Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 783: Bến xe

Chương 783: Bến xeChương 783: Bến xe
Đi được gần 20 phút, Diệp Diệu Đông thấy bước chân cha cũng ngày càng chậm, không còn nhanh nhẹn như trước nữa, liên vỗ vai cha, để cha nghỉ một lúc.
Rồi nghỉ khoảng 5 phút, anh tự mình chui vào dưới đòn gánh, gánh lên.
Lúc này cha Diệp cũng không giành làm nữa, đi đường xa, vai ông cũng đau nhức cả rồi.
Chỉ đi bên cạnh nói vài câu: "Nếu con không được thì nói một tiếng."
"Đàn ông không thể nói không được."
Cha Diệp trừng mắt nhìn anh, cứ nói đùa, nhưng cũng không bắt bẻ, tính nết của con trai, ông đâu phải hôm nay mới biết.
"Lát nữa mệt thì đặt xuống, đổi cha gánh, gánh luân phiên, như vậy đều được nghỉ, giờ đã vào thành phố rồi, chắc đi một lúc nữa là tới. Đến rồi thì mua chút đồ ăn trước, lót dạ, tối không biết mấy giờ mới chuyển xe về nhà."
"Ừ"
"Lúc đó các con mà mua cửa hàng ở huyện, đâu phải vất vả thế này... Đi về xa xôi thế này, lại không có xe thuận đường, sau này không biết phải đi về bao nhiêu chuyến nữa, tiền xe cũng tốn kha khá..."
"Tự mình đi xe thì lại quá vất vả, một ngày chỉ có hai chuyến, đâu như huyện mình một hai tiếng là có một chuyến, lại gần, đi về lại tiện..."
Có lẽ vai không có đòn gánh, nhẹ nhõm hơn nhiều, cha Diệp vừa đi vừa lải nhải.
Diệp Diệu Đông thấy mệt, bụng lại đói, tinh thân còn phải chịu cha tra tấn, quá đau khổ.
"Cha đừng nói nữa, ở huyện đâu có cục vàng mà mua, với lại..." Sau này giao thông phát triển, có đường cao tốc thông thẳng, một tiếng là tới.
"Sao cha không bảo mua ở thị trấn luôn? Càng tiện, đi bộ là tới, à đúng rồi, mua ở làng mình càng tốt, khỏi phải ra ngoài, nhắm mắt cũng đi được." "Mày đó, nói với mày mấy câu mà thái độ thế..."
"Đã mua rồi, cha đừng nói mấy câu "giá như""nếu" nữa, không lỗ đâu, đã là chuyện đã rồi, sao cứ ba ngày hai bữa lại lôi ra nói."
Nghe phát chán.
"Chẳng phải thấy đi về phiền phức, lại tiếc tiền xe sao?"
"Chẳng phải đã kiếm lại rồi sao? Hôm nay bán được tám chín chục, trừ các thứ ra, kiếm được 2/3 cũng được năm sáu chục, đừng lải nhải nữa, có lợi có hại, kiếm được tiền là tốt rồi, phiên phức là gì? Muốn giàu thì đừng sợ phiền phức, tiết kiệm chút nước bọt, nói cả ngày, khát chết mất."
Cha Diệp cũng im miệng.
Nếu là trước kia, ông nhất định phải mắng vài câu, nhưng nói đi nói lại chuyện cửa hàng, thực sự vô nghĩa, thực sự không cần nói.
Hơn nữa, đã đi vào thành phố rồi, cảnh tượng náo nhiệt xung quanh suýt nữa làm tròng mắt cha Diệp sửng sốt, mắt ông cũng không đủ nhìn, còn đâu mà nói chuyện nữa.
Trước khi đi vớt sứa biển, nơi xa nhất ông đi trong đời chỉ là huyện, hơn nữa cũng chỉ đi có hai lần, là do đội sản xuất lúc đó cử đi, đâu có đi đâu chơi, xong việc là lập tức về làng ngay.
Diệp Diệu Đông được yên tĩnh, cũng thở phào nhẹ nhõm, thấy càng đi vào trung tâm, người trên đường càng đông, khắp nơi đều là tiếng rao hàng, còn có tiếng leng keng của xe đạp qua lại, tâm trạng anh cũng tốt lên.
"Cha, bên kia có bán trứng luộc nước trà, mình mua hai cái ăn trước đi? Lót dạ.”
Vì nghĩ quanh chợ không thiếu đồ ăn, ban đêm anh không bảo A Thanh chuẩn bị.
"Ừ, bên kia còn có bánh hành, cũng mua hai cái?"
"Được được, để con đi, cha không nói được tiếng phổ thông, ở đây trông hàng đi, con tiện thể hỏi một chút, cách bến xe còn bao xa."
"Cũng được." Diệp Diệu Đông đi nhanh về nhanh, hỏi thăm được bến xe cách đây mười phút nữa là tới, họ lập tức cũng không vội, đứng ven đường ăn trước luôn.
Trong lúc đó còn có cậu nhóc vừa đi vừa rao bán báo, còn đi đến trước mặt họ, hỏi họ có muốn mua không.
Hai cha con đói đến giờ, ăn ngấu nghiến nên không nói chuyện được, suýt nữa bị nghẹn lòng đỏ trứng, chỉ lắc đầu, cậu bé bán báo lập tức đi luôn, hỏi mục tiêu tiếp theo.
Một số người gánh hàng rong cũng vừa đi vừa rao, hỏi đủ kiểu người đi đường.
Hai cha con vừa ăn vừa đảo mắt nhìn khắp nơi, ăn xong mới tùy tiện lau tay lên người, rồi tiếp tục đi đến bến xe.
Cha Diệp cũng vui vẻ nói: "Trong thành phố đúng là náo nhiệt thật, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là người bán đồ, khắp nơi đều là xe đạp, ở quê mình khó lắm mới thấy được mấy chiếc, đường cũng tốt, sạch sẽ, chỗ cũng rộng. Chúng ta đi gần một tiếng rồi, nếu ở quê mình đi đến tận thị trấn rồi, con đường dài thế đều thuộc về thành phố..."
"Không thì sao gọi là thành phố?"
"Mẹ con cả đời không biết có cơ hội vào thành phố nhìn một cái không, náo nhiệt thế này..."
Diệp Diệu Đông nghe mà buồn cười, sự thật cũng đúng là vậy.
Kiếp trước anh sống đến 30 tuổi còn chưa đến huyện lần nào, thế hệ già cả đời không đi thành phố được một lần là quá bình thường.
Bà nội chưa từng đến, sống lớn tuổi như thế, số lần đi huyện, đếm trên 5 ngón tay cũng đủ.
Anh cười nói: "Chắc chắn sẽ có cơ hội mà, thời đại đang tiến bộ, sau này vào thành phố chắc chắn rất thuận tiện."
"Thời đại cũng đang thay đổi, ai nói trước được? Biết đâu nói xui xẻo là xui xẻo, mấy năm đó chẳng phải vậy sao." "Sau này sẽ không nữa."
"Mong là vậy, bây giờ thế này tốt lắm, làm gì cũng được, có thể sống cuộc sống nhỏ của mình, không cần ăn cơm chung nữa, tiền kiếm được cũng là của mình, cuộc sống đều có hy vọng."
"Ừ, sắp tới rồi, chắc ở phía trước."
Hai cha con thấy phía trước toàn người, không phải xách va li, thì đeo chăn đệm, cầm gói đồ, đều không khỏi bước nhanh hơn.
Thời đại này cái gì cũng có vẻ cũ kỹ, bến xe càng thế.
Xung quanh gần đó, tường khắp nơi đều là vết loang lổ, biểu ngữ đỏ chiếm cả một mảng tường, nhưng bên cạnh gần phía bến xe có một bảng thông báo lớn, trên đó dán đủ loại thông báo và tuyển dụng.
Trước bảng thông báo cũng đứng đầy đủ loại người, chen chúc nhau, một người ra lại có người chen vào, họ đi từ xa đến gần, cũng không thấy người xung quanh giảm bớt.
"Đông à, trên kia dán cái gì vậy?”
"Một số thông báo, còn có báo chí, còn có tuyển dụng, cũng có cho thuê, cái gì cũng có."
"Ồ, thông tin cũng khá đầy đủ, khó trách nhiều người đứng trước xem thế, cũng không thấy ít đi."
Cha Diệp vươn cổ dài cũng tò mò lắm, nhưng vì bản thân không biết chữ, nếu không cũng chen vào xem viết cái gì.
Diệp Diệu Đông không mấy hứng thú với bảng thông báo, đặt bao tải xuống rồi bảo cha trông.
"Giờ mới hơn một giờ, cách chuyến xe hai rưỡi còn khá lâu, cha đợi ở đây một lúc đã, tránh bên trong đông người quá, chen chúc, con vào bến xe mua vé trước, xác nhận lại giờ."
"Ừ ừ, con đi đi, ở đây có cha trông, con cũng giữ chặt tiền trên người, đừng để bị trộm, chỗ này trộm cắp nhiều lắm, không để ý một chút là dễ bị móc mất."
"Con biết, con sẽ cẩn thận."
Anh mang theo túi vải mà A Thanh may cho trên người, chuyên dùng để đựng tiền.
Trước hết đeo một lớp túi vải, rồi mặc thêm một cái áo thu, lại mặc thêm áo len, cuối cùng mới mặc áo bông, anh bảo vệ nhiều lớp thế này, bị trộm mới lạ.
Còn trong túi anh chỉ để 3 đồng tiền giấy, đã đủ cho anh và cha ăn uống mua vé xe rồi, nếu thật sự bị móc mất thì cũng không tiếc.
Tuy chỉ là 3 đồng tiền giấy, nhưng có thể không bị trộm thì tất nhiên phải cố gắng giữ, cả quá trình anh đều để tay trong túi, tránh bị người ta móc mất.
Ngay cả lúc xếp hàng, tiền cũng nắm chặt trong tay, hoặc tay để trong túi, chỉ khi đến cửa sổ mua vé, anh mới rút tay ra mua.
Kết quả ngoài dự đoán của anh là, đợi anh mua xong vé, cúi đầu vừa đi vừa nhìn mấy giây, rồi lại cho tay vào túi, kết quả túi đã rỗng không.
Hơn một đồng thừa lúc mua vé, đã không còn...
Rõ ràng vừa rút ra đếm tiền lúc nãy còn đó, bỏ vào, cầm vé đi mấy bước, túi đã trống rỗng.
Cao thủ trong dân gian!
Kỹ thuật móc túi này đúng là lợi hại!
May là túi vải anh đeo sát người, tự cảm nhận thấy vẫn còn, chỗ này thực sự quá hỗn loạn.
Anh nhìn trái phải một chút, cũng không thấy có nhân vật khả nghi nào, từng khuôn mặt hoặc có tỉnh thần tốt hoặc cay đắng, nhìn cũng không có gì bất thường.
Thế này cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi, may là cũng chỉ còn hơn một đồng, bị trộm thì bị trộm vậy.
Vé xe anh cũng không dám để trong túi nữa, trực tiếp nắm trong tay.
Dù sao túi đã rỗng rồi, anh cũng không cần nhét vào túi, trực tiếp ôm trước ngực, ôm ngực tiếp tục chen ra đám đông.
Thời này, bệnh viện còn chưa đông bằng bến xe.
Đợi vài năm nữa, nhân khí bệnh viện mới đuổi kịp, vượt qua bến xe.
Nhưng mà, lễ tết thì ga tàu cao tốc vẫn hơn một bậc!
Anh chạy đến chỗ cha đứng ở góc, thở hổn hển: "Mua vé rồi, hai rưỡi không sai, lát nữa hãng vào, cứ đợi bên ngoài trước đã, lát nữa vào trước nửa tiếng là được rồi, trong bến xe quá hỗn loạn. Con chỉ mua cái vé, còn chưa đi mấy bước, hơn một đồng dư lúc mua vé đã mất rồi."
"Hả? Bị trộm à? Cha đã bảo chỗ này trộm cắp nhiều mà, nhiều người như thế, chen chúc, trộm cắp rất tiện, đã bảo con cẩn thận một chút rồi..."
"Con cứ để tay trong túi, chỉ lúc mua vé mới lấy ra, ai ngờ chỉ chốc lát đã mất rồi? Thôi, may là cũng chỉ hơn một đồng thôi, mất thì mất vậy, tự nhận xui xẻo."
"May mà cũng chỉ hơn một đồng, cái đó..." Cha Diệp nhìn trái phải một chút, sợ bị nghe thấy, lại nhỏ giọng nói: "Vẫn còn chứ?"
"Ừ"
"Vậy là tốt rồi."
Diệp Diệu Đông nhìn quanh một chút, cũng không tìm thấy chỗ nào để ngồi, xung quanh cũng có rất nhiều người ngồi dưới đất, hoặc ngồi xổm, anh mở bao tải ra, lấy một cái bao từ trong ra trải xuống đất, cũng ngồi xuống.
Có thể ngồi anh nhất quyết không đứng, huống chỉ vừa gánh đi một quãng đường xa, cũng khá mệt.
"Ngồi đi cha, nghỉ một lúc."
"Ừ"
"Mùi gì vậy? Hơi tanh nhỉ?"
Diệp Diệu Đông ngồi xuống, miệng bao tải cũng không buộc lại, cứ để vậy, người đi qua đều ngửi vài cái, đều ngửi thấy mùi cá tanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận