Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1092: Sớm xuất phát (length: 27225)

"Nói cứ như thể mỗi ngày ta đến thành phố chơi vậy, ta đến chơi sao? Ta rõ ràng là đến làm việc, có mấy lần là có người đưa đón trên xe lớn ngoài đường kia?"
"Hôm nay thì xuống xe, còn ở nhà khách thành phố, đợi về còn có cái mà nói."
"Ngươi nghĩ ta là mẹ ngươi chắc?" Bố Diệp lên tiếng xong lại chuyển chủ đề, "Giờ này trời cũng tối rồi, vậy là không có cơm ăn đâu, đi ngủ sớm chút đi, ngủ là không thấy đói nữa."
Diệp Diệu Đông nhíu mày, không nói gì mà nhìn bố mình, "Nhà mình nghèo đến mức nào rồi chứ? Còn ngủ là không thấy đói nữa?"
A Quang nhắc nhở: "Nhà khách có bán đồ ăn, ta đi mua mấy gói mì ăn liền, loại này nước sôi rót vào là ăn được, cực kỳ tiện, lại còn thơm, ăn rất ngon."
"Để ta đi, ngươi đi lấy nước, lấy thêm hai bình, lát nữa còn muốn tắm rửa."
"Cũng được."
Bố Diệp nhìn hai người cùng nhau ra ngoài, mới sờ lên trán, thôi vậy.
Ông còn lẩm bẩm một câu, "Nghèo quen rồi ... ."
Mì tôm dinh dưỡng hay không khó nói, nhưng mùi thơm thì thật sự quá tuyệt, lại còn mì đều được chiên dầu, rất thơm, nước sôi vừa dội vào là có hương vị nồng nàn, tràn ngập cả phòng.
Ngoại trừ Diệp Diệu Đông, hai người còn lại đều có chút không chờ được, mũi không ngừng hít hít.
"Còn trách thơm, khó trách đám trẻ con ngày nào cũng thèm mì ăn liền."
Bố Diệp thỉnh thoảng lại dở cái đĩa úp ngược ra xem đã xong chưa, y hệt cái đám trẻ con không chờ được ở nhà, nhưng lại lo nhiệt độ chưa đủ, sờ thử cái đĩa, dù có nóng nhưng lại không nhịn được mà sờ thử vào thành bát.
"Đó là do ăn ít thôi, cái gì ăn nhiều vào cũng không còn thấy ngon nữa."
"Cái thứ này mắc như vậy, còn muốn ăn nhiều, mơ đi."
"Chưa biết chừng sau này đều ăn phát ngán."
"Ngươi cứ nói đi, mỗi ngày ba bữa xem như cơm, ai mà ăn đến mức đó, người giàu mới ăn đến thế."
Diệp Diệu Đông ha ha cười, mọi người không hiểu hắn cười cái gì, hắn cũng không để ý, mở nắp của mình ra trước khuấy khuấy rồi ăn.
A Quang cũng lập tức mở nắp ra, rồi bắt đầu ăn.
Bố Diệp thấy hai người đều ăn rồi, chắc là được rồi, cũng bắt đầu ăn ngon lành, cuối cùng trong bát một giọt nước canh cũng không thừa, đến cả nước canh Diệp Diệu Đông để thừa, ông còn lẩm bẩm lãng phí rồi cũng bưng lên uống hết.
"Ngon thì ngon đấy, nhưng ít quá, thôi được rồi, đi ngủ ngay thôi."
Ba người tắm rửa qua loa xong liền đi ngủ luôn.
Đến sáng hôm sau, bọn họ mới đánh máy kéo đánh xe máy, đi đến ủy ban thôn, sau đó cùng nhau đi làm thủ tục.
Làm xong việc thì bọn họ đi về nhà luôn.
Lâm Tú Thanh đã ở nhà duỗi cổ ngóng chờ từ sớm, sáng sớm hôm qua ra ngoài mang theo 2000, sau lại bảo A Quang mang 8000 đi theo, cũng không biết đã mua lại bao nhiêu đất rồi.
Chủ yếu là điện thoại bên kia cũng chưa nói rõ ràng, chỉ nói chung chung thôi, bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, nàng cũng phải biết là có bị hớ không, chi tiêu như vậy có đáng không.
Mặc dù nàng luôn cảm thấy bỏ tiền ra bên ngoài không cần thiết, dù sao bọn họ cũng đâu có ở lại đây, mua một mảnh đất nhỏ làm căn nhà thì được rồi, nhiều nhất là xây thêm cái kho thôi, hắn cũng đâu có cần lớn hơn, cũng không biết là có ý gì ở trong đó.
Nghe thấy tiếng máy kéo và xe máy, Lâm Tú Thanh một cái vụt đứng dậy tắt ti vi rồi ra ngoài, đợi từ sáng đến trưa, trên ti vi chiếu gì nàng cũng không xem, chỉ đợi bọn họ về.
Kết quả xe máy chạy vào trước là A Quang, máy kéo của Diệp Diệu Đông chạy trước đến nhà máy cất rồi mới đi tới.
Lâm Tú Thanh tò mò hỏi A Quang: "Mua lại rồi sao? A Đông mua bao nhiêu mẫu đất vậy? Có đáng tin không vậy?"
"Đáng tin, hợp đồng đều đã ký xong, ủy ban thôn đều có đóng dấu, tối qua còn ở lại một đêm, sáng sớm hôm nay liền đi làm thủ tục, mua được 13 mẫu, thằng Đông này giờ là địa chủ rồi."
Nàng cười nói: "Nói gì chứ, địa chủ gì mà địa chủ, chúng ta mua là để không đất hoang."
"Ừm, dù sao mua lại là tốt rồi, đợi qua hai tháng nữa trở về, đến lúc đó sẽ sắp xếp người dựng nhà lên, tường rào bên ngoài cũng phải làm, diện tích cũng đã vẽ hết."
"Không bị người ta lừa là tốt rồi."
Như vậy là nàng cũng yên tâm rồi.
Đợi Diệp Diệu Đông vào nhà, nàng mới lại hỏi lại lần nữa, Diệp Diệu Đông cũng kể cho nàng từ đầu đến cuối một lượt.
"Hả? Anh cả ta cũng mua hả?"
"Đúng, cũng vẽ một khu đất làm nhà, diện tích cũng lớn quá trời, nhưng mà cũng tốt, sau này có lợi. Anh nói là mua miếng đất để sau này cũng có chỗ dung thân, với lại nếu được thì chuyển hộ khẩu vào trong thôn luôn, để bọn trẻ con tiện đi học ở mấy thôn lân cận, dù sao bọn nó giờ ít khi về nhà, quanh năm suốt tháng đều bận ở thành phố, con cái đều không trông nom được, nhận một thể thì cũng có người giúp đỡ."
"Ừm cũng phải, anh cả bỏ ra bao nhiêu tiền?"
"300 đồng, so với đất nhà mình còn lớn gấp đôi, cũng hời đó, mấy hôm trước còn định để anh hai đưa Đông Tuyết đến thành phố học, không ngờ anh hai không muốn, anh cả lại có ý tưởng trước."
"Anh cả là mấy năm nay làm ăn tốt, mới kiếm được tiền, nên mới dám bỏ ra, sau này chắc cũng muốn ở lại cái thành phố đó kiếm tiền, cái cửa hàng chẳng phải năm ngoái cũng mới mua lại đó sao? Chắc chắn cũng muốn tiện bề ở đó lập gia đình, đó là sức mạnh của người có tiền."
"Ừm, nhà mình ở nhà người khác bất tiện, giờ cả nhà năm người chen trong cái phòng mười mấy mét cũng không tiện lắm, bọn trẻ đều lớn hết rồi, A Viễn cũng 17 rồi, sau đó lại còn mấy đứa hơn 10 tuổi."
"Anh cả lần này mua đất xây nhà, sau này thì đúng là người thành phố rồi."
"Anh hai mày nhìn anh cả mua đất ở thành phố xây nhà, có phải cũng không muốn làm ruộng nữa không?"
Lâm Tú Thanh do dự một chút, "Không muốn làm ruộng, nhưng mà ổng có nghĩ ra được là muốn làm gì đâu, anh hai tương đối thật thà, không chịu nghĩ thoáng."
Diệp Diệu Đông nhún vai, "Kệ bọn họ, mày cứ cất kỹ cái này, đây tương đương với cái khế đất ngày xưa, quan trọng lắm đấy, đừng làm mất."
"Ta biết, ta sẽ cất kỹ."
Lâm Tú Thanh trở lại phòng xong còn cầm máy tính ra bấm một cái, 10 ngàn tệ mua 13 mẫu đất, tính ra 1 mẫu đất là tầm 770 tệ, so với việc bỏ tiền ra xây nhà thì cũng quá hời rồi.
Ở bờ biển của họ, chỉ vì đất quá ít, xây cái nhà không thôi, giá nền cũng phải 300 đồng rồi, thành phố kia diện tích lớn hơn chút cũng chỉ có chừng ấy tiền.
Diệp Diệu Đông đáp qua loa vài câu quan tâm của vợ, để vợ nấu cho hắn bát mì, liền cũng theo nàng về phòng, vừa lúc thấy vậy.
"Rẻ lắm, vốn dĩ ban đầu chỉ cho 10 mẫu thôi, do mình mặc cả, chắc là bọn họ thấy để hoang trong thôn cũng bỏ hoang, có người mua được tiền cũng coi như có món hời. Dù sao để ở đó cũng vô dụng đối với bọn họ, nhưng mà mấy ông lão vẫn không nỡ bớt tiền, nên cho thêm ta ít đất."
"Nhưng diện tích lớn thế này đối với chúng ta cũng đâu có ích gì, mình xây nhà làm kho đâu cần nhiều chỗ vậy."
"Sau này có ích mà ... .Mày cứ toàn sau này sau này, trong nhà bao nhiêu thứ đều là do mày nói sau này có ích rồi để lại đó."
"Cũng thật sự là có ích mà, thời xưa vì một chút đất mà còn đánh nhau, tấc đất tất tranh, đất đai quan trọng như nào. Ít nhiều thì, khu chợ ở ngay gần đó, ta lấy một phần nhỏ xây mấy phòng lên cho thuê thì cũng có lợi, khu chợ đâu thể không có ai thuê phòng trọ như mình, sau này chỉ có càng ngày càng nhiều thôi."
"Lại là sau này... Ngày nào cũng nghe mày nói sau này, tai tao chai hết cả rồi, may mà trong tay chúng ta giờ có nhiều tiền, cầm 10 ngàn mua miếng đất để đó, cá cược sau này của mày đấy không quan trọng."
"Đúng, ta nghĩ như vậy đấy, chúng ta trong tay nhiều tiền, để đấy cũng là để đấy thôi, còn lo chuột gặm mất ... ."
"Nhà mình lấy đâu ra chuột."
"Vậy thì gián."
Lâm Tú Thanh đánh cho hắn một cái, "Cái gì cũng muốn tha vào nhà không phải à?"
"Hắc hắc ... ."
"Cứ quyết vậy đi, mua được là tốt rồi, muộn một chút ta gọi điện cho anh cả xem khi nào muốn xây nhà, mình theo ổng làm chung, để cho tiện cũng trông chừng giúp mình, dù sao mày cũng không thể ngày nào cũng chạy về thành phố, để ổng ngó vừa vặn."
"Được, mày nói chuyện với anh xem thế nào."
Sau khi xong chuyện, Diệp Diệu Đông cũng tạm thời không có mục tiêu gì nữa, mấy ngày nữa là cũng có thể không lo nghĩ gì mà rời nhà.
A Quang sớm đã về nhà ngay khi bọn họ vừa vào cửa.
Hắn ăn mì xong là về phòng nằm ngủ bù luôn.
Mấy ngày tiếp theo, hắn cùng bố mình cứ ở đó xới đất hái rau, hái bí đao bí đỏ bầu bí khoai tây đầy cả một sân, chất đầy cả đấy.
Mẹ hắn thì vui nhất, cảm thấy mình không phí công trồng, thu hoạch được nhiều thế đều có thể sử dụng, không cần như những năm trước cứ mang đi cho hết.
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy năm nay đúng là có nhiều tác dụng nhất, năm nay hắn ngoài số công nhân thuê bên ngoài ra đã là 24 người, cộng thêm 6 người trên thuyền Đông Thăng, tính ra là 30 người mỗi ngày tiêu hao không hề nhỏ, hơn nữa tất cả đều là trai tráng.
Bà còn như là đang hiến báu vật đưa cái vại dưa muối bà ướp từ năm ngoái ra.
"Năm ngoái bảo tụi bay phơi giúp, không phải lại nói tao bày trò lung tung, trồng nhiều thế ăn có hết đâu, lại phải muối, muối rồi ăn không hết thì lại đem cho người ta."
"Hiện tại cũng không phải tất cả đều có thể phát huy tác dụng sao? Chút dưa muối này lấy ra hầm khoai tây là vừa vặn, cái gì cũng không cần đi ra ngoài mua."
"Đúng đúng đúng, ngươi nói đều đúng."
"Vậy những thứ bí đao bí đỏ này đều thu lại xong, lại trồng thêm chút cái khác…." Bà lại ở đó nghĩ ngợi vẩn vơ, quanh quẩn cái chỗ đất giữ lại cho mình, lên kế hoạch xem tiếp theo nên trồng cái gì...
Lâm Tú Thanh cũng không nhàn rỗi, trong lúc họ thu dọn đất đai, nàng cũng ở nhà lục tìm đồ dự trữ, rau khô trong nhà cũng không ít, có của nhà mẹ đẻ cho, cũng có đồ nhà mình ăn không hết phơi, nàng đều lục lọi ra, nhân tiện dọn dẹp một chút kho đồ.
Khoai bào sợi cũng bị nàng lôi ra một bao tải, bà sướng đến phát rồ.
"Nhìn xem… Nhìn xem còn có chỗ này… Vừa hay trộn với gạo nấu chung, tiết kiệm chút gạo chứ, nhiều người thế này, một ngày đã phải ăn hết một bao to."
Lâm Tú Thanh cười rồi lôi ra một bao tải đậu xanh, "Ở đây còn một bao, cũng có thể nấu cơm đậu."
"Cái này tốt." Bà đưa bàn tay thô ráp vào trong đậu xanh sờ soạng qua lại, mặt mày hớn hở, "Đều chuyển ra ngoài, qua mấy ngày cho hắn một lượt mang đi."
"A Đông ở nhà chán ghét nhất ăn cơm trộn đủ thứ này, toàn muốn ăn cơm trắng, cho nên khoai lang đậu hạt mới thừa nhiều thế này, giờ thì tốt rồi, ra ngoài rồi thì cùng mọi người cùng ăn."
Bà cũng thở dài một hơi, "Ai, ra ngoài thì nào có thoải mái như ở nhà, ăn uống đương nhiên phải như mọi người, nhưng nhiều người thế này thì cũng chẳng còn cách nào, sao cũng phải tiết kiệm lương thực một chút. Người trong thôn giờ cũng đều trộn chung mà ăn, chỉ có mỗi nó không thích cơm trộn bảy tám thứ, cho nên chuyển ra chỗ khác thì nhà ta mới ăn cơm gạo không."
"Ừm, tất nhiên phải trộn chung mà ăn, không thì bao nhiêu lương thực cho đủ, đợi về rồi sẽ bồi bổ sau."
Chuyến này số người nhiều như vậy, mang theo vật tư cũng không ít, chủ yếu là nên tiết kiệm thì phải tiết kiệm, có thể mang từ nhà đi thì không cần thiết ra ngoài mua, dù sao ba mươi người, mỗi ngày tiêu hao đều rất lớn.
Trong mấy ngày bọn họ bận rộn, người trong thôn cũng không ngừng tới cửa hỏi thăm khi nào xuất phát.
Mỗi lần như vậy, Diệp Diệu Đông đều hất tay, để họ trực tiếp đi hỏi A Quang, nói hắn cũng chỉ nghe A Quang chỉ huy, bảo đi lúc nào thì đi lúc đó.
Tuy nhiên, việc trong xưởng vẫn bắt đầu đúng theo thời gian dự định từ đầu, không hề thay đổi.
Sau khi thương lượng, họ quyết định xuất phát sớm hơn thời gian khởi công ở xưởng ba ngày, dù sao đi thuyền cũng phải mất mười mấy tiếng, các kiểu đến nơi rồi còn phải thu xếp chỗ ở, việc này khá là phiền phức, ít nhất cũng phải dành ra hai ngày, sau đó lại chỉnh đốn thêm một ngày hoặc xem tình hình thế nào.
Người trong thôn đã quyết tâm đi theo, hai ngày này cũng không ra biển, đều ở nhà chuẩn bị đồ đạc muốn mang theo.
Diệp Diệu Đông mất hai ba ngày thu dọn vật tư, sau đó đi gọi thợ cắt tóc đến nhà, rồi bảo cha gọi hết công nhân tới, để tất cả mọi người xếp hàng lần lượt cạo trọc.
Dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng lúc chuẩn bị cạo ai nấy cũng đẩy đưa, không ai muốn làm người đầu tiên, xung quanh còn rất nhiều dân làng vây xem náo nhiệt.
Cuối cùng Diệp phụ thở dài, ngồi xuống cạo trước, sau đó mọi người mới lần lượt nối đuôi nhau cạo.
Lúc đầu có một vài người không vui, nhưng khi thấy từng cái đầu trọc ra lò, mọi người làm bạn nhau, cũng cười ha hả theo.
Thế nhân đều có tâm lý hiệu ứng đám đông, mọi người đều giống nhau thì không còn gì đặc biệt, ngược lại có chút tâm lý muốn tham gia cho vui.
"Ôi, mát thật đấy, lạnh buốt..."
"Ta cảm thấy người nhẹ đi mấy cân..."
"Dễ chịu ghê, tự dưng thấy không nóng nữa…"
"Đầu ngươi cũng tròn phết, cho ta sờ một chút…"
"Cút sang một bên, tự cạo mà sờ đầu mình..."
Từng người cạo đầu trọc, như phát hiện ra đại lục mới, không khỏi sờ mó cái đầu trần trụi, cũng chẳng chê đầu vẫn còn những mẩu tóc nhỏ vừa mới cạo.
Mà cũng chẳng vội về nhà gội đầu, cứ đứng đó xem những người khác cạo, muốn xem sau khi những người khác cạo đầu trọc sẽ trông ra sao.
Vừa bị người ta chê cười, giờ cũng muốn chê cười lại.
Các thôn dân mắt cười híp nhìn những cái đầu trọc trước mặt từng cái một.
"Hay là chúng mày lập băng đầu trọc đi, toàn là đầu trọc cả."
"Mọi người mình mà đi trên đường thì không dọa người chết khiếp à?"
"Ha ha ha, chắc chắn rồi, chỉ có mình làng mình là không sợ."
"Mát thật nhanh a, dễ chịu quá…"
Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa nhìn cũng thấy hơi kích động.
"Hay là mình cũng cạo đi?"
"Vậy thì cạo luôn đi? Ai cũng đầu trọc hết rồi, mình thêm vào cũng không sao, Đông Tử nói cũng có lý, cạo trọc cũng đỡ tốn công gội đầu, mà cũng đỡ cái kiểu đầu lúc nào cũng ướt nhẹp hôi hám…"
Những người cạo trọc cũng nhao nhao lên, "Đúng đấy đúng đấy, cạo trọc dễ chịu mát mẻ lắm, tụi mày cũng cạo đi, cho nó đồng bộ, ra ngoài nhìn một phát là biết dân Bạch Sa thôn, dễ nhận diện."
Dân làng kêu lớn, "Ha ha, đi ra ngoài như này thì không thể nhận là Bạch Sa thôn được, không thì cái danh của bọn mày hỏng mất, toàn đầu trọc thế này thì còn là thôn gì?"
"Ha ha ha, chuẩn luôn… Kiểu này thôn gì mới có nhiều đầu trọc thế này."
"Thế đi ra tao bảo người ta là Hải Thanh thôn, lũ khốn nạn đó trước còn đánh nhau với mình."
"Đúng đúng đúng, đi ra mình cứ bảo là người Hải Thanh thôn, ha ha ha…"
"Tụi mày đúng là quá đáng mà…"
"Tới tới tới… tao cũng muốn cạo trọc…"
"Tao cũng cạo, tao cũng cạo, ra ngoài tao bảo là người Đông Kiều thôn…"
"Cái đệch, Đông Kiều thôn có làm gì mày?"
"Vậy thì tao bảo là người Tây Sơn thôn…"
"Tao cũng muốn cạo, tao nói tao là người Đại Thanh Sơn thôn..."
"Tụi mày lắm kẻ thù thế cơ à..."
"Ha ha ha…." Mọi người một trận ồn ào, đến cả những người chuẩn bị ra khơi cũng đều nhao nhao đòi cạo trọc, chuyện này tự nhiên như biến thành một chuyện vẻ vang vậy, không bị ghét bỏ ngược lại cảm thấy có chút vinh quang chung.
Mấy người đến sau nghe được tin này, cũng xúm vào, ồn ào cả lên.
Những người dân làng đứng xem thì cứ sờ sờ lên mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi.
"Khiến ta cũng muốn cạo trọc luôn rồi, chuyện gì thế này…."
Cũng may Diệp Diệu Đông thấy đội của mình nhiều người, cạo đầu thôi chắc đã mất mấy tiếng đồng hồ, nên sau bữa trưa đã gọi thợ cắt tóc đến, dù sao trên đỉnh đầu họ có mái che nắng bằng lưới ô đen, không cần phải đứng giữa trưa nắng gắt.
"Bây giờ tóc tai đều gọn gàng rồi, vậy mình định lúc nào thì xuất phát?"
"Đêm mai hai giờ xuất phát, sau khi về mọi người cũng chuẩn bị một chút hành lý và đồ muốn mang theo, đi sớm đến sớm."
Nếu không phải một người lái thuyền không được an toàn, hắn đã muốn tự mình xuất phát sớm từ hôm qua rồi, đến sớm thì sắp xếp chỗ ăn ở cũng tốt hơn, đại quân tới là có thể ổn định ngay.
Cân nhắc, giờ sự việc sắp đến rồi, hắn lại thấy nên đi sớm để chuẩn bị cho chu đáo.
Chứ không đến lúc đó lại rối tinh, mấy chục hay hơn trăm người tụ tập ở đó thì cũng khó chịu, người khác thì hắn mặc kệ, nhưng người chèo thuyền mà hắn mời đến thì kiểu gì cũng phải lo chu đáo trước.
Vì vậy, đợi mọi người cạo tóc xong xuôi, Diệp Diệu Đông gọi A Quang và cha vào phòng nói chuyện.
"Ta muốn sáng mai đi xe máy qua, xuất phát trước một bước, đến sớm rồi giải quyết vụ thuê nhà ở, mà chỗ mình ba mươi người này ăn uống mỗi ngày cũng là một vấn đề không nhỏ, ta muốn đi sớm để tìm hai dì nấu ăn, mỗi ngày phụ trách ba bữa, như thế cũng tiết kiệm được nhiều việc."
A Quang cũng gật đầu, "Việc này của ngươi quả đúng là cần, quá nhiều người mỗi ngày nấu nướng đúng là đại công trình, khác với người khác, có mấy người thì ai trông nhà cứ tiện làm cơm luôn."
Diệp phụ do dự, "Đường sá con biết không... Đi thuyền còn mất mười mấy tiếng, xe máy chắc cũng không nhanh hơn đâu, đường xá lại xấu, mà toàn đường núi quanh co nữa, quan trọng là tiếp ứng dọc đường cũng là một vấn đề."
"Chuyện này thì…."
Bây giờ cũng không giống như sau này, khắp nơi đều có trạm xăng dầu, ở rừng núi hoang vu thì việc tiếp ứng xăng đúng là vấn đề lớn.
A Quang nói, "Hay là đi thuyền mới của ta đi, có gì còn định đi thuê phòng cùng nhau thì có thể cùng xuất phát sớm luôn, ta cũng muốn đi sớm để liên hệ với xưởng một chút, tiện thể cũng sắp xếp luôn chỗ ăn ở cho người lái thuyền nhà ta. Đến sớm chuẩn bị tốt là chuẩn nhất, chứ nếu cả một đám người đông thế này mà lâm thời không tìm được chỗ ở thì biết làm sao?"
"Vậy cũng được, đi thuyền mới của chú trước đi, có ai muốn đi sắp xếp trước thì đi cùng luôn. Cha cứ ở nhà chờ đêm mai mọi người xuất phát."
Diệp phụ lưỡng lự, "Thế tức là tối nay con đi?"
"Ừm, tối nay con đi, sáng mai là tới, đến nơi lập tức tìm chỗ ở, tìm được chỗ rồi sẽ gọi điện về."
"Con nhận ra đường chứ…."
"Biển cả đi thuyền còn dựa vào người cầm lái, đi tới đi lui cũng đã mấy chuyến, huống chi còn có la bàn chứ, dẫu sao vẫn còn miệng mà, cập bờ gần thành trấn rồi hỏi đường cũng được."
A Quang nói, "Vậy thì tranh thủ lúc mọi người đang ở đây xem cạo trọc, nói với mọi người một tiếng."
Diệp phụ vẫn không yên lòng, từng người còn trẻ quá, lông còn chưa mọc đủ, bình thường nhìn có vẻ không đáng tin cậy lắm, mặc dù đôi khi cũng có lý, nhưng lúc then chốt luôn thấy thiếu sót.
"Hay là để cha ngươi lái thuyền Bội Thu đi cùng? Hai chiếc thuyền thì người cũng đông hơn, yên tâm hơn, dù sao cũng phải đi, để cha ngươi dẫn các ngươi xuất phát trước, ta ở nhà đợi đại quân phía sau cùng khởi hành."
"Như vậy cũng được."
Hai người đều không có ý kiến, như vậy còn tốt hơn, dù sao năm ngoái thuyền Bội Thu về sau cùng, tự mình mò mẫm đến nơi.
"Vậy ta đi gọi cha ta qua nói chuyện, tiện thể gọi hai anh vợ và bạn bè qua sớm báo trước."
"Được."
Vừa lúc một đám người đều chạy đến xem náo nhiệt, nhìn mọi người đầu trọc lóc, phần lớn đều muốn theo về tỉnh Chiết.
Bọn họ bàn việc này trong nhóm nhỏ trước, Bùi phụ đương nhiên không thành vấn đề, với ông mà nói sớm hay muộn cũng không khác mấy, đi sớm cũng được, để hai người thanh niên mang theo mấy người lái thuyền khác thì ông cũng không yên tâm.
Ý nghĩ của Bùi phụ cũng giống Diệp phụ, đều cảm thấy hai người bọn họ còn chưa đủ khả năng gánh vác, trong mắt thế hệ trước dù sao cũng vẫn còn thiếu một chút, chưa tới lúc chọn người lãnh đạo, vẫn là nên có người lớn trông chừng.
Sau khi Bùi phụ đồng ý, chuyện này được quyết định nhanh chóng, những người khác thì tự cân nhắc xem có muốn đi theo để được sắp xếp chỗ ăn ở sớm hay không.
Nếu không mang theo nhiều người, thì đến nơi rồi sắp xếp cũng được.
Thật ra thì chỉ có hai nhà họ thuyền nhiều người, những nhà khác thì chỉ một chiếc thuyền, lại thuê hai ba công nhân, sắp xếp tạm thời cũng không vấn đề gì.
À, còn có ngoại lệ Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa, họ muốn dẫn ba chiếc thuyền nhỏ đi, nhưng họ không cần sắp xếp người ở, cứ để mấy anh em họ tự cử một người đi trước dàn xếp là được, dù sao Diệp Diệu Sinh bên kia cũng có anh em họ đi thuyền.
Cho nên sau khi thương lượng, Diệp Diệu Đông và A Quang cùng một người anh họ tên Diệp Diệu Thủy, con trai cả nhà nhị bá, sẽ lái một chiếc thuyền theo sau thuyền Bội Thu đi trước một đêm.
Vì Đông Thăng hào đã đầy thuyền nhỏ, chiếc thuyền số 2 không gian có hạn muốn chứa 30 người và vật tư thì tương đối khó khăn, cho nên hắn dứt khoát cho mấy người lái thuyền của Đông Thăng hào đi trước luôn, chuẩn bị vật tư cũng mang đi trước. Mà người ứng cử lái thuyền Phương Đông 002 thì không cần lo, nhiều người lái thuyền như vậy, tùy tiện gọi một người lái thuyền số 2, chỉ cần đi theo sau Đông Thăng hào là được.
Một đám người đứng trong phòng bàn bạc mất nửa ngày, mới quyết định được chuyện này.
Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Diệp Diệu Đông đi báo kế hoạch xuất phát với mấy người lái thuyền của Đông Thăng hào, để họ sau khi cạo tóc xong thì về nhà chuẩn bị chút ít để tối lên đường.
Hắn cũng tranh thủ kiểm lại vật tư, đều đưa lên xe ba gác chuẩn bị trước, tối chỉ cần đẩy ra bến tàu, để mọi người khuân lên thuyền là xong.
Lâm Tú Thanh cũng theo sau phụ giúp, "Nhiều người vậy thật phiền phức, năm sau đừng làm vậy nữa, nhà mình có mấy chiếc thuyền thì mình đi thôi. . ."
"Ta biết, chuyện này cũng chỉ làm một lần thôi, năm sau chắc càng nhiều người bắt chước, biết đâu năm sau ta cũng không đi nữa, xem tình hình năm nay thế nào đã."
"Ừ, xem năm nay kiếm được nhiều không, tình hình có ổn không, nếu không thì năm sau đừng đi nữa, để người khác tự đi, cho đỡ phiền phức."
"Cứ xem tình hình thế nào đã, có nhiều người như vậy thì cũng an toàn hơn, nếu có chuyện thì người khác chịu chứ không phải mình."
"Vậy tối khi xuất phát, ngươi nhớ mang theo hai cây súng."
"Chắc chắn rồi, cây còn lại để cha ta, ông cầm chắc chắn không dùng đến, một đoàn đội lớn như vậy, hải tặc thấy cũng phải quay đầu bỏ chạy. Mấy hôm trước ủy ban xã mua ba cây, vừa hay tối nay ta mang hết theo."
Bà nói xen vào: "Vậy buổi tối mình làm thịt một con gà trước nhé? Vốn định để mai tẩm bổ cho con, vậy thì tối nay làm trước, ăn không hết tối còn có mang đi ăn đường."
Lâm Tú Thanh liên tục gật đầu, "Phải, tối nay làm thịt một con gà, xào thêm con vịt nữa. . . ."
"Hai người làm như ta đi ăn bữa cuối vậy. . ."
"Nói bậy, chúng con nghĩ con đi xa nhà kiếm tiền, bên ngoài chắc ăn không ngon ngủ không yên, ở nhà bồi bổ trước, cho đỡ vất vả, suy nhược."
"Ừ ừ ... . Ở nhà bồi bổ, xong ra ngoài ăn đắng, ăn xong đắng rồi về lại bồi bổ tiếp."
"Xem kìa, nếu không phải trời nóng khó mang theo gà vịt thì ta đã làm thịt hết gà vịt trong vườn, mang đi ăn."
Diệp Diệu Đông bật cười.
Hắn đi kiếm tiền, làm như vậy có khi người ta lại tưởng hắn đi nơi khác nấu cơm dã ngoại ấy chứ.
"Mặt trời cũng xuống núi rồi, vừa hay dồn gà về chuồng, dễ bắt hơn, bây giờ làm thịt, đến bữa tối hầm lên, hầm hai tiếng, vừa vặn ăn xong thì đi ngủ."
Bà nói xong liền chống gậy vào góc tường, tự đi lấy cám dụ gà vào chuồng.
Sau khi Diệp Diệu Đông sắp xếp xong vật tư, tiếp tục đi xem những người khác cạo đầu, xung quanh toàn những đầu trọc hớn hở, mọi người bàn tán xôn xao, ồn ào như chợ.
Cứ cạo đầu mãi không dứt, hơn mấy chục người, cạo từ trưa đến tối mịt, thợ cắt tóc mỏi tay, không nhớ nổi đã cạo bao nhiêu cái đầu, vẫn phải để mọi người tự đếm.
Hôm nay cạo đầu còn nhiều hơn cả số đầu một tháng trước, anh ta trong bụng mừng như nở hoa.
Diệp Diệu Đông đợi mọi người cạo xong hết, chỉ thanh toán cho 29 người của mình, bản thân hắn thì không cạo nữa, dạo trước vừa mới cạo không lâu, hiện tại mới mọc ra lơ thơ đầu đinh ngắn cũn, không cần phải động dao kéo nữa.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận