Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 221: Lại là ốc dừa(1)

Chương 221: Lại là ốc dừa(1)Chương 221: Lại là ốc dừa(1)
Thấy anh ấy vui vẻ, con cá suýt bị anh ấy siết chết nên nhanh chóng nhắc nhở: "Con cá này nhìn có vẻ còn sống, anh nên lấy một xô nước biển bỏ vào, còn sống thì bán được tiền hơn."
Lúc này Diệp Diệu Bằng mới bừng tỉnh, phục hồi lại tinh thần: "Ừ, ừ, em nói đúng. Anh vui mừng đến mức suýt chút nữa quên mất."
Thấy con cá mình bắt được đã hấp hối, anh ấy nhanh chóng thả nó vào vũng nước, trút hết mọi thứ trong xô dưới chân rồi nhờ Diệp Diệu Đông lấy cho mình một xô nước biển.
"Nhanh lên, anh đợi ở đây."
"Ừm."
Sau khi đưa bao tải cho vợ, anh cởi giày chạy vê phía dòng thủy triều cách đó không xa, vừa lấy xô nước biển, anh nhìn thấy một con ốc dừa đang lăn lộn theo thủy triều trên biển. Anh vui mừng, ném cái xô sang một bên, xắn quần và nhảy xuống nước.
Nước biển vừa tới bắp chân, anh liền vớt con ốc dừa này lên, so với con ở nhà thì có vẻ nhỏ hơn một chút.
Anh vui mừng đem con ốc lên bờ, không ngờ bỏ lỡ con cá mú bệp mà vẫn may mắn nhặt được một con ốc dừa.
Sau khi đưa xô cho anh trai, anh kéo vợ ra khỏi đám đông, chỉ trong chốc lát, cảm giác như tất cả mọi người trên bãi biển đổ xô đến xem con cá mú bệp.
"Làm gì thế? Vội cái gì, em vẫn chưa xem hết, anh trai anh chưa bỏ cá vào xô mà."
"Xem cái này làm gì?" Anh lấy con ốc dừa giấu trong túi quần ra cho cô ấy xem, quả nhiên cô rất vui mừng.
"A, ốc dừa!"
"Ừ, bỏ vào bao đi, lát nữa về mượn cái cân xem thử." Lâm Tú Thanh vui vẻ gật đầu như gà mổ thóc, cô không bỏ xuống được, bất đắc dĩ ném vào bao: "Mình về nhà ngay đi, ở đây người càng lúc càng đông, cũng chẳng còn gì để mò nữa."
"Ừm.
Sau khi bỏ lỡ con cá mú bệp, anh hoàn toàn không có tâm trạng, không bằng Về sớm mở vài con ốc tuyệt hảo kia ra xem cũng tốt.
"Đi bán cua trước đi, không nó bị muỗi cắn một phát là chết, bán không được giá nữa."
Đi theo lối tắt qua bãi biển để ra cảng, dọc đường họ lại nhặt thêm rất nhiều sò to và sáng bóng.
Đi qua một vùng bãi còn nhặt được khá nhiều nghêu biển to, mấy con sò cũng đều rất lớn, bằng nắm tay phụ nữ.
Thế là họ quyết định thuận tiện múc luôn một xô nước biển để nuôi. Vừa rồi thấy vợ anh hai cũng nhặt được khá nhiều sò, chắc chắn mọi người cũng không ít, nhất định có thể ăn một hai ngày, phải nuôi lại mới được.
Không ngờ sau khi vượt qua một đoạn bãi biển, xô nước biển vừa múc đã đầy ắp sò và nghêu biển lớn nhặt được, mấy con cua đá và cua biển được ném vào bao tải.
"Xô đầy sò rồi, nước biển gần tràn ra hết rồi, thôi đừng nhặt nữa, em đứng ở bờ đây, anh mang con cua đi bán rồi quay lại."
"Được."
Ngoài một con ốc cực lớn, còn hai con ốc hoàng đế đường quan và một con ốc dừa, hôm nay họ cũng chỉ thu hoạch được một con cua xanh có giá trị.
Diệp Diệu Đông cầm con ốc cực lớn và cua xanh đi đến chỗ A Tài, ốc hoàng đế đường quan và ốc dừa là có khả năng mở ra ngọc trai, còn con ốc cực lớn thì dù lớn cỡ nào cũng không thể mở ra được hạt ngọc nào.
Bởi vì nó có tuyến nước bọt phát triển, tiết ra enzym phân giải protein.
Con ốc hưởng này to hơn bình thường, a Tài cũng hào phóng tính 1 đồng/cân, con này bán được 3 đồng 9 xu, cộng với con cua xanh, hôm nay anh kiếm được 5 đồng, rất khả quan rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận