Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 908: Cha Diệp cũng thiên vị

Chương 908: Cha Diệp cũng thiên vịChương 908: Cha Diệp cũng thiên vị
Đạp xe lên đường lớn, Diệp Diệu Đông tăng tốc độ đạp xe.
Hôm nay không gọi mấy thằng bạn chí cốt đi cùng, không ai ảnh hưởng anh, cũng không có vật nặng kéo lê, suốt đường yên tĩnh vô cùng, tuy hơi buồn tẻ một chút, nhưng anh đạp cũng nhanh hơn, chỉ mất khoảng một tiếng là đến xưởng đóng thuyền.
Lúc này vừa đúng giờ tan ca, khi anh đến, công nhân trong xưởng đang lục tục ra về, chắc là về nhà ăn cơm, ông chủ xưởng đang định khóa cửa, anh vội chạy lên nói rõ lý do đến.
Người ta cũng biết anh, biết anh đặt một chiếc thuyền ở đây, nên cứ để anh vào luôn.
Nhưng giờ này cũng chẳng có ai tiếp đón anh, chỉ có ông bảo vệ ôm hộp cơm tự mang theo vừa ăn vừa đi theo sau anh, anh đành tự mình đi dạo một vòng.
Chiếc thuyền lớn 26 mét kia, nhìn đã có hình dạng rồi, cảm giác chỉ còn thiếu sơn, lắp máy móc và trang thiết bị nữa thôi.
Khoang thuyền bên trên tuy chưa sơn, hàn điện có hơi thô sơ, không được đẹp mắt lắm, nhưng quả thực khá rộng, bên trong đã hàn hai giường tầng, ở giữa chỉ chừa một lối đi vừa đủ cho một người, cũng chẳng khác gì mấy con thuyền anh đã lên.
Chỗ ngủ mà thôi, có chỗ nằm là được rồi, người sống trên biển, đâu cần quan tâm mấy thứ này.
Phía dưới còn chừa một khoang rộng hơn để chứa cá, chất mấy nghìn cân hàng cũng không thành vấn đề.
Anh đi một vòng quanh con thuyền, lại trèo lên xem xét kỹ lưỡng, cũng khẳng định thân thuyền chủ yếu đã gần xong, chỉ còn lắp đặt và chạy thử máy móc trang thiết bị nữa thôi.
Nếu mọi thứ đến đủ thuận lợi, chưa đầy hai tháng nữa là có thể thử nước rồi.
Anh mân mê lên lên xuống xuống một hồi, mới quay đầu hỏi ông bảo vệ đang ăn cơm phía sau: "Chú ơi, con thuyền này sắp giao hàng rồi phải không?"
"Hình như sắp rồi, nói là hạn giao tháng 6, nếu không mưa thì mấy hôm nữa là sơn được rồi, đợi sơn qua lại mấy lớp là lắp thiết bị, có khi giao sớm cũng nên."
"Ôi cũng phải xem thời tiết, không chắc được, sớm một chút muộn một chút đều có thể. Cậu đừng nóng lòng, không cần đợi con thuyền này làm xong, mới sắp xếp làm của cậu. Mấy hôm nay xưởng trưởng đã bảo người chuẩn bị vật liệu rồi, con thuyền này cũng gần xong rồi, thợ cũng có thể rảnh ra hai người làm của cậu."
Diệp Diệu Đông mừng rỡ: "Thật ạ?”
Còn tưởng phải đợi con thuyền này giao hàng, mới sắp xếp làm của anh.
"Ừ, con thuyền này chẳng phải gần xong rồi sao? Không cần thợ lành nghề nữa, sơn là việc của thợ sơn, sau đó lắp máy móc thiết bị, là việc của công nhân kỹ thuật."
"Tốt tốt, bắt đầu sớm, cũng làm xong sớm."
"Năm nay người đặt thuyền nhiều gấp đôi năm ngoái, nhân lực cũng không đủ, nhưng thuyền của cậu lớn, nghe xưởng trưởng nói dù thế nào cũng phải ưu tiên sắp xếp nhân lực cho cậu trước."
"Cảm ơn, cảm ơn. Nếu xưởng thiếu nhân lực, vậy có tuyển học việc không ạ?" Diệp Diệu Đông nghĩ đến việc cha anh luôn mong muốn cho A Hải học nghề đóng thuyền.
"Có tuyển, nhưng không phải ai cũng vào được, sau này chính thức là công nhân kỹ thuật, bát cơm sắt, bao nhiêu người đập vỡ đầu cũng muốn vào học nghề, nhưng yêu cầu cao, nghe nói phải tốt nghiệp cấp 2, tuổi lớn cũng không lấy, còn gì nữa thì tôi cũng không rõ."
Vậy A Hải còn phải đợi hai năm nữa.
Diệp Diệu Đông gật đầu, lần sau nhân dịp cuối tuần dẫn nó qua đây xem cũng được.
Anh lại hỏi han ông ấy thêm, hiện giờ có bao nhiêu thuyền đang chờ đóng, lại xem tiến độ mấy con thuyền khác trong xưởng, mới đợi đến khi xưởng trưởng đạp xe đến muộn. "Thuyền của cậu chưa bắt đầu đóng, tạm thời có thể không cần qua, đợi nửa cuối năm hãy đến xem."
"Tò mò nên qua xem thôi, dù sao mấy hôm nay cũng không làm gì, rảnh cũng là rảnh, qua xem, cũng có thể giục ông một chút, kẻo bị người khác chen ngang."
"Cái này cậu yên tâm, chúng tôi xếp đơn phải xem thứ tự trước sau, mà cũng phải xem loại yêu cầu, đã hẹn ngày giao hàng, thì cố gắng hoàn thành trước hạn giao."
"Vậy nếu không xong trước hạn giao thì sao?"
"Vậy các cậu cũng chỉ có thể đợi thôi, trời có bất trắc, lỡ có mấy cơn bão, mưa lớn, mùa mưa các kiểu, chậm tiến độ cũng có thể, làm sao nói trước được, chúng tôi chỉ có thể cố gắng đúng hạn thôi."
Diệp Diệu Đông bĩu môi, điển hình thị trường người bán!
"Đi thôi, đi uống trà vài hớp."
Người Phúc Kiến họ đi đâu cũng uống trà, cơm có thể không ăn, nhưng trà phải uống vài hớp.
Trong lúc anh ngồi bắt chéo chân uống trà, cũng có người khác đến xem tiến độ, hoặc hỏi han việc đóng thuyền.
Anh thấy người ta bận rộn chân không chạm đất, liên tục tiếp khách, cũng biết điều cáo từ, dù sao thuyên của anh chưa bắt đầu đóng, qua xem một chút, xem xong là được rồi.
Xe đạp đi trên đường đất bụi mù, nếu không có máy kéo đi qua thì còn đỡ, hễ có máy kéo đi qua, tóc anh lập tức biến thành bạc trắng, lắc lắc đầu cũng có thể rũ ra được ít thứ.
"Chết tiệt! Về lại phải gội đầu."
Nghĩ đến nhiệt độ ban ngày cao, anh không đội mũ, giờ gãi gãi tóc, cảm thấy sờ được mấy hạt gì đó.
Đúng lúc này, phía sau lại có một chiếc máy kéo từ xa đến gần từ từ chạy tới, anh đành phải chịu đựng thêm một lần nữa, nhưng không ngờ, lại gặp người quen. Chiếc máy kéo đang chạy tới là của chú Chu, thùng sau dùng ván gỗ nâng cao, chất đầy cát.
Không ngờ máy kéo vừa mới lấy về chưa được mấy ngày, ông ấy đã nhận việc rồi.
Quay đầu nhìn lại, hai người chào hỏi nhau, hai chiếc xe cũng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc, máy kéo đã bỏ xa xe đạp phía sau.
Diệp Diệu Đông cũng đạp nhanh hơn, mới miễn cưỡng không bị tụt lại quá xa.
Khi máy kéo rẽ vào làng bên đường, anh tiếp tục đạp thêm hai phút nữa, cũng về đến làng Bạch Sa.
Còn cha Diệp cứ đợi ở nhà anh, đợi đến gần tối, mới đợi được anh về.
"Đến xưởng đóng thuyền sao không gọi cha?"
"Không phải nghĩ thuyền chưa bắt đầu đóng sao? Nên qua xem một chút thôi, cho nên cũng không gọi cha."
Cha Diệp chỉ vào đống lưới xanh ở góc, trông như lồng đáy mà không phải lồng đáy, nói nhỏ: "Chiều nay khi dượng của con qua, có mang qua, nói là mình không dùng, vừa hay nhà mình có hai chiếc thuyền, nên đưa qua, nghĩ là chắc dùng được."
Diệp Diệu Đông tò mò bước qua nhấc lưới lên, xem xét: "Đây là lồng tôm à?"
"Suyt', cha Diệp liếc mắt ra hiệu về phía nhà bên cạnh: "Nói nhỏ chút, anh cả anh hai con không biết đâu."
Nói xong lại nhìn anh vừa hài lòng vừa tán thưởng: "Mắt nhìn cũng khá đấy, lại còn nhận ra lồng tôm."
Diệp Diệu Đông cười hì hì mấy tiếng, chưa thấy thịt lợn, chẳng lẽ chưa thấy lợn chạy à? Hơn nữa kiếp này không biết, không có nghĩa là kiếp trước chưa từng sờ qua.
Huống hồ, nhà hai anh vợ anh cũng có hai cái lông tôm đơn sơ, chuyên đi thả tôm sông ở sông, nhìn miệng lưới mắt lưới, anh còn không biết là thả cái gì sao?
Lồng đáy và lồng tôm không có gì khác biệt lớn, chỉ là lông đáy dày hơn, lồng tôm thưa hơn. Lồng đáy là lồng đựng đủ loại cá tôm cua lẫn lộn.
Lồng tôm chủ yếu là chứa tôm. Lồng tôm và lồng cua cũng đều thuộc lồng đáy, chỉ là mắt lưới lồng tôm to, mắt lưới lồng cua còn to hơn, tự động loại bỏ cá con vô dụng, đánh bắt có mục đích, cũng có cá sẽ vào lồng tôm, nhưng con nào cũng to hơn một chút.
Hơn nữa lưới này còn màu xanh lá, lồng tôm thường dùng lưới màu xanh lá đan, vì cỏ dưới nước màu xanh, lồng tôm xanh dễ đánh lừa tôm.
"Con đã có lồng đáy rồi, dạo này cảm thấy lồng đáy quá vô dụng, không thả, lồng tôm này cũng chẳng mấy tác dụng."
"Thêm mấy tấm lưới chả phải tốt sao? Vừa hay lồng đáy của con cũng chỉ còn bốn hàng, số lượng quá ít, lồng tôm này lấy ra bổ sung cũng được, tôm đắt hơn cá đấy."
"Hơn nữa, lồng đáy mà mất, con chẳng đau lòng sao? Lồng tôm này nhặt được không mất tiền, có mất cũng không đau lòng lắm, nhiều nhất chỉ tiếc một chút."
"Mấy hôm nữa nếu không có sóng gió gì, lúc thả lưới dính thuận tiện mang lồng tôm ra ngoài thả luôn, xem có vớt được thêm tôm không? Dù sao cũng phải nhờ người, thuận tiện thu thêm hai cái lồng tôm cũng tốt, con bán được thêm ít tiền, dù sao giờ con cũng lười thả lồng đáy rồi, vậy thì thả lông tôm cũng được, việc thuận tiện thôi, ở đây cũng không có mấy cái."
"Thôi được, vậy đợi sóng gió nhỏ đi, ra biển thuận tiện thả vậy."
Cha đã nói vậy, còn lén cho anh, không cho anh cả anh hai biết, anh còn nói gì được nữa?
Mà nói, giờ sân nhà anh cũng chất hơi nhiều lưới thật, có lưới kéo to, lại có lưới dính mới phơi khô mấy hôm nay chất trên xe đẩy, còn có mười mấy rổ dây câu, lại có lông đáy xếp gọn và lồng tôm mới được cho nữa.
"Ø- Không phải dượng chạy xa sao? Lấy đâu ra lồng tôm vậy?"
Cha Diệp nói nhỏ: "Hình như là trên biển tối qua, đánh nhau với thuyền khác, cướp được, rồi thuyền trưởng thấy lồng tôm này không mấy tác dụng, hỏi ai muốn, ông ấy lấy mang về." "Nguy hiểm thật, thuyền họ cũng khá to đấy, thuyền đánh nhau với họ chắc cũng không nhỏ."
Cha Diệp gật đầu: "Trên biển không yên ổn, mình ở gần bờ quanh đây thì được, cũng không đi xa lắm, xung quanh toàn thuyền trong huyện, nói cùng một thứ tiếng, miễn là không gặp thuyền đảo Lộc Châu là không sao. Đợi mua thuyền lớn, đi xa hơn chút, thì phải cẩn thận hơn."
"Ừ, đến lúc đó tính."
"Biết rồi, lúc mới mang về, họ không thấy à?"
"Thấy rồi, cha nói là người khác thải loại không cần, con mua lại của người ta."
""
"Trước hết lấy bao ni lông che lại, cũng không biết bao giờ mới ra biển được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận