Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 630: Thuận gió thuận nước câu cá tốt

Chương 630: Thuận gió thuận nước câu cá tốtChương 630: Thuận gió thuận nước câu cá tốt
Diệp Diệu Đông hơi đắc ý lại bắt một con tôm đỏ từ thùng gắn lên lưỡi câu, đồng thời nói: "Không có nữa, chỉ có một bộ lưỡi câu dây câu này thôi, đây là mấy tháng trước, lúc tôi câu cá trên biển, cha tôi nói muốn giúp tôi nhấc câu, kết quả làm gấy cần câu của tôi, chỉ còn lại dây câu với lưỡi câu."
"Nếu các anh hứng thú, tối về tôi tìm cho mấy cái lưỡi câu, buộc cái dây câu là được, tiện thể nhặt mấy hòn đá lên thuyền, ngày mai cũng cho các anh thử."
"Được, vừa khéo giúp cậu bù đắp chỉ tiêu gia đình, như vậy cuộc sống của cậu cũng đỡ khó khăn hơn một chút, không cần phải chật vật quá?"
Diệp Diệu Đông: ”..."
Anh chỉ tùy tiện than nghèo vài câu, kể khổ chút thôi mà, thực sự chỉ là nói miệng vậy thôi.
Lúc này, cha Diệp cũng thả xong lồng chạy tới xem con cá sạo trong thùng nước.
"Cũng được, đáng giá ba hào rồi."
Khóe miệng Diệp Diệu Đông co giật một cái, cảm giác vui sướng lập tức tan biến sạch, câu được hàng lên là chuyện đáng vui, nhưng cha anh có thể đừng nói giá được không?
Mới có ba hào thôi...
Tuy giá cũng không tính thấp lắm, nhưng nghe vào tai anh cứ thấy giá còn rẻ hơn cả rau cải trắng.
"Con câu thêm một lần nữa, rồi lát nữa cha lái thuyền qua chỗ con thuyền chìm bên kia, dưới đó có mỏm đá ngầm hình thành từ thuyền chìm, bên dưới nhiều cá lắm."
"Được, con câu xong cái này trước đi, cha cho thuyền từ từ chạy về phía trước."
"Ừ"
Anh dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt dây, theo chiều kim đồng hồ nhấc viên đá lên, đợi xoay được hai ba vòng, dùng sức ném ra. Thuyền đánh cá vừa khéo đang thuận gió chạy về phía trước, dòng chảy cũng cùng hướng, đúng là thuận gió thuận nước.
Cha Diệp cũng vừa khéo lẩm bẩm trong miệng, nói hôm nay hướng gió khá tốt, cũng nói đến từ thuận gió thuận nước này.
"Đồng chí Diệp Diệu Đông, cậu..."
"Gọi A Đông đi! Cứ gọi đồng chí Diệp Diệu Đông, nghe lạ lùng lắm."
"Được, tôi nói cái này của cậu hình như cũng khá đơn giản, cậu đang rảnh sao không làm nhiều cái, rồi treo ở mạn thuyền, cùng lúc câu mấy sợi dây một lượt?"
Diệp Diệu Đông gật gật đầu: "Làm được thì làm được, nhưng mà bận không xuể, tôi đâu phải chuyên câu cá, tôi là thả lưới, nếu anh treo một loạt ở đó câu, nếu dây không thu kịp cá sẽ chạy mất. Cái anh nói này thực ra cũng giống câu dây dài, trước đây tôi vẫn luôn kết hợp câu dây dài với kéo lưới."
"Nhưng bây giờ không thả lưới, có thể làm như anh nói, làm một loạt dây treo ở mạn thuyền, câu cùng lúc hiệu quả có thể cao hơn một chút."
Cha Diệp cũng tán thành: "Ngày mai tiện thể cũng mang mấy trăm cái lưỡi câu xếp đến đây thả đi, chỗ này cách bờ không xa, hôm nay thả, ngày mai thu, tuy tốn mồi lắm, nhưng ít nhiều cũng thu được chút hàng."
"Cũng được, dù sao cũng đang trông chừng, không kéo lưới được, rảnh cũng là rảnh, làm hết đi. Năm ngoái lúc đầu tôi thả lưỡi câu xếp quanh ven bờ thu hoạch cũng... ấy ấy ấy... cắn câu rồi lại cắn câu rồi... hôm nay đúng là thuận gió thuận nước thật..."
Ngón tay anh vẫn luôn nắm sợi dây câu, khi cảm ứng được dây câu truyền đến tín hiệu cá, ngón cái lập tức ấn chặt lên dây câu trên ngón trỏ, nhanh chóng giật dây lên một cái, đây là để đâm cá, đâm lưỡi câu chắc chắn vào môi cá, tránh để nó thoát, tăng tỷ lệ bắt cá.
Sau khi đâm trúng cá, anh cảm nhận được cá đã cắn câu, chiêu này anh mới học được gần đây, lúc nghe người ta tán gẫu kinh nghiệm ở bến cảng, chứ không thì anh cũng chưa biết. Diệp Diệu Đông vui vẻ lại cầm cây gậy bắt đầu cuốn dây, con cá dưới đáy biển định cắn câu bỏ chạy, lực kéo cũng không nhỏ, cây gậy trên tay anh bị kéo nghiêng đi, dây buộc trên đầu cũng chạy ra hai vòng.
May mà anh nắm chặt cây gậy, không bị cá kéo rơi xuống biển, cũng có thể là cá ở dưới không lớn lắm, nếu là con to, có lẽ thực sự kéo không lên nổi.
Cha Diệp đứng bên cạnh nhìn cũng nhịn không được ra tay giúp anh kéo dây.
Diệp Diệu Đông bị ông đẩy sang một bên, còn giành lấy việc: "Cha, cha cũng ngứa tay rồi hả?"
"Cha sợ tay con bị dây cá cắt đứt, tay con làm việc được mấy ngày rồi?"
"Cũng không ít đâu, làm cả năm rồi đấy! Cha xem vết chai trên tay con này, tự cha muốn chơi thì nói đi, còn lấy con ra làm cớ."
"Con cá này lúc kéo lên, lực vùng vẫy ấy, lúc con thu dây chắc cũng có cảm giác, dây này cắt tay đấy."
Diệp Diệu Đông muốn cười, một lão già rồi tự mình muốn câu còn phải tìm cớ, thật vụng về, nhìn mấy người xung quanh nhiều thế, thôi không vạch trần ông nữa.
Anh cầm cây gậy ngắn trong tay cùng mấy anh bộ đội, thò nửa người ra ngoài mạn thuyền duỗi cổ nhìn mặt biển.
Một con cá đen thui vừa ẩn hiện trên mặt nước, đã bị cha Diệp dùng sức nhấc vụt lên, rồi lắc lư trên không.
"Đây là cá gì vậy?”
"Là cá đuôi bò."
Mấy anh bộ đội không nhận ra, nhưng cha con anh liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, đồng thanh nói.
Bề ngoài nó rất kỳ lạ, nhìn hơi giống cá sấu, nhưng vì đuôi trông giống đuôi bò, nên mới gọi là cá đuôi bò.
Thực ra cá này có rất nhiều tên, tên khoa học là cá mõm cá sấu, cũng có nơi gọi là cá trưởng thôn, cá thư ký, ừm... cũng gọi là cá tay sai... Lý do gọi vậy thì không biết, coi như chuyện cười nghe cho vui vậy.
Ở trong nước đây là một loại cá khá phổ biến, rất rẻ, nhưng ở Nhật Bản lại là cá cao cấp.
Con cá này vị rất thơm ngon, nhưng xương trên người nó đặc biệt cứng, hơn nữa rất độc, lúc cắt nó ra khỏi lưỡi câu, nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bị xương nó đâm trúng.
Diệp Diệu Đông đưa cây gậy ngắn cuốn dây câu trên tay cho cha, rồi cẩn thận ấn đầu con cá đuôi bò, lấy nó ra khỏi lưỡi câu, định ném vào thùng, lại bị nó ranh mãnh quấy một cái, anh sợ bị xương cá đâm vào tay co rụt lại, kết quả nó rơi xuống boong thuyền.
Cha Diệp vội nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, đừng để bị xương nó đâm trúng."
Mấy anh bộ đội thấy rơi xuống boong thuyền, liền cúi người định giúp bắt, cha Diệp vội ngăn lại: "Đừng động vào, các cậu đừng đưa tay, xương trên người nó có độc, rất độc.'
Diệp Diệu Đông cũng nói: "Đúng, các anh đừng đưa tay ra, xương trên người con cá này, độc lắm, đâm một cái là không xong đâu."
Kiếp trước anh có một người bạn làm nghề buôn bán cá, vì bị thứ này đâm vào tay, không xử lý kịp thời, sau đó bị nhiễm trùng, đành phải rạch từ tay đến khuỷu tay, rất đau đớn.
Diệp Diệu Đông lấy một cái vợt tay nhỏ ở bên cạnh, đặt cạnh con cá đuôi bò đối cho chuẩn, rồi dùng chân đá nó vào trong vợt tay, mới đổ vào thùng.
"Hừ hừ, cá trong biển này đủ loại lạ lùng, các anh nhận ra nhớ hết, cũng giỏi thật."
"Tôi đâu có bản lĩnh lớn đến mức nhận ra và nhớ hết cá trong biển, chỉ là loại thường gặp hoặc đã từng thấy thì sẽ nhận ra thôi, con cá này chắc các anh chỉ thấy qua hình dáng nó trên bàn, chứ chúng tôi thì thường xuyên nhìn thấy."
"Cũng không quan tâm bắt con cá này nguy hiểm thế nào, mấy năm đó không có gì ăn, mọi người vẫn đều vớt lên ăn như thường, có cái mà ăn là tốt lắm rồi, con cá này thực ra cũng khá mềm ngon, chỉ cần lúc xử lý, giết chết nó trước, cẩn thận một chút là được."
Cha Diệp cũng nói: "Con cá này bán không được giá, quá rẻ, để lại tối nay tự ăn thôi."
"Ừ, vậy cha để lại cho mẹ làm cho đội trưởng với mọi người nếm thử đi."
"Cảm ơn nhiều, cá nào bán được tiền, các người cứ đem đi bán, chúng tôi không sao đâu."
"Chắc chắn rồi, không đáng tiên mới mang về ăn chứ."
Đội trưởng sờ sờ mũi, không nói gì nữa.
Diệp Diệu Đông giật lấy cây gậy trên tay cha: "Con thu xếp dây một chút, cha đi lái thuyền đi, lái đến chỗ phao nổi quanh con thuyền chìm dưới đáy biển ấy."
Cha Diệp nhìn bàn tay trống rỗng, liếc anh một cái, mới đi lái thuyền.
Chỗ này nhìn từ xa không xa lắm, nhưng mà lái qua cũng phải bảy tám phút, có lúc nhìn trên mặt biển thấy gần, nhưng thực sự lái thuyền qua, sẽ cảm thấy vẫn cần chút thời gian.
Diệp Diệu Đông trong lúc cha Diệp lái thuyền, trước tiên từ từ cuốn dây câu lại, việc thu dây này khá phiền toái, gió thổi một cái là rối tung lên, sắp xếp lại khá mất công, có chỗ còn bị thắt nút.
May là dây câu của anh khá dày, có thắt nút cũng dễ tháo ra.
Đợi cha Diệp lái thuyền đánh cá đến gần phao nổi, anh cũng đã sắp xếp lại dây và gắn mồi câu rồi.
"Xem thử câu ở đây, dưới đáy có câu được chút hàng tốt nào không? Hôm đó kéo cái đỉnh đồng lên, còn có một con cá mú xanh từ trong đó bơi ra, ma li ma li hồng -"
Diệp Diệu Đông niệm xong bùa chú liền từ từ thả lưỡi câu và hòn đá xuống nước, ném câu kiểu gì, anh vốn luôn tùy tâm trạng, thích ném thế nào thì ném, miễn là đừng ném hòn đá vào mặt là được.
"Này, hỏi các anh một chuyện, nói về mấy cái đồ đồng và mảnh gốm sứ mấy anh chuyển về hôm trước, đã nghiên cứu ra là của triều đại nào chưa? Lúc đó không phải còn chuyển ba cái hộp sao, trong ba cái hộp đó là cái gì vậy? Cũng khá tò mò."
Trong lúc đợi cá cắn câu, Diệp Diệu Đông rảnh rỗi tìm đề tài nói chuyện, anh vẫn còn nhớ đến ba cái hộp mà nhóm người kia mang đi, rất muốn biết trong đó có gì.
Đội trưởng nhìn mấy người khác, do dự một chút...
"Cái này có gì mà không thể nói? Đâu phải bí mật quân sự gì đâu? Mang về bảo tàng, chẳng phải cũng là để trưng bày sao? Tôi lại không đi ăn trộm ăn cướp, không muốn sống nữa à."
"Nghe nói là thời Tây Hán, trong ba cái hộp đó, có hai hộp là châu báu, có một hộp là thỏi vàng, châu báu lẻ tẻ quá nhiều, phải mang về nghiên cứu, hộp thỏi vàng kia cũng xác nhận là thời Tây Hán."
“Trời ơi..."
Anh sắp phát tài rồi ư?
Sau này bán làm cổ vật không biết có đáng giá hơn bán vàng không?
Thực sự không được, anh trực tiếp nung chảy nó cũng đáng một khoản tiền lớn.
Đội trưởng lại bổ sung: "Nghe mấy người đó nói, Tây Hán có thể coi là thời kỳ giàu có nhất về vàng."
"Làm hoàng đế vốn đã có tiền, dốc sức cả nước nuôi một nhà ông ta, mẹ kiếp, sướng chết."
Không có văn hóa lắm, anh chỉ có thể dùng từ sướng chết thay cho một loạt từ miêu tả rồi.
Còn cha Diệp ở bên cạnh đã nghe đến há hốc mồm trợn tròn mắt, cả người đều ngây dại, lại vô thức nhìn chằm chằm vào Diệp Diệu Đông.
Lúc đó hôm sau ra biển có hỏi anh trong hộp có gì, có mở ra không?
Anh chỉ nói không có gì, bảo cha đừng hỏi nhiều quá. Ông cũng thấy không sao, không nói thì thôi.
Hóa ra là phát tài lớn rồi à? Tên này giấu giếm giỏi thật, vàng bạc châu báu hay vàng ròng, lại có thể nhịn được, chẳng nói gì cả.
Cha Diệp ôm ngực, rất muốn kêu lên mấy tiếng "trời ơi", nhiều tiền vậy cơ à? Tim ông cũng run lên, đập loạn xạ.
Nếu ngày mai lại lặn xuống, vớt cả ba cái hộp lên, chẳng phải là...
Ôi chao, không được nghĩ, không được nghĩ nữa... Nghĩ thêm nữa là ông sẽ thở không nổi mất...
Lúc đó cũng không thể đi vớt được, khi ra khơi vào ban đêm, trời vẫn còn tối, đến khi quay về, Đông Tử còn cố ý về sớm, không ngờ ở khu vực đó lại có thuyền đang lưu lại.
Nghe nói, cả ngày đều có người ở đó muốn thử vận may, xem có thể vớt được chút đồ bán cho người thu mua đồ cũ không, vẫn có thể đáng giá kha khá.
Cha Diệp tự an ủi mình, có một hộp báu vật đã là đủ rồi, thằng con phá của này cho dù không làm việc, nửa đời sau cũng không phải lo.
Diệp Diệu Đông cũng nghĩ vậy, làm người không thể tham lam, có thể bất ngờ vớt được một hộp bánh vàng đã là nhặt được của rồi!
Không thể mơ tưởng quá nhiều, không thể ôm hết mọi báu vật vào lòng.
Đội trưởng Trần cười nói: "Thời cổ đại, ngoài các hoàng đế khai quốc của mỗi triều đại, những hoàng đế khác đều thuộc loại đầu thai."
Diệp Diệu Đông trút bỏ tâm trạng tiếc nuối, vỗ đùi một cái: "Ôi chà, đệt, đầu thai muộn quái! Lúc đó vội vàng, chỉ có thể đầu thai đến năm 1956. suýt nữa thì chết đói."
Mấy người trên thuyền nghe anh nói vậy, đều vô cảm co giật khóe miệng.
Cha Diệp bị lời này của anh cắt ngang tâm trạng tiếc nuối, không vui nói: "Câu cá của mày đi! Lúc đó không bị bỏ đói chết đã là rất tốt rồi, không thì mày đầu thai lại, không chừng đầu thai vào trong núi, thì sẽ không có cuộc sống tốt như bây giờ."
"Ừ, cũng đúng, đầu thai cũng là một môn kỹ thuật, sống phải trân trọng! Kiếp sau không chừng còn không bằng bây giờ nữa." "Haha-"
"Ồn ào, cá bị mày dọa chạy hết rồi, nói nhiều vậy, lâu vậy rồi mà chẳng có động tĩnh gì"
"Đúng rồi, chết tiệt, sao không có động tĩnh gì vậy?" Lúc này Diệp Diệu Đông mới phản ứng lại.
Trước đó cá cắn câu còn khá nhanh, chưa đầy hai phút dây câu đã truyền đến động tĩnh kéo giật, sau đó còn rung động trước sau trái phải, bây giờ lâu vậy rồi, lại im ắng không có động tĩnh gì.
Anh thò đầu ra ngoài mạn thuyền nhìn một cái, mặt biển yên ả không sóng, chỉ có gió thổi nước biển chảy chậm rãi, anh thử kéo dây câu lên một chút, rồi lắc qua lắc lại mấy cái, có lẽ là thuyền không động mồi câu cũng không động, nên cá không cắn được?
Kết quả dây câu vừa kéo lên một chút, anh cảm thấy kẹt một cái, rồi khi kéo lưỡi câu lên, phía trên mồi câu trống không.
"Vừa rồi cảm giác như có cá, nhưng hình như mình kéo dây sớm quá."
"Vội gì, câu cá phải có chút kiên nhẫn, đâu phải ném cần câu xuống là lập tức có cá cắn mồi chứ? Người ta mười mấy hai mươi phút cũng chưa chắc câu được một con, mày vội gì?"
Diệp Diệu Đông không nói gì, không biết là ai? Vừa rồi còn nhắc anh sao nửa ngày không có động tĩnh.
Lão giài
"Để tao chỉnh lại dây cho mày..."
"ÊI Không cần! Con tự làm, cha qua bên kia hóng mát đi, con từ từ câu một mình, từ từ chơi." Diệp Diệu Đông trực tiếp giơ cao cây gậy gỗ trên tay, không cho cha với tới.
Cha Diệp nhìn mà tức mắt, nếu không phải rảnh rỗi nhàm chán, ông thèm nhào vô à?
Cha Diệp bực bội không nhìn nữa, trực tiếp đi ngồi lên ghế đẩu nhỏ, chống cằm thổi gió biển.
Chưa bao giờ có chuyến ra khơi nào rảnh rỗi thế này, chẳng có việc gì, chỉ đậu thuyền ở đây trôi nổi vậy thôi.
Đúng lúc này, quả nhiên có một chiếc thuyền tới đây, cha Diệp đứng dậy, chuẩn bị đợi thuyền kia vừa đến gần sẽ hô lên bảo họ rời đi, ai ngờ người ta còn chưa tới gần, đã trực tiếp quay đầu thuyền bỏ đi.
Cha Diệp đành lại ngồi xuống, chống cằm, lẩm bẩm: "Mắt tinh vậy sao? Từ xa đã nhìn thấy mình đi rồi... Ôi- Giờ này mới mấy giờ vậy? Biết vậy chi bằng ở nhà bê đồ khuân vác...
Bên tai liên tục truyền đến tiếng reo hò của họ, còn nghe họ thông báo lại câu được con cá gì nữa, cha Diệp cũng nghe mà ngứa ngáy khó chịu, ngồi không hơn nửa tiếng lại đứng dậy đi qua.
Vừa hay Diệp Diệu Đông lại mạnh mẽ kéo lên một cần: 'Đệt, cá hổ, được đấy được đấy, tôi đã bảo sao lúc cắn câu mạnh vậy mà?"
Cha Diệp vừa đến đã nhìn thấy, cũng vui vẻ nói: "Được đấy, được đấy, lại còn câu được một con cá mú nữa chứ."
"Cá mú à? Nghe nói con cá này khá đắt." Một người lính nói.
Diệp Diệu Đông cười đến nỗi miệng muốn rách đến sau ót: "Cũng được, cá hổ trong các loại cá mú tính là rẻ, cũng được rồi. Mấy con câu được lúc nãy toàn là cá gì đó, cá chình, cá đối đen, cá giò, cá đuối các kiểu, chỉ có con cá hổ này là ngon nhất, loài cá mú rất thích hoạt động ở rạn đá ngầm."
"Tiếc là lúc nãy một con cá hồng trốn mất, không thì con cá đó nhìn cũng phải ba bốn cân, cũng bán được giá tốt."
Câu được một lúc rồi, anh thấy cảm giác câu cá bằng dây tay này rất rõ ràng, vừa giật vừa mạnh, cảm thấy còn hơn dùng cần.
Kéo lên mười mấy con cá, anh đã có thể phân biệt sơ bộ mỗi lần rung động của dây câu đại diện cho cái gì. Mỗi lần cá ăn mồi, rung động của dây câu gây ra đều có thể nhanh chóng truyền đến đầu ngón tay, thậm chí cá đang ngậm mồi (cắn một miếng rồi thả ra ngay), hay đang nuốt mồi (đã nuốt cả lưỡi câu vào miệng), anh đều có thể dựa vào sự rung động khác nhau của dây cá mà phân biệt được đại khái.
Một số loài cá thời gian nuốt câu thường chỉ có một hai giây, nếu lúc này phản ứng chậm, cá còn nhả câu mà chạy thoát.
Vừa rồi không để ý nên để tuột mất một con, anh còn nhìn thấy trên mặt biển bóng màu đỏ, là một con cá hồng, đáng tiếc quá.
Con cá hồng đó ranh mãnh nhất, không nuốt mồi ngay, mà ngậm câu kéo mồi chạy, trước khi ăn mồi sẽ kéo nhẹ dây câu, anh thu dây quá sớm, để nó chạy mất.
Nhưng cũng coi như tích lũy kinh nghiệm rồi.
Cha Diệp thuận tay định giúp anh tháo con cá hổ ra khỏi lưỡi câu bỏ vào thùng, lại phát hiện con này hình như không phải cá hổ?
"Đông Tử, con này hình như là cá mú nước trong, không phải cá hổ."
"Hả?"
"Con nhìn nó này, mắt mọc ở hai bên đầu, cá hổ thì mắt mọc trên đỉnh đầu."
"Ồ, đúng thật, nhìn nhầm rồi, chỉ chú ý đến hoa văn trên thân nó, không nhìn mắt nó, nhưng mà mắt này cũng mọc gần đỉnh đầu rồi, nếu không nhìn kỹ ở cự ly gần thì cũng khó phân biệt."
Cá mú nước trong còn gọi là cá mú sam: "sam' là từ dân gian của ngư dân đảo Hồng Kông dùng để chỉ san hô, cá mú sam tức là cá mú trong san hô.
Cá mú nước trong, dù là hình dáng bên ngoài hay màu sắc hoa văn đều rất giống cá hổ, rất khó phân biệt. Tuy nhiên, mắt cá mú nước trong nằm ở hai bên đầu, còn mắt cá hổ nằm trên đỉnh đầu, chỉ cần nhìn kỹ một chút là dễ phân biệt.
Đợi Diệp Diệu Đông sắp xếp xong dây câu, cha Diệp chu đáo lại gắn mồi câu cho anh, anh cũng đột nhiên phát lương tâm, đưa cây gậy gỗ trên tay cho cha, đồng thời đưa luôn hòn đá đang cầm ở tay kia. "Cho cha chơi một lúc đó!"
"Câu cá thì câu cá, sao lại là chơi?" Cha Diệp niệm một câu rồi vui vẻ nhận lấy.
Mấy người lính nhìn cũng thèm thuồng, họ cũng rất chán mài
"Cũng không biết tên nào nghĩ ra cái ý tưởng thối hoắc này, lại còn phái chúng ta ra biển trông chừng, loa ở bến cảng hô cấm đến gần là được rồi, lại còn phái chúng ta qua đây, rảnh đến nỗi ở trên biển muốn đập muỗi cũng chẳng có con nào để đập."
Diệp Diệu Đông ngồi vào chỗ cha Diệp ngồi ban nãy, cũng rảnh rỗi chán chường, nhịn không được chống cằm càu nhàu.
"Khụ khụ... là mấy người bảo tàng đó." Đội trưởng Trần ho khan hai tiếng nói.
"Mẹ kiếp, sao họ không tự đi? Chỉ nói một câu, vừa đến đã tự coi mình là đại gia rồi, cũng không biết hiệu suất cấp trên cao không? Đội đánh vớt bao giờ mới đến? Còn phải trông chừng trên biển mấy ngày nữa?"
"Ôi chà, đừng ồn, nói to vậy, cá không cắn câu đâu." Cha Diệp nhìn dây câu trên tay, nửa ngày không có động tĩnh gì, sốt ruột nói.
"Cá ở dưới nước mấy mét mấy chục mét, còn nghe được con lải nhải trên mặt biển à?
"Nếu mày rảnh rỗi thì qua đảo bên kia đào ít con có vỏ về, đỡ phải ngồi không ở đây."
"Cũng được", dù sao anh cũng đội mũ che nắng, chỉ là...
"Sao lúc nấy cha không đi? Giờ mới nghĩ ra sai con đi."
"Lúc đó không phải cứ nghe mày nói câu được con cá gì con cá gì, ngứa ngáy trong lòng sao mà nghĩ đến chuyện ra đảo đào ít sò ốc? Giờ mới vừa nhớ ra, mẹ già mày nói ở nhà ngoài khô cá ra không còn gì khác, ăn hết rồi, mày đi đào ít về cho bà ấy phơi."
Anh nhìn đồng hồ, mới chưa tới mười giờ, không làm gì thì thời gian cũng khó trôi quá: "Vậy con câu thêm một mồi nữa con sẽ đi."
"Cầm lấy cầm lấy, bảo làm chút việc mà còn mặc cả!" Cách ứng xử của cha con nhà này khiến bốn người lính có phần mở rộng tầm mắt, một người cứ cãi lại, một người liên tục chê trách, nhìn qua cũng khá hòa hợp.
Cây gậy và dây câu vừa chuyển qua tay Diệp Diệu Đông, đột nhiên truyền đến cảm giác bị kéo mạnh, làm anh giật mình suýt không cầm chắc cây gậy rơi xuống nước.
"Đệt, ít nhất cũng chocon chút thời gian chuẩn bị chứ? Lúc nãy ở tay cha lâu thế mà không có động tĩnh gì, vừa chuyển qua tay con, lập tức cắn câu chạy luôn. Xem ra, cha đi ra đảo đào sò ốc thì hợp hơn."
"Đừng nói bậy, mau kéo lên đi."
"Chẳng phải đang kéo sao?"
Diệp Diệu Đông nghiến răng nghiến lợi, lòng bàn tay bị dây câu siết đến đỏ hồng một vệt, cũng không kéo lên được chút nào.
May mà dây câu của anh khá dày, buộc vào cây gậy cũng chặt, có cây gậy kẹp chặt trên tay, dáng người anh cũng to, không dễ bị con cá kéo xuống biển.
Nếu đổi lại là cha anh lùn tịt thì khó nói trước được.
Chỉ là không biết con cá nào cắn câu ở dưới? Sức kéo mạnh đến vậy, chết tiệt.
Anh thỉnh thoảng thả dây thu dây, chỉ để dụ cá thôi mà cũng khó khăn.
"Mồi câu này chắc chắn là cá lớn, sức kéo mạnh quá vậy? Chúng tôi giúp cậu...' Có hai người lính, mỗi người đứng một bên trái phải của anh, cũng ra tay giúp kéo.
Cha Diệp cũng muốn giúp, nhưng tiếc là không có chỗ cho ông chen vào, ông chỉ có thể dặn dò vài câu: "Các đồng chí bộ đội, tay các cậu cẩn thận một chút, đừng để dây câu cắt phải, con cá này quá lớn, không có cần câu, chỉ có sợi dây câu mỏng manh này không dễ kéo lên đâu."
"Không phải cha làm gãy cần câu sao."
"Nhắc mãi, tối vê tao chặt cây tre đền cho mày, chuyện đã lâu rồi mà mày cũng đào ra nói."
Diệp Diệu Đông không để ý cha nói gì, chỉ nói với hai người bên trái phải: "Tay các anh nới lỏng dây một chút, để tôi tự làm, gặp cá lớn phải lúc thì thả lỏng lúc thì kéo căng dụ cá, mới có khả năng kéo lên, các anh dùng sức mạnh vậy không được đâu, cũng không biết sợi dây câu này có bị đứt không..."
Miệng nói vậy, trong lòng anh đã phì phì rồi, dây đứt thì kệ, cá thì không thể chạy được.
Với sức kéo mạnh mẽ như vậy, con cá chắc chắn không nhỏ, hôm nay có kiếm đủ vốn hay không là xem con cá lớn này có kéo lên được không.
"Đệt, đúng là khỏe thật... còn chạy nữa... mẹ kiếp..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận