Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1008: Bàn bạc

Chương 1008: Bàn bạcChương 1008: Bàn bạc
Diệp Diệu Bằng không cho là không liên quan.
"Sao lại không liên quan? Tuy chưa bàn giao, nhưng cũng là người ta đã đặt cọc rồi, đứng tên người ta rồi, con thuyền này còn chưa đến tay, người đã xảy ra chuyện, chứng tỏ không may mắn mà. A Quang, em về nói với cha em một tiếng, cũng để ông ấy suy nghĩ, cha em lớn tuổi, hiểu biết nhiều."
"Nhưng cha em có nói gì đâu."
"Có thể là nhất thời chưa nghĩ đến, không nghĩ theo hướng này, các em trẻ hơn một chút nên không hiểu, em nói với ông ấy một chút, ông ấy sẽ biết, em suy nghĩ cho kỹ đi."
A Quang bó tay, vốn còn thấy là chuyện khá tốt, đột nhiên bị anh vợ cả nói vậy, lập tức cảm thấy thần thần bí bí, trong lòng hơi khó chịu, cũng không vui như trước nữa.
Lúc này, cha Diệp đột nhiên từ bên ngoài đi vào, nhìn bốn người im lặng trong nhà, nghi hoặc nói: "Các con làm gì đấy? Mẹ con bảo các con đều ở trong nhà, hình như đang nói chuyện gì, sao im lặng vậy? Đang bàn cái gì? Họp cái gì lớn vậy?”
"Là thế này, cha..." A Quang không chán nản lặp lại với cha vợ một lần nữa, cố tìm chút đồng cảm.
Cha Diệp nghe xong cũng liếc nhìn Diệp Diệu Bằng, cau mày do dự nói: "Ơ, cái anh cả nói cũng khá có lý... Hay là con suy nghĩ lại đi? Về nói với cha con một tiếng? Chúng ta đi biển, phong thủy cũng phải xem, chuyện mua thuyền này, hay là suy nghĩ lại đi?"
"Cha, cha cũng nghĩ nhiều quá rồi? Con thuyền này còn chưa hạ thủy, liên quan gì đến thuyền chứ? Với cả nhà A Quang đã có hai con thuyền, hai con thuyền đó theo cách nói của mọi người cũng không may mắn mà, chẳng phải vẫn ổn cả sao? Mà nhà họ cũng đang lên như diều gặp gió, chẳng phải càng ngày càng tốt sao?"
"Cái đó khác, lần này là bốn mạng người..."
"Cái đó cũng đâu phải xảy ra tai nạn trên con thuyền lớn, mệnh của họ không đủ cứng, xảy ra chuyện trên biển, cũng đổ tại con thuyên chưa bàn giao kia à?" A Quang cũng nói: "Biết đâu hai con thuyền mua trước còn có thể ngăn xui xẻo, nên mới khiến vận may của con đến? Vốn dĩ con vẫn luôn may mắn lắm. Con thấy không liên quan đến thuyền, con thuyền đó còn chưa hạ thủy, còn chưa đóng xong, làm sao có thể đổ lỗi cho thuyền được, giống như Đông tử nói, rõ ràng là mệnh họ không đủ cứng."
"Cái nên tin cũng phải tin một chút."
Cha Diệp cũng giống như Diệp Diệu Bằng, có suy nghĩ thà tin là có còn hơn không tin.
Diệp Diệu Đông và A Quang nhìn nhau.
"Mày có tin cái này không? Đông tử."
"Tao tin chứ, người ven biển chúng ta làm gì có ai không tin phong thủy, tao tin hơn ai hết, lạy Mẹ Tổ cũng thành tâm hơn mọi người gấp mười lần. Nhưng lần này, tao thấy con thuyền này còn chưa hạ thủy, chưa bàn giao, không liên quan đến thuyền, là do nhân họa, tao thấy có thể mua."
"Tao cũng nghĩ vậy."
"Hai đứa trẻ không biết chuyện, đừng có không tin cái này, A Quang về nói với cha con một tiếng trước đã, nếu cha con cũng thấy không sao, không liên quan đến thuyền, thì các con tự bàn bạc, tùy các con quyết định."
"Được rồi."
Cha vợ đã nói vậy, anh ta cũng chỉ có thể về nói với cha một tiếng, xem cha nói thế nào.
"Vậy mày về bàn với chú Bùi trước đã, xem chú Bùi có tin cái này không? Tao ăn cơm trước, đợi bàn xong, mày lại qua nói với tao, tao thấy cũng được, không sao cả, mày đã mua hai con thuyền trước rồi, còn thiếu con này sao?"
"Tao cũng nghĩ vậy, đã mua hai con thuyền trước rồi còn thiếu con này sao? Nếu không xảy ra chuyện, người ta bán thuyền làm gì? Huống chỉ con thuyền này còn ở xưởng đóng thuyền, còn chưa dính nước, thế này cũng quá oan rồi." Diệp Diệu Hoa cũng đắn đo nói: "Vẫn nên về bàn với chú Bùi đã? Rồi lại nói sau?"
"Được, vậy em về trước, Đông tử cũng ăn cơm trước đi, lát nữa bàn xong với cha tao, kết quả thế nào, tao cũng qua nói với mày một tiếng."
"Được được."
Bốn cha con tiễn A Quang ra ngoài xong, mới quay lại trong nhà.
Diệp Diệu Đông cả ngày chưa ăn cơm, đã đói đến mức bụng kêu ùng ục, cũng tạm gác chuyện này sang một bên, trước tiên xới cơm ăn, tiện thể ra ngoài gọi anh vợ đang làm việc vào ăn cơm.
Người này cũng quá thật thà, giúp dỡ hàng xong, thấy anh với A Quang vào nhà nói chuyện, cũng không vào làm phiền, lại ra ngoài làm việc, cũng không nói vào ăn cơm trước, chắc cũng đói lắm rồi.
Chỉ là anh còn chưa ngồi xuống ăn cơm, cha anh lại nói.
"Đông tử à, con không định mua con thuyên đó chứ? Con thuyền lớn kia con đã đặt nửa năm rồi, sang năm là có thể lấy được rồi, không thể hủy được, tiền đặt cọc cũng đưa rồi, con thuyền A Quang nói chúng ta đừng dính vào."
Diệp Diệu Bằng cũng nghiêm túc gật đầu: "Cha nói đúng, dù sao em cũng đã đặt một con thuyền lớn rồi, đợi thêm một năm nữa là được. Nếu lại mua con thuyền kia, vốn bỏ ra cũng quá lớn, xưởng nhỏ này của em mới làm, còn chưa ra hồn, nếu xây tường nữa, lại tốn một khoản tiền lớn."
"Đúng, trong tay vẫn nên để dành chút tiền, không thể thấy gì cũng muốn, nếu cha A Quang không kiêng ky, họ muốn mua thì mua, con thì thôi."
Diệp Diệu Đông vừa xới cơm ngồi xuống, cũng chỉ có thể nói trước: "Con thật sự thấy là mọi người nghĩ nhiều quá, nếu thật sự muốn mua, cũng không phải chúng ta lái, con chỉ đầu tư một chút vốn thôi."
Nhà A Quang gánh cái nồi lớn kial
Mà còn là chính anh ta nói, nhà họ muốn chiếm cổ phần lớn, chiếm một nửal
Tuy nói vậy cho người ta nghe không hay, nhưng đây cũng đúng là sự thật, chỉ là đầu tư thôi, đầu tư vốn dĩ là có rủi ro, lỡ thua lỗ mất trắng, cái này cũng rất bình thường mà.
Hơn nữa, anh cả cũng đã nhắc nhở rồi, cha cũng nhắc nhở rồi, A Quang cũng biết trong đó có khó khăn, cũng về bàn với cha anh ta rồi.
Nếu lát nữa qua, họ vẫn quyết định mua, thì anh có lý do gì mà không đầu tư? Dù sao cũng là người nhà, coi như tài trợ một chút, chiếm mấy phần để đó cũng có sao đâu.
"Con nghĩ, cha à, lát nữa A Quang qua, dù quyết định thế nào, cha cũng đừng can thiệp nữa, tự gia đình người ta bàn bạc. Nếu cha cứ nói mãi, tức là chạm vào vía người ta, giống như mong người ta xui xẻo vậy."
Cha Diệp bị anh làm nghẹn họng, cũng không biết nói gì cho phải, vốn dĩ ông cũng không mong con rể nhà mình xui xẻo.
"Tùy các con thôi, dù sao cha cũng đã nói hết rồi. Nếu con thấy không sao thì cứ kệ nó vậy. Nếu quyết định mua thật, khi con thuyền về đến, bắn pháo hoa nhiều một chút, rồi nhanh chóng vào miếu Mẹ Tổ xin một tượng Mẹ Tổ nhỏ đặt lên thuyền để trấn yểm thì chắc sẽ ổn."
"Ừ, vậy đợi A Quang đến xem nó nói sao nhé?"
"Vậy thì không quan tâm các con nữa, cha đi gánh thêm mấy thùng nước trước, chứ tối nay phải làm sạch mực và cá ngân quá nhiều, sợ không đủ nước."
"Tiện thể kéo cái nồi lớn trong sân ra xưởng nhỏ dựng lên luôn, tiện cho việc giết mổ rửa sạch xong là nấu luôn rồi phơi khô."
"Ừ được, vậy cha cũng tiện thể chuyển mấy bó củi trong sân ra luôn."
"Cha từ từ thôi, chuyển xong thì về ngủ đi, để con gánh nước cho, hôm nay cha cũng đã bận rộn cả ngày trên biển rồi, đêm nay lại phải ra khơi nữa, đi ngủ sớm đi."
"Ừ, biết rồi." Cha Diệp vừa đáp vừa bước ra ngoài.
Diệp Diệu Đông lại nhìn sang anh cả và anh hai vẫn đang ngồi: "Hay là các anh về bàn bạc trước với chị dâu xem sao? Nghe ý kiến của họ thế nào? Đây cũng là chuyện lớn, một mình quyết định thì không ổn lắm."
"Cũng phải, vậy anh về nói với chị dâu em trước xem sao, lát nữa A Quang đến, em gọi anh một tiếng, anh sẽ sang."
Diệp Diệu Hoa cũng nói: "Vậy tanh cũng về bàn với chị dâu em, em có nên nói với A Thanh không? Một mình quyết định thì không ổn lắm, lỡ A Thanh không vui lòng rồi giận em..."
Diệp Diệu Đông đang dùng đũa gắp đồ ăn thì khựng lại: "Không đâu, em là chủ gia đình, cô ấy nghe lời em."
"Vậy cũng nên nói trước thì tốt hơn."
"Ừ, được."
Diệp Diệu Đông vẫn giữ thái độ, đợi họ đi rồi, cũng chẳng buồn ăn hết bát cơm, vội vàng buông đũa chạy ra ngoài gọi Lâm Tú Thanh.
Không bàn bạc với vợ sao được? Phải tôn trọng vợ chứ!
Lâm Tú Thanh bị anh vội vàng kéo vào nhà mà ngạc nhiên: "A Quang vừa mới đến mà?”
"Lúc nãy nó đến có nói với em là nó đến làm gì không?"
"Anh ấy nói muốn bàn với anh một chuyện, có thể muốn mượn chút tiền, phải đợi anh về rồi mới nói cụ thể được. Anh ấy lại đi rồi à? Sao anh ấy lại muốn mượn tiền? Mượn bao nhiêu vậy?”
"A? À, nó nói với em vậy à? Vậy chắc là nó nghĩ nếu anh không hứng thú thì có thể sẽ phải mượn tiền."
"Rốt cuộc anh ấy nói gì vậy?" Lâm Tú Thanh nghe anh nói mà tò mò muốn chết.
Diệp Diệu Đông lại kể lại với A Thanh về chuyện con thuyền 26 mét, cũng nói về những băn khoăn của cha anh và anh cả.
Lâm Tú Thanh nghe xong cũng cau mày.
"Anh thật sự muốn bỏ tiền góp vốn à?" "Ừ anh có ý này, anh thấy những lo lắng của họ hơi thừa. Tuy chuyện phong thủy huyền học này chúng ta phải tin, nhưng liên quan đến con thuyên chưa hạ thủy bàn giao thì anh nghĩ chắc không đến mức ấy. Với lại chúng ta chỉ bỏ tiền thôi, không phải mình đi chạy thuyền. Thuyền nhà mình sang năm cũng có thể bàn giao rồi, chạy thuyền mới của mình còn phê, còn đã hơn."
Lâm Tú Thanh cũng thấy anh nói có lý.
Người nhà gặp chuyện, bán thuyền là chuyện bình thường, nếu không gặp chuyện, nhà ai mà nỡ bán thuyền vô cớ chứ?
Người mua thuyền cũng nhiều, có người kiêng ky, nhưng cũng có người không kiêng ky, sẽ không nghĩ đến khía cạnh này.
Nhiều lắm là khi mua được thuyền rồi thì đốt thêm giấy vàng, xua đi vận xui, bắn thêm nhiều pháo là được.
Hơn nữa, nhà A Quang đã mua hai chiếc rồi, chứng tỏ họ không nghĩ đến mấy chuyện đó, không kiêng ky lắm, mà mấy năm nay nhà họ còn lên như diều gặp gió, ngày càng thịnh vượng, đâu có gì không tốt đâu.
Chỉ là, số vốn bỏ ra cũng quá nhiều rồi!
"Chuyện này tốt hay xấu, mình tạm gác lại đã. Chỉ là một phần vốn cũng quá lớn rồi, phải 1500 đấy!"
"Chúng ta còn khá nhiều việc cần làm, một phần đã 1500 rồi, anh còn nói nếu anh cả anh hai không muốn thì anh lấy hết, như vậy cũng quá nhiều rồi! Anh cũng không bàn bạc với em trước."
"Haha, lúc đó chẳng phải nghĩ nếu bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội nữa sao? Có mấy phần vốn để đó, từ từ thu hồi vốn cũng không lỗ, dù sao tiền để đó cũng là để thôi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận