Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 463: Về nhà(1)

Chương 463: Về nhà(1)Chương 463: Về nhà(1)
Không lâu sau khi anh về, hai anh em vợ cũng dẫn theo một đám trẻ con trở về, mang theo cả những thứ chúng kiếm được đầy ắp.
Lâm Hướng Huy vừa bước vào nhà đã lập tức lấy ra hai viên ngọc trai từ túi áo cho mọi người trong nhà xem, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.
"May mắn quá, không ngờ lấy ngẫu nhiên một con trai sông, lại móc ra được hai viên ngọc trai. Sau đó con với Hướng Dương lại móc được nhiều con nữa, nhưng đều không có ngọc trai."
Mặt anh ấy tươi cười rạng rỡ, vẻ phấn khích tỏ ra rõ ràng.
Bố mẹ Lâm và chị dâu cả vui mừng khôn xiết, chẳng phải đây là may mắn bằng trời rơi bánh sao, quả thực là nhặt được của báu.
Chị dâu hai cũng chẳng có vẻ gì thất vọng, mặt cũng tươi cười, còn nhìn những thứ trong rổ và thùng mà đám trẻ con xúm lại xem.
"Trời ơi- nhiều vịt trời thế này à? Các con bắt chúng kiểu gì vậy? Thứ này khó bắt lắm đấy, ai bắt vậy? Dượng út của các con à?”"
Lâm Quang Viễn phấn khích nói: "Dượng út dạy chúng con bắt được hai con, sau đó là chúng con tự bắt."
"Khá lắm ha, bắt được mấy con vậy?"
“Tám con."
"Mẹ ơi, tối nay chúng ta hầm vịt nhé?"
"Không, con muốn ăn vịt xào!"
"Con muốn ăn hầm, muốn uống nước canh..."
"Con muốn ăn vịt xào với củ cải khô..."
Một lũ trẻ con choai choai, mỗi đứa một ý kiến, ồn ào ầm ï.
Mẹ Lâm đau đầu phải la lớn: "Đừng có ồn nữa, tối nay hầm một con, xào một con." Như vậy mới không còn ai nói gì nữa, ai nấy đều thỏa mãn.
"Còn có tôm sông, mấy chục con cá, mẹ coi thu dọn đi. Trai sông thì hầm canh đậu phụ, hến thì xào một đĩa, ốc thì bảo mấy đứa nhỏ đập lấy."
Hôm qua và hôm kia có nửa bàn là hải sản anh mang về, hôm nay thì có nửa bàn là sản vật sông nước.
Sản vật sông nước cũng có hương vị riêng, khác với hải sản, Diệp Diệu Đông không kén chọn, anh thấy sản vật sông nước cũng ngon lắm, tươi ngon lắm.
Nồi súp vịt trời hầm bồi bổ anh chỉ ăn có một bát, năng lượng bổ sung từ nồi súp ba ba hôm trước vẫn còn đầy đủ, anh sợ no quá.
Nhưng món xào kia, anh thấy khá hợp khẩu vị, có nhiều gừng già làm tăng vị cay nồng, còn có lát củ cải khô vừa phơi xong cùng xào lẫn vào, ăn rất có độ giòn ngon.
Sau khi no say, Diệp Diệu Đông cũng bị mọi người cho uống đến ngà say rồi dìu về phòng. Hai ngày nay vì phải hái quýt, trời vừa sáng đã phải lên núi, cả nhà đều không dám uống nhiều rượu, tối nay mới uống thỏa thích.
Mấy người đàn ông trong nhà cũng uống đến ngà say, nhưng sáng hôm sau, ai nấy đều tỉnh táo dậy sớm.
Lúc Diệp Diệu Đông dậy thì thấy họ đang đẩy xe ra ngoài, liên hỏi gấp họ làm gì vậy?
"Đi thu hoạch khoai lang, khoai lang ngoài ruộng cũng đến lúc phải thu rồi."
Mẹ Lâm ở bên cạnh vội nói: "Con cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay về đây cứ giúp đỡ làm việc hoài, chẳng được ngồi nghỉ lấy một lần."
"Không sao, ở nhà con cũng chẳng có việc gì, cha lớn tuổi chân tay khó khăn, con giúp được chút nào hay chút ấy."
Mấy ngày nay mẹ Lâm cứ mỉm cười không ngừng: "Không cần gấp gáp nữa, việc gì cũng làm từ từ, thu hoạch khoai lang chậm chút cũng không sao, con cứ ở nhà chơi đi...
Chơi? Diệp Diệu Đông cười khổ, lạ nước lạ cái đi đâu mà chơi? Xung quanh toàn đường đất nhà ngói, hoàn toàn là thôn quê, chẳng có gì đẹp đẽ để ngắm, thà ra ngoài đồng phụ việc còn hơn, kiếm chút thiện cảm.
Anh cũng không phản bác, rửa mặt xong, ăn qua loa bữa sáng rồi tán gẫu vài câu là đi ra ngoài đồng luôn. Ruộng của nhà họ Lâm cũng ở dưới chân núi đó, đi qua thấy hai anh vợ đang cuốc đất, biết là tìm đúng chỗ rồi.
Họ đang cuốc khoai lang, cuốc xong một luống, hai chị dâu sẽ nhặt khoai vào rổ, còn dây khoai lang thì thu gom hết lên xe để về nhà cho lợn ăn.
Mọi người thấy Diệp Diệu Đông đến đều cười toe toét chào hỏi: "Sao em cũng ra đây luôn?”
"Ăn xong không có việc gì, ngồi nhà cũng buồn."
Quả thực là thế, ngồi trong nhà chuyện trò khó khăn với cha mẹ vợ, thà ra ngoài làm việc còn hơn.
Hai anh em nhà họ Lâm và hai chị dâu càng lúc càng có cảm tình tốt với Diệp Diệu Đông. Trước đây cứ nghĩ anh này kia, em gái mù lòa, giống như là lỗi của họ vậy.
Diệp Diệu Đông cũng phụ giúp nửa ngày khiêng vác xong thì về ăn trưa, vào phòng bàn với Lâm Tú Thanh về việc ngày mai nên về rồi.
Những người cần thăm đã thăm xong, quýt cần hái cũng hái hết rồi, việc đông áng thì làm mãi không xong, dù sao cũng chẳng gấp, cứ từ từ mà làm.
Ở lại đây ba bốn ngày cũng đủ rồi, nhà họ không có người trông coi lâu ngày cũng không được.
Lâm Tú Thanh cũng nghĩ như vậy: "Sáng nay em cũng đã nói với mẹ rồi, mai chúng ta về thôi, anh có mệt không? Nói là về thăm cha, cuối cùng lại bắt anh làm việc mấy ngày liền."
"Vậy thì phải bù đắp cho anh chứ?"
Làm việc thì không sao cả, nếu có thể nhân cơ hội này mà kiếm được chút phần thưởng thì càng tốt, để người ta thương hại một chút.
Lâm Tú Thanh liếc mắt trách móc anh, vỗ vỗ mép giường bên cạnh: "Vậy thì ngồi xuống đây, em xoa bóp vai gáy cho."
"Được rồi."
Diệp Diệu Đông vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cô, cảm nhận đôi bàn tay mềm mại không xương của cô đang xoa bóp vai mình, cảm giác đau nhức từ việc khiêng vác buổi sáng đã tan biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận