Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Chương 335: Số đông mạnh(1)

Chương 335: Số đông mạnh(1)Chương 335: Số đông mạnh(1)
Chị dâu hai nói xong cũng không đan lưới nữa, trực tiếp đi vào nhà, rồi hớn hở cầm trên tay chiếc khăn tay bọc kỹ một nắm tiền, chạy bước nhỏ đi.
Diệp Diệu Đông nhìn bóng lưng của chị ta chạy đi xa, thu hồi ánh lại, nhìn về phía Lâm Tú Thanh đang tập trung làm việc, cảm thấy cưới vợ không cần quá thông minh, cũng không cần quá tinh ranh, chỉ cần thời điểm quan trọng không ngu xuẩn không tham lam là được.
"Mệt không? Ngồi lâu đau lưng không? Hay là đứng lên đi đi2"
Lâm Tú Thanh cười nhìn anh: "Mới làm có bao lâu mà mệt gì? Còn rất nhiều nữa kìa."
"Có bọn trẻ giúp việc mà, em mệt thì đứng dậy đi đi, uống ngụm nước."
"Ừm.
Chị dâu cả ở bên cạnh trêu đùa: "Đông Tử ngày càng biết yêu thương người ta rồi."
"Ừm, vợ của mình mà."
Thật ra tinh tế nhất vẫn là chị dâu cả của anh, không đắc tội ai, sống tốt với tất cả mọi người, nói chuyện được với bất cứ ai, chuyện xấu không dính vào người, việc tốt không bao giờ bỏ lỡ.
"Đông Tử..."
Diệp Diệu Đông quay đầu: "Có chuyện gì vui vậy? Vui đến mức này à?"
"Mày nhìn ra à?" A Chính nói hí hửng: "Có chuyện tốt! Anh em chúng ta sắp phát tài rồi"
"Người mù cũng nhìn ra mà, chuyện gì vậy? Mày dẫn anh em đi làm giàu à?"
"Có cái nịt, mày dẫn tao làm giàu còn hơn." A Chính liếc mắt, rồi ngồi bẹp xuống bên cạnh anh, hồ hởi nói: "Hôm qua chúng ta đào được 5 hạt ngọc phải không? Sáng nay tao và Tiểu Tiểu cùng đi bán ở cửa hàng trang sức trong thị trấn, mày đoán xem bọn tao bán được bao nhiêu tiền?" Diệp Diệu Đông nhướn mày: "Một hai trăm? Hai ba trăm?”
"Mẹ kiếp, sao mày đoán chuẩn thế? Khiến tao chẳng có chút cảm giác thành tựu nào."
"Thấy mày vui như vậy, chắc chắn không chỉ vài chục, bọn mày đều bán được một hai trăm à?"
"Là hai ba trăm, Tiểu Tiểu năm hạt bán được 280, tao ba hạt bán được 300."
Lúc này tất cả mọi người đều kinh ngạc, giá quá cao!
Diệp Diệu Đông cũng hứng thú, ban đầu còn nghĩ bảo họ đi hỏi thăm cho có thôi, không ngờ bây giờ đã đáng giá như vậy?
Tha lỗi cho sự thiếu hiểu biết của anh.
"Mày ba hạt, nó năm hạt, sao chênh lệch lớn thế?"
"Cửa hàng nói ngọc biển có giá trị được quyết định bởi kích cỡ, thông thường đường kính 3-5mm, độ bóng bình thường, một hạt chỉ vài đồng, nếu độ bóng và màu sắc hấp dẫn thì đáng vài chục. Kích thước càng lớn thì càng đáng giá."
A Chính vẫn vui vẻ nói: "Ba hạt tao bán đường kính đều 8mm, cửa hàng thu 100 đồng một hạt! Còn hai hạt còn lại nhỏ hơn một chút cũng đáng hai mươi mấy đồng, tao nghĩ vợ tao có vẻ thích lắm, nên giữ lại trước, Tiểu Tiểu bán hết sạch, không giữ lại hạt nào."
Vợ anh ta mới cưới về, vẫn còn để trong lòng, mới mẻ lắm, tất nhiên làm gì cũng phải nhớ tới.
Chị dâu cả nghe mà há hốc mồm: "Trời ơi, vậy Tú Thanh sắp phát tài rồi! Các em có 13 hạt mà, chị thấy kích cỡ cũng không nhỏ, chắc các em bán được cả nghìn ấy nhỉ?"
Chị ta ganh tị nói đến nỗi méo miệng luôn rồi, sao nhà họ không có vận may như thế này chứ?
Lâm Tú Thanh cũng sửng sốt lắm, đắt giá đến vậy sao? Ngay lập tức trong lòng cô nóng rực lên.
"Chủ cửa hàng còn hỏi tao còn không đấy? Nghe nói phía đảo Hồng Kông người giàu nhiều lắm, không tiếc tiền, chỉ cần hàng tốt thôi. Hay mày cũng bán mấy hạt của mày đi?"
Diệp Diệu Đông nghĩ một lúc: "Thôi..."
"Thôi cái gì?" Lâm Tú Thanh trợn mắt nhìn anh: "Đắt đến thế mà anh còn giữ lại cho em đeo à? Em cả ngày xoay quanh cái bếp, đeo cho thần bếp xem hả?"
Diệp Diệu Đông gãi gãi mũi: "Anh nghĩ mình cũng chẳng thiếu tiền gấp, vài năm nữa giá chắc chắn cao hơn, lại thêm phụ nữ nào chẳng thích trang sức..."
"Thế thì giữ lại hai hạt rẻ tiền là được rồi."
"Phải đấy, Đông Tử, mày không phải luôn muốn đổi chiếc thuyền lớn hơn sao? Vậy bán đi để đổi thuyền mới, có thể ra xa hơn, kiếm thêm tiền."
"Muốn thì có muốn, nhưng cũng phải từng bước một chứ?" Không thể đổ hết gia sản vào đó, chắc chắn phải giữ lại một phần tiên, đứa con trong bụng vợ anh còn chưa biết thế nào.
Bán hết ngọc đi, biết đâu chỉ đủ mua được một chiếc thuyền sắt cũ, có chuyện gì lại phải đi nhờ mượn người ta.
"Em có thể đem đi hỏi trước xem trị giá bao nhiêu rồi quyết định mà?" Chị dâu cả có vẻ hối hả hơn cả vợ anh.
Lâm Tú Thanh gật đầu, mắt sáng lên: "Mai mìn mang lên thị trấn hỏi thử nhé?"
"Em chắc chắn không muốn à?”"
Cô liếc mắt trắng dọa anh: "Chờ anh giàu có rồi, em có cơ hội thành bà lớn, đến lúc đó mua bao nhiêu trang sức mà không được? Bây giờ đeo cũng chỉ cho thần bếp xem thôi, đừng có vớ cẩn."
"Được rồi, vậy mai mang đi hỏi trước xem trị giá bao nhiêu nhé?"
Ban đầu còn muốn giữ lại cho vợ, nhưng cô cố chấp như thế, thôi cũng chỉ đành chiều theo, khỏi phải làm phiền rồi lại bị mắng.
Cô vui vẻ gật đầu. Diệp Diệu Đông nhìn sang A Chính: "Bọn mày thuê người làm dây câu, làm được mấy trăm câu rồi? Định bao giờ ra biển thả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận