Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 503: Anh họ lớn về rồi

Chương 503: Anh họ lớn về rồiChương 503: Anh họ lớn về rồi
Sáng hôm sau, cả nhà đều mặc áo bông mới. Sau khi ăn sáng xong, họ cùng gia đình Diệp Diệu Bằng và Diệp Diệu Hoa đi đến nhà cũ.
Diệp Tuệ Mỹ ở nhà cũ cũng trang điểm, đeo đôi hoa tai vàng mà A Quang tặng trước đây, chính là đôi mà Diệp Diệu Đông đã trả lại vào một đêm nọ.
Cô còn thay bộ áo bông hoa nhỏ mới tự may. Bộ áo bông dày do Lâm Tú Thanh may, cô định để mặc vào ngày cưới.
Lễ đính hôn của họ khá đơn giản, nhà gái không có nhiều việc phải làm. Hầu hết mọi việc từ đính hôn đến cưới xin đều do nhà trai lo. Lâm Tú Thanh và mấy chị dâu chỉ sang giúp làm bánh ngọt.
Lễ đính hôn có mở tiệc, nhưng do nhà trai tổ chức. Nhà gái không sang dự, chỉ có hai người anh em trai đi cùng, tiếng địa phương gọi là "lục nhật cữu". Nhưng cả ba anh em Diệp Diệu Đông đều cùng đi vì anh có thể coi như bạn của chú rể.
Khoảng 9 giờ, A Quang đạp xe đến đón dâu, đằng trước xe còn buộc mấy sợi dây đỏ. Mấy người bạn khiêng theo nhiều gánh kẹo cưới, mì sợi trường thọ, bánh ngọt đến biếu.
Lũ trẻ trong nhà vui mừng hớn hở, ai nấy đều có phong bao lì xì và rất nhiều kẹo để ăn.
Lễ đính hôn cũng chỉ là đính hôn thôi, rất đơn giản, không cần nhiều nghi thức.
Sau khi ăn bánh xong, cô dâu đã được đón đi. Ba anh em Diệp Diệu Đông đều đi cùng. Lâm Tú Thanh và mấy chị dâu bắt đầu phát kẹo cưới cho họ hàng láng giềng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Tuệ Mỹ vẫn về nhà mình. Lễ rước dâu chính thức phải đợi đến ngày 12 âm lịch, còn 10 ngày nữa. Nhưng giờ họ đã chính thức là vợ chồng.
Ba anh em Diệp Diệu Đông là anh vợ của chú rể nên được đãi ngộ đặc biệt. Khi về đến nhà, mặt đỏ bừng không nói làm gì, chân cũng loạng choạng, phải nhờ mấy người bạn dìu về. Đầu tiên đưa về nhà cũ, theo yêu câu của Lâm Tú Thanh lại được đưa về nhà mới. Vừa nằm xuống là anh ngủ khò.
Có lẽ tối qua gặp ác mộng nên nửa đêm sau không ngủ được. Trưa uống rượu xong anh ngủ luôn đến tối, bị tiếng ồn ào của lũ trẻ đánh thức.
Xoa xoa thái dương, anh thấy đầu vẫn còn choáng váng. Trong phòng tối om, bên ngoài cửa sổ chỉ có chút ánh sáng. Bên tai vang lên tiếng cười đùa lúc cao lúc thấp của lũ trẻ.
Anh từ từ ngồi dậy, vừa chui ra khỏi chăn đã thấy lạnh run, vội vàng khoác áo bông rồi mới bước ra ngoài.
Lâm Tú Thanh ngồi trước bếp lò, nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn: "Dậy rồi à? Dậy rồi thì ăn cơm đi, hai đứa đang chơi đá gà ở cửa với mọi người, anh ra gọi về ăn cơm đi"
"Ừ"
Anh đút tay vào túi, vừa mở cửa ra đã có một luồng gió lạnh lùa vào cổ, lạnh đến co rúm người. Tiếng ồn ào ở cửa càng to hơn.
Lũ trẻ, trai có gái có, lớn có nhỏ có, đều ôm một chân, đứng một chân va chạm vào nhau. Dưới đất còn vẽ một hình vuông lớn bằng phấn.
Gió lạnh thổi vậy mà chúng chảy nước mũi tùm lum vẫn hào hứng chơi.
"Diệp Thành Hồ, Diệp Thành Dương, vào ăn cơm!"
Mấy đứa coi như gió thoảng bên tai, chẳng có phản ứng gì, kể cả liếc mắt nhìn anh cũng tiếc, vẫn đang ôm một chân va chạm nhau.
Diệp Diệu Đông nhướn mày, tiến lên nắm cổ áo của hai đứa: "Điếc à?"
"Chơi thêm chút nữa ạ... trời còn chưa tối mà..."
"Chưa tối à?" Anh thả thằng con út xuống, xòe bàn tay ra, năm ngón tay co duỗi trước mặt Diệp Thành Hồ, còn đung đưa rất có nhịp điệu: "Nhìn rõ đây là cái gì không?"
Diệp Thành Hồ lập tức im bặt. Búa 5 canh, còn có thể là gì nữa chứ?
Biết sợ là tốt!
Biết sợ là tốt, Diệp Diệu Đông lại quát những đứa đang ồn ào: "Tất cả vào nhà ăn cơm cho tao."
Cả bọn lập tức tán loạn như chim muông, ai về nhà nấy. Anh cũng đi theo sau hai đứa con vào nhà.
Cơm canh đã bày sẵn trên bàn, hai đứa trực tiếp trèo lên bàn. Diệp Diệu Đông nhìn chúng cứ hít hít mũi, bên dưới còn có hai rãnh sâu, bị gió thổi khô đóng vảy rồi lại ướt...
Chỉ thấy thằng út le lưỡi liếm môi trên, còn thằng cả thì lấy tay áo quệt qua...
Lâm Tú Thanh khinh bỉ mắng: "Mấy đứa không thấy kinh tởm hả? Không phải đã cho khăn tay vào túi rồi sao?"
Nói rồi cô đưa tay lục túi chúng, lại thấy không có gì.
"Khăn tay đâu?”
Diệp Thành Hồ định trốn, liếc mắt thấy bố đứng sau lưng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, đành phải yếu ớt nói nhỏ: "Lúc ném khăn tay bị gió thổi bay mất, của Dương Dương cũng bay luôn rồi..."
Lâm Tú Thanh lập tức tức giận, trực tiếp bắt hai anh em đứng xó tường.
"Ừm... tối nay có trứng hấp nước kìa... Wow... thơm quá..."
"Chậc chậc chậc... bên trên còn có thịt băm... thơm thật...
Diệp Diệu Đông vừa nói vừa dùng thìa múc một thìa lớn, rồi hít hà thật to.
"Khụ khụ khụ... Đệt... sao nóng vậy... xì... khụ khụ...'
"Ha ha ha..."
Ánh mắt Diệp Thành Hồ cứ dán chặt vào bố, ban đầu còn vươn cổ nhìn đầy khao khát, chớp mắt đã cười phá lên.
"Đáng đời... ha ha ha... đáng đời...' Diệp Diệu Đông che cổ họng, trừng mắt nhìn hai đứa đang cười trên nỗi đau của mình.
Mắt Lâm Tú Thanh đầy ý cười: "Mới bưng ra khỏi nồi không nóng sao được? Muốn nhắc anh cũng không kịp, xem anh còn dụ dỗ chúng nữa không?"
"Cười nữa, cười nữa là lấy roi đánh bây giờ..."
"Bố ye người lớn ức hiếp trẻ con!"
"Không còn cách nào, ai bảo bố là bố của con!"
Diệp Thành Hồ dám giận không dám nói, phùng mang trợn mắt nhìn anh.
Đợi hai vợ chồng ăn gần xong, Lâm Tú Thanh đi rửa mặt rửa tay cho chúng rồi mới cho lên bàn.
Vừa lên bàn, chúng đã lao thẳng vào bát trứng hấp nước, lúc này đã nguội vừa phải, hai đứa múc đầy ụ một bát mới bắt đầu ăn.
Diệp Diệu Đông hỏi Lâm Tú Thanh: "Định bao giờ đi tặng quà tết?"
"Vài hôm nữa đi, em xem mùng 6 có ngày tốt, chúng ta đi chợ mua ít thuốc lá rượu bánh trái trước một hôm, sáng mùng 6 đi."
"Được, đừng dẫn con đi, gửi chúng sang nhà cũ, mình đi sáng về tối."
Lâm Tú Thanh gật đầu, sắp đến tết rồi, nhà ai cũng bận, không cần phải ở lại qua đêm làm phiền gia đình cô, hơn nữa chẳng bao lâu nữa mùng 2 cũng phải về thăm nhà.
Đến ngày 6, hai vợ chồng đi tặng quà tết, ở lại ăn trưa ngồi một lúc rồi về. Kết quả vừa về đến nhà đã thấy chị dâu cả chị dâu hai cũng hớn hở sóng bước trở về.
"Chị dâu cả, chị dâu hai nhặt được tiền à? Vui vẻ vậy!"
Diệp Diệu Đông hứng thú nói: "Chắc là lại được lãi một tháng không công nhỉ?"
Chị dâu hai vui vẻ đến mức không khép được miệng: "Đúng vậy, bọn tôi vừa từ nhà anh họ về, chiều đi đúng lúc, vừa hay gặp anh họ về, ảnh trực tiếp đưa lãi tháng này cho bọn tôi luôn.” Chị dâu cả cũng mừng rỡ không thôi: "Nghe nói lần này anh cả họ về đặc biệt để ăn tết đông chí, xong lại đi tiếp. A Thanh à, hai đứa không định tính toán lại à? Ảnh đưa rất đúng hẹn, rất ổn định đó."
"Đúng vậy, tôi nhận được hai tháng rồi, tôi đang nghĩ có nên bỏ thêm không? Một ngàn thì mỗi tháng được 50, hai ngàn chắc được 100, một năm vốn đã thu lại được hơn một nửa rồi."
Diệp Diệu Đông nghe mà không dám tin, đây là định đem hết cả vốn liếng ra đánh cược à?
Lâm Tú Thanh cũng nhíu mày: "Chị hai đừng tham lam quá, nhiều tiền quá, sợ bất trắc thôi. Không thể bỏ hết trứng vào một giỏ được, chị lấy nhiều tiền ra ngoài vậy sao yên tâm được."
"Có gì mà không yên tâm? Anh cả họ sắp được bình chọn gia đình vạn tệ rồi, sắp lên báo chí truyền hình rồi."
"Anh ấy mới về, các chị có nói chuyện với ảnh không, ảnh sắp được bình chọn gia đình vạn tệ, sắp lên báo chí truyền hình à?" Diệp Diệu Đông tò mò hỏi.
"Có nói, anh cả họ kinh ngạc lắm, có vẻ vui mừng đến ngây người, không biết phản ứng sao luôn."
"Liệu có khả năng anh ấy bị sốc không?"
"Sao lại sốc được, lên báo chí truyền hình mà, mừng còn không kịp nữa là."
Nghĩ lại, Diệp Diệu Đông vẫn nhắc nhở một câu: "Đề nghị các chị ngày mai lại đến xem chị dâu họ có chuyện gì không. Nếu thật sự muốn tiếp tục đầu tư thì có thể đợi sau tết xem sao. Dù anh ấy có ra ngoài nữa thì đến tết chắc chắn cũng về, không sợ không có cơ hội."
Hai người phụ nữ ngốc nghếch, anh cả anh hai cả ngày lăn lộn ngoài gió ngoài mưa, kiếm tiền không dễ dàng gì, đừng thật sự đem hết vốn liếng ném vào đó, lúc đó gà bay trứng vỡ, cái tết này cũng chẳng cần ăn nữa.
Đó đều là tiền mồ hôi nước mắt, 2000 tệ thật sự quá nhiều. Chị dâu cả nghi hoặc hỏi: "Chị dâu họ có chuyện gì chứ?"
"Cái này thì tôi không rõ, ngày mai các chị đến xem thử đi?"
Chị dâu hai cau mày: "Vậy nếu đợi qua tết thì không phải bỏ lỡ một tháng sao?"
"Chị bỏ vào cũng không ít rồi đúng không? Cũng phải 1000 rồi, đừng tham lam quá, chị nên bàn bạc với anh hai của tôi đi."
Lòng người không đủ rắn nuốt voi, không trị được.
Tiên của đàn bà dễ lừa thật.
Lúc này chị dâu cả cũng kéo kéo áo chị dâu hai: "Nên bàn bạc một chút, 2000 tệ nhiều quá, phải mất bao nhiêu năm mới tích cóp được. Chúng ta đợi thêm vài hôm nữa anh họ cả lên báo, lên tivi rồi hãy đầu tư cũng kịp. Nếu anh ấy đi thì chắc chắn cũng sẽ đợi mấy việc này xong xuôi rồi mới đi."
Chị dâu hai nghe vậy cũng tỉnh ra, gật gật đầu: "Cũng phải, chắc chắn anh ấy không thể bỏ lỡ cơ hội nổi tiếng trên báo chí được."
Lâm Tú Thanh cũng phụ họa: "Đúng vậy, lên báo lên tivi cũng không phải ngay lập tức được đâu, huyện chắc chắn sẽ còn cử người đến tìm hiểu, rồi mới sắp xếp, biết đâu trước tết ảnh còn chưa đi được. Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là tết rồi."
"Cũng đúng, vậy thì xem xét lại."
Hai người bị thuyết phục cũng không vội vàng nữa, mỉm cười tiếp tục khuyên: "A Thanh à, hai đứa thật sự không tính toán lại à? Bỏ vào 500 đồng, một tháng ăn 25 đồng lãi cũng không tệ mà, ít nhất có tiền chỉ tiêu cho cả nhà rồi."
"Thôi, 500 đồng đủ cho chúng tôi chỉ tiêu hàng ngày mấy năm rồi."
Chị dâu hai lắc đầu: "Thật không biết tính toán, chưa đầy hai năm là thu hồi vốn rồi..."
Lâm Tú Thanh cười gượng: "Không sao, các chị kiếm được tiền là tốt rồi. Nhà tôi hai đứa nhỏ còn chưa đi học, gánh nặng nhẹ hơn một chút, các chị kiếm nhiều vào."
“Thôi, không khuyên các em nữa.” Hai vợ chồng nhìn hai người kia vui vẻ ai về nhà nấy, cũng xách đồ mang từ nhà ngoại về vào nhà.
Vừa vào nhà, Diệp Diệu Đông đã nói: "Xem đi, họ vừa ra khỏi cửa, chị dâu họ chắc chắn sẽ bị đánh ngay sau đó."
"Thật à?"
"Ngày mai sẽ biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận