Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 103: Bão sắp tới(1)

Chương 103: Bão sắp tới(1)Chương 103: Bão sắp tới(1)
Diệp Diệu Đông không hề hay biết bà cụ lại cư xử như vậy, nếu biết, anh nhất định sẽ cảm thấy rất xấu hổ...
Sau khi kết thúc công việc về nhà, dọc theo đường đi chỉ cần gặp phải bất kì người già nào, họ đều mỉm cười với anh, chuyện này làm cho anh cảm thấy bối rối, anh có duyên với người già từ khi nào vậy?
Mãi cho đến khi đụng phải Tiểu Tiểu ở trước cửa nhà, anh ta hỏi anh lắp răng giả cho bà cụ hết bao nhiêu tiền thì anh mới biết được, toàn bộ người già trong thôn đều biết anh lắp răng giả cho bà của mình, nhất thời anh có hơi hóa đá.
"Bà thật là... thật là ăn no rửng mỡ, bảo bà ở nhà nghỉ ngơi, mà bà lại đi ra ngoài khoe khoang lung tung cái gì chứ..."
Thật là xấu hổ chết mất, mặt dày mà phải đỏ bừng, giống như hôm qua bọn họ nói, 'bị người ta chú ý quen rồi, bỗng nhiên có một ngày còn được người khác khen, loại cảm giác này làm cho người ta không được tự nhiên. '
"Này, đang hỏi cậu đấy, bà tôi mới hơn 70 tuổi cũng không có răng, cha tôi bảo tôi tới hỏi xem, nếu không đắt thì ông ấy cũng mang bà tôi đi lắp một cái, mà đắt quá thì thôi."
"Không đắt, chỉ hơn 12 đồng, cộng thêm tiền xe chưa tới 13 đồng, chỉ là không biết sớm, nếu sớm biết vậy đã dẫn bà nhà tôi đi lắp rồi, đỡ phải lúc nào cũng chỉ có thể ăn đồ mềm."
Quả thật anh cho rằng sẽ rất đắt, nhưng không ngờ lại rẻ như vậy, nếu biết rẻ thế anh đã dẫn đi từ mấy ngày hôm trước rồi.
"Nói cách khác, vùng nông thôn của chúng ta rất biệt lập, cũng không biết có thứ này, hiện tại biết giá cả không đắt, chắc là cha tôi cũng sẽ dẫn bà đi lắp một cái."
"Đi đi, đi thôi, tôi mệt chết đi được, tôi muốn về tắm rửa rồi nằm đây."
Tiểu Tiểu kéo anh lại nói: "Lát nữa đến nhà A Quang đánh bài, cậu có đi không?" "Không đi, làm nửa ngày, tôi đã phế rồi, mấy người chơi đi."
"Vậy được rồi."
Diệp Diệu Đông tắm xong thì trở về phòng nằm sấp, ngay cả động tác cũng không muốn cử động, với thân thể yếu ớt như gà của anh hiện giờ, công việc tay chân quả thật quá sức với anh, thật sự rất phế vật.
Sau khi Lâm Tú Thanh ôm con trai trần truông mới tắm rửa sạch sẽ vào nhà, cô đặt nó lên giường rồi xoay người đi lấy quần áo cho nó, kết quả nhóc con kia ngồi thẳng trên lưng cha: "Cưỡi- cưỡi-"
"Ôi! Vòng eo già nua của tôi! Tránh ra nhóc con đáng ghét...
"Không! Cưỡi- cưỡi-"
Nhóc con ngồi xuống, mỗi lúc một nặng hơn, cái eo của anh làm sao mà chịu được, anh còn trẻ, còn muốn dùng.
"A- đau, nhóc con xấu xa này, nếu không xuống, cha sẽ đánh conl"
Lâm Tú Thanh cầm quần áo ôm đứa nhỏ từ trên người anh xuống, cũng đánh nhẹ vào cái mông nhỏ của nó: "Đừng nghịch ngợm nữa, lát nữa cha mà đánh con thì mẹ cũng mặc kệ con đấy."
"Hì hì..." Diệp Thành Dương vòng tay qua cổ mẹ và hôn một cái.
"Buồn nôn muốn chết, mau mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài tìm các anh chị của con đi."
Sau khi đuổi con trai út đi, Lâm Tú Thanh mới hỏi: "Buổi chiều vẫn luôn làm việc nên không có thời gian hỏi, lắp răng giả cho bà mất bao nhiêu tiền thế? Lúc ăn cơm cha mẹ hỏi anh, anh cũng không nói. Vừa rồi ở cửa sau bà còn lôi kéo em, nhất quyết nhét tiền cho em nhưng em không lấy mà vội vàng đi vào."
"Chỉ sợ bà sẽ trả tiền, cho nên anh mới không nói bao nhiêu."
Vừa nói anh vừa móc ra mấy tờ tiền mặt từ dưới gối, buổi trưa lúc trở về, anh đã thuận tay bỏ tiền trong túi vào dưới gối kẻo lúc đi làm việc rớt mất, số tiền này ở hiện tại cũng không phải là một số tiên nhỏ, chưa kể nếu rơi mất mẹ anh, vợ anh sẽ đánh anh.
"Răng giả và phí đăng ký tổng cộng cũng chỉ tốn mười hai đồng hai hào tám xu, cộng thêm tiền xe đi về, còn có bà đã lớn tuổi rồi, ở trong thành phố bọn anh ngồi xe kéo, tổng cộng tốn không tới mười ba đồng, em đếm đi. Ngoại trừ tiền xe, cũng không có gì khác, lắp răng giả xong, bọn anh vê nhà ngay, bà không nỡ mua đồ ăn ở bên ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận