Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 436: Chữa giúp anh đi(1)

Chương 436: Chữa giúp anh đi(1)Chương 436: Chữa giúp anh đi(1)
Con sứa này trông rất trong suốt, nặng chừng 50-60 cân, nhưng với họ thì không có giá trị gì, thứ này xử lý rất rắc rối.
Diệp Diệu Đông đeo găng tay, mới đẩy con sứa khổng lồ trắng lại xuống biển, vì tua gai độc tố trên xúc tu của sứa, nếu vô tình chạm phải, da sẽ hoại tử, màu càng tươi thì càng độc.
Trước đây anh thả lồng đất may mắn không bắt được nhiều sứa, có chăng là rất nhỏ, hôm nay không hiểu sao, trong lồng liên tục xuất hiện vài con sứa, đều là sứa trắng trong suốt.
Liên tiếp kéo lên 3-4 lưới, ngoài vài con cá nhỏ, vài sao biển, gần như toàn sứa, anh đều đẩy lại xuống biển.
Cho đến khi thu hết 60 cái lồng, trên thuyền đã có thêm 7 bao sao biển, cá cũng nhiều thêm hai thùng, còn vứt bỏ không ít cá hỏng, nhiều ngày không ra thu nên bên trong chết nhiều rồi, không còn tươi.
Anh lại nhờ ánh sáng mờ mờ của đèn pin, tiếp tục đi đến điểm hai người kia thả lồng, số lồng của họ nhiều hơn anh, 80 cái.
Mặc dù trong lồng của chúng cũng có sứa, nhưng hàng trông vẫn nhiều hơn anh, hai đứa mừng húm, ngập tràn cả thuyền, may mà anh đã cho hàng của mình vào bao và xếp vào góc rồi.
"Không ngờ lồng đất lại bắt được nhiều sao biển thế này."
"Có thể dưới đáy còn rất nhiều, ngày mai xem thời tiết thế nào, chúng ta quay lại thu thêm một lần nữa, dù rẻ mạt nhưng số lượng nhiều."
"Cũng không biết từ đâu trồi lên nhiều thế, bỗng chốc xuất hiện quá nhiều..."
Hai đứa bị gió thổi tung tóc, rối bù, nước mũi chảy đầm đìa, vẫn phấn khích hết mực, liên tục xếp sao biển.
Diệp Diệu Đông cũng sờ lên mái tóc rối bù của mình vì gió thổi, cảm thấy có thể đi hớt tóc rồi, anh rùng mình, kéo áo lạnh và lái thuyền về.
Đêm trên mặt biển gió rít lên, sóng đôi lúc vỗ mạnh lên boong thuyền, trong gió bỗng có mưa phùn, thổi vào mặt anh, có vẻ ngày mai khó ra khơi.
Trên mặt biển lấp lánh những ánh đèn di động, đều là những chiếc thuyền gỗ nhỏ ra thu lưới, đang quay vê.
Diệp Diệu Đông nhìn đồng hồ đã hơn 8 giờ tối, anh tăng tốc về nhà, những chiếc thuyền gỗ không máy móc vẫn còn trôi nổi lênh đênh chèo về, còn anh đã cập bờ.
Ba người hợp sức khiêng tất cả sao biển lên thuyền, vì vẫn còn thuyền chưa về, điểm thu mua cũng chưa đóng cửa.
Sau khi cân tất cả sao biển, Diệp Diệu Đông cầm thêm một phiếu 702 cân, còn hai đứa kia cũng bán được 915 cân, lại có thêm mười mấy đồng.
Những người khác thả nhiều lồng hơn, số lượng càng khủng khiếp, đều bán trên 1000 cân, cả điểm thu mua chất đầy sao biển, nghe nói đã chở đi vài xe, vẫn chưa hết, còn thuyền chưa về, đây là sâu bọ dưới biển, số lượng nhiều chết đi được.
Diệp Diệu Đông nhanh chân đi về nhà, chỉ thấy cả làng hiếm hoi sáng đèn, hôm nay mọi người ít nhiều kiếm được vài đồng, làng có người chuyên thả lông đất chắc kiếm được còn nhiều hơn anh.
Từ xa nhìn thấy người phụ nữ đứng trước cửa, anh tiến lên, đặt xuống thùng cá và nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cô.
"Có gió, sao đứng chờ ngoài cửa vậy?"
"Trời tối om rồi, thấy anh mãi không về, em ra đây chờ xem, vào nhà rửa tay ăn cơm đi, mọi người đã ăn rồi."
"Ừm."
Diệp Diệu Đông đưa cho cô phiếu bán 700 cân sao biển và cá vừa rồi, khiến cô vui thêm một lúc nữa.
"Cũng không biết ngày mai có còn không."
"Không biết đâu, nghỉ vài ngày không thu hoạch, may mắn hôm nay kiếm được vài con sao biển, trưa và tối cũng bán được hơn 20 đồng, cộng cả cá, cũng được rồi."
"Ừm!', Cô vui vẻ gật đầu, bưng cơm canh còn nóng trong nồi ra trước mặt anh, giục anh ăn trước: "Em đi làm cá.'
"Để đó, tí nữa anh làm. Em đi ru con ngủ đi."
"Không cần đâu, hai đứa đang chơi ở nhà bên kia vui lắm, ngủ muộn một chút cũng không sao. Anh mệt cả ngày rồi, em dọn dẹp xong cũng nhanh thôi."
"Thực sự mệt mỏi lắm, này, lát nữa em mát xa vai, đấm lưng, bóp hông cho anh nhé?"
Lâm Tú Thanh ban đầu còn cười tươi, nghe vậy thì dừng bước, liếc anh một cái: "Vậy em có nên đấm chân, xoa xoa ngực cho anh không?"
Hai mắt Diệp Diệu Đông sáng rực: "Hay đấy, hay đấy, thỏa thuận như vậy đi!"
"Hay là luôn tiện thắt chặt da thịt cho anh nhé?"
Nụ cười anh đột ngột đông cứng: 'À... cái cuối đó thì khỏi nhé? Mấy hôm nay anh ngoan lắm mà?"
"Hai đêm nay lén lút qua đây ôm ngủ, gọi là ngoan à?”
"Chỉ hai đêm ôm em ngủ thôi mà, sợ em cần gì đó..."
Lâm Tú Thanh tức giận trừng mắt nhìn anh: "Cút đi."
Diệp Diệu Đông thấy cô tức tối chạy ra sau nhà làm thịt cá, anh thầm cười trong bụng.
Một ngày mệt nhọc, về nhà mới thấy thư thái, không trêu chọc cô thì trêu ai? Nhưng mà lưng đau nhức là sự thật.
Ăn cơm xong, anh lau sơ qua người rồi nằm sấp trên giường, hai đứa nhóc cũng tự chạy về.
Vừa vặn, anh bảo chúng leo lên lưng đạp cho anh.
Hai đứa hào hứng cởi dép tất leo lên giường, leo trèo lên người anh.
Anh sợ chúng không đứng vững ngã xuống dưới nên cố tình dịch vào trong. "Cha, như thế này phải không? À à à bịch..." Diệp Thành Hồ mới vừa đứng vững, chưa kịp mừng thì đã té ụp xuống, đầu đập vào ván giường.
Diệp Diệu Đông chỉ liếc nhìn, cũng không đi an ủi, ván giường mà, đau cỡ nào chứ? Con trai da dày, nghe thằng bé chỉ kêu một tiếng, không khóc gì cả.
Trên lưng còn một đứa đang leo trèo, cười khúc khích.
"Đừng nhỏ nước bọt xuống người cha nhá, nhỏ nước bọt xuống, cha đánh đấy!"
"Không có đâu-”
"Có, cha, con thấy nó nhỏ dãi rồi... À nó nuốt lại rồi... Ui đấy lại nhỏ xuống nữa..."
Diệp Diệu Đông nghe báo cáo của con trai lớn, cũng cảm nhận được một giọt nước rơi xuống lưng, ghê tởm lập tức quay đầu lại răn đe, lau đi giọt nước bọt trên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận