Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 81: Cân(1)

Chương 81: Cân(1)Chương 81: Cân(1)
Diệp Diệu Đông trợn mắt, đều là chuyện đã xảy ra trước mặt, vậy mà mẹ anh còn hỏi đông hỏi tây, không tin anh!
"Mẹ, mẹ nhìn thấy rồi, sao còn hỏi? Quá rõ ràng."
"Anh ra khơi khi nào? Sao không báo trước cho mẹ biết một tiếng? Thuyền của ai vậy?"
"Không phải buổi trưa con đã nói con phải ra ngoài, bảo A Thanh nấu mì cho con sớm một chút sao? Ăn xong con liền đi, thuyền là đi thuê."
"Mới có mấy tiếng đồng hồ, anh đã bắt được..."
"Ai nha, chuyện này nói sau đi, bây giờ con không có thời gian, trên thuyền vẫn còn cá, đợi chuyển lên cân xong rồi sẽ nói với mẹ." Anh cau mày cắt ngang câu hỏi của mẹ, bây giờ không phải lúc để kể chỉ tiết, trước mắt phải chuyển cá xuống mới là chuyện quan trọng.
Đám người dân nhiều chuyện trong thôn đều trợn tròn mắt: "Vẫn còn? Còn chưa chuyển không sao?"
"Chặc chặc - nhà lão Diệp lại phát tài rồi, sao gần đây vận may nhà các người lại vượng như vậy? Đi bái Ma Tổ sao?"
Mẹ Diệp tủm tỉm mỉm cười nhìn đám người đang vây xem náo nhiệt: "Chắc chắn rồi, hai ngày trước khi ra khơi lần đầu tiên đã tế bái Ma Tổ nương nương đàng hoàng, cầu người phù hộ cho nhà chúng tôi thuận buồm xuôi gió."
"Thật đúng là may mắn đã đến, muốn cản cũng cản không được, đến cả A Đông ra khơi còn có thể bắt được nhiều cá thu như vậy, rất có triển vọng."
"Ai nha, bình thường đám người A Đông ăn chơi lêu lổng không ra hình ra dạng gì, không ngờ lúc nghiêm túc lại sẽ lợi hợi như vậy, thậm chí còn bắt được một đàn cá thu, mấy giỏ này vừa nhìn đã thấy không ít."
"Đúng vậy, chắc phải mấy ngàn cân nhỉ? Mấy con này đều lớn như vậy..." Trong con mắt hâm mộ lẫn ghen ty của mọi người, rốt cuộc mấy người Diệp Diệu Đông cũng đã chuyển được hết số cá thu ra khỏi thuyền, ai nấy đều mệt mỏi đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, trên lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Diệp Diệu Đông đưa cái thùng trong tay cho mẹ anh: "Cái này con giữ lại, hai con cá thu, còn có một ít hải sản, tối nay mẹ lấy cá thu này làm cá viên đi."
"Giữ lại làm gì, hai con này cũng bán được mấy đồng, ăn vài con cá linh tinh là được rồi..."
Bà đã sống vất vả cả đời, không chịu ăn đồ có giá trị.
"Ai nha, vất vả bắt được nhiều như vậy, phải tự thưởng cho mình, hơn nữa đã nhiều như vậy, cũng không thiếu hai con này, mẹ lấy về làm cá viên đi, con muốn ăn!"
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, tiền còn chưa cầm trong tay đã nghĩ đến tiêu tiền, con này cũng được một đồng rồi..."
Lâm Tú Thanh túm lấy mẹ Diệp đang lẩm bẩm nói: "Mẹ, hai con này cũng không bao nhiêu, có lẽ những người bạn khác của Đông Tử cũng đã giữ lại, chúng ta mang về làm cá viên đi. Bọn trẻ đã lâu rồi không ăn."
Lúc này mẹ Diệp mới không nói nữa, mọi người đều giữ lại, bà cũng không thể trả về đúng không?
A Tài cười tủm tỉm nhìn bọn họ: "Đều chuyển xong rồi đúng không? Có thể cân rồi chứ?"
"Chúng ta thỏa thuận giá cả trước đi, nếu quá thấp sẽ không bán cho cậu, bọn tôi gọi mấy cái máy kéo đến mang lên bến tàu trên tỉnh để bán!" Diệp Diệu Đông cũng không ngốc, nhiều cá như vậy, anh không phải làm gì, bán qua tay cũng kiếm được một chút.
"Hai hào cũng không phải thấp, tôi bán qua tay chỉ kiếm hơn cậu một hào, cũng nhớ mấy con cá lù đù vàng lần trước của cha cậu giúp tôi quen biết thêm mấy người bán cá, bằng không tôi sẽ không kham nổi nhiều cá thu thế này. Thật sự không kiếm được bao nhiêu lời, người khác cũng phải kiếm tiền, cậu chừa cho người ta một chút chỗ để kiếm tiền chứ." Nói như vậy cũng rất có lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận