Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 613: Cái đỉnh

Chương 613: Cái đỉnhChương 613: Cái đỉnh
Hai cha con nhìn nhau.
"Sao vậy? Sao lưới không kéo lên được? Máy kéo lưới hỏng rồi à?"
Diệp Diệu Đông cũng nhíu chặt mày: "Không thể nào chứ? Này không phải đang chạy sao? Hay là mắc đáy rồi? Hoặc là tắt đi, kéo tay thử xem?"
Cứ để máy chạy như vậy hoài, kéo giật lưới, lại không kéo lên được, không tắt đi, dù dây kéo lưới có dày đến mấy, lưới cũng phải rách mất.
Cha Diệp gật đầu: "Vậy thì tắt đi, kéo tay thử xem."
Diệp Diệu Đông tắt máy kéo lưới: 'Cha cũng giảm tốc thuyền đi."
Anh bắt đầu thu lưới, thử kéo một cái, lại cảm thấy tốn sức, dường như có vật nặng ngàn cân đang mắc vào lưới, khiến anh không thể kéo được.
"Không phải vấn đề của máy kéo lưới, cha à, tốc độ thuyền vừa rồi đột nhiên chậm lại, cũng không phải vấn đề của động cơ, mà là vấn đề của lưới này, kéo không nổi."
Cha Diệp giảm tốc độ xuống mức thấp nhất rồi vội chạy qua, cũng thử kéo một cái, phát hiện căn bản kéo không nổi: "Đúng là vấn đề của lưới thật, sao đột nhiên lại thế này? Thật sự mắc đáy rồi à?"
"Có thể, con xuống nước xem thử."
May mà trên thuyền có thiết bị lặn, vẫn có thể xuống đáy biển xem, nhưng nếu quá sâu thì không được, dù sao anh vẫn phải xuống xem trước đã, may là, bây giờ trời cũng chưa tối hẳn.
"Vậy con cẩn thận một chút, đừng xuống quá sâu, cảm thấy có gì không ổn thì mau lên ngay."
"Con biết rồi, không phải lân đầu xuống nước, cha yên tâm."
Diệp Diệu Đông cởi áo quần ra, tháo đồng hồ, mang thiết bị vào, dưới sự dặn dò ân cần của cha Diệp, anh nhảy xuống nước. Ánh sáng dưới đáy biển hơi tối, nhưng vẫn có thể nhìn rõ một cách miễn cưỡng, xuống sâu mười mấy hai mươi mét đối với Diệp Diệu Đông không phải vấn đề.
Cũng đúng lúc, đây là ven bờ, cách đó không xa còn có một hòn đảo nhỏ, vị trí này đáy biển không quá sâu, anh vừa lặn xuống, đã nhìn thấy lưới bị kéo căng ở dưới, bên trong vẫn còn cá tôm bơi lội nhảy nhót.
Bơi xuống thêm một chút nữa, anh lại thấy dưới đáy biển có một rạn đá ngầm, lập tức trong lòng đã rõ, đúng là mắc đáy thật rồi.
Khi anh bơi đến xung quanh rạn đá ngầm mắc lưới, cũng làm kinh động đám tôm cua ở quanh đó, chúng lập tức tứ tán đi, Diệp Diệu Đông không để ý, định tìm chỗ lưới bị mắc, nhưng ngay lúc này, anh lại phát hiện có điều bất thường.
Sao trong lưới lại có một vật tròn xám xịt vậy?
Trời tối dần, tâm nhìn dưới đáy biển cũng không rõ ràng nữa, nhưng anh nhìn thấy cảm giác hơi giống chậu rửa mặt, anh bơi qua, xuyên qua lưới đưa tay chạm vào, chỉ thấy lạnh toát, giống như kim loại, sờ vào còn có hoa văn.
Anh lập tức giật mình, đồ kim loại có hoa văn? Không phải vớ được báu vật gì chứ?
Tiếc là trên người không có đèn pin chống nước, không thì còn có thể chiếu xem.
Anh đi vòng quanh lưới vài bước, lại phát hiện cách đó một bước chân, còn rải rác vài thứ vụn vặt, trời tối không nhìn rõ là gì, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng đại khái.
Anh bơi qua nhặt bừa một cái cầm trên tay mới phát hiện là vật có ba góc, đặt trên lòng bàn tay vuốt một cái, cảm thấy trên đó cũng đầy hoa văn, trong lòng có chút suy đoán, anh tùy tay bỏ vào túi lưới trước, rồi ngay sau đó quay một vòng xung quanh.
Kết quả lại thấy trong bụi rong biển có một cái hộp đen quấn đầy rong, anh nghi hoặc bơi qua ôm thử, lại phát hiện rất nặng, trên đó còn có một cái khóa.
"Đệt, khóa cái mẹ gì vậy?”
Trong lòng mắng thầm một câu, nghĩ đến việc còn phải đi tìm chỗ lưới bị mắc, cái này quá nặng mang theo bất tiện nên anh không mang theo, lại tiếp tục đi quanh lưới tìm. Đi một vòng cuối cùng cũng tìm thấy chỗ bị mắc, một chỗ rạn đá ngầm thấp, bị lưới bao phủ, khó trách kéo không lên được.
Diệp Diệu Đông giải cứu lưới ra xong thì cũng không còn kịp nữa, liền trực tiếp nổi lên, trên mặt biển, trời đã tối, chỉ còn một chút ánh sáng, trên thuyền cũng đã bật đèn.
"Sao rồi, Đông tử, có phải mắc đáy không?"
Anh lau nước biển trên mặt, nói: "Gần như vậy, dưới đó có một rạn đá ngầm, con đã tháo ra rồi, cha thử khởi động máy kéo lưới, kéo lại xem thử."
"Lên đây trước đi."
"Ừ, lát nữa có thể còn phải xuống lại." Anh vừa nói vừa dùng tay chân bò lên.
"Xuống làm gì nữa", Cha Diệp lập tức sáng mắt lên: "Dưới đáy biển có hàng à? Trời đã tối rồi, dưới đáy biển cũng không nhìn thấy, ngày mai quay lại đi."
Diệp Diệu Đông không nói gì, lên bờ rồi việc đầu tiên là tháo túi lưới ở thắt lưng, lấy ra thứ có ba chân anh vừa nhặt từ đáy biển, tuy trong lòng có suy đoán, nhưng khi thật sự nhìn rõ, anh vẫn sửng sốt.
Lúc này cha Diệp cũng nhìn thấy đồ vật trong tay anh, lập tức ngạc nhiên.
"Đây là cái gì, ly rượu à? Cái này lấy để làm gì?"
Tuy cha Diệp chỉ là một ngư dân không có học thức, nhưng cũng từng thấy ly rượu này trong phim do đoàn chiếu phim lưu động chiếu ở thôn.
Nó có hình dáng phía trước nhọn, phía sau vểnh lên, miệng ly vểnh ra ngoài, đáy tròn, giữa miệng và vòi có một đôi trụ hình cái ô, bụng thẳng, phần bụng thường có hoa văn, ba chân hình dao nhọn.
Cái này trông vàng vàng xanh xanh, hơn nữa hoa văn trên bụng dính đầy bùn cát đáy biển, cũng không nhìn rõ đường nét, Diệp Diệu Đông cũng là người ngoài nghề, cũng không hiểu đó là hình dạng gì, chỉ thấy méo mó lệch lạc.
"Lấy để làm gì? Cổ vật thời thịnh thế, vàng bạc thời loạn, cha có nghe qua chưa? Cái này chắc là ly rượu đồng xanh."
"Cái này đáng giá không? Ở đâu ra vậy? Con vừa vớt được ở dưới nước à?" Cha Diệp không hiểu cái gì gọi là cổ vật thời thịnh thế, vàng bạc thời loạn, chỉ thấy thứ này trông chẳng có tác dụng gì.
Diệp Diệu Đông gật đầu, hơi kích động đặt ly rượu trong tay dưới ánh đèn cam, miệng nói: "Vừa phát hiện ở dưới nước, ánh sáng không tốt, lại không nhìn rõ, nên thuận tay lấy một cái mang lên xem thử. Đây là đồ cổ, đáng giá lắm, nhưng không phải bây giờ."
"ý gì vậy?"
"Ý là để sau này càng đáng giá."
"Bây giờ con đã biết sau này đáng giá rồi à? Ai rảnh rỗi lấy cái này làm gì?"
"Cha không hiểu đâu!"
Cha Diệp nhìn anh ở đó lật qua lật lại, muốn mắng vài câu, nhưng nghĩ lại, đứa con trai này dường như có kiến thức hơn ông.
"Vậy dưới đó còn không?"
"Còn, trong lưới dường như còn một cái giống chậu rửa mặt, lát nữa kéo lưới lên, lúc này thuyền nhiều, giấu đi đã."
Đây chính là đồ đồng xanh cổ, đồ cổ đấy! Thời cổ đại, đồng xanh chính là chính trị và quyền lực! Không ngờ dưới đáy biển quanh bờ biển lại còn có báu vật này?
Không bị kéo lên cũng là mệnh của nó, người bình thường ai rảnh kéo lưới quanh bờ biển chứ, quanh bờ biển ít hàng, thuyên đánh cá chỉ ra khơi xa kéo thôi.
Lúc này, các thuyên đánh cá xung quanh quay về cũng nhiều hơn, ai cũng tham lam muốn nhân hôm nay hàng nhiều, kéo thêm một lưới, nên từng người đều đến tối mịt mới chịu về.
Đến gần bờ rồi, mọi người mới gấp rút muốn sớm cập bến, đợi thấy thuyền của Diệp Diệu Đông đứng yên bất động, mọi người còn tưởng thuyền anh gặp trục trặc gì, đều tò mò bơi qua chào hỏi, đồng thời hỏi xem có cần giúp đỡ gì không.
Cùng một làng, thuyền nhà ai có dấu hiệu gì, mọi người đều nhận ra, làng trên xóm dưới, thường gặp khó khăn, đều sẽ giúp đỡ trong khả năng. Diệp Diệu Đông cũng cười chào hỏi từng người, đồng thời khéo léo từ chối, chỉ nói thuyền không vấn đề gì, họ thu lưới xong cũng định cập bến rồi.
Chỉ là trên mặt biển, vào thời điểm này liên tục có thuyền đánh cá lần lượt cập bờ, điều này khiến anh đợi có hơi sốt ruột, hơn nữa mỗi lần một chiếc thuyền về, chỉ cần quen biết đều sẽ đến bên cạnh anh hỏi han một hồi.
Mọi người đều có ý tốt, anh cũng chỉ có thể cười đón chào.
Đợi nhìn thấy xa xa không còn thuyền đánh cá sáng đèn nữa, Diệp Diệu Đông liền vội vàng khởi động máy kéo lưới lên.
Tốc độ máy kéo lưới lên phụ thuộc vào trọng lượng hàng dưới đáy biển, thông thường khoảng mười mấy 20 phút, nhưng lưới này lại kéo mất 20 mấy phút, xa xa lại xuất hiện thêm hai chiếc thuyền đánh cá thắp đèn sáng.
Điều này khiến anh hơi nóng lòng, anh chỉ muốn lén lút kéo lên trước xem thử vật hình tròn kia là cái gì? Nếu có thể giữ lại được, anh nhất định sẽ giữ trước, nếu không giữ được anh cũng chỉ có thể nộp lên, dù sao cũng là đồ đồng xanh.
Hai cha con một người mang tâm trạng mong đợi, một người không quan tâm, hai người đứng trên boong thuyền nhìn mặt biển, đợi lưới sắp kéo lên mặt thuyền, hai người liền đưa tay giúp kéo, lại không kéo nổi.
Trước đây hàng một hai trăm cân, họ đều có thể từ từ kéo lên mặt thuyền, lưới này họ dùng hết sức cũng không kéo nổi.
"Cái quái gì nặng vậy?" Diệp Diệu Đông mắng một câu rồi buông tay, định đợi máy kéo lưới kéo lên thêm chút nữa sẽ đỡ lấy đáy đưa lên mặt thuyền.
Nhưng khi lưới chạm vào thân thuyền, lại phát ra tiếng "cộp", đồng thời hai cha con cũng nhìn rõ đồ vật trong lưới.
"Đỉnh?"
"Đại đỉnh?"
"A2 Đỉnh?"
Hai người suýt rớt căm, liên tục kêu lên kinh ngạc. Cha Diệp dù không có học thức cũng biết thứ "đỉnh" này không tâm thường, với đồ vật khác, ông không có khái niệm gì, nhưng đỉnh á, đặt ở đại đường trong đền chùa đều có thứ này.
"Là đỉnh? Không phải chậu rửa mặt???"
Diệp Diệu Đông cũng ngơ ngác, anh nhìn dưới nước dường như là hình dạng chậu rửa mặt mà, không thấy chân.
Chắc là bị mấy con tôm cua che mất, chỉ nhìn thấy miệng tròn thôi.
Đỉnh không phải đồ vật tầm thường, ban đầu chỉ là dụng cụ nấu nướng, cũng dùng để tế lễ, lại bị hậu thế coi là đồ vật đồng xanh có thể đại diện cho quyền lực tối cao nhất, ví dụ như thành ngữ "vấn đỉnh đại bảo".
"Trước hết đỡ lên đây đã." Cha Diệp lúc này cũng không nói nhảm nữa, nhiệt tình nói.
Hai cha con vất vả đưa lưới lên boong thuyền, chỉ thấy cái đỉnh trong lưới, nghiêng đổ ở đó, cá tôm bên cạnh đều bị nó đè chết đè bẹp, miệng tròn của đại đỉnh cũng không ngừng chảy ra nước biển, bên trong đột nhiên có một con cá mú xanh bơi ra.
Nếu là bình thường họ chắc chắn rất vui, nhưng giờ có châu ngọc trước mắt, con cá mú xanh này lại không thể gợi lên chút hứng thú nào của họ.
Cha Diệp đứng bên cạnh, lẩm bẩm: "Giờ làm sao đây? Cái thứ to thế này, còn phải khiêng về, giấu không nổi."
"Giấu? Đồ đồng xanh có phân cấp đấy, cái "đỉnh" này có thể nói là cao cấp nhất, con là người có giác ngộ, thứ này đương nhiên phải nộp lên rồi, chẳng lẽ bày trước cửa làm lư hương à? Chỗ chúng ta đâu phải miếu lớn."
Thứ này kéo lên bờ sẽ bị nhìn thấy ngay, chưa đầy hai ngày, sẽ bị người ta truyền khắp huyện thành như chuyện hiếm có, người của nhà văn hóa huyện sẽ đến, bây giờ không phải thời phá tứ cựu, huống chỉ thời phá tứ cựu cũng có người biết hàng.
(*): Phá tứ cựu, lập tứ tân là khẩu hiệu hành động của trào lưu Cách mạng văn hóa. Bốn điều cần tiêu diệt này là tất cả "tư duy cũ", tất cả "văn hóa cũ”, tất cả "thói quen", tất cả "phong tục cũ" tại Trung Quốc. Năm 1966. vào lúc bắt đầu của cuộc Cách mạng Văn hóa, Mao Trạch Đông và Lâm Bưu đã phát động một chiến dịch chống lại bốn cái cũ cùng lúc với Bốn dọn dẹp, với mục đích để thoát khỏi những khuôn mẫu Trung Quốc cũ và tạo ra một nê nếp mới. Chiến dịch này được phát triển và thực hiện bởi Hồng vệ binh. Những điều khoản này không được quy định cụ thể và các Hồng vệ binh đã có thể hành động tương đối tự do cũng như diễn giải quy định theo ý họ.
Anh từng nghe nói, chỉ cần là đồ đồng xanh, bất kể là thời kỳ nào, cũng không quan tâm là khai quật vào thời gian nào đều thuộc về văn vật, đều cấm giao dịch và sưu tầm tư nhân.
Tuy nhiên lúc này việc thu giữ cổ vật chắc không quy chuẩn đến thế, nhưng anh dù không học thức, dưới sự phổ cập của video ngắn cũng biết trong đồ đồng xanh thì "đỉnh" là cấp quốc bảo.
Cấp quốc bảo thì nhất định phải nộp lên, giữ ở nhà chỉ là cái họa, dân gian không thể sưu tầm được, nộp lên cho yên tâm, tránh gây họa, ít nhất cũng có thể được vinh dự, được khen thưởng.
Anh sờ ly rượu trong túi, thứ này cũng giữ không nổi rồi.
Cha Diệp gật đầu: "Phải nộp lên, thứ này, nhìn là biết không tâm thường rồi."
"Trước hết tháo lưới ra, dựng nó đứng lên, cá tôm bên dưới đều bị nó đè bẹp rồi."
Hai cha con hợp sức dựng cái đỉnh đứng lên, chỉnh ngay ngắn.
Chỉ thấy cái đỉnh này từ bên ngoài đến đáy, đều là vết đỏ rỉ xanh, liếc mắt nhìn qua là biết đã trải qua nhiều năm tháng rồi, nó từ trong ra ngoài đều toát lên khí chất cổ kính trầm mặc, chỉ là nó lại được bảo quản rất hoàn hảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận