Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 1479: Hoà giải

Chương 1479: Hoà giải
Ở chỗ một đám đàn ông to lớn, đột nhiên xuất hiện mấy người phụ nữ, mặc dù đều là người quen, nhưng ngày thường cũng không dám bỡn cợt như thế, nói chuyện đều phải dè dặt một chút.
Bình thường mọi người nói những lời thô tục gì cũng có, lúc này thì không thể nói được.
Lỡ như bị nghe ra chút manh mối nào, về nhà liền không được yên ổn.
Nhịn một lúc thì gió yên biển lặng.
Chờ tiễn người đi xong, một đám lão gia mới cùng nhau bàn luận chuyện trên trời dưới biển.
Nghỉ ngơi mấy ngày này cũng không phải không có người ra ngoài 'ăn mặn', nhưng đều là chuyện không thể đem ra nói, việc này thật sự khiến mọi người nhịn gần chết.
Tuy nhiên thuyền hàng có thể đi, cũng có nghĩa là thuyền đánh cá có thể ra biển.
Những người sốt ruột một chút, ngay buổi sáng hôm đó liền ra biển, đây đều là những thuyền nhỏ đi về trong ngày, chạng vạng tối là có thể trở về.
Thế nhưng, thuyền dù đã về, nhưng lại không thấy bóng dáng mấy người, mọi người đều trêu ghẹo là nhịn gần chết rồi.
Diệp Diệu Đông cũng cảm thấy mình sắp nhịn đến chết rồi.
Hạn hạn chết, úng lụt úng lụt chết.
Mấy bà vợ kia vừa đến, mấy ngày này nhìn bọn hắn đi đường đều loạng choạng, kêu ca mỏi chân đau mỏi xương sống thắt lưng.
Hắn bẻ ngón tay đếm, theo thời gian đi về của chuyến thuyền đánh cá này, cộng thêm thời gian thuyền hàng dừng lại ở cảng, đoán chừng đợi Lâm Tú Thanh lên đây cũng phải sau ngày 10 tháng 1.
Chiếc thuyền hàng kia sau khi đến tỉnh thành, cũng không phải lập tức quay về, chắc chắn phải ở lại mấy ngày để bốc dỡ hàng hóa.
Vào ngày Diệp mẫu và mọi người trở về, hắn cũng gọi điện thoại cho A Thanh, bảo nàng cũng chuẩn bị sớm một chút.
Đương nhiên, đến lúc đó nàng lên đây, hắn chắc chắn không thể để nàng ở chỗ này, trước đó nhiều phụ nữ còn đỡ, chỉ một mình nàng thì không được.
Đến lúc đó sẽ sắp xếp cho nàng ở căn nhà lớn nhà mình, dù sao chỗ này mỗi ngày đều có thuyền đi Ma Đô, hắn bận mấy ngày thì qua đó ở mấy ngày, hoặc là lúc ở đây thì ở nhà khách.
Nho Nhỏ: "Đông tử, lão bà ngươi lúc nào lên?"
A Quang: "Thật ra nên đi theo mọi người cùng lên luôn, ra vào cũng có bạn, chờ qua một thời gian nữa thì lại chỉ có một mình nàng tới."
Diệp Diệu Đông: "Trong nhà việc nhiều quá, không có cách nào, phải có người trông nom. Mẹ ta về thay nàng là vừa đúng lúc, đến lúc đó cũng có thể để nàng ở lại lâu một chút, ăn Tết xong theo chúng ta về cùng."
Mập Mạp: "Lão bà ngươi thật là giỏi giang."
Diệp Diệu Đông: "Lão bà ngươi cũng đảm đang lắm mà."
Mập Mạp: "Giỏi giang, giỏi giang, eo ta đến mỏi nhừ, may mà về rồi."
"Ha ha ha..."
Diệp Diệu Đông tức giận nói: "Ta thấy ngươi là bình thường phóng túng quá độ rồi."
"Đó là các ngươi không biết hưởng thụ, kiếm được cả đống tiền mà còn làm khổ mình, ngốc không chứ."
"Thôi đi, ngươi chính là xem 'tiểu Hoàng sách' nhiều quá nên trúng độc rồi."
"Xì, 'nam nhân bản sắc'." Mập Mạp đắc ý nói.
Diệp Tiểu Khê đột nhiên từ giữa bọn họ chen vào hỏi: "Cha, các bác, 'nam nhân bản sắc' là gì ạ?"
"A?"
Diệp Diệu Đông ôm con bé qua, đá một cước tới, "Cho ngươi nói bậy trước mặt trẻ con này."
Mập Mạp bị đá lảo đảo sang bên cạnh, giận mà không dám nói gì.
"Cha, 'tiểu Hoàng sách' là gì? Là sách cho người nhỏ hả cha?"
"Đúng đúng đúng, không sai, cũng gần giống sách thiếu nhi của con thôi, có tranh có hình, các con đi chơi đi."
"Chán quá, con muốn về nhà... Con muốn chơi với Đậu Đậu, A Càng, Tiểu Hồng..."
"Ngoan, bọn nó ăn đậu phân dê, không thông minh đâu, con đi chơi bùn với Tiểu Ngọc đi."
Diệp Tiểu Khê ngồi xổm bên cạnh bọn họ, hai tay chống cằm, "Chơi bùn cũng ngốc lắm! Con không thèm chơi bùn đâu."
"Hầy, Đông tử, con gái ngươi không ngốc đâu nha."
Không đợi Diệp Diệu Đông trừng mắt qua, Diệp Tiểu Khê liền đứng dậy, hai tay chống nạnh, trợn mắt nhìn, "Ngươi mới ngốc, ngươi tai to mặt lớn, giống như Trư Bát Giới, nên xuất chuồng đi."
Mập Mạp: "!!!"
Những người khác đều ha ha cười.
Diệp Diệu Đông nén cười quát lớn, "Này, sao lại thế này, sao con lại không có lễ phép như vậy, không thể nói bác như thế."
"Hừ!"
Mập Mạp ác ý đưa ngón tay, chỉ chỉ cái bụng tròn vo ưỡn ra của nàng.
"Ngươi cũng có hơn gì ta đâu, cái bụng này cũng giống hệt Trư Bát Giới, là 'tiểu Trư Bát Giới'!"
Diệp Tiểu Khê đang hai tay chống nạnh vẻ mặt kiêu ngạo lập tức biến sắc, 'oa' một tiếng khóc lớn lên, nước mắt nói rơi là rơi.
"Con mới không phải Trư Bát Giới, ngươi mới là Trư Bát Giới, ngươi mới là lợn, cả nhà ngươi đều là lợn, con mới không phải Trư Bát Giới..."
Mập Mạp tiếp tục trả thù hai cha con, tay phải đặt trên trán làm động tác nhìn quanh, đầu lắc lư trái phải.
"Ta là Tôn Ngộ Không, ngươi là Trư Bát Giới! Ngươi là Trư Bát Giới! Trư Bát Giới! Trư Bát Giới!"
Diệp Tiểu Khê khóc càng thảm hơn, đồng thời còn đưa tay muốn đánh người, "Ngươi mới là..."
Mập Mạp cướp lời nàng, "Ngươi mới là Trư Bát Giới, ngươi tuổi lợn, Trư Bát Giới, Trư Bát Giới, 'tiểu Trư Bát Giới'!"
"Oa oa ô ô ô, không muốn tuổi lợn... A a a..."
Nàng ngửa đầu khóc lớn, đánh người lại đánh không tới, tức đến nói không ra lời, chỉ có thể giậm chân tại chỗ.
"Thằng Mập chết bầm!" Diệp Diệu Đông vừa dỗ con vừa mắng Mập Mạp, "Đừng nghe hắn, con rõ ràng là... Rõ ràng là người con đầy phúc khí..."
"Ha ha ha..."
"Ngươi còn là người sao? Trẻ con cũng bắt nạt, dượng đánh hắn giúp con."
"Chúng ta là tiểu tiên nữ, không phải Trư Bát Giới!"
"Chờ con lớn lên sẽ ốm đi thôi, lúc đó chính là Hằng Nga trên trời."
Mọi người đều vừa cười vừa dỗ dành.
Mập Mạp cũng nói theo, "Đúng đúng đúng, Hằng Nga, chờ con lớn lên chính là Hằng Nga tuổi lợn."
Diệp Tiểu Khê đôi mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn lướt qua mọi người, khóc càng lớn tiếng hơn, "Không được cười! Con không muốn tuổi lợn..."
Diệp Diệu Đông trừng mắt nhìn cả đám, vội vàng ôm con bé lên, đi ra xa.
Hắn vừa đi vừa dỗ, lại đặt nàng lên yên xe máy, lái xe ra ngoài mua cho nàng một đống đồ ăn vặt đồ chơi, lúc này nàng mới lại vui vẻ hớn hở.
Nhưng mà về đến nhà nhìn thấy một đống đồ ăn xong, nàng lại bối rối, cứ lấm lét, không dám ăn, sau đó cất hết tất cả đi.
Diệp Diệu Đông nhìn mà bực mình, "Sao không ăn, chẳng phải đều là con chọn sao?"
Diệp Tiểu Khê bĩu môi, vén áo lông trên người lên, để lộ cái bụng tròn vo.
"Con không muốn béo nữa đâu, con không ăn đâu."
"Đừng nghe thằng Mập chết bầm nói bậy, con còn nhỏ thì có sao đâu? Chờ con lớn lên trổ mã, tự nhiên sẽ ốm thôi."
"Không đâu, Trư Bát Giới lớn lên cũng không ốm."
Diệp Diệu Đông nhớ lại một chút, trong phim truyền hình hình như có chiếu cảnh Thiên Bồng Nguyên Soái đầu thai nhầm vào Súc Sinh Đạo, biến thành lợn mà sinh ra.
Nhưng hắn không nhớ rõ là xem phiên bản nào có chiếu cảnh đó.
Để tránh cho con bé cứ mãi băn khoăn chuyện này, hắn chuyển sang chủ đề khác, "Qua mấy ngày nữa mẹ con sẽ cùng các anh tới, đến lúc đó lại dẫn con đi ở nhà lớn, đi Ma Đô chơi."
Quả nhiên, sự chú ý của nàng lập tức bị chuyển đi.
"Tốt quá, tốt quá... Bảo các anh mang búp bê lớn của con tới nha."
"Được."
Thế nhưng, đến ngày hôm sau Diệp Diệu Đông lại có chút hối hận vì đã nói chuyện này với nàng.
Hắn cuối cùng cũng cảm nhận được điều Lâm Tú Thanh nói, cái cảm giác một ngày bị hỏi 800 lượt là thế nào.
Buổi sáng hỏi, lúc ăn cơm hỏi, ra cửa hỏi, về nhà hỏi, trước khi ngủ lại hỏi, lại còn liên tục mấy ngày liền, khiến hắn không được yên ổn, chỉ muốn tránh mặt nàng.
Mà mấy ngày sau đó nàng cũng luôn như nước với lửa với Mập Mạp, hai người cứ hễ chạm mặt là lại cà khịa nhau, chửi nhau là Trư Bát Giới.
Mập Mạp cũng thuộc loại rảnh rỗi sinh nông nổi, tính tình trẻ con nên nhất định phải trêu nàng.
Mãi cho đến một ngày hắn xách cái lồng thỏ về, bên trong có một chú thỏ con màu trắng, trắng ơi là trắng, Bùi Ngọc đã sớm bị thu hút, còn luôn miệng gọi lớn Diệp Tiểu Khê sang xem.
Diệp Tiểu Khê đứng nhìn từ xa, trong lòng ngứa ngáy như mèo cào, nhưng vẫn còn cố chấp, không lại gần.
"Chị mau tới, thỏ con đáng yêu quá nè..."
"Chị, oa, mắt thỏ con màu hồng hồng..."
"Oa, sờ nó thích thật, chị..."
Diệp Tiểu Khê vừa do dự lại vừa thèm thuồng nhìn, cuối cùng vẫn không chịu nổi mà chủ động chạy tới.
Mập Mạp dương dương đắc ý, "Xinh không? Đáng yêu không?"
Diệp Tiểu Khê nhìn hắn một cái, chần chừ gật đầu.
Ân oán giữa hai người không liên quan gì đến chuyện của thỏ con!
"Vậy tối nay giết nó, lột da nấu thịt kho tàu, món thịt thỏ kho tàu này chia cho ngươi ăn, muốn không?"
Diệp Tiểu Khê hoảng sợ mở to mắt nhìn, "A! Không được ăn thỏ trắng!"
Bùi Ngọc cũng níu chặt áo nàng, hai đứa sợ hãi lùi lại hai bước.
Diệp Diệu Đông đi tới, giằng lấy cái lồng thỏ trong tay Mập Mạp, đưa tới tay Diệp Tiểu Khê.
"Đừng nghe hắn nói lung tung, đây là hắn cố ý mua về tặng cho con, muốn 'hoà giải' với con đó."
"A, hoà giải ạ?"
"Phải rồi, bạn nhỏ Diệp Tiểu Cửu, cái này tặng cho con, chúng ta 'hoà giải' nhé?"
Diệp Tiểu Khê xách theo lồng thỏ, mặt đầy vẻ không hiểu.
Diệp Diệu Đông giải thích cho nàng, "Hắn biết sai rồi, không nên nói con là 'tiểu Trư Bát Giới', con tha thứ cho hắn được không?"
"Vậy được rồi, vậy con tha thứ cho ngươi, lần sau không được nói nữa, không thì con giận đó!"
Đuôi mắt khoé mày nàng đều là ý cười, nhưng vẫn cố làm ra vẻ nghiêm mặt, ánh mắt lại cứ liếc mãi về cái lồng thỏ trong tay. Nhìn là biết, nàng rất thích chú thỏ con này, rất hài lòng với món quà 'hoà giải' này.
"Được được được," Mập Mạp cười ha hả, từ trong túi mò ra một củ cà rốt, "Có thể cho thỏ con ăn cà rốt nè."
Diệp Tiểu Khê mắt sáng long lanh đưa tay ra đón.
Mập Mạp lại rụt tay về, giơ cao lên, "Phải gọi ta là gì?"
"Cha!"
Mập Mạp hài lòng, đưa củ cà rốt cho nàng.
"Cảm ơn lão bản!"
"Ha ha ha, vẫn lanh lợi lắm nha."
Diệp Tiểu Khê đặt lồng thỏ xuống đất, cầm củ cà rốt đút cho thỏ con, nhìn cái miệng ba cánh kia từng miếng từng miếng nhỏ gặm cắn, vô cùng vui vẻ. "Nó ăn rồi! Nó ăn rồi!"
"Em gái, thỏ con ăn kìa..."
"Cha, thỏ con ăn cà rốt kìa... Đáng yêu quá..."
Diệp Diệu Đông nhìn Mập Mạp hỏi: "Mua ở đâu thế? Lại có thể mua được cả thỏ à?"
Ngày hôm qua nghe thằng Mập chết bầm nói con bé này nhìn hắn mắt không ra mắt, mũi không ra mũi, mấy ngày nay vẫn như vậy, nên dứt khoát mua món quà dỗ dành nàng.
Không ngờ lại mua một con thỏ về, thật đúng là mua trúng tim đen.
Quà tặng khác thật sự chưa chắc lay động được nàng, con gái của hắn đã từng thấy không ít đồ tốt, đồ chơi thú vị rồi.
"Buổi sáng đi mua đồ thấy được, liền tiện tay mua về thôi, nghĩ là con bé hẳn sẽ thích. Chết tiệt, nhìn con gái ngươi đáng yêu thế kia, ta cũng muốn sinh một đứa con gái."
Diệp Diệu Đông dương dương đắc ý, "Ngươi đời này chắc là không có số sinh con gái rồi."
"Nói bậy, biết đâu trong bụng lão bà của ta đã có rồi, đến lúc đó dắt tới, ai mà biết được!"
"Xì..."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận