Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 172: Chân gà biển(2)

Chương 172: Chân gà biển(2)Chương 172: Chân gà biển(2)
Anh cười vui vẻ nói: "Ban đầu có 78 cái, nhưng con thấy 78 cái nghe không hay nên con và A Quảng lấy ra 10 cái nướng ăn rồi."
Nghe được lời nói không nghiêm túc của anh, môi mọi người giật giật, ăn mười thì ăn mười, còn bày đặt nói số 78 nghe không hay, cũng là 8 thôi, có gì mà không hay?
Cha Diệp cũng tức giận nói: "Để mẹ con nấu trứng trà một lát. Những quả trứng rùa này khi luộc với nước trà sẽ rất ngon."
"Cầm lấy đi."
Sau khi phân loại hết hàng hóa có giá trị, Diệp Diệu Đông gửi những món đồ đó, trong đó có cả chân gà biển, đều đưa hết đến chỗ A Tài.
Quả thật A Tài cũng cho rằng chân gà biển là Phật thủ, suy cho cùng, ngoại trừ thân cây ra, mọi thứ khác đều giống nhau.
Diệp Diệu Đông cũng không giải thích được, cũng không thể để người khác dựa vào lời nói trống rỗng của mình mà trả giá cao, mấu chốt là anh không biết giá hợp lý là bao nhiêu.
Anh chỉ nói tạm thời không bán món đồ này, sau khi giải quyết xong những món khác, anh lại mang về nhà.
Thấy anh lại mang về, cha Diệp vội vàng hỏi: "Người ta nói thế nào?"
"Anh ấy cũng không nhận ra."
"Con có nhầm lẫn không? Có lẽ hai thứ đó giống nhau?"
"Chắc chắn là không. Ngày mai con sẽ mang đến Hoành Thắng hỏi."
"Đi lên đi xuống vớ vẩn... Ở nhà có rất nhiều việc phải làm, đến Hoành Thăng thì đừng gây chuyện đó."
Diệp Diệu Đông liếc nhìn cha mình, dứt khoát đi vào nhà, không thử thì làm sao có thể bỏ cuộc. Lâm Tú Thanh nhìn thấy anh vào nhà, trong góc vẫn còn chiếc xô chân gà biển mà anh nhắc đến, cô vội vàng hỏi anh: "A Tài cũng nói là Phật thủ hả?"
"Ừm.
"Vậy thì quên đi? Có lẽ anh đã nhầm rồi?"
"Ngày mai anh đến Hoành Thăng hỏi."
Lâm Tú Thanh không dám nói gì khi thấy anh cau mày.
Diệp Diệu Đông vừa cởi quần áo vừa hỏi: "Hàu đã mở hết chưa?"
"Chưa, còn hơn một nửa. Mẹ nói giữ lại cho ngày mai để tươi hơn."
"Bọn em có bận không? Bên nhà cần giúp đỡ. Ở nhà có rất nhiều sò ốc cần được mở ra, nấu chín và phơi khô."
"Ừ, thế nên mẹ đã bảo em gái ngày mai ở nhà làm mấy thứ này, để chúng không bị hư nhiều."
"Ô"
Anh cởi quần áo, thọc tay vào túi đưa cho cô tờ biên lai: "Đây là tiền anh vừa bán những chiếc vỏ sò, tổng cộng là 8 nhân dân tệ và 2 xu. Hai ngày nữa em có thể mang đến chỗ A Tài để đổi tiền."
"Nhiều như vậy à?" Lâm Tú Thanh vui vẻ nhận lấy nhìn thử, thấy không có vấn đề gì, cô cất nó vào trong tủ khóa lại.
"Đợi đã, còn một cái nữa."
Anh sờ soạng dưới gối rồi đưa hóa đơn bán sói biển hôm nay cho Lâm Tú Thanh, lúc nãy sau khi tắm xong, anh lấy từ trong túi quần bẩn ra nên thuận tay đặt dưới gối, kẻo vợ anh không biết mà đem đi giặt luôn...
"Đây là cái gì? Tại sao lại có cái khác?”
Lâm Tú Thanh bất ngờ liếc nhìn anh, có chút kinh ngạc, còn bán cái gì nữa à?
Khi nhìn thấy những con số trên tờ biên lai, cô đã bị sốc, nhiều tiền thế?
"Hôm nay, anh không chỉ thu hoạch được vài bao sò, cua xanh mà còn bất ngờ bắt được vài lưới sói biển nặng hơn một nghìn cân và cá chim trắng nặng 68 cân. A Chính cố ý mang theo chiếc lưới ném bằng tay của mình, đúng là trúng mánh mà."
Cô nhìn kỹ hóa đơn trong tay, tuy chữ viết có chút cẩu thả nhưng quả thật là sói biển và cá chim trắng.
"Nhiều tiền quá, 478 tệ và 4 xu. Chúng ta nên chia số tiên đó cho bao nhiêu người?"
Giá như tất cả đều là của nhà họ thì tốt rồi!
Diệp Diệu Đông cười khúc khích, suy nghĩ của cô hiện rõ trên mặt, quá rõ ràng, anh cũng muốn số tiền đó chỉ thuộc về mình anh, nhưng ai bảo anh không có lưới đánh cá? Nếu mọi người đã đi cùng nhau, nhất định sẽ phải chia đều.
"Chia cho bốn người. Nếu em chịu khó làm lưới lồng đất càng sớm càng tốt, anh có thể đem đi thả. Khi đó, thu hoạch được anh sẽ không phải chia cho người khác."
"Gần đây bận nhiều chuyện quá, cửa sau lại đầy sò, nên lưới lồng không thể làm nhanh như vậy được."
"Được rồi, không sao đâu, em cứ từ từ làm. Dù sao hôm nay có hai khoản cũng nhiều rồi. Tính xem mỗi người sẽ chia bao nhiêu."
"Được."
Bảo cô tính tiền thì cô sẽ vui lắm, nếu như đếm tiền thì còn tuyệt hơn nữa!
"119 nhân dân tệ, 5 xu và 1 hào mỗi người!"
"Nhiều vậy hả!"
Hai mắt Diệp Diệu Đông sáng lên, hôm nay anh kiếm được rất nhiều tiền!
"Ừm!"
Lâm Tú Thanh cũng vui vẻ gật đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận