú Thanh vẫn tiến lại, túm hai đứa xuống và tát mỗi đứa một cái vào mông.
"Nhanh ngủ đi, tắm xong từ sớm mà cứ chạy lung tung, lại còn ồn ào."
"Hì hì - Là cha bảo chúng con giẫm lên lưng cha mà."
Diệp Diệu Đông cũng lợi dụng kêu ca: "Lưng anh thật sự sắp bị hai đứa nhóc này làm gãy rồi, mau lại đây xoa bóp cho anh đi."
"Cha ơi, con xoa được mà -" Diệp Thành Hồ lại tình nguyện xoa bóp cho anh.
"Đi đi đi - Các con đi ngủ đi."
Lâm Tú Thanh liếc mắt với ba ông thần này, rồi tắt đèn, nếu không tắt đèn thì bọn họ sẽ không ngủ đâu, mấy ngày nay thật sự ồn ào hơn, mỗi tối trước khi ngủ đều phải nghịch một trận mới chịu ngủ, đầu cô sắp nổ tung rồi, trước đây ở nhà cũ cũng không ồn ào như thế này.
Cô hy vọng lần mang thai này nhất định không được sinh con trai nữa...
Thêm một đứa nghịch ngợm nữa, cái nhà sập luôn mất!
"Nhanh ngủ đi!"
Vừa tắt đèn, hai đứa nhóc ngay lập tức nằm xuống góc phòng. Diệp Diệu Đông cũng lẩm bẩm vài câu: "Lớn cả rồi mà vẫn ngủ chung với cha mẹ, Diệp Thành Hồ con có biết xấu hổ không thế? Ngày mai tự đi ngủ giường nhỏ đi."
"Con không chịu đâu, cha đi đi."
"Có tin cha đánh con không?”
"Hừm hừm... Muốn ngủ thì cha đi ngủ đi..."
"Im hết đi! Cả ba ngủ mau!" Lâm Tú Thanh đau đầu với cả "ba đứa con trai" này.
Mẹ hổ gầm lên, ba người im bặt ngay lập tức!
Không còn tiếng động, chẳng mấy chốc hơi thở của hai đứa nhỏ đã đều đặn, trẻ con nói ngủ là ngủ liền.
Diệp Diệu Đông giúp hai đứa kéo chăn đắp kín, rồi mới nép vào bên Lâm Tú Thanh, khẽ gọi: "Vợ ơi?”
"Vợ ơi?"
"Vợ ơi?"
Lâm Tú Thanh mở mắt, cau có nói: "Lại làm gì đấy?"
"Thắt lưng của anh nhức quát"
Cô thở dài, nằm nghiêng qua xoa bóp lưng cho anh.
"Lưng anh cũng đau..."
"Vai anh cũng ê ẩm..."
Lâm Tú Thanh dừng tay lại, nhướn mày hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Em chữa cho anh đi?"
"Chữa thế nào?"
Diệp Diệu Đông đè lên trên người cô: "Anh chỉ cho em..."
Lâm Tú Thanh vỗ vào vai anh: "Đừng nghịch... lúc nãy anh còn nói lưng đau mà..."
"Đó là vì kinh mạch bị tắc, thông suốt là khỏi ngay thôi..." "Gì cơ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận