Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1254: Lưới rađa cá hố (length: 27362)

Diệp Diệu Đông nhân lúc cha mình ở nhà rảnh rỗi, ban đêm đi theo chú Trịnh liên tục ra biển hai ngày mới về, hắn cũng trên thuyền nắm vững kỹ năng dùng lưới rađa.
Mà các thuyền đánh cá khác cũng đồng thời trong hai ngày này chỉnh đốn nghỉ ngơi, mang theo vài người cùng ra biển học hỏi.
Mọi người bàn bạc xong, sửa soạn qua loa một chút rồi cùng nhau ra biển.
Chỉ là, lúc hắn rời giường đẩy cửa ra ngoài thì cảm thấy gió thổi hôm nay có chút không đúng, giống như có chút dấu hiệu trời bão.
Hắn tùy tiện hỏi mới biết thì ra là thật có bão, sáng sớm hôm nay rất nhiều thuyền đánh cá đều lần lượt về cảng nghỉ ngơi, bọn hắn cũng không thể tiếp tục kế hoạch ra biển.
Diệp Diệu Đông nhìn mặt trời lớn trên trời, đành phải thôi, thế nào cũng phải chờ bão tan mới có thể ra biển.
Sợ trời bão kéo dài mấy ngày, hắn lại sai người đi đốn củi, mình cũng đi mua than nắm, lại mua nhiều trái cây rau quả thịt về.
Bất quá hắn dậy hơi muộn, chợ sáng chợ nông sản ở cửa tất cả các quầy hàng đều bị vét sạch, chỉ còn đầy đất lá rau nát, chứ đừng nói chi là thịt, một chút cũng không thừa.
Bình thường 8 giờ hắn đến, chợ vẫn còn rất nhiều đồ ăn, tùy ý chọn, người nông thôn mang rau đến bán cơ bản đến giữa trưa vẫn chưa bán hết.
Hôm nay thật sự là quá mức.
Hắn đành phải về trước, ngày mai dặn dò cha hắn sáng sớm mua nhiều một chút.
Sáng nay cha hắn cũng như thường lệ ra ngoài mua rồi, chỉ là hắn cảm thấy trời bão cần chuẩn bị nhiều một chút, mới cùng đi một chuyến.
Trên đường thấy có người vây quanh mua đồ, hắn còn muốn đi xem bán cái gì, nghĩ có thể ăn được thì mua một chút.
Kết quả thấy là bán muối thô, với lại đã bị mọi người tranh nhau lấy hết.
"Chậc chậc chậc. Thật là quá đáng, đến muối ăn cũng phải tranh giành..."
"Trời bão cái gì cái gì cũng dễ bán..."
Diệp Diệu Đông rướn cổ nhìn hai mắt, chậc chậc hai tiếng rồi hai tay không trở về.
Các ngư dân nhàn rỗi không có việc gì cũng đều ở khoảng đất trống trước cửa nhà đánh bài, cũng đều nói chuyện về trời bão, mọi người đều đang tranh nhau mua đồ.
Bình thường không nỡ mua, trời bão thì đều mua.
Hôm nay vừa mới có dấu hiệu, vẫn chưa có mưa gió gì mà đồ ăn đã bị tranh nhau.
Mọi người đều nói người trong thành sợ có tiền mà không mua được đồ.
Cơn bão này đại khái cũng chỉ thoáng qua, liên tục bốn năm ngày đều là nắng to, đừng nói mưa, gió cũng không có bao nhiêu, chỉ có mỗi chiều tối, ánh chiều đỏ rực chân trời, mới thấy được chút dấu vết của bão.
Diệp Diệu Đông mỗi ngày đều ra bến tàu xem sóng gió, còn xem tình hình của các thuyền đánh cá.
Cơ bản các thuyền đánh cá đều về cảng, bến tàu chia ra từng khu, đậu hàng vạn chiếc thuyền đánh cá lớn nhỏ, đã đến đây gần nửa tháng, hắn đây là lần đầu tiên thấy nhiều thuyền như vậy, thấy bến tàu trống trải như vậy.
Trống trải cũng chỉ là nói tương đối, kỳ thật vẫn đông người qua lại, mọi người đều nói bão đã tan, vui vẻ hướng tới cuộc sống bình thường, chắc là trong đêm hoặc rạng sáng có thể ra biển.
Bây giờ vẫn chỉ là buổi sáng, đến giữa trưa thì trên bến tàu có loa thông báo bão đã tan.
Và trên bến tàu lập tức náo nhiệt trở lại, tất cả mọi người đều đang bận rộn tiếp thêm đá, chuẩn bị lập tức ra biển.
Đa số là thuyền đánh cá từ nơi khác đến, một ngày không ra biển là một ngày tổn thất.
Diệp Diệu Đông nghe tin xong, cũng đi cùng mọi người xếp hàng tiếp thêm đá.
Hắn dự định ăn cơm tối xong mới ra khơi, vừa hay tránh được buổi chiều và ban đêm, cũng như giờ cao điểm ra biển sáng hôm sau.
Buổi chiều thêm dầu thêm đá xong, hắn thấy trên mặt biển cực kỳ hỗn loạn. Đa số thuyền đánh cá đều như ong vỡ tổ ồ ạt ra khơi, hàng ngàn chiếc thuyền đánh cá cùng hoạt động, khó tránh khỏi va chạm, trật tự trên biển loạn cả lên, xảy ra vài vụ tai nạn, cả một vùng biển hỗn độn.
Cũng như trên đất liền tắc đường, trên biển cũng bế tắc, tê liệt rất lâu.
Hắn thật may mắn, còn đỡ hơn là nóng vội.
Đến tối, thuyền đánh cá trên biển mới lục tục ngo ngoe xuất cảng, dần khôi phục trật tự như trước.
Ăn cơm chiều, hắn còn nghe nói, cả buổi chiều trên mặt biển vang rất nhiều tiếng súng.
Mà mấy ngày vừa về bờ đám người Diệp phụ, với tình hình hỗn loạn của bến tàu, lại một lần nữa cập nhật hiểu biết, xác định lại.
Nhưng mà tránh thế nào thì khi họ xuất phát vẫn rất đông người, chỉ có thể xếp hàng từ từ rời khỏi bờ.
Cũng may đã qua thời gian hỗn loạn buổi chiều, bây giờ cũng chỉ chậm trễ một chút, mấy chiếc thuyền đánh cá thuận lợi đi ra.
Diệp Diệu Đông lái thuyền đánh cá đi sau Bội Thu hào, mấy chiếc thuyền khác cũng như thế.
Diệp phụ đã sớm bàn với Bùi phụ, lần này Diệp phụ ở lại nhà để Diệp Diệu Đông đi ra, Bùi phụ lại lái Bội Thu hào dẫn mấy thuyền khác.
Lần tiếp theo sẽ đổi Diệp phụ.
Hai người già thay phiên nhau, dù sao cũng phải có một người trên biển, bọn họ mới cảm thấy yên tâm, dù sao ở nơi lạ, vùng biển chưa quen.
Mà trải qua mấy ngày này, kinh nghiệm của hai ông già càng thêm dày dặn, thay phiên nhau ra biển so với vậy an toàn hơn.
Chuyến này Diệp Diệu Đông ra biển, cũng mang theo cả lưới kéo và lưới đánh cá.
Họ ra biển chắc chắn sẽ không về trong ngày, vạn nhất lưới rađa không hiệu quả thì có thể quay đầu dùng lưới kéo, cũng không đến mức ở trên biển ngồi đợi hoặc là phải về.
Dù sao bây giờ cũng chưa thực sự đến mùa cá hố, thời gian còn sớm.
Trong thời gian hắn lái thuyền trên biển, nhóm người chèo thuyền cũng đang sửa sang lưới đánh cá, chờ đến lúc sẽ trải lưới.
Bọn họ không có kinh nghiệm khu vực biển nào có nhiều cá hố, trên thuyền cũng không có máy dò, chỉ có thể men theo vị trí đánh bắt thường ngày của thuyền chú Trịnh mà đi xa ra ngoài một chút, nhưng cũng ở phạm vi gần bờ.
Bởi vì cá hố sinh sống ở độ sâu 50~100 mét, mặc dù không phải cá biển sâu, nhưng cũng có tập tính của một số loài cá biển sâu.
Khi cá hố bị bắt nhanh chóng lên bờ, áp suất bên ngoài giảm đi, áp lực trong cơ thể vẫn rất lớn.
Sức chịu nén kém cực lớn sẽ thúc đẩy các khí quan và dưỡng khí trong tổ chức cá hố, nitơ... phân tách khỏi máu, ngăn chặn tuần hoàn máu, thậm chí làm nổ các cơ quan, dẫn đến cá hố chết (gọi là "bệnh giảm áp").
Vì vậy trên thị trường sẽ thấy nhiều cá hố nội tạng đều bị lòi ra ngoài.
Mấy thuyền đánh cá cứ đi thẳng, trên đường có thể thấy ánh đèn lấp lánh của các thuyền đánh cá.
Đến khi thấy xung quanh có thuyền đánh cá dùng lưới rađa bắt cá hố, mới dừng lại, tách ra riêng, đánh bắt trước một vùng ở gần đó.
Cũng may tài nguyên nơi này phong phú, một đường họ đi vẫn thấy lác đác các thuyền đánh cá, cùng một vùng biển, mấy thuyền đánh cá cũng không ảnh hưởng đến việc đánh bắt.
Diệp Diệu Đông tìm vị trí tốt rồi giảm tốc, sau đó báo người chèo thuyền thả lưới.
Họ thay phiên nhau ra biển cũng đã gần nửa tháng, đều biết làm thế nào.
Hắn đứng trên boong thuyền nhìn lưới đánh cá đã được chuẩn bị từ sớm, dưới ánh đèn màu cam nhạt, từ một bên thuyền bắt đầu thả ra, đồng thời thả phao và bóng cá, làm cho lưới từ từ mở rộng ra rồi chìm xuống độ sâu định sẵn.
Dưới cùng của lưới đánh cá có một mỏ neo sắt lớn cố định ở đáy biển, một mặt nối mỏ neo, mặt khác nối với lưới đánh cá, chỗ nối có khớp xoay 360 độ, trên đó còn có bóng cá, dựa theo dòng chảy mà lưới xoay.
Khi toàn bộ lưới được thả xuống, Diệp Diệu Đông mới quay vào phòng điều khiển, điều khiển thuyền đánh cá chậm rãi chuyển động tròn, mô phỏng hình dạng quét của rađa. Làm vậy cũng là để lưới đánh cá tạo thành một vòng tròn hoặc hình xoắn ốc từ từ mở rộng trong nước, xua đuổi và tập trung cá vào lưới.
Còn gọi là lưới kéo buồm, nước lên thì mở túi, thu lưới, sau đó thả xuống biển, chờ khi thủy triều rút rồi kéo lên và đổ cá, sau đó lại thả xuống biển.
Cứ thế xoay vòng, một ngày bốn lượt thủy triều, ngày lên, mặt trời lặn, đêm lên, đêm xuống.
Phương pháp bắt cá này rất hiếm thấy, thao tác cụ thể đều phải dựa vào kinh nghiệm và kỹ thuật của ngư dân, cách này chỉ đặc biệt dùng cho cá hố, cũng mới có thể bắt được loại cá hố thịt đầy đặn nhất.
Đồng thời, cá hố bắt lên cơ bản là loại cá hố mắt nhỏ, còn gọi là cá hố dầu, béo và nhiều dầu và non, cho nên sẽ đắt hơn những loại cá hố khác.
Nhóm người chèo thuyền mới ra biển, lúc này cũng chưa đến giờ ngủ, cũng hiếu kỳ đứng trên boong thuyền nhìn, tiện thể nói chuyện phiếm.
Đợt công nhân này sau khi đến đều ở lại với Diệp Diệu Đông trên bờ, một số chỉ đi theo tàu thu một đợt hàng rồi về, còn việc thả lưới thì rất lâu chưa có thả.
Mọi người lúc này không buồn ngủ, vui vẻ nhìn xem nói chuyện.
"Ở đây không cần chạy quá xa, ngay gần biển đã rất nhiều cá rồi..."
"Thuyền nhiều thật, đều tập trung cả lại, thuyền của chúng ta thì ở cùng một vùng biển mà chẳng thấy bóng dáng chiếc nào, còn ở đây lại có thể thấy năm sáu đốm sáng, nhìn kỹ lại thêm năm sáu đốm nữa..."
"Chỗ này mà không gọi ngư trường thì còn gọi là gì? Cả đời ta chưa thấy nhiều thuyền như vậy..."
"Đúng là thế."
"Không biết có thể thu được bao nhiêu cá hố đây."
"... Nhiều cá bạc nhỏ đang nhảy nhót kìa. Đến cá con mà trông cũng nhiều hơn bên chỗ chúng ta."
Mọi người cũng rướn cổ nhìn ra phía ngoài mạn thuyền, hễ nơi nào có ánh đèn rọi tới, đều thấy một đống cá con trắng bạc đang nhảy nhót.
Diệp Diệu Đông nhìn đám người đang nói cười rôm rả trên boong tàu, còn mình thì chuyên tâm lái thuyền di chuyển theo vòng tròn.
Chuyến ra khơi này, thời gian thả lưới cũng mất khá lâu, chỉ còn khoảng hai tiếng nữa là đến lúc triều rút.
Hắn đợi đến hơn hai giờ sau, dựa vào kinh nghiệm cảm thấy nước triều đã xuống, mới báo cho mọi người chuẩn bị kéo lưới.
Mọi người đều biết thời điểm nước lên xuống mà kéo thả lưới nên cũng đều ở trên boong tàu chờ sẵn.
Kéo mẻ lưới này lên là có thể nghỉ ngơi.
Diệp Diệu Đông cho tàu dừng quay tròn, giữ cho vị trí ổn định, rồi bắt đầu từ từ kéo lưới.
Khi đáy lưới từ từ nâng lên, cá trong lưới đều rơi xuống túi đựng cá, đồng thời chậm rãi nổi lên từ đáy nước.
"Ồ. Lên rồi. Cũng khá đấy chứ, mới hai tiếng mà đã được mấy nghìn cân rồi."
"Toàn là cá hố, còn có ít cá đù vàng với cá tạp nữa, mẻ này bốn năm nghìn cân có khi?"
"Chậc chậc, xem bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng thấy đẹp."
"Đẹp thật, lũ cá hố mới lên khỏi nước ánh bạc lấp lánh."
"Đúng đó, vảy đẹp thật, còn có cả ánh xanh nữa."
Diệp Diệu Đông cũng rất vui vẻ nhìn lưới cá đang được treo ngược, mẻ lưới này thu hoạch không hề nhỏ, lại còn toàn cá lớn với cá đù vàng là chính, đều là hàng ngon.
Lưới radar chuyên để đánh bắt cá hố, nhưng không hẳn là chỉ có cá hố vào lưới, mà sẽ có cả các loại cá tạp khác mắc phải.
Lũ cá hố vừa bắt được toàn thân trắng bạc, trên vảy còn ánh lên chút xanh nhạt, lấp lánh như kim loại.
So với đám cá hố chết ngắc trên bờ thì đẹp hơn nhiều.
Mà đám cá trong lưới vẫn còn giãy giụa, nhưng khi lưới chuyển qua boong tàu thì chúng đều đã chết.
Lúc này, đám thủy thủ cũng bắt đầu hành động, điều chỉnh cần cẩu để thu hẹp không gian lưới, làm cá dồn chặt vào một chỗ.
Sau đó kéo túi đựng cá, chuyển chúng lên boong tàu. Mở dây thừng ở miệng túi, cả mẻ cá hố và cá đù vàng đổ ào xuống boong tàu.
Diệp Diệu Đông đang ở trên khoang lái nhìn lưới được kéo lên, liền đi xuống nhìn xem rồi cười nói: "Mẻ này đúng là vừa vàng vừa bạc."
"Hả? Đúng là không sai, cái thì màu vàng cái thì màu bạc..."
Mẻ lưới này thật đúng là đúng như danh gọi, một mẻ vàng một mẻ bạc, hợp với câu hát về lưới cá.
Vàng là màu sắc kim quang của cá đù vàng, còn bạc là ánh sáng trắng phản chiếu từ vảy cá hố.
Quả là đẹp mắt.
Mùi hải sản tươi sống cũng xộc thẳng vào mũi.
Thuyền thị ngư trường không hổ danh là nơi tập trung bốn loại cá kinh tế chính, một mẻ lưới lên, cá đù vàng chỉ ít hơn cá hố một chút, cá tạp thì rất ít.
Thường ngày ở nhà mà kéo một mẻ lưới, cá tạp có khi chiếm quá nửa, may mắn thì cũng được một nửa, ở đây thì ngược lại, những hàng này lại nhiều hơn.
Chẳng trách các loại cá kinh tế khác không hình thành được mùa nước nổi, cá thu mắt đỏ cũng gần như tuyệt chủng, chỉ có cá hố nhờ tập tính riêng, cũng nhờ tuyên truyền và tránh các loại cá khác mà mới có thể sống sót, nên mới có vụ cá được duy trì.
Diệp Diệu Đông nhìn qua thì thấy mẻ lưới này tầm khoảng 3000 cân, số lượng không nhiều, nhưng cũng được coi là bội thu.
Cá hố chiếm đa số, cá đù vàng ít hơn, cũng có một ít cá chim và cá chình, còn lại là cá tạp không đáng kể.
Tuy không so được với lượng cá kéo bằng lưới cào, vì dù sao họ đang đi theo vòng tròn, chứ không phải đi trên mặt biển mà kéo, nhưng chất lượng tôm cá tốt hơn lưới cào nhiều.
Hắn cầm đèn pin một tay, một tay chọn lựa, gạt qua gạt lại.
Cá hố lưới radar so với các loại cá hố khác, ví dụ như cá câu chẳng hạn, thì "xấu" hơn nhiều, vì cá hố tính tình gấp, hễ bị vớt lên là giãy dụa kịch liệt.
Nên thân mình rất dễ bị "xước da" gây ra tróc vảy và bạc màu.
Nhưng cá hố càng "xấu" thì càng có khả năng ngon hơn, lớp váng cá tróc ra cũng chứng tỏ sức sống của chúng.
Tuy nhiên, người bình thường mua cá chắc chắn sẽ chọn loại cá còn nguyên vẹn đẹp mắt, chứ không chọn loại xước da hoặc bụng căng phình này, bán sẽ không được giá.
"Đều bị xước da hết, bụng thì căng cả ra, mọi người chọn ra một ít đi."
"Biết rồi, đêm khuya cá hố nhiều quá, nhiều hơn cả ban ngày, tranh thủ thả lưới tiếp thôi."
Diệp Diệu Đông gật đầu, trước tiên thả lưới xuống, rồi ai muốn nghỉ ngơi thì nghỉ, ai chọn cá thì cứ chọn tiếp.
Một ngày có hai lần nước lên và hai lần nước xuống, lưới radar thì khác với lưới cào, một ngày chỉ cần thả và kéo lưới bốn lần.
Hắn không hiểu nguyên lý là gì, Trịnh thúc cũng không nói rõ được, tóm lại ở đây người ta làm thế nào thì họ cứ thế mà làm theo.
Đến đợt nước lên tiếp theo, trời cũng sáng, mẻ lưới này nhiều hơn gấp đôi mẻ trước, mọi người đều vui mừng.
Vốn định chọn cá xong hơi mệt, thì giờ lại tỉnh cả người.
"Mẻ lưới này nhiều hàng ghê."
"Mẻ này làm lâu hơn, hàng nhiều là phải rồi."
"Bội thu, thuyền ta lớn, lưới đánh cá cũng to hơn, nhiều hơn nhà lão Trịnh nhiều."
"Trời sáng rồi, lát nữa cũng gọi người khác dậy hỗ trợ một tay..."
Diệp Diệu Đông cũng hớn hở nhìn, cá hố ở đây không cần đợi đến mùa nước lên mà cũng nhiều thế này sao?
Đời trước hắn thấy mấy thuyền chuyên đánh bắt cá hố, vào mùa nước lên cũng chỉ được như vậy thôi.
Hắn cảm thán, "Quả nhiên năm nay tài nguyên tốt, sau này có rầm rộ cũng không bằng thời buổi thường ngày như giờ, cứ tận thu năm nay đã."
Than thở xong, hắn đi xuống thay Trần lão Thất lên ca, để ông ấy điều khiển tàu, đúng lúc hai ca thì nghỉ một, mình cũng chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng nhìn đống hàng đầy khoang, hắn cũng không nỡ về cabin mà phải phụ giúp thêm một tay.
"Mẻ này bán được bao nhiêu tiền nhỉ, nhiều quá, túi lưới treo hai lần mới hết."
"Tôi nhìn sơ qua thì tầm năm sáu nghìn, lão Sơn à, nhiều hơn mẻ đầu."
"Thảo nào ai cũng làm một cái lưới chuyên đánh bắt cá hố này, trông toàn dầu mỡ."
Bên đó tiếng địa phương gọi là "dầu mang", tương tự như cá hố radar bên này, cách gọi khác nhau nhưng đều chỉ cùng một loại cá.
Cá hố, có vảy đen và vảy trắng. Cá hố vảy trắng giàu dầu, trơn lại ngon miệng, còn cá hố vảy đen thì kém hơn nhiều.
Cá hố vảy trắng lại chia thành nhiều loại, loại cao cấp nhất chính là cá hố lưới radar, bên họ gọi là dầu mang.
Mắt loại cá hố này nhỏ hơn cá hố thường, nên người bản địa còn gọi nó là "cá hố mắt nhỏ", sẽ béo ngậy hơn cá hố thường.
Diệp Diệu Đông nói: "Nhân lúc còn tươi, lát nữa bắt mấy con để làm đồ ăn, ăn kèm với cơm sáng."
"Đồ đã sẵn sàng rồi, lát nữa chan chút cháo vào là có thể ăn."
"Tôi vừa ăn thử một miếng, thịt dày ghê gớm, lại còn lớn hơn đám dầu mang của chúng ta một chút, rất tươi và non."
Diệp Diệu Đông nghe mà phát thèm, bọn họ từng người dưới đáy thuyền nhàm chán, còn nấu một nồi hải sản, rồi vừa đứng gác vừa trò chuyện, mà hắn vẫn chưa xuống dưới được.
"Tôi đi ăn cơm trước."
Trên thuyền này không dám nói gì, chứ chuyện ăn uống thì tuyệt vời, cứ có hải sản là muốn ăn gì cũng được, không cần phải trả giá, tất nhiên là trừ những thứ quá quý hiếm.
Công nhân cũng biết chừng mực, thứ gì có thể ăn, cái gì đem bán lấy tiền.
Diệp Diệu Đông ăn no nê xong thì duỗi người một cái, nhìn mặt trời nhô lên từ sau đám mây, rồi giao việc cho người khác, mình đi nghỉ trước.
Đến lúc kéo lưới mẻ tiếp theo thì hắn cũng mới tỉnh lại.
Nhưng ban ngày thu hàng không được nhiều như mẻ thứ hai, rõ ràng cũng thả ở biển cùng một thời gian, nhưng số lượng chỉ bằng 2/3, giảm chủ yếu là cá hố.
Chủ yếu là vì cá hố thường hoạt động về đêm, chúng thường di chuyển giữa tầng nước sâu và tầng nước nông.
Nên ban đêm là thời điểm đánh bắt cá hố tốt nhất, vì chúng thường lên tầng nước nông, cũng hoạt động mạnh hơn.
Hàng bắt được vào ban ngày cũng có một số, nhưng chủ yếu là cá đù vàng, ngoài ra còn có cá chim, cá chình, cá trắm đen, cá nục, cá ba lang,...
Mọi người cũng không thất vọng lắm, vì dù sao cũng đã có kinh nghiệm, nên cũng đều biết trước.
Nhưng mẻ lưới này thu hoạch cũng không tệ, cá đù vàng cũng chiếm đến một nửa, sau khi lọc bỏ hết tạp chất thì cũng còn tầm 3000 cân để đem bán.
Diệp Diệu Đông nhìn mẻ lưới giữa trưa rồi lên khoang lái, hỏi Trần lão Thất.
"Có ai hỏi tình hình thu hoạch của các tàu khác không?"
"Ha ha, sáng nay họ có hỏi thăm mình, ai nấy cũng đều tốt, đều bảo nhiều hàng, rồi bảo không định chuyển chỗ."
"Vậy cũng rất tốt, ngay tại vùng này thì tốt, không đến mức chạy quá xa, đến lúc đó trở về chắc cũng chỉ mất ba tiếng."
Trần lão thất do dự một chút nói: "Ngươi nói hiện tại không cần chạy xa, bọn hắn có thể sẽ tự mình vào bờ bán hàng không? Dù sao thuận tiện một chút, bây giờ khoảng cách cũng không coi là xa xôi, hơn nữa bắt được nhiều hàng như vậy, trở về tự bán có thể sẽ có lời hơn."
Diệp Diệu Đông suy nghĩ một chút, quả thực rất có thể.
"Chờ bọn hắn có đưa ra yêu cầu thì nói, không có đề cập thì cũng không cần quản."
"Ha ha, ta chỉ là nghĩ đến chuyện này nên nói một tiếng."
"Cảm ơn, đi ăn cơm nghỉ ngơi đi, ta sẽ trông coi."
Diệp Diệu Đông đi vào khoang lái tiếp nhận việc điều khiển, trong lòng cũng đang suy tính.
Hơi tính toán một chút, mấy mẻ lưới thu hoạch này, mẻ tiếp theo kéo lên chắc cũng vào lúc mặt trời lặn, có lẽ cũng tương đương với mẻ này.
Cái này tương đương với cả ngày có 4 đợt triều lên xuống, lợi nhuận mỗi thuyền trong ngày có lẽ được khoảng một ngàn sáu bảy, một ngàn bảy tám tệ, đều hơn lợi nhuận của việc kéo lưới một ngày rưỡi. Lượng thì kém, chủ yếu là nhặt được hàng có giá trị.
Nếu để cho hắn rút đi một nửa, tương đương với mỗi đợt thu hoạch của thuyền mất gần một ngàn bảy tám tệ, vậy đối với họ mà nói quả thực không đáng rồi, thà hai ngày vào bờ bán một lần hàng, sau đó lại tiếp tục đi ra biển.
Đi tới đi lui tiền xăng nhiều nhất cũng chỉ mất hai trăm tệ, cộng thêm chậm trễ mất nửa ngày thời gian cũng không đáng so với việc bị rút tiền, đúng là nên trở về bán hàng.
Trước đây kéo lưới thì mỗi chuyến thuyền cũng chỉ bị rút khoảng một ngàn tệ, bây giờ coi như không dưng bị rút thêm mấy trăm tệ.
Nếu là hắn thì cũng tình nguyện dựa vào bán hàng, đừng nói thân thích hay không thân thích, anh em hay không anh em, đều là mạo hiểm kiếm tiền, đương nhiên muốn bỏ tiền vào túi mình.
Diệp Diệu Đông nghĩ đến sẽ nói lại với các thuyền khác về tỷ lệ, một tỷ lệ có lợi cho mọi người.
Thuyền của hắn thu hoạch khi đó cũng không đến mức phải bỏ không, mà mọi người nhân lúc thời tiết tốt nhiều ở trên biển, cũng có thể kiếm thêm chút tiền.
Chủ yếu là vì khi đến kỳ nước lên, hiện tại cứ như vậy đã có thể kiếm, huống chi đến kỳ nước lên càng tập trung thì chắc chắn kiếm được nhiều hơn hiện tại.
Chẳng qua mọi người hiện tại chưa đề cập đến, hắn nghĩ hậu thiên cha hắn chắc sẽ biết lái thuyền đi ra thu hàng, đến lúc đó thuyền này tạm thời cứ giao cho cha hắn đi làm, hắn đi cân hàng.
Tiện thể cũng nói chuyện với mấy thuyền, thay đổi một cái tỷ lệ.
Chắc chắn sẽ có ý tưởng đó, ai cũng đâu phải người ngu, chỉ là hiện tại hoặc chưa kịp phản ứng, hoặc chưa muốn lên tiếng, lúc thu hàng chắc chắn sẽ nói.
Để người khác đề cập, không bằng mình thức thời chủ động nói ra.
Thuyền của hắn thu hoạch thực sự cũng tiện lợi hơn nhiều so với thuyền nhà khác.
Các thuyền khác kết nối vài thuyền, nhưng không nhất định cùng thời gian ra khơi, cũng không chắc cùng thời gian bán hàng, càng không thể chắc chắn sẽ ở cùng một vùng biển.
Trong này biến số nhiều lắm.
Kết nối 6 thuyền, có khi cùng ngày ra khơi chỉ có ba bốn thuyền, thời gian thu hàng cũng không nhất định, cũng không dễ kiếm như thuyền của hắn.
Nên để lợi vẫn là nên để nhiều lợi, cả hai cùng có lợi mới có thể hợp tác tốt hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, xác định được các điều khoản, hắn cũng yên tâm hơn chút.
Thậm chí hắn còn tính đến, đợi khi kỳ nước lên thu hoạch nhiều hơn thì hắn có thể giúp mấy thuyền kia thu một chuyến hàng, chia cho mỗi thuyền bao nhiêu tiền.
Bao nhiêu cũng là do các thuyền đánh cá tự đánh bắt, chỉ cần đưa tiền thuê cho hắn là được, chủ yếu là đôi bên cùng có lợi.
Hắn nghĩ vậy, dự định hậu thiên sẽ chủ động đề cập, không ngờ Bùi phụ vào ngày hôm sau đã tìm hắn để liên lạc, cũng là vì chuyện này.
Thật là tinh ranh.
Hắn trong lòng thực sự bội phục Bùi thúc, người khôn khéo sẽ không chịu thiệt, mới có thể giành được lợi ích tối đa cho bản thân, cũng mới có thể tích lũy được cơ ngơi hiện tại.
Bất quá, hành động của ông ta cũng không có gì đáng trách, ai sẽ vì để người khác kiếm tiền mà chịu thiệt.
Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Không đợi ông ta tìm hắn để bàn bạc cũng là may rồi.
"A Đông à, ha ha, hai ngày nay thu hoạch vẫn tốt chứ?"
Diệp Diệu Đông nghe lời dạo đầu của ông ta là hiểu ngay Bùi phụ chủ động tìm hắn muốn nói gì.
"Thu hoạch rất tốt, Trịnh thúc quả nhiên không lừa chúng ta, cũng không phí công bị ông ấy lôi kéo, đúng là dễ kiếm tiền thật."
"Đúng vậy đó, ông ấy cứ giục ta suốt hai năm, chỉ là ta lo lắng chỗ này quá lộn xộn, chỉ có vài thuyền thì sao đủ đảm bảo, không bằng ở nhà kiếm tiền cho an toàn."
"Đúng vậy, có tiền kiếm cũng phải có mạng mà hưởng mới được, nhiều tiền mấy cũng không bằng bình an."
"Đúng vậy, bình an rồi mới kiếm tiền, bình an đặt lên trên, kiếm tiền ở phía sau. Cũng là vận may, đợt này thôn ta nhiều người tới, mọi người có thể nương tựa nhau, toàn diện đều có thể đi theo kiếm tiền."
"Ừm, đúng."
"Mọi người đi ra mạo hiểm như vậy, chính là để kiếm thêm tiền, bây giờ hàng nhiều, mỗi ngày kiếm được gấp đôi so với ở nhà, ai cũng vui vẻ, đợi đến kỳ nước lên thì còn nhiều hơn nữa..."
"Đúng vậy!"
"Cái kỳ nước lên này có thể kéo dài ba tháng, lợi hại lắm, đến lúc đó lợi nhuận lại càng khỏi phải nói... Chúng ta cũng không phải người ngoài, ta có gì nói thẳng nhé..."
Diệp Diệu Đông nghe ông ta nói vòng vo nhiều như vậy, cũng thấy phí cả nước bọt, chủ động nói: "Chú là muốn nói đến chuyện ngày mai thuyền thu mua tới lấy hàng đúng không?"
"A? Cháu muốn nói gì? Theo như giao hẹn ban đầu, hai ngày thuyền thu mua tới lấy một chuyến, ngày mai cũng đúng là sắp phải ra lấy một đợt hàng để cung ứng vật tư cho mọi người."
Diệp Diệu Đông lắc đầu, đúng là đang giả vờ!
Rõ ràng là muốn nói chuyện này, còn phải chờ hắn nói.
Khôn khéo quá thành ra tinh ranh, nhất định phải ra vẻ.
Vẫn là A Quang tốt, may mà tên quỷ khôn khéo này cũng sắp về hưu rồi, sau này A Quang làm chủ.
Hắn nói thẳng: "Ta vốn định đợi đến hậu thiên thuyền thu mua tới lấy hàng rồi sẽ cùng mọi người bàn chuyện, tỷ lệ sẽ điều chỉnh lại một chút."
"Dù sao bây giờ cũng gần bờ hơn chút, hàng lại nhiều, mà cứ theo như trước đây, mọi người chẳng có lời gì, bản thân ta thì quá chiếm tiện nghi."
"Chuyện này, nói thế nào đây? Cũng phải đôi bên cùng có lợi, nên hôm qua lúc nhìn thu hoạch ta cũng đã nghĩ phải bàn bạc lại, vừa hay chú bây giờ gọi điện... à không, vừa hay chú nhắc đến, vậy mình cứ bàn trước đi."
Bùi phụ cười nói: "Vậy thì bàn đi..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận