Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 1040: Trên biển cướp đường (length: 38752)

Hả?
Cái này tên... Diệp Diệu Đông quay đầu nhìn về phía cha hắn, cha hắn ý cười đầy mặt cũng thay đổi thành vẻ mặt tràn đầy mờ mịt, ngây ngốc nhìn người đàn ông trung niên.
"Cha, hắn vừa mới nói hắn tên gì?"
Diệp phụ ngơ ngác nhìn hắn.
Diệp Diệu Đông nhìn thấy cha hắn ngây ngốc như vậy, không hỏi nữa mà quay đầu hỏi người đàn ông tên Diệp Diệu Hải, "Đại ca? Ngươi vừa mới nói ngươi tên gì?"
"Sao vậy? Bọn họ đều gọi ta lão Hải."
A Thành cũng từ trong lúc khiếp sợ hoàn hồn, vội vàng kéo Diệp Diệu Đông, "Huynh đệ, ngươi thật một mẻ kéo 110 ngàn cân lên à? Hơn nữa còn đều là cá ướp đầu to, không dọa người chứ? Thật hay giả, cái này nghe còn chưa từng nghe bao giờ, một mẻ mà có thể kéo lên đến 110 ngàn cân."
"Lừa ngươi làm gì, ta là đến bán hàng, chứ không phải đến khoe khoang... Không phải, ngươi chờ một chút..."
Diệp Diệu Đông chưa quên cái tên bất ngờ vừa nghe được, "Lão ca ngươi vừa mới nói ngươi tên gì?"
"Lão Hải à, huynh đệ ngươi lãng tai à?"
"Tên đầy đủ, vừa rồi nói là Diệp Diệu Hải sao?"
A Thành tiếp tục kéo hắn, "Hắn tên là vậy, chúng ta nói chuyện hàng trước đã, đừng để ý tới hắn, hắn vốn dĩ cũng không phải làm cái này. Huynh đệ mang ta đi xem hàng trên thuyền của ngươi đi, đậu ở ngay cái bến tàu này phải không?"
Diệp Diệu Đông bây giờ căn bản không vội bán hàng.
Cái tên này, nếu nói không liên quan gì đến nhà hắn, hắn có chết cũng không tin.
Hiện tại người ta đặt tên phần lớn đều mang vai vế, bởi vì muốn lên gia phả.
Lang thang tứ xứ, giống như bọn họ dạng này, thì có người không mang vai vế, nhưng ông nội hắn trọng tình nghĩa cũ, dù cho đi ăn xin mà sinh con cũng không loạn đặt tên, đều mang vai vế.
Đời sau có thể tùy ý, tên trên gia phả, còn tên trong sổ hộ khẩu lại khác.
"Lão ca, ngươi có biết ta tên gì không? Diệp Diệu Đông, ta tên Diệp Diệu Đông... ta chữ lót là diệu, cha ta chữ lót là xây, con trai ta chữ lót là thành, ông nội ta chữ lót là tự..."
Lão Hải vốn nghe hắn hỏi lung tung thì có chút mất kiên nhẫn, nghe hắn nói tên là Diệp Diệu Đông, hai mắt đều trợn tròn, rồi nghe hắn kể hết vai vế bốn đời trong nhà, mặt mày liền hớn hở.
"Ôi chao uy, tổ tông phù hộ, cái này là gặp người nhà rồi?"
Diệp phụ cũng có chút kích động vui mừng, hắn dùng tiếng phổ thông lơ lớ xen lẫn tiếng địa phương, "Cùng vai vế, thật là người một nhà à! Bản gia ngươi ở đâu?"
"Bản gia huyện Trúc, cố ý đến tỉnh kiếm miếng cơm ăn."
Diệp Diệu Đông cũng kinh hỉ nói: "Mẹ nó, thật là bản gia, quê ông ta cũng ở đó, nghe nói không có cơm ăn, nhà lại đông anh em, nên khi chưa trưởng thành đã chạy ra ngoài kiếm ăn, sau đó cũng không quay về."
Cũng vì giao thông không thuận tiện, đường sá không tốt.
"Ôi chao, thật là khéo à, không ngờ ở đây mà có thể gặp được người nhà, đời trước đúng là không dễ sống à, đời chúng ta cũng không khá hơn là bao, có bát cơm ăn đã là tốt lắm rồi. Các ngươi bây giờ ở đâu vậy? Dựa vào đánh cá sống à?"
A Thành vẻ mặt mờ mịt nhìn bọn họ cứ như vậy hàn huyên, nhận họ hàng thân thích, trố cả mắt, không phải bán cá sao? Sao lại biến thành nhận người thân thế này?
Hơn nữa cái người bán cá này mà cũng có thể nhận người thân thích, vậy hắn còn thu mua hàng được sao?
"Không phải vậy chứ, huynh đệ, các ngươi nhận ra người thân rồi thì cứ vui mừng đi, nhưng mà chúng ta có thể nói chuyện chính được không? Chỗ cá kia của ngươi còn bán không?"
"Bán chứ đương nhiên là bán, chỉ là giá cả phải nói chuyện một chút..."
Lão Hải vung tay, "1 hào 8, người trong nhà cả rồi thì không cần phải nói, nhất định không thể ép giá, tính người khác 1 hào 6, người mình không thể như vậy được."
A Thành trợn cả mắt, "Ngươi điên à? 1 hào 8 mà còn nói làm gì."
"Hố ai chứ không thể hố người nhà của ta, con cá này mặc dù bây giờ là chính mùa, nhưng mà thịt nhũn, cũng không có dễ dàng như vậy, ngươi cũng đừng lừa nhiều làm gì, đều mười mấy vạn cân hàng rồi, ngươi ăn sao xuể nhiều thế, mỗi người một nửa đi."
"Không phải... Ai muốn mua giá 1 hào 8 chứ? Ta cũng đâu có nói 1 hào 8, ta nói là 1 hào 6, chuyện bản gia người nhà của ngươi là chuyện riêng của ngươi, liên quan gì đến ta, ta nói từ đầu vẫn luôn là 1 hào 6... Không được, ta phải kêu cha ta chú ta anh ta qua đây, cái người này làm loạn quá... Huynh đệ đợi ta một chút..."
Bùi phụ vừa đến liền thấy một người như cơn gió chạy ra ngoài, sau đó Diệp phụ với Diệp Diệu Đông bọn họ cùng một người đàn ông trung niên đang cao hứng nói chuyện.
Còn đang nói chuyện cái gì... về việc hỏi tên tuổi trưởng bối? Có cơ hội về quê tế tổ?
Đây là cái gì vậy?
Mới đó không thấy đã, sao có cảm giác không phải ra ngoài bán cá mà là ra ngoài nhận người thân vậy?
Bọn họ ngơ ngác ngắt lời bọn người đang nhận thân thích, "Các ngươi hỏi giá tôm cá chưa? Bao nhiêu tiền?"
"Chúng tôi chỉ hỏi giá cá ướp đầu to, cái anh chủ nhỏ này nói 1 hào 6, chỗ lão Hải thì nói chúng tôi là người trong nhà, hắn bớt cho một chút, gọi là lộ phí tiền trà nước, tính chúng tôi 1 hào 8, cái anh chủ nhỏ kia bây giờ đang chạy đi gọi chú bác anh em của hắn tới."
"Người trong nhà? Các ngươi ở đây còn tìm được người thân à?"
"Đúng vậy, đúng vậy, không ngờ ở tỉnh thành này mà còn tìm được người thân, nếu mà hắn không nói tên, thì cha tôi với tôi còn không biết. Lần trước ở đây bán cá đuối, cũng may mà hắn nhắc, chúng tôi mới bán được giá cao, thật đúng là lũ lụt xô vào miếu Long Vương, thì ra mọi người là người một nhà."
Diệp Diệu Đông với Bùi phụ nói sơ qua chuyện mới xảy ra.
Bùi phụ cũng ngoài ý muốn hết sức, không ngờ lại có một màn chuyển ngoặt nhạc đệm như thế.
"Vậy thì không cần bán cho anh chủ nhỏ ở đây, bán cho lão Hải luôn là tốt rồi."
Diệp Diệu Đông hướng lão Hải ánh mắt dò hỏi.
Lão Hải ha ha cười nói: "Nếu là mấy chục ngàn cân thì ta kêu hết người tới cũng không sao, nhưng mà số lượng của các ngươi lớn quá, đè hết vào thì cùng một loại cá một lúc cũng bán không nhanh vậy, dễ bị dội."
"Bọn họ cũng có đường đi riêng, chia một nửa ra ngoài, bán nhanh hơn một chút, hơn nữa các ngươi không phải hai chiếc thuyền sao? Còn có các hàng khác trên thuyền, cộng lại mười mấy hai mươi vạn cân. Lúc đầu ta cũng không chuyên làm việc này."
Vậy cũng đúng.
"Vậy thì đợi bọn họ tới rồi nói sau, lúc đầu bọn họ mới nói lập tức cũng không gom được nhiều thế. Ngươi không chuyên làm thu mua, vậy ngươi chủ yếu làm gì?"
"Ha ha, chuyện này để sau rồi nói."
Diệp Diệu Đông đầu đầy dấu chấm hỏi, cảm thấy có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ cũng là buôn lậu? Cho nên những người xung quanh mới kiêng kỵ như vậy?
Vậy sao không đợi ở bến cảng vận chuyển hàng hóa mà thu mua ở đây là vì che mắt người khác?
Hắn thiên mã hành không suy đoán một hồi, cũng không biết có đoán đúng không, hỏi thì chắc cũng không tiện truy hỏi thêm, người ta không trả lời thẳng thì có nghĩa là không thể nói cho người ngoài biết.
Cha hắn không đầy chốc lát đã cùng người nhà tán gẫu lên vai vế tổ tông, đúng là có chút nước đổ lá khoai, cha hắn dùng thứ tiếng lơ lớ trộn lẫn cả hai ngôn ngữ nói chuyện rôm rả, người ta lại nghe ngơ ngác, mò mẫm ậm ừ nói mấy câu.
Cũng không bao lâu, cái người tên A Thành đã mang mấy ông lão, còn có mấy tráng hán tới.
Mọi người tiếp tục bàn về giá cả, còn dẫn lên thuyền đi xem số lượng một chút, dù sao thì trời sáng vẫn còn sớm.
Bình thường thì không có thuyền đánh cá nào có nhiều hàng như vậy, hôm nay hai thuyền hàng của bọn họ, tương đương với số lượng thu mua hàng mấy ngày của cả đội thuyền, mấu chốt là đội thuyền thu mua thì ở trên bờ thường có người chuyên nhận hàng, hoặc là điểm thu mua hợp tác, cũng chỉ có thuyền đánh cá cập bờ ngẫu nhiên mới giống bọn họ, tạm thời đi hỏi giá tìm người mua.
Có lão Hải ở bên cạnh thỉnh thoảng hát đệm, bọn họ cũng ép giá không được, trừ cá ướp đầu to thì các tôm cá khác đều được một giá tốt.
Hai con cá mập trắng khổng lồ đều nói 120 đồng một con, mỗi bộ phận trên mình cá mập trắng khổng lồ đều có thể chế biến sử dụng, hình thể với trọng lượng lớn lại thêm biển nội địa khai thác thấp nên số lượng cá mập lớn có thể đánh bắt cũng không nhiều, khiến giá cả tương ứng cao một chút.
Khác với việc đánh bắt bừa bãi ở nước ngoài, đồ đạc trong tay bọn họ lộ ra không đáng tiền, vì đánh bắt thêm nên để tiết kiệm diện tích, rất nhiều con đều trực tiếp bị cắt vây.
Số lượng cá ướp đầu to quá lớn, bọn họ sống chết không chịu tăng giá, kém một xu một cân thôi đã là mấy trăm tệ rồi, chỉ nói lão Hải chịu tăng giá là chuyện khác, dù sao cũng không phải người trong nhà của bọn họ, về sau vẫn là lão Hải giúp một chút, khua môi múa mép thì họ mới miễn cưỡng chịu tăng lên thêm một xu.
Sau đó số lượng cá ướp đầu to mỗi nhà một nửa, hàng khác, Bội Thu hào thì cho nhà A Thành thu, Đông Thăng hào thì tiếp tục cho nhà lão Hải thu, hai nhà mỗi nhà một thuyền hàng, điểm đều công bằng cả, đè hết cho lão Hải, thì anh ta cũng có áp lực.
Sau khi đã bàn xong giá cả, hai thuyền mới cho người trên thuyền thay phiên chuyển hàng lên bờ.
Cũng bởi vì mang quá nhiều cá ướp đầu to nên mặt đất trống ở cửa ra vào điểm thu mua chất đầy, hấp dẫn một loạt người tấp nập đến mua đồ ăn.
Mọi người vây quanh đó chỉ trỏ bàn tán nhiều hàng như vậy thì có thể bán được bao nhiêu tiền? Nói rằng thuyền lớn của họ ra biển một chuyến đánh bắt được quá nhiều, quá là kiếm tiền.
Tùy tiện một thuyền đánh cá về cảng, chí ít cũng có thể bán được hơn ngàn tệ.
"Hôm nay chỗ này đầy đất hàng cũng không ít nha, nhìn xem kìa, nhiều lắm, so với trước kia thuyền lớn cập bờ trở về số lượng nhiều hơn nhiều lắm."
"Toàn là cá ướp đầu to, hôm nay mấy món cá ướp đầu to này cũng nhiều quá rồi nha?"
"Đúng vậy, đây là một đầu thuyền hàng à? Hay là mấy đầu thuyền? Mấy món cá ướp đầu to này chắc cũng phải mấy chục tấn chứ? Chẳng lẽ là thuyền thu hoạch sao?"
Bọn hắn vừa nhìn vận chuyển vừa trò chuyện.
"Ta năm nay mới đến khu vực này làm thôi, chờ ta làm lâu chút, hàng nhiều thế nào ta cũng sắp xếp cho ngươi xuống được, giờ mới bắt đầu làm, không có hàng thu, bình thường nhàn rỗi vô cùng."
"Cảm ơn, cảm ơn... Thuyền lớn của ta cũng là năm nay năm sau mới chính thức ra biển đánh bắt, cứ từ từ làm thôi, chờ lần sau lên bờ, ta sẽ mang hàng đến chỗ ngươi."
"Được thôi, vậy thì đỡ cho ta cả ngày chạy ra vào ra vào gọi người, ai cũng chê ta phiền, ai cũng muốn đuổi ta đi..."
Diệp Diệu Đông nhịn không được khóe miệng giật giật, một hồi trước hắn kéo 'ma quỷ' lên bờ liền thấy lão Hải vây trong đám đông xem náo nhiệt, nhàn rỗi quá mức, còn muốn cướp mối làm ăn, ở đó gào thét, hóa ra là chuyện thường ngày, bị từng điểm thu mua đuổi đại khái cũng là chuyện bình thường.
Hóa ra là vừa chạy đến lăn lộn, khiến người ghét, nhưng cũng không biết hắn làm gì, có bối cảnh gì, mọi người kiêng kị nên không dám làm gì hắn, chỉ có thể nhìn hắn ở đó chạy tới chạy lui.
"Cân đi, ta thấy đã chuyển hơn một nửa rồi, cứ cân trước một nửa cá ướp đầu to đi, rồi sau đó cân số hàng tạp hóa kia."
"Được, vậy thì chỉ thu hàng thôi, một mẻ hàng lớn thế này của ngươi đến coi như là mở đường cho ta rồi..."
Bên cạnh chú Bùi cũng đang ở đó cân hàng.
Hàng nhiều thế này, mặc dù đã điểm qua rồi, nhưng cân, rồi ngược hàng, tính sổ sách cũng không nhanh được.
Bọn họ sáu, bảy giờ sáng lên bờ, các kiểu cân hàng, lấy tiền xong cũng đã hơn 9 giờ rồi.
Tất cả đều là thanh toán bằng tiền mặt, ai nhận thì cứ nhận, không có nợ.
Cả thuyền của hắn tầm 110 nghìn cân cá ướp đầu to, sau khi qua hết cân bỏ giỏ, trọng lượng ròng đại khái là 110.820, lão Hải bên kia cân 50 nghìn cân số nguyên, nói 1 hào 8 phân một cân, thanh toán 9000 đồng.
Còn lại 60.820 cân cân cho nhà bên cạnh, 1 hào 7 phân một cân, tổng cộng là 10.339 đồng 4 hào.
Số lượng lớn như vậy, kém một phân cũng đã kém hơn 600 đồng, trách không được vừa rồi bên cạnh một đám người cắn chết không chịu, nếu chỉ có mấy trăm cân thì kém một hai phân vấn đề ngược lại không lớn, mấu chốt là mấy chục ngàn cân chênh lệch lớn quá.
Nhưng cũng có nghĩa là lợi nhuận ở giữa rất đáng kể.
Người cùng quê chắc chắn cũng không bị lỗ, tuyệt đối không phải chỉ vì quan hệ đồng hương, chắc chắn cũng muốn làm ăn, mở rộng thị trường tiêu thụ, cho nên mới có thành ý nhường một bước lớn, lừa thì vẫn là lừa.
Dù sao cá bán lẻ cũng đã năm sáu hào, sau này bọn họ đường đi chắc chắn không chỉ có vài ba đường.
Riêng tiền cá ướp đầu to thôi, hắn đã kiếm được 19.339 đồng 4 hào, còn 240 đồng cá mập trắng khổng lồ, hôm qua kéo lưới bán hơn 700 đồng, tổng cộng cũng kiếm được 20 nghìn hơn đồng.
Diệp Diệu Đông thường xuyên mang theo bao vải bị tiền nhét đầy, còn tràn ra ngoài, không đựng nổi nữa, hắn lại cởi áo khoác bông ra để đựng.
Quá nhiều tiền.
Một chuyến này kiếm được nhiều hơn cả hắn làm một năm, hắn cười toe toét như đồ ngốc, Diệp phụ và chú Bùi bên cạnh cũng mắt sáng rỡ nhìn.
Bên chú Bùi hàng ít, đã xong việc lấy tiền trước, chỉ chờ bên này xong xuôi rồi cùng nhau lên thuyền.
"Ta khuyên anh cầm tiền rồi lái thuyền về nhà trước, nhiều hàng như vậy, người ta liếc mắt là có thể đánh giá sơ bộ được bán được bao nhiêu tiền."
Diệp Diệu Đông ngực ôm trĩu nặng, nghe vậy cũng hơi hoảng, tâm tình hưng phấn ban đầu đã biến mất.
Diệp phụ và chú Bùi cũng nhìn nhau, mặt cũng mất hết vẻ tươi cười, bắt đầu lo lắng không thôi.
Đây là một khoản tiền lớn không tưởng tượng được, đừng nói 20 nghìn đồng, 2000 đồng thôi cũng đủ người ta bất chấp tính mạng rồi.
"Ngân hàng gần đây cách bao xa?"
"Xa lắm, đường đi đến ngân hàng còn khó nói nữa, cứ lái thuyền về thẳng thôi, trên đường về cũng phải cẩn thận."
Trong lòng hắn lại trầm xuống.
Xxx, trước mặt bao nhiêu người, kiếm quá nhiều cũng không phải chuyện gì tốt.
Biết vậy lúc đầu cứ kéo hết về thôn, nhưng A Tài chắc cũng không ăn nổi nhiều hàng như vậy, vẫn phải đến cảng lớn.
"Rõ rồi, cảm ơn, có cơ hội sẽ cùng anh về quê bái tổ, tiện thể tìm một chút tổ tông."
"Ừ."
Bọn họ cân hàng xong, giỏ chuyển hàng đã được nhóm người chèo thuyền lần lượt chuyển về thuyền, giờ chỉ cần người lên thuyền là được rồi, nhưng hắn nhìn thấy đám người vây quanh xem hàng, xem ai cũng như là kẻ cướp, ai cũng như đang muốn hãm hại mình.
Hắn kéo chú Bùi và Diệp phụ đứng ở nơi hẻo lánh.
"Cha, chú Bùi, hay chúng ta đi về luôn đi? Bây giờ con thấy ai cũng không phải là người tốt."
Diệp phụ cũng cau mày, vẻ mặt lo lắng: "Ta cũng vậy, thấy ai cũng như muốn xông lên cướp đồ của mình. Bán được nhiều tiền thế này, bến tàu lại đủ loại người, chúng ta lại không quen thuộc chỗ này, hơn nữa còn là tỉnh lỵ, chỗ lớn thế nào chẳng loạn, loại người gì cũng có."
Chú Bùi cau mày không nói, mà đang suy nghĩ.
Mặc dù chuyến này chú ấy cũng kiếm được không ít, gần 3000 đồng, khá hơn trước kia nhiều, nhưng lại mới đi một ngày, đi đi về về cũng tốn không ít tiền xăng, chuyến trước cũng chỉ đi ba ngày là về.
Chuyến này nếu như đi ba bốn ngày, chú ấy chắc chắn không nói hai lời mà theo về, nhưng hôm qua mới đi mà hôm nay đã về...
Nhưng tách ra thì chú ấy cũng hơi lo trên biển sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao trên biển xem như ngoài vòng pháp luật, bọn họ lại vừa kiếm được một khoản lớn, trên bến tàu người tốt kẻ xấu lẫn lộn, chắc hẳn đã bị người xấu để mắt rồi, không đảm bảo sẽ không có ai làm liều.
Diệp phụ nhìn sang nói: "Hay là chúng ta về trước đi? Con mở thuyền ra ngoài đánh bắt tiếp?"
"Không được đâu, cùng nhau về đi chú, chúng ta cùng tiến cùng lui, nhiều hàng như vậy, người có ý đồ chắc ai cũng không bỏ qua, dù sao chuyến này cũng đã kiếm được tiền rồi, tốn ít dầu cũng không tính là gì, an toàn là trên hết."
Diệp Diệu Đông khuyên nhủ, trong lòng tiếc tiền xăng, nhưng cũng không có tính mạng quan trọng bằng, huống chi cũng kiếm được tiền rồi, chú Bùi kéo 10 nghìn cân cá ướp đầu to đã bán được gần 2000 đồng.
"Hai thuyền cùng tiến cùng lui còn có thể hỗ trợ nhau, người ta nếu có ý gì cũng phải cân nhắc, tách ra thì sợ người ta đánh lẻ, gặp nguy hiểm. Tiền có thể kiếm lại sau, không gấp cái chốc cái lát này, hôm nay về rồi, nghỉ ngơi một ngày, mai ra khơi cũng được."
Diệp phụ cũng gật đầu: "Đúng, chúng ta tách ra càng không hay, cứ cùng nhau về trước, nghỉ một ngày, mai ra biển lại, an toàn một chút."
"Được, vậy thì cùng về trước, hai thuyền cùng nhau có thể hỗ trợ nhau, trên thuyền ta cũng có ba khẩu súng."
"Tốt quá rồi, vậy thì cùng nhau về trước."
Nói xong, ba người cùng nhau đi ra, bên ngoài còn có mấy người nhà họ chèo thuyền đang chờ ở đó, bọn họ đang cùng những người xung quanh dùng tiếng địa phương nói chuyện, không ngừng khoa tay múa chân kể tình hình chuyến này, cũng không biết những người kia có nghe hiểu không.
Ba người đi ra thì gọi một tiếng, bảo họ ngừng lại, để họ đi sát theo.
Diệp Diệu Đông trong ngực ôm chặt đống tiền lớn, cảnh giác nhìn xung quanh, cảm giác như ánh mắt ai cũng đang nhòm ngó cái đống trong ngực hắn.
Mọi người đi nhanh hơn, lúc đầu điểm thu mua cũng gần bờ, chỉ là đông người chen chúc thôi, vừa đi ra không bao xa, bọn họ đã cảm thấy có người đang chạm vào người.
Trong nháy mắt, chưa đầy lát nữa, đám người đã rối loạn lên, có người cố tình đâm sầm vào người họ, cố tình đẩy những người dân xung quanh về phía họ, tràng diện lập tức hỗn loạn.
Diệp phụ và chú Bùi tái mặt.
Diệp Diệu Đông cũng lo lắng thấp giọng, hét lớn một tiếng: "Chạy mau."
Gọi xong hắn đã đẩy đám người chạy đi, dù sao tiền nhiều đều ở chỗ hắn, người khác còn đỡ chút.
Hắn thừa cơ xông lên chạy thẳng ra thuyền, nhóm người chèo thuyền đều đứng trên boong thuyền, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tình hình xáo trộn trên bờ.
Người phía sau cũng chậm rãi đến, chật vật bò lên thuyền.
Diệp Diệu Đông thấy áo bông của cha bị rách hai lỗ to ở hai bên túi, bông đã chui ra ngoài, hai người cùng đi sau cũng dính đầy vết bẩn.
"Sao vậy? Bị ngã à?"
"Bị người đẩy ngã một phát, may mà ông chủ điểm thu mua dẫn người ra, bao vây đám người, bọn ta mới chạy lên thuyền được."
"Sao tự nhiên lại hỗn loạn?"
"Có ai bị ngã ở đâu không? Cha, cha đi lái thuyền trước đi."
Diệp phụ lòng vẫn còn sợ hãi, xoa ngực, liếc nhìn bờ, rồi vội chạy đến lái thuyền.
Giữa ban ngày ban mặt lại trực tiếp loạn lên thế này, tuy là bến tàu có đông người, nhưng làm sao mà đột nhiên lại như vậy được, chắc chắn là có ý đồ, có người sắp xếp cả rồi.
Diệp Diệu Đông hỏi người chèo thuyền dưới khoang, đều không có chỗ nào bị thương, nhiều lắm là chỉ bị văng nước một chút, trên người hơi bẩn, không có gì nghiêm trọng.
Hắn nhìn về phía Bội Thu hào đối diện đang chống gậy trúc chuẩn bị rời bờ, "Chú, mọi người không sao chứ?"
"Không sao, đều ổn cả, người đều đông đủ rồi, chúng ta phải đi nhanh thôi."
"Ừ, đi ngay đây."
Lần này, không ai còn do dự nữa.
Vừa rời khỏi điểm thu mua, còn đang ở bến tàu thế này, khó đảm bảo trên biển sẽ không có sơ suất gì.
Những người coi thuyền vốn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi ra khơi rồi thì họ đã rõ, lòng ai cũng lo lắng, sợ có chuyện ngoài ý muốn.
Tiền tài có thể nói là nguồn gốc của mọi tội ác.
Diệp Diệu Đông thấy thuyền đã khởi động, còn trên bờ vẫn hỗn loạn tiếng ồn ào chửi rủa không ngừng, trong lòng cũng hơi yên tâm một chút, liền chạy đến cabin tàu trước cất tiền vào trong rương sắt dưới giường rồi khóa lại.
Cũng may, lúc đó kêu người ta hàn, hàn lớn một chút, chứa vừa đủ.
Cất kỹ xong xuôi, hắn mới chịu đi ra boong tàu, nhìn về phía bờ, thuyền đã đi xa được một đoạn ngắn, xung quanh trên mặt biển nhìn chỉ còn hình dáng thuyền nhỏ, hắn tạm thời yên lòng.
Trên thuyền đám người chèo thuyền đang bàn tán, thấy hắn ra ngoài liền vây lại.
"A Đông, chúng ta tiếp tục đánh bắt hay là về nhà trước?"
"Vừa rồi chúng ta ở bến tàu bán nhiều hàng như vậy, kiếm được bao nhiêu tiền, có người chắc đoán được sơ sơ..."
"Cho nên lúc lên bờ mới hỗn loạn thế đấy..."
Mọi người đều có chút lo lắng.
"Không cần quá lo lắng, giờ về thẳng thôi, đã nói với Bùi thúc rồi, hai thuyền cùng về, trên đường còn có thể trông nhau."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Thế thì tốt rồi."
"Tự dưng kiếm nhiều tiền quá cũng xui..."
"Cũng may không phải ban đêm, nếu là chiều tối thì người ở bến tàu càng đông..."
"Sáng sớm người cũng không ít, nhưng vẫn còn đỡ, không phải chạng vạng tối, chạng vạng tối thì chắc chắn còn loạn hơn, loại người gì cũng có, buổi sáng còn đỡ chút."
"Vừa rồi bị vẩy nước một trận, còn bị người giẫm mấy cái, cũng may ông chủ kia còn dẫn người ra giữ trật tự một chút, mới yên tĩnh lại đấy, mới không có loạn như thế."
"Người tốt đó..."
"Nghe nói là người bà con cùng quê của A Đông với cha cậu đúng không? Bán hàng cho ông ta cũng cao hơn bên cạnh một chút."
"Vẫn là người một nhà đáng tin hơn, không ngờ xa như vậy rồi mà vẫn gặp được người cùng quê, cái ông nội của A Đông kia cũng là người tỉnh thành sao? Thật giỏi a, vậy sau này họ hàng cũng đều ở tỉnh thành?"
"Không biết, bà con ở huyện Tre, ông nội cậu cũng không biết chết bao nhiêu năm rồi, ông ấy chưa vợ đã chạy ra ngoài, muốn tìm họ hàng, chỉ có thể về quê lật gia phả. Cha tôi chỉ nói qua với cái lão Hải kia tên của ông nội tôi một lần, để lúc nào ông ấy về quê thì nhờ xem giúp gia phả."
Cha hắn đúng là rỗi hơi, cứ như trong nhà không đủ họ hàng hay sao ấy.
Nếu là hắn thì còn tìm cái gì?
Qua mấy chục năm, người cũng hóa thành đất cả rồi, còn tìm họ hàng làm gì, nhỡ đâu lại có vài người họ hàng cực phẩm thì lại tự rước phiền phức vào người.
Cũng không biết lão Hải kia có hiểu ý lời khách khí của cha hắn không, nhưng đừng có coi là thật.
"Chuyện xưa kể 'lá rụng về cội', cũng may nhà cậu giờ cũng bắt đầu sửa mộ, đỡ phải mãi ở ngoài, cũng có chỗ đàng hoàng an táng rồi."
Diệp Diệu Đông gật đầu có lệ.
Lá rụng về cội chắc là tâm nguyện của tất cả người già, đây đều đã chết ở ngoài, không về được quê nhà, thì thế nào cũng phải sửa một cái mộ tử tế mà an táng.
Nếu không thì thật là chết không nhắm mắt, cũng khó trách đại bá của hắn vừa về đã gặp ác mộng, hôm sau mặt mày tái mét chạy đến.
Có khi, thật là có trời có mắt, ở đó mà nhìn sao?
Hắn đột nhiên rùng mình một cái.
Không sao, đó là ông nội của hắn, a bà mỗi ngày đều nói với ông nội, bảo ông ấy phù hộ cho hắn, không có gì đáng sợ.
Mọi người lại chuyển sang chuyện khác để nói chuyện.
Đêm qua ai cũng ngủ rất ngon, giờ vừa sáng sớm, mọi người đều tỉnh táo cả, nên không định về khoang nằm, đều đứng trên boong tàu nói chuyện phiếm, tiện thể quan sát mặt biển, dù sao giờ mới rời bờ không lâu, mà thuyền đánh cá chạy lại chậm.
Nhưng sợ gì, thì y như rằng.
Thuyền đánh cá vừa rời bờ chưa được 10 phút, không biết từ góc nào trên mặt biển có hai chiếc thuyền xuất hiện, tuy cách họ một khoảng nhất định, nhưng ai cũng đều hơi nghi ngờ.
Giờ nhìn ai cũng thấy không có ý tốt cả.
Diệp Diệu Đông cũng cảnh giác, nhìn thêm mấy phút thì thấy hai chiếc thuyền kia cũng đang duy trì cùng hướng với họ.
Mọi ánh mắt trên thuyền đều đổ dồn về hai chiếc thuyền phía sau.
"Hai chiếc thuyền kia đi cùng hướng với chúng ta..."
"Cũng từ cái góc bến tàu tỉnh thành xuất hiện, chúng ta vừa ra chưa lâu thì họ cũng xuất hiện trên biển."
"Xử lý sao giờ? Họ theo chúng ta à?"
"Hay là người ta cũng vừa mới thêm dầu, thêm đá xong, chuẩn bị ra khơi đánh bắt?"
"Cũng có thể, dù sao cũng đừng sợ, chúng ta có hai chiếc thuyền, tổng cộng cũng mười mấy người, chúng ta có vũ khí nữa, cứ cảnh giác một chút quan sát đã." Diệp Diệu Đông trấn an, sau đó cũng chăm chú nhìn một hồi.
Thuyền của họ đang chạy nhanh về phía biển, còn hai chiếc thuyền phía sau cũng vẫn giữ nguyên hướng, cứ bám theo sau, không đổi hướng.
Do dự một lát, hắn lại trèo lên nóc đài cao, đứng trên đó nhìn cho kỹ hơn.
Còn Diệp phụ cũng mở cabin điều khiển, hét lên: "Đông tử, phía sau có hai chiếc thuyền hình như theo chúng ta."
"Tôi biết, chúng con cũng phát hiện, nên con trèo lên trên cao để quan sát kỹ hơn, cha lấy mấy khẩu súng trong cabin ra cho con."
Diệp phụ căng thẳng, "Con nói xem, hai chiếc thuyền đó ra là muốn cướp chúng ta sao?"
"Không, cũng chưa chắc, cũng có thể họ vừa thêm đá, thêm dầu xong nên cũng ra khơi đánh bắt, ai mà biết, cứ chạy hướng này, cũng chưa chắc là đi theo mình. Cứ cầm súng lên đề phòng thì hơn."
"Được, được... Lúc nãy Bùi thúc gọi điện thoại cho ta, cũng dặn bảo ta nói cho các con chú ý hai chiếc thuyền đó, phải đề cao cảnh giác, ta cũng đang định ra ngoài nói với các con đây."
Diệp phụ vừa tìm súng vừa nói.
Diệp Diệu Đông nhìn ra xa, không khỏi tiếc nuối cái kính viễn vọng vẫn chưa đến tay, không biết Lâm Tập Thượng lại chết ở xó nào rồi, cứ già rồi mà không thấy tin tức.
Trứng cá muối của hắn, kính viễn vọng của hắn, đều chưa có tin tức gì cả.
Nếu lúc này có kính viễn vọng, có lẽ nhìn rõ hơn được một chút, không biết đối phương trên thuyền có bao nhiêu người, giờ mới ra khơi, chắc đều đang đứng trên boong.
Má nó, sống lại được hai năm rồi, lẽ nào lại phải hỗn chiến liều mạng một phen lúc này?
Hắn cầm 4 khẩu súng cha đưa cho, vốn là có 6 khẩu, 2 khẩu hắn để lại trên máy cày, để khi họ chở hàng còn có cái bảo vệ, còn lại đều mang lên thuyền.
Vẫn chưa biết rõ tình hình đối phương nên hắn chưa vội đưa súng cho người khác, mà tự mình cầm trước.
Nhưng mà hắn thấy hai thuyền kia có vẻ như đang tiến lại gần, thuyền kia nhìn không lớn, nhưng lại chạy rất nhanh, rõ ràng họ cũng đang chạy hết tốc lực, nhưng mà không hề giãn được khoảng cách, mà ngược lại đang rút ngắn.
Bình thường thuyền đánh cá lớn như thế thì không nhanh như thế, dù sao máy càng mạnh thì máy càng đắt.
Cảm thấy thật là có chuyện khuất tất trong đó.
Hai chiếc thuyền đánh cá vẫn tiếp tục chạy về phía trước, còn hai chiếc đằng sau cũng bám sát không rời mà khoảng cách thì cứ ngắn dần.
Lúc này thì thuyền đã ở giữa biển rồi, chỉ còn thấy được mấy đảo hoang mà bờ biển tỉnh thành thì chỉ còn nhỏ bằng đầu ngón tay cái, điềm chẳng lành cũng lan tỏa trong lòng mọi người.
Mặt đám người chèo thuyền trên boong đều tái mét, đều bắt đầu chửi rủa, ai nấy đều kích động cả.
Diệp Diệu Đông dặn cha mình chạy hết tốc lực về phía trước, hắn xuống dưới nhìn một chút, tiện tay phân phát súng cho mọi người, chuẩn bị sớm.
Mọi người thấy hắn cầm súng xuống, còn nhiều như thế, thì cảm thấy an toàn hơn được một chút, nhưng tim ai cũng treo cả lên.
"A Đông, hai chiếc thuyền đó thật sự là nhắm vào chúng ta?"
"Khoảng cách cứ đang thu hẹp lại dần, tuy là hơi chậm, nhưng mà rõ ràng là đang thu hẹp, xem ra sớm muộn gì cũng đuổi kịp chúng ta."
"Ừ, chiếc thuyền kia nhìn không bằng chúng ta, nhìn không lớn, nhưng sao mà chạy nhanh thế, chắc là đổ hết cả vốn liếng vào đấy, không chừng là dân tái phạm, chuyên môn đi cướp đường trên biển đấy." Diệp Diệu Đông phân tích rõ ràng.
"Cũng có lý, nếu không thuyền lớn bình thường sao lại nhanh như thế, thuyền của chúng ta cũng xem như nhanh vì chạy đường biển xa mà."
"Cứ quan sát thêm đi, trong tay chúng ta có mấy khẩu súng, Bội Thu hào cũng có, không sợ bọn chúng đâu, đạn dược đều đầy đủ."
Mẹ nó, cứ dồn hết lại một chỗ, làm sao cũng phải cho chúng nó bạt vía, không cho chúng nó yên thân.
Diệp phụ tăng thêm hết mã lực, cùng thuyền Bội Thu sánh vai, hai chiếc thuyền đều không chở hàng, chạy nhanh hơn một chút, vừa mới rút ngắn được khoảng cách, lập tức lại giãn ra, nhưng rồi lại chậm rãi thu hẹp lại.
Hai chiếc thuyền song song, khoảng cách rất gần, người chèo thuyền hai bên đều thấy đối phương đã cầm súng lên, đều đã có chuẩn bị tâm lý.
Lúc này bọn họ đều đang thầm may mắn, còn tốt bọn họ luôn hoạt động chung hai thuyền, chỉ có một lúc trước thuyền Bội Thu tách ra một đoạn, cũng may lúc đó thuyền Bội Thu không kiếm được nhiều mà khoe khoang ra ngoài, nếu không bên kia có hai thuyền, rất có thể đã xong đời rồi.
Chỉ là không biết trên hai chiếc thuyền kia có bao nhiêu người?
Mọi người căng thẳng cao độ nhìn chăm chú vào chiếc thuyền đánh cá phía sau.
Sau khi đi được khoảng nửa canh giờ, bọn họ mới nhìn rõ đầu người nhấp nhô trên thuyền.
“Xxx...”
“A Đông... trên một chiếc thuyền kia nhiều đầu người quá...”
“Có mười cái, hai thuyền ít nhất hai mươi người, đây chắc chắn không phải đi đánh cá, chuyện này không ổn. Các ngươi lấy súng ra, lát nữa nếu chúng dám đến gần, đừng quan tâm gì khác, cứ nhắm thẳng lên thuyền mà bắn, đừng sợ tốn đạn. Đều là người đã huấn luyện dân quân, biết dùng chứ? Bắn chính xác được chứ?”
“Yên tâm, dù đã mấy năm không chạm vào, nhưng đầu to thế kia, vẫn có thể ngắm trúng.” Một người chèo thuyền nhổ một bãi nước bọt lên tay xoa xoa, sau đó nắm chặt súng, vẻ mặt dữ tợn nói.
Diệp Diệu Đông gật đầu, “Lát nữa nếu vào tầm bắn, các ngươi cứ bắn liên tục, ta cho các ngươi một hộp đạn dự phòng, cũng phải nhớ né. Ai không có súng thì lát nữa cứ ngồi xuống, các ngươi cứ đứng ở lối đi hẹp, như vậy không sợ bên kia bắn tới, ngồi xuống hai bên đều có che chắn, đối diện chắc chắn có súng, đừng có phơi ra ngoài, sẽ thành bia.”
“Biết rồi.”
“Giết chết thì giết, trên biển này chẳng quan trọng.”
“Ừ.”
Nhìn chiếc thuyền càng ngày càng gần, tinh thần mọi người đều căng như dây đàn.
Diệp Diệu Đông không yên tâm lại leo lên đà lâu, hắn đưa khẩu súng cho cha hắn, “Cha xuống dưới, lát nữa cứ dùng súng mà nói chuyện, chỗ này để con mở đường, đâm chết chúng nó.”
“Xác định là vì chúng ta mà tới sao?”
“Không sai vào đâu được, trên thuyền kia mười gã thanh niên tráng hán, thuyền nhỏ như vậy, ra biển làm việc cần gì nhiều người vậy? Hơn nữa bọn chúng cứ bám theo sau chúng ta, phương hướng cũng không đổi, lại còn liên tục tăng tốc, vứt cũng không vứt được, đâu có ai đánh cá bằng lưới kéo nhỏ lại có mã lực lớn vậy?”
“Cái mã lực còn lớn hơn thuyền chúng ta, chắc chắn là thường dùng để truy kích cướp bóc trên biển. Với lại hai chiếc thuyền đó luôn giữ tư thế song song, giống như hai chiếc thuyền chúng ta, chắc chắn không phải người tốt.”
Diệp phụ sau khi mắng một trận, lại nhận lấy súng, cũng nhường chỗ trước đó.
“Vậy con kiềm chế một chút, đừng đâm hỏng thuyền.”
“Không cần sợ, đã chơi thì chơi lớn một chút.”
Dù sao có thuyền Bội Thu ở đó, lão ấy xót của, chứ hắn không xót, dù sao buổi sáng kia đã lừa đủ vốn rồi.
Diệp Diệu Đông tiếp quản thuyền xong, lập tức liên lạc với thuyền Bội Thu.
“Bùi thúc?”
“Là ta, A Đông à, trên thuyền con có mấy khẩu súng?”
“4 khẩu!”
“Nhiều vậy à, vậy thì đủ rồi, ta đi báo một tiếng, lát nữa chỉ cần áp sát là làm.”
Chuyện này không cần hỏi cũng hiểu, thuyền đánh cá bình thường sẽ không đuổi theo sau thuyền đánh cá của người khác, đồng thời mỗi thuyền đánh cá nếu muốn tới gần sẽ sớm giương cờ hiệu để nhắc nhở, tránh làm người ta hiểu lầm.
Chuyện như vậy, ai nhìn vào cũng biết là chuyện gì, đều không phải người ngu.
Làm là xong.
Diệp Diệu Đông nghe lời của Bùi phụ, máu cũng dâng trào, cũng kích động.
“Vâng, con đã vừa dặn rồi, chỉ cần vào tầm bắn là trực tiếp bắn, không tiếc đạn. Còn nữa Bùi thúc, lát nữa nếu đối phương tới gần, con trực tiếp quay đầu, đâm thẳng vào, thuyền của thúc thì giữ một khoảng cách bên cạnh, để ý là được.”
“A… Được.”
Hai chiếc thuyền tiếp tục tiến lên, chỉ là trên thuyền người đã chuẩn bị xong, tất cả đều trốn vào hành lang, một bên lối đi hẹp có hai người, một bên có ba.
Diệp Diệu Đông luôn để ý khoảng cách của hai chiếc thuyền, nhìn đối phương một đám người không sợ còn đứng trên boong thuyền, cũng không biết là đang khoe khoang nhiều người, hay là muốn tạo áp lực cho bọn hắn.
Sau khi khoảng cách rút ngắn lại, hắn quyết định vỗ lên bảng điều khiển, trực tiếp mở cửa khoang ra ngoài, hét xuống dưới một tiếng, “Chuẩn bị bắn.”
Hét xong thì đóng ngay cửa khoang lại, tiếp tục thao tác, nhìn về phía trước, chuẩn bị lát nữa nếu khoảng cách lại gần hơn, thì sẽ cho chúng một đòn hồi mã thương.
Muốn chơi thì phải làm chúng sợ, chứ không thì còn tưởng bọn họ nhát gan.
Hắn không tin thuyền của mình thua đám thuyền lưới kéo gần biển gỗ nhỏ kia.
Sau khi hắn hét lên không lâu, trên thuyền hắn đã vang lên tiếng súng đầu tiên, đám người đối phương rõ ràng hoảng lên.
Không biết có trúng không, chắc là không trúng, đối phương vốn dĩ tập trung đứng trên boong thuyền, giờ thì lại đều tản ra núp vào.
Nhưng mà bọn họ là thuyền đánh cá kiểu kéo gần bờ dài hơn chục mét, buồng nhỏ trên tàu cũng chỉ nhỏ xíu, mà trên thuyền lại có cả mười người, sao mà trốn được cho tốt?
Huống chi bọn chúng đi cướp bóc, mà núp trong khoang thì cướp thế nào?
Cho nên, một lát sau, hắn nhìn thấy người chen chúc ở buồng nhỏ trên tàu, nhưng rồi lập tức lại chạy ra ngoài hết, trên boong thuyền chen chúc đẩy tới đẩy lui, sau đó đều đứng ở bên ngoài khoang thuyền, ý định dùng buồng nhỏ trên tàu để che chắn một chút.
“Mẹ nó, chỉ được vậy thôi à? Còn tưởng không sợ chết lắm chứ, vậy mà còn đi cướp biển.”
Diệp Diệu Đông thấy bọn chúng hoảng lên, cảm thấy trong lòng cũng yên hơn một chút.
Sau tiếng súng đầu tiên, khoảng cách của hai bên lại gần hơn.
“Thúc, con muốn chuẩn bị quay đầu.”
“Bây giờ à?”
“Đúng vậy, thừa lúc vừa rút ngắn khoảng cách, chỉ mới vang lên một tiếng súng, chắc chắn chúng có súng, chỉ là còn chưa nổ súng, con trực tiếp lái qua đâm, cho chúng một vố đau.”
Đánh đòn phủ đầu.
“Vậy con cẩn thận một chút.”
“Vâng.”
Diệp Diệu Đông trước khi quay đầu, lại đi ra ngoài hé một chút cửa khoang, người núp sau cánh cửa khoang làm lá chắn, tránh đứng đó mà thành bia.
Hắn lớn tiếng hét, “Ta quay đầu đâm đó, các ngươi nhớ bắn! Bắn nhiều vào, hù chết bọn chúng! Nghe rõ không!”
Nói gọn, ngắn gọn hai câu, hắn nghe tiếng trả lời mới quay vào khoang điều khiển.
Khi hắn giảm tốc chuẩn bị cua lớn, đối phương cũng bắn một phát, vừa vặn làm cho hắn cua tránh được.
Đối phương không ngờ tới hắn lại đột nhiên cua, nhất thời không biết phải làm sao, hai chiếc thuyền không biết có nên giảm tốc không, lúc này lại không cách nào liên lạc được, cho nên hai chiếc thuyền sau tiếp tục duy trì trạng thái tăng tốc tiến lên.
Nhưng mà, khi hắn quay đầu lại thì đối phương vẫn nổ súng, toàn nhắm vào thuyền hắn.
Ba ba ba mấy tiếng, cảm giác đối phương có ba bốn khẩu súng gì đó, cũng không biết còn ai chưa nổ súng không.
Diệp Diệu Đông không quan tâm, sau khi cua xong thì dứt khoát tăng mã lực tối đa, đâm thẳng vào.
Mà đám người chèo thuyền ngồi xổm ở đó cũng lúc thuyền sắp đụng thì ló đầu ra ngoài, nổ súng lia lịa.
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận