Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982

Trở Về Làng Chài Nhỏ Năm 1982 - Chương 961: Máy kéo vào thôn (length: 26841)

A Quang nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt mà thấy vui vẻ.
Trước kia cũng từng muốn nhận nuôi một con, sau lại ngại phiền phức, trong nhà lại nuôi gà vịt rồi nên thôi, giờ nhìn lại có chút muốn.
"Đông tử, mấy con chó nhà ngươi năm nay sao không thấy đẻ con nào vậy?"
"Ta cũng không biết nữa, ta cũng mới lần đầu nuôi chó mà."
Lâm Tú Thanh chen vào nói: "Bọn chúng mới một tuổi thôi, mấy tháng trước lúc phát tình bị ta đuổi đi rồi, gần đây có vẻ lại sắp phát tình."
"Đến lúc sinh chó con, cho ta hai con nhé."
"Năm ngoái ngươi cũng nói muốn mà có đến ôm đâu."
"Bây giờ ta muốn, muốn hai con về cho con gái ta chơi."
Nhìn bọn trẻ con chơi đùa với chó mà thấy thích thật.
Lúc này cuộc chiến giành chỗ giữa người và chó đã hoàn toàn kết thúc, trên thùng xe có ba đứa trẻ đang ngồi, những người khác muốn lên đều bị chúng đồng loạt phản đối.
Diệp mẫu ở đó la lối: "Không được chen lấn nữa, xe mới đóng xong, để các ngươi ngồi hư mất. Nếu mà ngồi hỏng thì bán hết bọn mi đi để lấy tiền sửa xe."
Diệp đại tẩu, Diệp nhị tẩu cũng mắng con mình đừng có nghịch ngợm làm hư, bằng không có bán chúng cũng không đủ đền.
Đây là xe của Diệp Diệu Đông, trên xe đương nhiên có ba đứa con nhà hắn, đều nhờ người lớn giúp lên trước, vừa khéo cả ba đều còn nhỏ.
Những người khác chỉ có thể đứng nhìn với ánh mắt mong chờ, ngưỡng mộ.
Công nhân còn chưa tan ca, vẫn đang làm việc, khi thấy người nhà vây lại đều hưng phấn đứng xung quanh xôn xao bàn tán, lôi kéo Diệp phụ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác.
Diệp phụ vô cùng vui vẻ khoe khoang đáp lời, nụ cười trên mặt không sao kìm được, Diệp mẫu cũng thỉnh thoảng hào hứng chen vào mấy câu để phổ cập kiến thức cho mọi người.
Ngoài cửa ồn ào náo nhiệt cả lên, hàng xóm xung quanh nghe thấy động tĩnh bên này cũng bưng bát cơm chạy ra.
Lúc này mặt trời đã gần xuống núi, rất nhiều người ăn cơm sớm cũng đã bắt đầu ăn bữa tối.
Mọi người đều tò mò vây quanh xem chiếc xe máy vừa được đưa về của nhà Diệp, có người cầm cả đũa trên tay cũng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
"Không ngờ để mấy tháng rồi vẫn có thể sửa lại được à? Sửa cái này hết bao nhiêu tiền thế?"
"Chậc chậc, trước kia người trong thôn còn nói nhà các người kiếm được nhiều tiền mà không thấy động tĩnh gì, giờ thì hay rồi? Mới trước đây mua nhà, mấy hôm nay lại lợp mái nhà, hôm nay còn chạy xe máy về nữa."
"Đúng đó, toàn làm việc lớn ở đằng sau, trong thôn từng nhà mua đồ điện gia dụng, A Đông nhà mình thì làm những việc lớn như vậy, thảo nào để dành tiền hết đằng sau."
"Chiếc xe máy này đáng giá bao nhiêu vậy? Chắc chắn không rẻ đâu, vị lãnh đạo này thật là hào phóng quá, nói cho là cho, đối với A Đông thật tốt…"
"Vậy nên người ta mới đồn A Đông có bối cảnh đó sao? Không thấy lãnh đạo đối xử với hắn tốt như vậy sao, trực tiếp tặng hẳn một cái xe ba bánh, phất lên rồi..."
"A Đông học lái xe máy từ khi nào thế?"
"Hả? Đúng đó, Đông tử ngươi học lái xe máy khi nào vậy?" Diệp phụ hiếu kỳ hỏi.
Mọi người trong nháy mắt đều mới nhận ra vấn đề này, trước đó không ai nghĩ đến.
"Chẳng phải các người vừa mới nói lãnh đạo tốt với ta sao? Khi trước ta tò mò thì hắn dạy cho ta, lúc về ở đầu thành phố, ta cũng tập chạy một chút trên bãi đất trống, luyện tập một hồi, rồi từ từ lái chậm về."
"Chiếc xe này thật tốt…"
"Chiếc xe này mà để ở trong quân đội, chỉ có lãnh đạo mới được lái…"
Ngoài cửa tụ tập một đám người xúm lại ở đó nhìn ngó, sờ soạng, lúc họ trò chuyện được một hồi thì thôn dân ở gần đó cũng tốp năm tốp ba vừa đi vừa nói, chạy đến xem náo nhiệt.
"Đúng là A Đông chạy xe máy về thật kìa..."
"Đã bảo mà, vừa nãy còn thấy hắn chạy xe máy đi qua đây đó…"
"Đã biết lái xe máy rồi hả? Chiếc xe này phải đến cả vạn hả?"
"Hơn vạn thì làm được gì chứ, vẫn không bằng máy kéo, vừa có thể cày ruộng lại kéo hàng được…"
"Vậy đó, nếu mà lãnh đạo cho một chiếc máy kéo thì hay quá."
Một đám người trong thôn đều vây quanh ở cửa nhà họ xem náo nhiệt, ai chưa từng nhìn xe máy thì cứ gọi Diệp Diệu Đông chạy hai vòng cho mọi người nhìn xem.
Bọn trẻ cũng hưng phấn reo hò, cũng muốn thử cảm giác ngồi trên xe máy lướt gió.
"Không được tùy tiện chạy lung tung đâu, xăng xe này không dễ mua đâu, ta lúc về tiện đường mua ở nhà máy hai thùng dầu, lần sau mà muốn đổ xăng thì vẫn phải lên huyện, phiền phức cực kì."
Diệp mẫu cũng vội nói: "Thế thì không được tùy tiện chạy bừa đâu, cái kia đổ không phải dầu, rõ ràng là tiền đấy."
"Được rồi, mọi người ai về nhà nấy đi, xem qua rồi thì thôi, cũng đến giờ cơm rồi, chúng ta cũng phải về nhà ăn cơm." Diệp phụ cười xua đám đông.
Người này sờ sờ, người kia mó mó, nhỡ đâu làm hư mất chỗ nào thì sao? Khổ công lắm mới đóng xong xe.
Mấy người thợ xây cũng gần hết giờ làm rồi, đang thu dọn đồ đạc thôi, bây giờ chủ nhà đã bảo vậy thì họ cũng tan làm.
Người trong thôn nghe thấy lời xua đuổi, nhìn ngắm xác nhận xong cũng liền đi, chỉ là có người còn lẩm bẩm nhỏ tiếng.
"Đến xăng cũng không nỡ, tiền kiếm được thì đổ vào túi hết…"
"Đúng đấy, càng có tiền càng keo kiệt, kiếm được bao nhiêu tiền rồi, mà để cho người ta nhìn chút xíu thôi cũng không cho..."
"Suỵt, đi thôi, xe người ta thích thế nào thì tùy người ta, xem qua rồi là được rồi…"
"Đúng vậy đó, cứ góp vui là được, vừa nãy đã bảo xăng ở chỗ này không mua được, phải lên huyện mua, phiền phức lắm, cái thứ dầu xăng đấy nó còn quý hơn cả dầu ăn của mình, nếu là mày có thì mày nỡ dùng à?"
Một đám người đã đi gần hết, chỉ còn lại mấy nhà hàng xóm vẫn đứng ở ngoài cửa, có người còn trêu đùa.
"Chẳng phải ngươi phải chạy xe vào trong sân hay sao? Chúng ta xem ngươi chạy xe vào trong sân là được."
"Phải chạy xe vào trong sân, vào thôi, sắp đến bữa cơm rồi."
"Cha ơi, chúng con ngồi vào trong."
Diệp Thành Hải cực kỳ hâm mộ.
"Tam thúc ơi, đợi chú đỗ xe xong, để ở chỗ đó, bọn con có được lên ngồi chơi một lúc không, con đảm bảo không chạy lung tung, không làm gì, chỉ ngồi yên thôi."
Những đứa trẻ khác cũng nhao nhao gật đầu phụ họa theo.
"Về nhà rửa tay ăn cơm đi, xem tay ai cũng toàn bụi là bụi, không thấy xe này bị chúng mày sờ vào cũng toàn bụi rồi à?"
"Vậy bọn con rửa tay ăn cơm xong, chú cho bọn con ngồi một lát, cho thỏa cơn nghiện."
"Được được được, đừng nói nhiều nữa."
Diệp Diệu Đông xua tay như xua ruồi về phía chúng, rồi lại nổ máy, chạy xe vào trong sân, đỗ ở một góc sân.
Diệp Thành Hồ và Diệp Thành Dương mừng húm, cuối cùng bọn chúng cũng được trải nghiệm cảm giác đó.
Diệp Tiểu Khê ngây thơ không hiểu chuyện, cứ nhìn trái nhìn phải, không biết hai anh trai đang vui cái gì, bé còn không muốn ngồi, giang hai tay ra muốn Lâm Tú Thanh ôm.
"Ôm cái... ôm cái…"
"Không muốn ngồi à?"
Nàng lắc đầu lia lịa.
"Cha, cha chụp ảnh cho tụi con một kiểu đi."
"Thôi thôi thôi, chụp ảnh gì mà nghịch, trời sắp tối rồi, muốn chụp thì để ngày mai chụp."
"Vậy để trưa mai bọn con đi học về rồi chụp cho bọn con nha!"
"Biết rồi, lải nhải."
Bản thân hắn cũng còn chưa chụp đây này.
Nghĩ một chút, mình cưỡi xe máy đeo kính đen, chụp một tấm, sau này lôi ra xem, chắc chắn đẹp trai ngời ngời, đáng để kiêu hãnh.
Lão bà cười ha hả, "Đông tử ngày mai cũng chụp một tấm, lúc vừa mới chạy xe đó, trông lúc nào cũng đẹp trai."
"À, vâng."
A Quang đứng bên cạnh nhìn mà thầm ghen tỵ, so với những người lớn tuổi thì hắn đúng là không thể so với Đông tử, người cả nhà, trên dưới già trẻ lớn bé đều xoay quanh hắn, nhà hắn sao mà đông người thế.
"Không còn gì nữa, ta về đây."
"Ở lại đây ăn cơm không?"
"Không được, vừa mới về, phải về nhà báo một tiếng đã, chắc trong nhà cũng chuẩn bị cơm rồi."
"Được, vậy thì không giữ ngươi."
Cả nhà đều đắm chìm trong niềm vui vì chiếc xe máy được sửa xong, gọi nhau ăn cơm mà ai nấy đều đứng nguyên tại chỗ, hai chân không chịu nhúc nhích, vẫn phải ba thúc bốn bác mời lên mời xuống, kêu ra gọi vào mãi thì già trẻ lớn bé mới chịu bỏ đi vào ăn cơm.
Diệp Diệu Đông còn không lo ăn cơm trước, sau khi vào nhà liền cởi áo khoác, giao bọc vải cho Lâm Tú Thanh, bên trong kêu leng keng không ngớt.
"Sao lại một bọc tiền lớn thế này nữa? Chẳng phải ta đã đưa cho ngươi tiền đi mua máy kéo rồi sao?"
"À đúng, cái máy kéo của ngươi mua rồi à, khi nào thì đi nhận, có nói gì không?" Diệp phụ cũng vội hỏi, vừa về đã bị chiếc xe máy làm choáng váng đầu óc, quên cả hỏi chuyện máy kéo.
"Máy kéo đã mua rồi, mang ba ngàn tệ ra ngoài, mang sáu ngàn tệ về, lời lớn!"
"Hả?"
Cả nhà đều ngẩn người ra.
Cái gì mà mang ba ngàn tệ đi mà mang sáu ngàn tệ về?
Diệp Diệu Đông nhìn biểu cảm không dám tin của mọi người, ha ha cười lớn không dám chọc vào họ nữa, kẻo lát nữa lại bị đánh.
"Lúc về ta tiện đường ghé qua thành phố, đem tiền doanh thu buôn bán nửa tháng của cửa hàng về."
Lâm Tú Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, giận dữ liếc hắn một cái, "Ta còn tưởng ngươi nói mang ba ngàn tệ ra ngoài, mang sáu ngàn tệ về là có ý gì? Còn tưởng thật sự tự dưng có một cái máy kéo, tưởng ngươi làm cái gì, làm ta giật mình."
Diệp mẫu cũng trừng mắt hắn, "Nói chuyện nghiêm túc thì không sao mà cứ phải doạ người ta, ta còn tưởng con đi đâu cướp tiền."
"Không nói chuyện tử tế được một lát, ai cũng bị ngươi hù một phen," vừa nói Diệp phụ lại vui vẻ nói tiếp, "Mua được là tốt rồi, vậy khi nào thì đi nhận?"
"Đầu máy đã có sẵn rồi, thùng xe phải đóng riêng, hẹn với ta năm ngày sau thì đi nhận."
"Hết bao nhiêu tiền?"
"Đầu xe năm ngàn hai, thùng xe mặt khác lắp, thêm tám trăm khối vừa vặn sáu ngàn khối, cái này một chuyến đi qua chỉ chở theo ba ngàn khối, lần sau đi qua lái xe lúc lại đem số tiền còn lại bù vào là được."
"Sáu ngàn khối quá đắt, kỳ thực không cần mua lớn như vậy mã lực, 12 là đủ rồi."
Lâm Tú Thanh cũng đi theo phụ họa, "Ta cũng nói như thế, nhưng mà hắn không phải nói phải dùng cả đời, nói còn muốn chở nước mắm cá, mua 25 mã lực đi tốt hơn một chút."
"Dù sao mua rồi thì mua, chính các ngươi thương lượng xong là được, cái xe gắn máy này là người ta tặng, xây xong chở về chúng ta cũng không cần đốt pháo. Nhưng mà chờ qua mấy ngày máy kéo chở về, ta không có ở nhà, các ngươi nhớ kỹ thả hai tràng pháo nổ cho có khí thế."
"Cái này chúng ta biết."
Diệp mẫu lẩm bẩm một tiếng, "Lại là máy kéo lại là xe gắn máy, ta thấy ngươi cũng đâu có mấy khi dùng đến..."
"Ai mà suốt ngày chạy xe máy chứ? Máy kéo cũng là cần chở hàng lúc mới vào thành phố."
Lâm Tú Thanh trong lòng khẽ động, "Có phải hay không chúng ta cũng có thể nhận việc, mở máy kéo chở hàng kiếm tiền?"
"Chờ máy kéo chở về rồi hẵng nói nhé? Ta còn phải dạy mấy đứa nhóc kia mở máy kéo, nhỡ đâu đến lúc thực sự có người tìm tới cửa, muốn chúng ta giúp chở hàng gì đó, thì cũng được, dù sao ngươi lấy tiền, phái mấy đứa nhóc kia đi làm việc là tốt rồi, ít nhiều gì cũng kiếm được chút tiền công cho bọn hắn."
Nàng trong nháy mắt cao hứng, "Vậy thì tốt, như vậy ngoài việc cho nhà mình dùng, còn có thể đem ra ngoài kiếm chút tiền, coi như vậy không phí tiền mua."
"Vốn dĩ là thế mà, ta nói cho ngươi, nếu thật sự ngày nào cũng lái ra ngoài nhận việc, cái máy kéo đó nhiều lắm là hai ba năm là thu hồi vốn, cái này còn không tính cả nhà mình sử dụng, tương đương miễn phí dùng."
"Tốt như vậy sao."
Diệp mẫu cũng phụ họa, "Vậy thì coi như mua đúng chứ? Xe nhà dùng tiện lợi, còn có thể lái đi kiếm tiền, thêm một nghề kiếm tiền."
"Đương nhiên, cái máy kéo này cũng cực kỳ tiết kiệm dầu, chờ ta già chắc nó vẫn còn chạy tốt."
Diệp phụ cũng cười nói: "Mua gì cũng không bằng mua máy kéo, mua cái này là đúng đấy."
"Cha, cha có thể đừng động không, bụi trên đầu cha đều rơi hết vào thức ăn rồi..."
Diệp Thành Hồ nhịn thật lâu, nghe đám người lớn không ngừng kích động bàn về máy kéo, chờ bọn hắn tạm dừng lại, thì cũng không thể nhịn được nữa nói.
Diệp Diệu Đông thuận tay liền muốn sờ lên đầu, Diệp Thành Hồ vội vàng một tay bưng kín bát cơm, một tay ngăn cản.
"Đừng mà, đừng sờ nữa, cha sờ một chút, chút nữa một mảng lớn rớt xuống, cha tự ăn đi."
Mọi người đều đưa mắt nhìn lên đỉnh đầu Diệp Diệu Đông.
Vừa về đến đều mải vui mừng, ai cũng không để ý đến đỉnh đầu hắn, hắn cũng cao, cũng không ai có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn, cũng chỉ lúc này ngồi xuống ăn cơm mới nhìn thấy được.
Diệp Diệu Đông trở về lúc vào nhìn xe mà vui quá, cũng không đội mũ, mũ cũng không mang hẳn hoi, gió thổi cứ hất ra sau, ngược lại là hiếm khi không có che kín đầu mặt.
Vừa ăn cơm cũng chỉ rửa mặt, rửa tay, đầu đầy bụi đất đều không nghĩ nhiều, mọi người cũng đều không để ý đến.
"Ngươi ra ngoài cửa quét đầu đi rồi hãy vào ăn, toàn là bụi thôi."
Diệp Diệu Đông ngước mắt nhìn lên, cũng cảm thấy đầu mình giống như rất bẩn, "Mọi người ăn trước đi, ta đi gội đầu rồi vào ăn."
"Ăn xong rồi hãy gội chứ?"
"Không sao, nhanh thôi."
Đường đất là vậy đó, trở về là phát như tuyết liền.
Chờ hắn rời khỏi bàn, những người khác lại tiếp tục sôi nổi thảo luận chuyện mở máy kéo kiếm tiền.
Trong thôn cũng đã truyền khắp nhà hắn xe gắn máy đã sửa xong, đặc biệt oai phong, chuyện tốt người thân cũng sẽ đến cửa xem hai mắt, xem của hiếm.
Có người khi xe còn là đồng nát sắt vụn đã đến cửa nhìn qua, nhưng mà sau khi sửa xong bộ dáng chưa được nhìn, vẫn muốn đến xem.
Mấy ngày này nhà bọn hắn vẫn luôn là chủ đề chính, vừa về đến cái khoảng thời gian cao điểm kia, toàn là người trong thôn nhà này mua TV, nhà kia mua máy quay.
Qua giờ cao điểm, liền tất cả đều là tin tức nhà bọn hắn.
Đợi đến khi Diệp Diệu Đông đem máy kéo chở về, trong thôn cũng triệt để sôi trào, thanh thế nhà bọn hắn cũng đạt đến đỉnh điểm.
Từ chiếc máy kéo cột hoa đỏ vào thôn, đi theo phía sau người càng ngày càng nhiều, các loại đến cửa nhà, số người vây xem còn nhiều hơn cả lúc xe gắn máy chở về mấy ngày trước.
Diệp phụ trước đó một ngày nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nỡ bỏ lỡ ngày hôm nay, cho nên vốn định tối ra khơi, cũng cố ý nghỉ một ngày.
Lúc máy kéo sắp lái về đến cửa nhà, ông liền châm ngòi đám pháo đã chuẩn bị từ trước.
Sau một hồi lốp bốp vang lên, mọi người cũng toàn bộ ồn ào vỗ tay hoan hô chúc mừng, sau đó Diệp phụ liền cầm một tấm ván dốc đặt lên, kêu mọi người hỗ trợ một tay đem chiếc xe gắn máy cùng trong thùng xe chuyển xuống.
A Quang ngược lại là muốn tự mình lái, cùng Đông tử một người chạy xe máy, một người lái máy kéo, một người một xe trở về, tiện thể cũng để hắn oai phong một chút.
Nhưng mà sao Diệp Diệu Đông lại đổi ý vào phút cuối.
Một là, hắn là tân thủ, Diệp Diệu Đông không yên tâm để hắn chạy xe máy đi theo đường núi, nhỡ đâu có gì ngoài ý muốn, xe hỏng không sao, chỉ sợ mất mạng.
Còn có một điều là xe gắn máy chạy đường xa quá tốn xăng, một chiếc xe kéo về được, không cần thiết phải đồng thời hai chiếc xe chạy.
Dù sao bỏ lên thùng xe kéo về cũng là một dạng, không khác gì nhau, có thể tiết kiệm tiền xăng của một chiếc xe cũng tốt.
Lúc đi hắn tiện mua hai thùng xăng mang về, không nỡ thêm vào dùng, liền định cất trong nhà để dành, tránh lâm thời dùng xe hết xăng.
"Chuyện tốt liên tiếp đấy A Đông, vừa mua lại xây nhà, xe gắn máy vừa sửa xong, giờ lại có thêm chiếc máy kéo, ngươi thật là giỏi nha."
"Ha ha, chẳng phải là nghĩ xem mọi người sung sướng xong, thì cũng đến phiên ta sung sướng sao? Vậy ta không làm vài chuyện lớn à? Không thì phí tiền."
"Ha ha ha, đúng là kiếm được nhiều tiền, cũng nên lo liệu chuyện trong nhà một chút, cái gì nên mua thì mua."
"Dù sao ngươi ngày nào cũng cần máy kéo chở hàng, tự mình mua một chiếc càng đỡ việc."
Diệp đại bá mẹ ngồi không yên, lập tức chen lên nói: "A Đông à, ta thấy mỗi ngày ngươi ra khơi cũng đâu rảnh mà mở máy kéo, hay là để A Phàm giúp ngươi mở đi?"
"Hắn thì biết gì mà mở, nhà còn chưa xây xong, bác đã lại ngó ngàng đến máy kéo rồi?"
Vừa mới mua máy kéo chở về, nụ cười trên mặt Diệp mẫu còn chưa tắt thì đã nghe thấy như vậy, trong lòng lại cảm thấy chán ghét một phen, nụ cười trên mặt cứng đờ lại, miễn cưỡng nói.
"Nhà này nhiều nhất lại xây thêm nửa tháng là xong, vừa hay trong khoảng thời gian này để A Phàm tranh thủ đi theo con học mở máy kéo. Chúng ta đều là người một nhà, con không thể trọng bên này nhẹ bên kia, thuyền con đều cho A Sinh thuê rồi, con không thể không để ý đến A Phàm chứ."
Diệp Diệu Đông đầu nhức như búa bổ, "A Phàm ca hiện đang làm tốt công việc lợp nhà, đại bá mẫu bác đừng có luôn nghĩ cái này nghĩ cái kia, cứ một việc chưa xong thì đã nghĩ đến việc khác.
"Máy kéo của nhà ta, tự ta sẽ sắp xếp người mở, bác không cần bận tâm chuyện này. A Sinh ca cũng đã giúp ta làm hơn nửa năm, thuyền của ta nếu muốn cho thuê, chẳng lẽ không phải nghĩ đến hắn cùng với anh họ trước à, chẳng lẽ trực tiếp cho A Phàm ca sao?"
"A Phàm ca cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, không phải trẻ con, bác cũng lớn tuổi rồi, đừng nên bận tâm nữa, tự hắn có ý định gì, không cần bác lo."
Diệp Diệu Đông chỉ cảm thấy đại bá mẹ mình phiền phức chết đi được, công việc nhà có thể sắp xếp được thì đã để Diệp Diệu Phàm làm rồi, cũng coi như là hết lòng giúp đỡ rồi, dù sao hai người anh của hắn bên kia đều bị lừa một ngàn khối.
Không làm ầm lên, cũng là xem như thân thích, cũng biết rõ làm ầm lên cũng vô ích, vậy mà bà ta cứ luôn không vừa lòng, ăn trong chén nhìn trong nồi, đúng là khiến người ta phiền chán.
Nói xong hắn cũng không để ý nữa, cười nói với những thôn dân đang vây xem: "Ha ha, mọi người nhường một chút, ta đem xe gắn máy vào trước đã."
"Máy kéo này của cháu mua hết bao nhiêu tiền vậy A Đông, máy kéo mới thì nhìn vẫn là đẹp, to sù sụ."
"Mua máy kéo là tốt nhất rồi, cái xe gắn máy vẫn không thiết thực bằng máy kéo, sau này nhà cháu cũng không cần phải gọi chú Chu nữa, mình mở máy kéo là chở hàng ra thành phố được."
Diệp phụ cười nói chuyện với mọi người, "Chỉ là nghĩ đến nhà mình ba ngày hai bữa phải đi vào thành phố, còn thường xuyên đi nửa đêm, luôn phiền người ta cũng bất tiện. Có lúc hắn cũng có nhận việc khác, mình cũng không thể tùy ý sắp xếp, có một chiếc thì tiện, dù sao cũng thường xuyên phải dùng đến."
"Đúng là thế, nhà bác lại còn mua mới, nghe nói là định xây xưởng nước mắm cá mới đúng không? Lúc đó thì máy kéo càng có công dụng."
"Mọi người toàn đồn nhảm cả đấy, chúng ta còn chưa nghĩ ra sẽ làm gì đâu, có lẽ trước tiên xây cái nhà kho cất cá khô cũng chưa biết chừng. Với lại trời đang bắt đầu mát dần, đến lúc đó sẽ càng có nhiều cá khô cần phơi, một chỗ đất trống chắc cũng không đủ để phơi."
"Việc buôn cá của A Đông ngày càng làm tốt hơn, ai mà ngờ được, cái thứ cá không ai muốn ở bờ biển nhà mình lại phơi khô thì được ưa chuộng như vậy."
"Bác tưởng ai cũng có thể bán được hả, cũng phải có mối lái, bác chọn đem đi bán trên đường xem, một ngày chưa chắc bán được bao nhiêu đâu, mọi người có phơi thì đều tự phơi."
"Nói đúng ra là, nếu có thể bán được ở nơi khác, mọi người đều không có đầu óc đó, nên không có đường đi nước bước này, gan thì quá nhỏ, ai dám một mình chạy ra ngoài mà buôn bán..."
"Đúng đó, còn chưa kiếm được tiền mà đã mất mạng."
"Vậy tới khoảng cuối năm, A Đông mà cần thêm nhiều cá khô, liệu hắn có còn mua của bà con mình không?"
"Đúng vậy, trời lạnh mà cá cóc thì nhiều, mọi người toàn bắt về phơi, liệu hắn có còn cần không?"
Chủ đề đột nhiên chuyển hướng, năm ngoái mấy thuyền kéo lưới đánh cá đều tranh thủ đi bắt cá cóc, đem về phơi bán cho hắn, lợi nhuận còn nhiều hơn là trực tiếp bán cho thương lái.
Mọi người không có khả năng tự mang đi bán, nhưng bán lại cho hắn thì được.
Mấy chuyện ngồi lê đôi mách vừa nãy đã sớm bị họ gác qua một bên, mọi người quan tâm đến lợi ích của mình hơn.
Diệp phụ cũng không dám khẳng định trả lời, ông quay đầu nhìn về phía sân.
Bà con vẫn còn đứng đó hỏi han.
"Nếu không mua thì cũng nên báo trước, như vậy mọi người còn tính toán trước được, không thì mỗi nhà đều mua sẵn lưới về mà tự dệt để dùng."
"Đúng vậy, muốn hay không thì cũng phải nói sớm..."
"Ta hỏi Đông tử thử xem..."
Diệp Diệu Đông trong sân đã dựng xong xe máy, nghe được tiếng bàn tán xôn xao bên ngoài, liền vội ra trấn an mọi người.
"Mọi người yên tâm, cuối năm nếu nhà ai phơi cá khô thì có bao nhiêu ta mua hết, nhưng không được lẫn lộn các loại cá tạp nham, phải cùng một loại."
"Tốt quá tốt, mua là được rồi, có vậy thì chúng ta mới yên tâm mà phơi."
"A Đông này, mà chiếc máy kéo kia mua bao nhiêu tiền thế? Trông nó còn to hơn của lão Chu thì phải?"
Người đứng bên cạnh đã nghe Diệp mẫu phổ biến kiến thức từ nãy, liền nhanh chóng bổ sung: "Cái này đắt hơn nhiều, cả cái thùng kéo nữa thì cũng sáu ngàn đồng, mà tận 25 mã lực đó."
"Trời, đắt thế..."
"Chẳng phải sao, ai mà dám bỏ tiền mua cái đắt như vậy chứ?"
"Không bằng, không bằng..."
Diệp Diệu Đông không để ý đến mấy lời bàn tán của bà con ở ngoài cổng, quay sang hỏi cha: "Bây giờ mình lái máy kéo thẳng vào nhà xưởng luôn không cha?"
"Hay là bây giờ cứ để ở ngoài cổng đi? Để mọi người còn nhìn ngó, chờ đến chập tối rồi hãy cho vào?"
Diệp mẫu cũng hùa theo: "Đúng đó đúng đó, trước cứ để ở ngoài này cho người ta nhìn, thể nào lát nữa người ta chẳng đến xem cho mà xem, tránh rắc rối, con cứ đỗ ở ngoài cho người ta ngắm nghía đi, tối hẵng mở vào."
"Vậy cũng được, trước cứ để ở ngoài cổng đã."
Với mức độ thích hóng hớt, chuyện phiếm của người dân trong thôn thì chắc chắn ai ai cũng phải đến xem một lượt.
Mà cũng phải nói, cái máy kéo cắm hoa hồng đỏ phía trước dù trông có quê mùa, nhưng mà thấy vui mừng thì đúng là vui mừng thật.
Bọn trẻ nhà hắn đã tranh nhau leo lên máy kéo từ lâu, nghịch ngợm đáo để.
Mấy đứa trẻ khác thì háo hức lắm, nhưng không dám lên, chỉ có thể đứng nhìn thèm thuồng, đa số trẻ con còn chưa được ngồi máy kéo bao giờ, mấy đứa trẻ nhà Diệp gia quả thực có được những thứ mà chúng không có, cả trải nghiệm nữa.
Cho dù mấy đứa con trai Diệp Thành Hồ rủ rê bạn bè cùng lên, cũng không có đứa trẻ nào dám bước lên, có đứa lên thì bị người lớn giữ lại ngay, không cho chúng lên.
Xe mới, trẻ con lại không biết nặng nhẹ, cứ nháo nhào lên đó, lỡ đâu làm hư chỗ nào thì lấy gì mà đền.
Huống hồ, chủ nhà người ta đâu có muốn thấy một đám nhóc nghịch ngợm nhà khác leo lên xe mình làm gì.
Diệp mẫu huyên thuyên khoe khoang với mọi người xung quanh một hồi, rồi tranh thủ đuổi lũ trẻ trên xe xuống, không cho chúng ở lại trên đó nữa, để chúng nhảy nhót lỡ làm hỏng máy kéo thì chết.
Diệp Diệu Đông lái máy kéo một quãng đường dài đã mệt muốn chết, đã thế còn phải để xe ngoài cổng, thì cứ kệ cho mọi người nhìn ngắm, còn hắn thì muốn vào trong nhà nghỉ ngơi, đủ rồi thì đi tắm gội.
A Quang cũng đi theo hắn vào nhà, định bụng uống ngụm nước nghỉ một lát rồi về.
Diệp phụ Diệp mẫu vẫn ở ngoài cổng, tiện thể hàn huyên với bà con, nhìn họ làm ra vẻ không mệt mỏi như vậy thì cũng biết, hôm nay họ vui cỡ nào.
Con trai mua được máy kéo, còn làm cho họ cao hứng hơn là tự họ mua, đây quả là thời khắc vinh quang của họ.
Xe máy không phải là do tự họ bỏ tiền mua, nên họ chẳng có gì mà tự hào, mua được cái máy kéo sáu nghìn đồng mới thực sự là thứ đáng để họ tự hào.
"Ngươi ở ngoài đó náo loạn, xem ra trời chưa tối thì đừng mong yên tĩnh được."
"Máy kéo mà đặt ngay cổng thì sao mà yên tĩnh được, dù sao ba mẹ vui là được."
"Mệt chết lão tử, bị ngươi lừa rồi! Nhanh rót cho ta ly trà nữa coi."
"Ta lừa ngươi cái gì?"
"Lừa ta đi tay không một chuyến, nói với ta là để ta cùng ngươi đi một chuyến nữa, rồi để ta chạy xe máy về, còn ngươi thì lái máy kéo, cuối cùng về đến nhà thì chẳng cho ta lái, trực tiếp chất lên thùng xe."
"Lời đó không phải là ngươi nói sao? Đâu phải ta nói."
"Mẹ kiếp, ngươi lại lật mặt à?"
"Thì vốn dĩ thế mà, đấy toàn là ngươi tự định hết, có phải ta nói đâu." Diệp Diệu Đông nhàn nhã bắt chéo chân uống trà, nhìn hắn trừng mắt.
"Lần sau có chuyện thì đừng gọi ta!"
"Vậy thì lần sau có chuyện cũng đừng mượn xe của ta, ta có xe máy, lại có máy kéo rồi đây, ngươi không định nịnh nọt ta một chút, có phải không?"
A Quang lại nhoẻn miệng cười, tranh thủ lấy lòng: "Đều là người một nhà cả, có gì đâu mà hai nhà với chả cửa? Chạy đi hai chuyến thấy biết thêm sự đời cũng tốt, dù sao ta ở nhà cũng rảnh mà."
Diệp Diệu Đông liếc hắn một cái, "Có chút khí phách không được sao?"
"Vậy đến lúc nào ta cần xe thì ngươi phải cho ta mượn, ta đây đã can đảm đi đi lại lại mấy chuyến cùng ngươi rồi, nếu ngươi không cho ta mượn thì ngươi không phải người."
"Cút đi!"
"Nếu ngươi không cho ta mượn thì ngươi là chó."
"Trẻ con."
Bên chân, con chó cũng đồng thời gâu gâu sủa theo hai tiếng.
"Ta về đây, có việc thì gọi ta nhé, tam ca."
"Cút đi."
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.).
Bạn cần đăng nhập để bình luận