Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 983: Tính toán như ý

Chương 983: Tính toán như ýChương 983: Tính toán như ý
Cha Diệp cũng nói: "Bà đừng nghe gió là mưa, chỉ nghe nói bị ma nhập, đâu có nghe nói bị chó nhập."
"Thì bà đồng người ta nói vậy, nghe nói thiêng lắm."
"Vậy mấy hôm nữa bà nghe ngóng xem, có chữa khỏi không?"
"Chắc chắn rồi, nếu mà thật sự chữa khỏi, vậy thì chứng tỏ có bản lĩnh thật, chúng ta sau này... ặc... chữa khỏi thì chữa, không liên quan gì đến chúng ta, nghe cho vui thôi."
Mẹ Diệp thấy mấy cặp mắt trừng mình, vội ngậm miệng, cũng không dám nói nữa.
"Ăn cơm đi, nói nhiều quá." Cha Diệp không vui nói một câu.
Bàn ăn không có tiếng mẹ Diệp, lại yên tĩnh một chút, nhưng lại càng nghe rõ tiếng gọi ở ngoài cửa.
"A Thanh, có ở nhà không?”
Không có ở nhài
Lâm Tú Thanh hét lên một tiếng trong lòng, nhưng lại nhìn mọi người: "Bác gái cả đến rồi, con ra đón vào nhé."
Đến làm gì thì cũng không cần nói nhiều, ai cũng biết, may mà mọi người cũng ăn cơm gần xong rồi, chỉ còn một hai miếng, xúc vào là xong, tránh lát nữa mất hứng ăn.
Lâm Tú Thanh dẫn người vào, hóa ra không chỉ có bác gái cả, ngay cả bác trai cả cũng cùng đến, nhìn bộ dạng, khó xử rồi...
Bác gái cả vốn còn mỉm cười hỏi cô ăn cơm chưa? Đông Tử có ở nhà không các kiểu, nhưng đợi bước vào cửa, nhìn thấy mẹ Diệp, nụ cười trên mặt khựng lại một chút.
"Mọi người đều ở đây à? Các người đều ăn cơm ở đây à?"
Mọi người thấy bác trai cả và bác gái cả cùng đến, cũng biết lần này chắc là định đem Đông Tử ra nướng rồi. "Chứ sao? Chúng tôi ăn ở đây đã nửa năm, gần cả năm rồi, người đông ăn cơm náo nhiệt hơn...
Cha Diệp huých mẹ Diệp một cái, sao lại nhắc chuyện này.
Nhưng mẹ Diệp lại trừng cha Diệp một cái, nhân tiện nói thẳng ra chẳng phải tốt hơn sao?
Tránh cho người ta nói được vài câu rồi chuồn, ngày mai lại đến cửa khóc lóc, bà ở đây thì còn dễ nói, nếu bà không ở đây, A Thanh làm sao chống đỡ nổi hai người, bà cụ lại thương hại họ, biết làm sao?
Lão già! Đã hơn một năm trôi qua rồi, làm gì mà yếu ớt đến mức nói một câu "người đông ăn cơm náo nhiệt" cũng không được?
Hai đứa con trai mình đều bị lừa nhiều tiền như vậy, vậy mà còn phải để thằng con trai khác đi cứu trợ, chẳng lẽ là Quan Âm Bồ Tát chuyển thế?
"Haha, đúng vậy, các người giờ sung sướng rồi, mấy đứa con trai đều có tiên đồ, tuổi còn chưa lớn lắm, đã bắt đầu ăn bám con trai rồi." Bác cả Diệp mặt không biểu cảm nói.
"Tôi biết các người muốn nói gì, Đông Tử đã nói trước đó rồi, nó không có mặt mũi lớn đến mức có thể nhờ lãnh đạo giúp, đây không phải chuyện người ta có thể giúp được, loại chuyện này cũng là phạm pháp, nếu bị người khác tố giác, tất cả đều sẽ bị liên lụy."
"Haiz, đây đều là số mệnh cả, chỉ trách chúng tôi số khổ..."
"Không biết có thể sống đến lúc thấy con ra tù không nữa, haiz..." Bác trai cả cũng buông vai, trông chẳng có chút tinh thần nào.
"Không còn cách nào khác, chỉ có thể ở trong đó chịu tội, chịu đủ rồi mới được thả ra, không biết có bị đánh bị lạnh bị đói không..."
"Chịu chút khổ không sao, chỉ mong đừng để chúng tôi đầu bạc tiễn đầu xanh, cũng tại số chúng tôi không tốt..."
Bác gái cả vừa nói vừa bắt đầu lau nước mắt: "A Hoành ở trong đó chịu khổ chịu cực chịu tội, ở ngoài chúng tôi làm cha mẹ cũng phải chịu tiếng, bị mắng, bị người ta chỉ trỏ, chúng tôi đã là xương cốt già rồi, không sao, nhưng con cái còn nhỏ, làm sao chịu nổi?"
"Cũng tại số chúng nó không tốt, gặp phải nhà chúng ta, haiz, sau này biết ngẩng đầu làm người thế nào đây."
"Đây đều là số mệnh cả, biết làm sao? Bản thân con trai còn lo không xong, sao còn lo được cho con nó chứ? Nếu có thể lấy 20 năm tuổi thọ của tôi đổi con trai sớm bình an trở về, trời cao cứ lấy đi luôn đi."
"Nếu của bà không đủ, lấy của tôi cũng được, dù sao chúng ta cũng là đống xương cốt già rồi, cũng vô dụng, làm gì cũng không xong, chỉ biết làm vướng víu người khác..." Bác trai cả nói mà cũng đỏ hoe mắt.
Hai người đứng đó nói qua nói lại, một người lau nước mắt, một người vẻ mặt suy sụp, bà cụ và cha Diệp nhìn cũng không dễ chịu.
Ngay cả mẹ Diệp nhìn bộ dạng hai người, vốn đã quyết tâm không để người ta chiếm tiện nghi nhà mình nữa, lúc này cũng không nói ra được lời lạnh lùng tàn nhẫn.
Cả nhà im lặng nhìn họ, trong lòng đều thở dài.
Bà cụ cũng nhìn mà đau lòng.
Diệp Diệu Đông cũng đau đầu, chuyện anh giúp không được, đứng đó nói cũng vô ích, chi bằng nói thực tế một chút, nói thẳng muốn làm gì, còn dễ nói hơn.
Chỉ sợ như vậy, làm mọi người đều khó chịu trong lòng, lại không ai nói được gì...
Nhưng mà, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật.
"Hai bác đến chỗ con nói mấy cái này cũng vô dụng, con cũng không có bản lĩnh lớn đến mức kéo anh Hoành ra được, chỉ có thể nói tháng sau anh Phàm ra, lúc đó thì theo làm với tụi con? Có việc mổ cá, con cũng gọi chị dâu họ cả làm?"
Bác gái cả mặt ủ mày chau vốn định nói gì đó, nhưng bị bác trai cả nói trước: "Không cách nào khác thì thôi, là bọn bác nghĩ sai rồi, coi con như cọng rơm cứu mạng." Nói xong thì hai tay chắp sau lưng, lưng còng đi ra ngoài.
Bác gái cả nhìn một cái, rồi quay đầu nhìn họ: "Chuyện của A Hoành không được thì thôi, bác cũng không nói gì khác nữa, chỗ A Phàm thì trông cậy vào mấy đứa em trai giúp đỡ, các con cũng đều là anh em ruột, gấy xương còn nối gân."
Diệp Diệu Đông đột nhiên cảm thấy có lẽ họ vừa rồi đã nghĩ sai về hai người này, họ thực sự muốn cầu giúp đỡ, không phải giở trò, dù sao cũng là con ruột, chỉ cần có một cọng rơm cứu mạng, dù thế nào cũng sẽ muốn thử.
Hoặc có lẽ bác gái cả ban đầu có thể định giở trò, nhưng nói rồi cũng thành thật bộc lộ, ý định chiếm tiện nghi ban đầu cũng bị bà ta vứt bỏ rồi.
Cha Diệp tiếp lời: "Cái này thì được, dù sao cũng là người một nhà, có thể kéo một tay thì tất nhiên cũng phải kéo rồi, A Hoành là A Hoành, A Phàm là A Phàm, đợi người về rồi tính..."
"Đông Tử có ba chiếc thuyền cũng không chạy nổi hết, lúc đó chia một chiếc cho A Phàm đi? Như vậy nó cũng có thể có động lực hơn, cũng không đến nỗi bị người ta khinh thường, lúc đó bảo nó viết cho con tờ giấy nợ, mỗi tháng trả tiền cho con..."
Diệp Diệu Đông nghe lúc đầu còn tưởng bác gái cả cũng muốn anh lấy một chiếc thuyền hùn hạp với anh Phàm.
Đúng là giỏi tính, hóa ra là trực tiếp nhòm ngó thuyền của anh, muốn ăn tol
Hóa ra họ cũng không nghĩ sai, sau khi bộc lộ chân tình xong thì lộ mục đích, thật dám nghĩ.
Mẹ Diệp vốn hơi thương hại một chút, nghe câu này xong, lập tức lại không thương.
Đã tính đến thuyền nhà họ rồi, còn thương cái gì?
Vừa rồi nhìn thì khá đáng thương, nhất là bác trai cả, lưng cũng không thẳng nổi, nhìn tóc bạc trắng xóa, trông còn giống em trai bà cụ hơn, đâu giống con trai?
Bây giờ nghe lại chẳng đáng thương tí nào.
"Chị có nói nhầm không? Là bảo Đông Tử lấy một chiếc thuyền hùn hạp với A Phàm chứ?" Cha Diệp hơi nghi ngờ mình nghe nhầm, lên tiếng hỏi. Nếu hùn hạp thì đã muộn rồi, dù sao cũng phải lo cho anh trai mình trước.
"Không phải, chị nghĩ dù sao chiếc thuyền này của Đông Tử cũng lấy được không mất tiền, nó lại có nhiều thuyền như vậy, cũng không chạy hết nổi, chỉ bằng bán cho A Phàm luôn, bảo nó viết cho A Đông tờ giấy nợ, bảo đảm nhất định sẽ trả tiền cho con."
Lần này ngay cả bà cụ nghe xong cũng nhíu mày.
Mặt mẹ Diệp lập tức xịju xuống: "Thuyền của Đông Tử đều là do nó bỏ tiền mua, ai bảo chị không mất tiền? Với lại kéo anh trai một tay thì nó cũng đã ừ rồi, chị lại trực tiếp nhòm ngó bảo nó cho luôn một chiếc thuyền..."
"Không phải cho, là mua, mua đấy, chỉ là A Phàm chắc chắn không có nhiều tiền như vậy ngay được, để nó từ từ trả tiền."
"Vậy thì khác gì cho không? Lấy thuyền hùn hạp năm mươi năm mươi với người khác, Đông Tử còn thu về được một nửa mỗi tháng, thuyền vẫn là của nó. Còn hùn với con trai chị, mỗi tháng thu về được bao nhiêu chưa biết, thuyền còn không phải của nó nữa? Tính toán hay thật!" Thái độ mẹ Diệp cũng không tốt, ánh mắt cũng không thiện cảm.
Diệp Diệu Đông cũng không lên tiếng nữa, coi anh là đồ ngốc à?
Không khí trong nhà cũng lập tức thay đổi hết.
Bác gái cả cũng mếu máo: "Không phải tính vậy, chúng tôi cũng là mua mà, tiền cũng không thiếu một xu, giấy nợ cần viết cũng sẽ viết, sẽ không quyt nợ đâu."
Sẽ không quyt nợ = trả góp = mỗi tháng trả một ít = được một chiếc thuyên không mất tiền ngay.
"Sao chị không sang nhà người khác hỏi thử, xem người ta có chịu không?"
"Người khác cũng đâu có nhiều thuyền như vậy, con dù sao cũng không chạy hết, coi như giúp đỡ anh trai đi...'
"Cho một chiếc thuyền để giúp đỡ anh trai, vậy mười chiếc thuyền cũng không đủ giúp anh trai đâu, giúp anh trai làm việc là được rồi."
"Không phải vậy..." "Toàn chị nói...
Diệp Diệu Đông cắt ngang lời mẹ, không muốn dây dưa nữa.
"Thực ra, bác gái cả cũng đừng thấy con nói khó nghe. Con thấy hai bác khá tội nghiệp, tuổi già rồi mà còn gặp chuyện này, nhưng con thương là thương hai bác, chứ không thương anh Hoagnh với anh Phàm."
"Họ vốn dĩ là làm sai, bị bắt vào tù, nếu ra ngoài chịu cải tà quy chính, con cũng bằng lòng kéo một tay."
Đây còn là nể mặt bà cụ.
"Như bà nội con và mọi người nói đấy, dù sao cũng là anh em, vậy thì cùng lên thuyền chúng con làm là được rồi, nhưng bác trực tiếp mở miệng đòi con một chiếc thuyền thì quá đáng."
"Đừng nói thuyền con không mất tiền, đừng nghe bên ngoài đồn bậy. Ai kiếm tiền dễ thế chứ? Bác trả góp với hùn hạp khác nhau nhiều lắm, đừng coi người khác là kẻ ngốc."
Diệp Diệu Đông nói đến cuối, ánh mắt cũng không thiện cảm, nếu không phải coi là bác dâu, bà cụ còn sống, thì đã trực tiếp bảo bà ta ra ngoài rồi.
Mẹ Diệp cũng phụ họa, chê bai: "Đúng vậy, ai cũng không thể đồng ý chuyện này, chị cũng mơ đẹp quá rồi."
Những người có mặt không ai vui vẻ cả.
Bà cụ cũng không vui, thương con trai lo cho cháu, nhưng cũng không thể để Đông Tử chịu thiệt lớn được.
"Con có phải đau lòng quá nói bậy không? Con mà sang nhà người khác nói lời này, sẽ bị người ta đánh đuổi ra ngoài đấy."
"Con chỉ bàn bạc một chút thôi..."
"Không có gì để bàn bạc", Cha Diệp vẫy tay: "Đông Tử mua thuyền về là để kiếm tiên, đừng nghĩ nữa."
"Chẳng phải sợ các người chạy không hết sẽ bán đi luôn sao?" "Không bán."
Bạn cần đăng nhập để bình luận